Chương 569:
Chương 569:Chương 569:
Nhưng Hoàng đế cũng phải thưởng người, thưởng hậu cung, thưởng nhỉ tử, còn phải thưởng "ái khanh"...
Tổng kết, người Bùi gia ngồi hưởng thiên hạ, nhưng bất kể là Hoàng đế hay thân vương đều rất nghèo.
Đây không phải là hạ thấp, mà là một hình thức khen ngợi khác.
Dung Chiêu làm sao có thể không nghĩ tới?
Cô nhẹ nhàng cười nói: "Hoàng thượng, tiền trang bình thường đều kèm theo dịch vụ cầm đồ, thị trường giao dịch của ngân hàng, ngoại trừ những giao dịch mà thần nói qua, còn có mấy hạng mục khác thần đều viết vào bản kế hoạch, thí dụ như... đấu giá."
Không có tiền cũng không sao, có thể bán đồ mà!
Đấu giá nghe cao cấp hơn cầm đồ nhiều!
Ánh mắt Vĩnh Minh Đế nghỉ hoặc.
Dung Chiêu lập tức giải thích: "Đem trân bảo đi bán đấu giá, tất cả người muốn mua cùng ra giá, người có giá cao sẽ mua được. Ngân hàng bán đấu giá đồ người khác gửi, rút tiền hoa hồng, cũng bán đấu giá đồ không chuộc được, đổi thành hiện kim."
"Trước khi ngân hàng khai trương phải tổ chức một buổi đấu giá, ngược lại có thể mượn cơ hội để lăng xê... à, tuyên dương ngân hàng."
Vĩnh Minh Đế hiểu, trầm ngâm một lát mới gật đầu: "Đi làm đi, ngân hàng đầu tư lớn như vậy, phải mở rộng nhanh hơn sản nghiệp của ngươi mới tốt."
Dung Chiêu gật đầu: "Thần sẽ lập tức đi chuẩn bị cho ngân hàng Đại Nhạn chỉ nhánh kinh thành và Giao Châu, một khi khai trương sẽ lập tức mở rộng, ngân hàng sẽ nhanh hơn Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, Đoàn Đoàn, tòa soạn báo và Vân Dung Phường."
Vĩnh Minh Đế phất phất tay, bảo Dung Chiêu rời đi trước.
Hôm nay Dung Chiêu cho hắn trùng kích rất lớn, hắn cần thời gian để tiêu hóa những nội dung này.
Kể cả bản kế hoạch cũng phải xem lại, Dung Chiêu giảng giải xong, hắn hẳn là có thể xem rõ.
Dung Chiêu cung kính cáo lui.
Mà sau khi cô rời đi, Vĩnh Minh Đế nhìn về phía Bùi Hoài Bi: "Cẩn VLIno Yem Yond cht/a2" Bùi Hoài Bi chậm rãi gật đầu: "Tôn nhi xem xong rồi, nhưng có rất nhiều điều không hiểu."
Vĩnh Minh Đế không có giải thích cho hắn, ngược lại hỏi hắn: "Ngươi đối với lời Dung Chiêu nói thấy thế nào? Ngân hàng này ảnh hưởng rất lớn, nhưng quá mức rườm rà, nếu chỉ cần tiền, ngược lại có thể chỉ giữ lại quốc trái, để Hộ bộ phát hành quốc trái là được."
Cẩn vương lắc đầu: "Quốc trái là vay tiển, vay tiển thì phải trả, không có Dung Chiêu thì không trả được."
Vĩnh Minh Đế nhìn hắn: "Chuyện này nếu làm hỏng sẽ ảnh hưởng toàn bộ triều Đại Nhạn, ngươi cảm thấy nên tin tưởng Dung Chiêu không?"
Cẩn vương hơi cụp mắt, thanh âm bình tĩnh: "Nghỉ người chớ dùng, dùng người chớ nghỉ, Dung thị lang cho tới nay chưa từng mắc sai lầm, nếu đã lựa chọn tin tưởng thì nên buông tay cho hắn làm."
Dừng một chút, Cẩn vương bổ sung: "Cùng lắm là mất tám mươi vạn lượng, thuế của thương hội vẫn đang thu liên tục, nếu xảy ra sai sót sẽ lập tức dừng lại, hậu quả cũng không phải không gánh nổi."
Vĩnh Minh Đế nghe vậy, không lên tiếng.
Lại một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Nếu trẫm không thể sống đến ngày thực hiện quốc trái, để lại món nợ cho đế vương triều sau, hắn có trách trẫm không?"
Bùi Hoài Bi cúi thấp đầu, thanh âm rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều rất rõ ràng: "Hoàng gia gia có thể lưu lại Yến Vân tam châu cùng với lãnh thổ Bắc Yến."
Vĩnh Minh Đế nở nụ cười.
Tại sao hắn lại đồng ý cho Dung Chiêu làm ăn mạo hiểm như vậy?
Tại sao hắn lại điên cuồng kiếm tiền như vậy, bất kể giá nào?
Vẫn là lý do kia... Yến Vân tam châu nhất định phải thu hồi ở trên tay Vĩnh Minh Đế!
Sau khi tiên thái tử chết, trận chiến thất bại kia là một sự sỉ nhục. Chỉ có đại thắng, thu hồi Yến Vân tam châu thì Vĩnh Minh Đế mới có thể cam tâm nhắm mắt, mà vì mục đích này, hắn có thể trả giá hết thảy. ...
Dung Chiêu rời khỏi hoàng cung, lập tức bắt đầu chuẩn bị thành lập ngân hàng.
Phải tìm nơi có thể cải tạo thành ngân hàng, mua nhà, còn phải cho người ta cải tạo, định chế tủ và đồ đạc bên trong.