Chương 570:
Chương 570:Chương 570:
Còn phải tuyển người, huấn luyện.
Tiền tiêu như nước, Dung Chiêu tuyệt đối không đau lòng.
Vĩnh Minh Đế không thúc giục cô, cô cũng không thúc giục Vĩnh Minh Đế.
Tựa hồ cho Vĩnh Minh Đế đủ thời gian để suy nghĩ.
Nhưng người sốt ruột trước vẫn là Vĩnh Minh Đế.
Công bộ nghiên cứu thuốc nổ cùng đạn pháo quả thực là đốt tiền, Binh bộ còn muốn lương thảo, Đại Nhạn triều to như vậy, từ trên xuống dưới đều phải tiêu tiền...
Không tới mấy ngày, Vĩnh Minh Đế liền chủ động bày bỏ...
Đồ trong tư khố đã chuẩn bị xong.
Có thể đấu giá rồi.
Nghe được tin tức, Dung Chiêu vội vã tiến cung, cười vô cùng sáng lạn.
Vĩnh Minh Đế liếc cô: "Cao hứng vậy sao?"
Dung Chiêu cười nói: "Thần không phải là nghĩ đến ngân hàng có thể khai trương cho nên mới cao hứng sao? Ngân hàng làm tốt là có thể phát hành quốc trái, không thiếu tiền, chiến tranh giữa chúng ta và Bắc Yến mới có thể mau chóng kết thúc."
Vĩnh Minh Đế cũng rất chờ mong ngày đó, thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Trẫm cũng hy vọng ngày đó mau chóng đến."
Hắn giơ tay, bảo người mang đồ ra khỏi cung với Dung Chiêu.
Những thứ này đều là trân bảo, còn có ngân lượng của riêng hắn, có thể nói, trước mắt tư khố của hắn đã trống một nửa, cũng là lúc này hắn mới phát hiện... hắn dường như thật sự là một Hoàng đế nghèo.
Vĩnh Minh Đế tôn sùng liêm khiết, không chỉ muốn bá quan liêm khiết, chính hắn cũng liêm khiết quá mức.
Hắn nhìn bóng lưng Dung Chiêu, thở dài: "Dung Chiêu, đừng phụ lòng tín nhiệm của trẫm."
"Dung đại nhân là một người có tài, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, chưa bao giờ phạm sai lầm, Hoàng thượng chớ lo lắng." Người hầu bên cạnh cẩn thận khuyên nhủ.
Vĩnh Minh Đế lật qua lật lại bản kế hoạch trong tay nhiều lần, cho dù xem nhiều lần như vậy, còn cùng Hộ bộ thảo luận hồi lâu, hắn vẫn không thể hoàn toàn lĩnh hội được toàn bộ nội dung.
Mỗi lần nhìn lại phát hiện một chút gì đó, lại càng cảm thấy ngân hàng có ý nghĩa bất phàm.
Cho nên gần đây hắn luôn đặt bản kế hoạch ở bên cạnh, một khi có chút thời gian sẽ lật xem.
Ngân hàng này chỉ sợ chỉ có Dung Chiêu mới có thể nắm trong tay.
Như là nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên hỏi: "Trẫm nhớ rõ Dung đại nhân năm ngoái hình như từng bị ám sát?"
Thái giám gật đầu: "Vâng, là chuyện tháng mười năm ngoái."
Vĩnh Minh Đế nhíu chặt mày, phân phó: "Hỏi Dung Chiêu có muốn hộ vệ hay không, trẫm cho hắn mấy người." Tên này không thể chết.
Thái giám sững người.
Vĩnh Minh Đế nghỉ hoặc: "Sao vậy?"
"Dung đại nhân tùy thân mang theo một trăm hộ vệ, hiện giờ còn đang chờ ở cửa cung."
"Nếu Hoàng thượng cảm thấy không ổn, nô tỳ lập tức đi bảo hắn rút bớt?"
".. Thôi cứ giữ đi."..
Trên trà lâu, Bùi Thừa Quyết ngồi lẻ loi một mình, tầm mắt của hắn nhìn về phía trước, như là đang chờ đợi cái gì, lại như không có mục đích.
Chiếc xe ngựa quen thuộc xuất hiện.
Bùi Thừa Quyết thò đầu ra, cất giọng cười nói: "Dung thế tử, có muốn lên uống trà không?"
Mặc dù đang cười, nhưng trong giọng nói có vài phần chua xót.
Lộc vương đề cử hắn làm quan, nhưng Hoàng đế không đồng ý.
Mọi người đều biết là bởi vì Hoàng đế muốn cảnh cáo Lộc vương, nhưng là người của Lộc vương đảng, Bùi Thừa Quyết mới là người bị ảnh hưởng.
Ngày xưa chư vị công tử tụ hội, bây giờ tất cả đều bận rộn, chỉ còn lại mình hắn rảnh rỗi...
Bùi Thừa Quyết khó tránh khỏi cô đơn.
Nhìn thấy xe ngựa Dung Chiêu mới cảm thấy cao hứng. tay,"Đang tìm ngươi đây, xuống đây, ta có việc muốn nói với ngươi, nhanh lên."
Bùi Thừa Quyết sửng sốt, nhưng rốt cuộc vẫn thanh toán rồi đi xuống lầu.
Vừa mới lên xe ngựa, Dung Chiêu đã lôi kéo hắn hùng hùng hổ hổ rời đi.
Ba ngày sau.
"Đại nhân, Hộ bộ thị lang Dung đại nhân cho người đưa thiếp mời tới, nói là mời đại nhân tối mai đi tới đường Phong Hoa, Dung đại nhân muốn tổ chức một hoạt động thú vị." Hạ nhân cung kính nói.