Chương 566:
Chương 566:Chương 566:
"Quốc trái?" Vĩnh Minh Đế ngẩn ra, ánh mắt hoang mang.
Dung Chiêu mỉm cười gật đầu.
Vĩnh Minh Đế cầm bản kế hoạch lại gần, cẩn thận nhìn trang cuối cùng.
Nội dung kế hoạch này có chút sâu sắc, có rất nhiều thứ Vĩnh Minh Đế xem không hiểu cho nên hắn chỉ đơn giản xem lướt qua, cũng không lý giải từng chữ.
Đương nhiên, nếu như hắn có thể xem hiểu, sẽ không có không gian cho Dung Chiêu phát huy hôm nay.
Nội dung khó hiểu mới có vẻ cao cấp.
Nhà đầu tư không hiểu mới dễ lừa.
Dung Chiêu hiện tại đã giải thích cho Vĩnh Minh Đế khái niệm "ngân hàng", lại nhìn trang này, nội dung có vẻ dễ hiểu hơn rất nhiều, hắn xem rất chậm, cũng rất nghiêm túc.
Dung Chiêu an tĩnh ngồi đối diện uống vài ngụm nước.
Vĩnh Minh Đế càng nhìn càng kinh hãi.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi buông bản kế hoạch trên tay xuống, thanh âm khàn khàn: "Chuyện quốc trái quả thật quan trọng hơn thương hội, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng lấy tín dụng của quốc gia ra làm bảo đảm có ý nghĩa vô cùng trọng đại, không thể phạm sai lầm."
Hắn nhìn chằm chằm Dung Chiêu.
Đây là tầm mắt của Hoàng đế, dù hắn không biết quốc trái là gì, nhưng cũng có thể nhìn ra ý nghĩa quan trọng trong đó.
Mà phần quan trọng này lớn đến mức không thể phạm sai lầm.
Dung Chiêu nhẹ giọng cười nói: "Đúng vậy, không thể phạm sai lầm, nhưng thần tin tưởng có Hoàng thượng, có thần, có ngân hàng, chuyện quốc trái tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm."
Vĩnh Minh Đế không nói gì.
Một lát sau, hắn lại hỏi: "Quốc trái trả như thế nào? Trẫm có thể lưu lại cơ nghiệp lớn cho hậu bối, nhưng không thể lưu lại một món nợ cho hậu thế."
Đây là lần đầu tiên Vĩnh Minh Đế đề cập đến "tương lai", đề cập đến... Người kế nhiệm. Nội tâm Dung Chiêu trong nháy mắt căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ung dung,"Sẽ không để lại nợ xấu, ngân hàng Đại Nhạn thành lập, tương lai nhất định thịnh vượng chứ không phải nợ xấu."
"Hộ bộ và quốc khố hàng năm đều có thu nhập, những thứ này đều có thể trả nợ, khi ngân hàng khai trương sẽ in ngân phiếu, có bao nhiêu ngân phiếu ở bên ngoài lưu động, ngân hàng có thể thu về bấy nhiêu tiền."
"Ngoài ra, tất cả lợi nhuận của ngân hàng đều thuộc về quốc gia".
Ngân hàng Đại Nhạn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng còn lâu mới đủ.
Dung Chiêu trước đó đã nói thu nhập lớn nhất của ngân hàng tương lai nằm ở mậu dịch, bao gồm thủy mậu và hải mậu.
Vĩnh Minh Đế trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên nói: "Dùng tiền mượn được đi đánh cược hải mậu kia của ngươi?"
Dung Chiêu vẫn ngồi ngay ngắn đối diện, lắc đầu: "Không phải đánh cược, là xem nhà đầu tư có nguyện ý tin tưởng thực lực của thần hay không."
Cô nhìn Vĩnh Minh Đế, cung kính rồi lại tự tin cười nói: "Cho nên Hoàng thượng có tin tưởng thần không?"
Vĩnh Minh Đế lại trầm mặc hồi lâu.
Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám đi vào.
Vĩnh Minh Đế lúc này nhíu mày, ánh mắt không vui: "Chuyện gì?"
Thái giám cúi đầu: "Cẩn vương cầu kiến, nói có chuyện quan trọng bẩm báo, còn cầu xin Hoàng thượng nhất định gặp hắn."
Vĩnh Minh Đế muốn cự tuyệt.
Chuyện hiện tại Vĩnh Minh Đế coi trọng nhất chính là chuyện Dung Chiêu đang nói.
Dung Chiêu lại nói: "Hoàng thượng, hay là gặp một lần đi, thần không vội."
Vĩnh Minh Đế gật đầu.
Thái giám rất nhanh dẫn Cẩn vương đi vào, Cẩn vương hành lễ.
Dung Chiêu đứng lên hành lễ với Cẩn vương, thái độ hai người hết sức khách khí xa cách.
Vĩnh Minh Đế: "Có chuyện gì?"
Hắn vừa rồi rõ ràng là không vui, nhưng lúc này Cẩn vương mở miệng, hắn lại khôi phục bộ dáng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Cẩn vương tựa hồ cũng không để ý Dung Chiêu ở đây, cung kính nói: "Hoàng gia gia, Công bộ đã nghiên cứu ra thuốc nổ, Tuân đạo trưởng và nghệ nhân Công bộ cùng hợp lực chế tạo, hiện tại đã có thể sử dụng."
Giọng hắn bình tĩnh, lại mang theo cao hứng.
Trách không được hắn hiện tại muốn gặp Hoàng đế, hóa ra là vì báo tin vui.