Chương 608:
Chương 608:Chương 608:
Trương Trường Hành nhịn không được cảm thán: "Năm ngoái đón năm mới náo nhiệt bao nhiêu, tết nguyên tiêu chúng ta còn ngồi thuyền ngắm cảnh đấu nhạc, năm nay sợ là không được..."
"Khẳng định là không được." Quan Mộng Sinh chắc chắn trả lời.
Năm nay chỉ sợ đều phải cụp đuôi, cẩn thận từng li từng tí, tránh cho bản thân bị cuốn vào tâm bão.
Trương Trường Ngôn nướng khoai lang, bẻ thành hai nửa, đưa một nửa cho Dung Chiêu, cau mày,"Ngươi đừng mất hứng, chỉ là năm nay mà thôi, sang năm lại có thể cùng nhau đón năm mới, thực lực của Đại Nhạn triều chúng ta mạnh hơn, nhất định sẽ thắng."
Dung Chiêu nhận lấy khoai lang, gặm từng miếng nhỏ, không nói gì.
Năm sau có thể cùng nhau không?
Cũng chưa chắc. ...
Năm nay trôi qua rất yên tĩnh, mùng tám tháng giêng, Vĩnh Minh Đế lại phái hai tướng quân mang theo binh lính chạy tới biên quan, tăng binh cho biên quan.
Đồng thời, từng đạo thánh chỉ được ban xuống, An Bắc tướng quân truy phong An Bắc Hầu, tước vị rơi vào trên người đích trưởng tử của hắn, lần nữa thi ân cho bọn họ.
Quốc khố rút ra vô số ngân lượng, phát cho gia đình của những binh sĩ hy sinh.
Việc này là Cẩn vương và Dung Chiêu phụ trách, hai người làm rất nhanh chóng và tỉ mỉ.
An ổn hậu phương thì tiền tuyến mới an ổn.
Mười lăm tháng giêng vừa qua.
Mười sáu tháng giêng, Hình bộ cùng Đại Lý Tự bắt đầu bắt người, tra án.
Đồng thời, thế lực trong triều đấu tranh qua lại, hãm hại, kêu oan, thế cục hỗn loạn.
Lộc vương phủ.
"Đây thật sự là thứ An vương đeo trên người?" Bùi Tranh nhíu mày, nhìn chằm chằm đồ vật trong khay trước mặt.
Một hắc y nhân cung kính trả lời: "Vâng, lúc An vương rơi xuống núi Bùi Tranh nhìn ngọc bội, cảm thấy có chút quen mắt.
Đây không phải đồ của Ngũ đệ hắn.
Nhưng ra chiến trường còn mang trên người, nhất định là vật cực kỳ quan trọng.
Hắn vươn tay, chậm rãi cầm lấy, ngón tay vuốt ve ngọc bội, cảm thấy mình nhất định đã gặp qua ở đâu đó.
Một lát sau, tay Bùi Tranh dừng lại.
Bùi Tranh giơ ngọc bội lên, nương theo ánh sáng bên ngoài, trên ngọc bội có một chữ "Dung" như ẩn như hiện.
"Dung Chiêu." Bùi Tranh chậm rãi đọc ra cái tên này.
Sau đó hắn cũng nhớ ra, đây là ngọc bội Dung Chiêu lúc trước không rời người.
Trách không được hắn cảm thấy quen mắt.
"Điện hạ?" Hắc y nhân nghi hoặc.
Bùi Tranh buông ngọc bội xuống, phân phó: "Tra xem An vương có tiếp xúc gì với Dung Chiêu."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Tiện đường tra thêm An Khánh Vương phủ."
"Tuân lệnh."
Sau khi thủ hạ rời đi, Bùi Tranh còn nhìn ngọc bội, lâm vào suy nghĩ.
Ngũ đệ của hắn lúc trước háo sắc, cũng quả thật từng có thời kỳ nam nữ không kiêng ky, nhưng người ngoài không biết, hắn lại biết đó là Bùi Khâm cố ý.
Thân phận cùng với tình cảnh của bọn họ, Ngũ đệ hắn tuổi lại nhỏ, năm đó nếu không có chút ngụy trang, căn bản sống không nổi.
Lúc trước chính hắn cũng bị lừa.
Có điều, Bùi Khâm háo sắc cũng không phải giả.
Bắt đầu từ khi nào Ngũ đệ của hắn không còn gần nữ sắc nữa?
Là sau khi quen biết Dung Chiêu sao?
Bùi Tranh biết Bùi Khâm có chút tâm tư với Dung Chiêu, lúc trước Dung Chiêu đầu nhập hắn cũng đã chủ động đề cập qua.
Thế nhưng Bùi Khâm không phải là người bị sắc lu mờ tâm trí.
Dung Chiêu là nam nhỉ, cho dù Bùi Khâm có thích cũng không đến mức như vậy, thậm chí còn mang ngọc bội của Dung Chiêu để bên người, ra Còn nữa, năm ngoái Bùi Khâm nên thành thân.
Năm ngoái trước khi Bùi Khâm xuất chiến, tình huống rất bất lợi, bọn họ đều cảm thấy Ngũ hoàng tử sắp chọn hoàng tử phi.
Nhưng lại không có.
Thậm chí sắp xuất chiến cũng không có.
Trịnh phi từng nhắc qua, nhưng nghe nói Bùi Khâm không đáp ứng.
Trên chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, dưới tình huống như vậy, Bùi Khâm lại không muốn chọn Ngũ hoàng tử phi.