Chương 567:
Chương 567:Chương 567:
Tuy nhiên vì sao không đợi Dung Chiêu rời đi mới bẩm báo, chỉ sợ chỉ có chính hắn biết.
"Thật sao?!" Vĩnh Minh Đế lúc này hưng phấn.
Hắn muốn đứng lên, nhưng đại khái bởi vì sức khỏe nên không thể đứng lên, lúc này ánh mắt liền trầm xuống.
Cho dù giả bộ tốt hơn nữa thì hắn cũng già rồi.
Dung Chiêu và Bùi Hoài Bi đồng thời cúi đầu.
Thời điểm này, thay vì biểu đạt quan tâm còn không bằng bảo trì im lặng, vờ như cái gì cũng không nhận ra.
Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế vẫn chưa đứng lên, mà là trầm ổn ngồi một chỗ, thanh âm bình tĩnh: "Hạ lệnh cho Công bộ chế tạo, chuyện này giữ bí mật, chờ chế tạo xong thì âm thầm đưa đến biên quan giao cho An vương."
"Vâng." Cẩn vương lập tức đáp ứng.
Vài giây sau hắn lại nói: "Hoàng gia gia, thuốc nổ có tác dụng, nhưng chỉ sợ tác dụng có hạn, Bắc Yến sắp chỉnh chiến, thuốc nổ sợ là không thể hoàn toàn đánh hạ Bắc Yến, còn cần phải tiếp tục nghiên cứu chế tạo pháo cùng đạn pháo."
Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Nên tiếp tục nghiên cứu, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào."
Cẩn vương dừng lại, nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia, nhưng nghiên cứu chế tạo tốn rất nhiều tiền, chế tạo thuốc nổ cũng cần rất nhiều tiền, chỉ sợ phải lấy thêm một lượng lớn ngân lượng từ Hộ bộ."
Dung Chiêu liếc nhìn Bùi Hoài Bi.
Trùng hợp rồi, người này lúc nào cũng đưa than sưởi ấm cho cô.
Vĩnh Minh Đế quả nhiên vẫn gật đầu: "Cần dùng thì nên dùng, ngươi cũng ngồi xuống xem bản kế hoạch của Dung Thị Lang đi."
Cần vương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.
Vĩnh Minh Đế ném bản kế hoạch cho hắn, sau đó nhìn về phía Dung Chiêu: "Ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn xem trẫm có tin tưởng kế hoạch hải mậu còn chưa có bóng dáng của ngươi, tin tưởng ngươi có thể kiếm tiền hay không?"
Dung Chiêu mặt mày cong cong: "Vậy Hoàng thượng có tin không?"
Vĩnh Minh Đế: "Làm." Hắn chỉ nói một chữ, thái độ đã rõ ràng.
Tiền, tiền, ở đâu cũng cần tiền.
Căn bản không cho Vĩnh Minh Đế cơ hội suy nghĩ cẩn thận, không có tiền, trận chiến này sẽ không nhanh chóng giành thắng lợi...
Hắn sợ mình không sống được đến ngày chiến thắng.
Vĩnh Minh Đế lựa chọn tin tưởng Dung Chiêu.
Nếu như không tin năng lực của Dung Chiêu, đừng nói quốc trái phải trả thế nào, ngân hàng cũng sẽ không tồn tại.
Bởi vì tin tưởng vào năng lực phán đoán của Dung Chiêu, cho nên mới có những thứ phía sau.
Dung Chiêu đã thuyết phục Vĩnh Minh Đế thành công.
Dung Chiêu lúc này nở nụ cười,"Hoàng thượng tin tưởng thần, văn võ bá quan cùng với thế gia và thương nhân thiên hạ đều sẽ tin tưởng, kế hoạch hải mậu này của thần sẽ không thất bại."
Cô cười đường hoàng lại tự tin.
Vĩnh Minh Đế: "Ngân hàng cần chuẩn bị những gì?"
Dung Chiêu vẫn tươi cười rạng rỡ, giơ tay lên, hai ngón tay xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là... đầu tư rồi."
"Bao nhiêu?"
"Một trăm vạn lượng."
Vĩnh Minh Đế: ".."
Hắn mặt không chút thay đổi: "Bá quan nói đúng, ngươi là thần tài nhưng cũng là tán tài đồng tử, Hộ bộ hiện tại lấy không ra một trăm vạn lượng."
Ngân hàng gì đó tiền còn chưa kiếm được đã xuất ra một trăm vạn lượng.
Ai nhịn cho được?
Dung Chiêu khoát tay, không hề sợ hãi gương mặt lạnh lùng của Vĩnh Minh Đế, ngược lại còn ghé sát vào, nghiêm túc nói: "Tiền này không thể giao hết cho Hộ bộ."
Vĩnh Minh Đế nhíu mày,"Trẫm không muốn dùng lý luận đầu tư của ngươi, ngân hàng thuộc về quốc gia, tuyệt đối không thể để cho những người khác nhúng tay. Ngươi là người sáng lập ngân hàng, trẫm cho ngươi 20% cổ phần ngân hàng."
Hắn biết hình thức kinh doanh của Duna Chiêu! cñna biết thêm vài nhà đầu tư, tiền mỗi người bỏ ra có thể ít đi.
Nhưng loại tồn tại chính thức như ngân hàng Đại Nhạn này, không thể trộn lẫn với tư nhân, không thể dùng khái niệm chia cổ phần công ty để phân chia.
Mà hắn sở dĩ nguyện ý cho Dung Chiêu hai mươi phần trăm là vì muốn khen thưởng, để cho Dung Chiêu cống hiến phát triển ngân hàng, dù sao đây là một mối làm ăn, một khi phạm sai lầm sẽ ảnh hưởng cả một quốc gia.