Chương 609:
Chương 609:Chương 609:
Tại sao?
Là hắn đã chọn ra người thích hợp, hay là hắn thật sự thích Dung Chiêu đến mức không muốn thành thân?
Dung Chiêu cũng không phải là loại người nguyện ý bị người ta làm nhục...
Bùi Tranh trong lòng ý niệm trăm chuyển, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Dường như có một điểm mấu chốt mà hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Bùi Tranh nheo mắt lại, ngón tay mân mê ngọc bội. ...
Hiện tại trời đông giá rét, tiền tuyến đang trong giai đoạn giằng co, tạm thời an ổn.
Nhưng trên triều đình lại sóng lớn mãnh liệt.
Liên quan đến việc thông địch, Vĩnh Minh Đế hạ quyết tâm muốn tìm ra đầu sỏ, mà tranh đấu giữa các thế lực gần như đều bày ra ngoài mặt.
Mỗi lần lên triều đều giống như chiến tranh.
Đại Lý Tự và Hình bộ bắt được vài người, thẩm vấn ra một ít manh mối không đầu không đuôi cũng có thể dẫn đến một hồi chỉ trích và tranh cãi.
Có người hoài nghỉ Cẩn vương, Cẩn vương chưởng quản Công bộ, có khả năng để lộ bí mật nhất.
Tự nhiên có người cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, đôi bên cự cãi.
Có người cho là Ninh vương, cảm thấy là một vài thế gia thủ hạ của Ninh vương quấy phá.
Còn có người cảm thấy là Lộc vương, nhắm thẳng vào Lộc vương đảng.
Liên quan đến tính mạng, lại liên quan đến tội thông địch và tiếng xấu muôn đời, những quan viên này hận không thể xắn tay áo lên đánh một trận, nước bọt bay tứ tung.
Tranh đấu quá mãnh liệt, thường xuyên có người bị lôi xuống triều.
Mà các đảng phái cũng cần lôi kéo người ủng hộ, lúc này người được Hoàng thượng tín nhiệm, đồng thời là ca ca của Trương hoàng hậu Trương thừa tướng, và người được Hoàng đế coi trọng, được dân chúng tín nhiệm Dung Chiêu liền trở thành đối tượng lôi kéo của bọn họ.
Ai cũng muốn Trương thừa tướng và Dung Chiêu đồng ý với mình. Lần đầu tiên Trương thừa tướng nhìn Dung Chiêu, trong mắt lại có thương cảm đồng bệnh tương liên.
Nhưng hai người phản ứng rất khác nhau về vấn đề này.
Trương thừa tướng với tư cách thừa tướng, mỗi lần bị người ta lôi kéo đều phát biểu vài lời công đạo, lại nói chút lời sáo rỗng: "Thông địch không phải việc nhỏ, cần phải có chứng cớ xác thực, tranh luận bằng miệng không có ý nghĩa gì..."
Mà Dung Chiêu bị người ta lôi kéo...
Cô vẻ mặt hoảng hốt: "A? Thần vừa mới thất thần, không nghe thấy các vị nói gì? Vị đại nhân này, các ngươi nói gì vậy?"
Mọi người: "..."
Triều thần ầm ï thành như vậy, ngươi có cần lớn tiếng nói mình lên triều thất thần như vậy không?!
Bách quan không nói gì, Vĩnh Minh Đế bảo cô lui về hàng.
Một buổi thượng triều, Trương thừa tướng tranh cãi với người khác, miệng lưỡi khô khốc.
Dung Chiêu mở to mắt giả bộ ngủ, đầu còn gật tới gật lui, căn bản không xen vào.
Trương thừa tướng: "..."
Hai người bọn họ hình như cũng không phải đồng bệnh tương liên?
Xuống triều.
Trương thừa tướng nhịn không được nói: "Dung đại nhân, lên triều đừng ngủ nữa, chung quy không ổn."
Dung Chiêu lập tức chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Vâng, hạ quan đã biết."
Khóe miệng Trương thừa tướng nhếch lên, hài lòng rời đi.
Lão nghĩ buổi họp triều tiếp theo, Dung Chiêu nên bị những người đó kéo vào chiến cuộc giống lão... Đến lúc đó, Dung Chiêu có thể hiểu được tâm tình khó xử của lão.
Tuy nhiên, đến buổi đại triều hội tiếp theo.
Dung Chiêu không tới.
Hắn không đến.
Không đến.
Hắn không đến! Chết tiệt!
Sao có thể có đại quan tam phẩm không đến triều, mà Hoàng thượng cùng văn võ cả triều đều không nói gì?!
Bởi vì Dung Chiêu không tới, Trương thừa tướng bị liên lụy vào chiến cuộc cảm thấy mình rất đáng thương.
Vì thế suốt buổi lão đều xụ mặt không vui, ai muốn lôi kéo lão, lão liền chửi ngược lại, triều hội hôm nay thế mà lại kết thúc sớm.
Lúc xuống triều, Trương thừa tướng vẫn còn đen mặt.
"Trương thừa tướng." Lộc vương cười đi tới.
Trương thừa tướng sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười khách khí: "Lộc vương điện hạ."
Lộc vương tìm lão làm gì?
Lộc vương không có khả năng không lôi kéo Trương thừa tướng, nhưng đó là không lôi kéo ngoài mặt, dù sao Trương thừa tướng là người trung thành của đảng bảo hoàng, nếu ở trên triều lôi kéo lão, Hoàng thượng sẽ mất hứng.