Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 620 - Chương 620:

Chương 620: Chương 620:Chương 620:

Lập tức, người nọ lại lắc lắc đầu cho mình tỉnh táo, lại đi nhìn người trên ngựa một lần nữa.

Ừm, là nốt ruồi đỏ độc nhất vô nhị trên mi tâm của An Khánh Vương thế tử.

Đội ngũ đi ngang qua, trên đường cái vốn náo nhiệt ồn ào thoáng chốc lặng ngắt như tờ, như là ấn nút tạm dừng, đem tất cả mọi người định tại chỗ, duy trì động tác ban đầu của bọn họ.

Dung Chiêu đi qua, dân chúng trên đường trợn mắt há hốc mồm.

Quan Mộng Sinh đang mua điểm tâm, nghe được động tĩnh dị thường phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn qua, sau đó, bánh bao lăn trên mặt đất, đồng tử hắn chấn động.

Phản ứng đầu tiên - - tiên nữ thật xinh đẹp!

Phản ứng thứ hai - - người này có chút quen mắt.

Phản ứng thứ ba - - Đậu má, đây là Dung Chiêu?!

Ngoại trừ thay đổi trang phục nữ, thay đổi kiểu tóc, những thứ khác giống như bình thường, muốn hoài nghỉ cô không phải Dung Chiêu cũng khó.

Quan Mộng Sinh cũng dại ra.

Dung Chiêu đi đến đâu liền an tĩnh đến đó, cho đến khi bóng lưng của cô biến mất trong tầm mắt, cho đến khi cả đội ngũ đều rời đi xa...

Đường Phong Hoa nổ rồi.

Có người nuốt một ngụm nước miếng: "Ta không nhìn lầm chứ?"

Bên cạnh, một người khác hoảng hốt đáp: "Ta nhìn lầm rồi, ta khẳng định nhìn lầm rồi!"

"Ta cũng nhìn lầm rồi, ta đang mộng du."

"Còn chưa tỉnh ngủ sao? Hôm nay giấc mơ rất chân thật, ta về nhà tiếp tục ngủ đây."

Có một thư sinh hung hăng véo mình một cái, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, quả thật không phải đang nằm mơ, những gì nhìn thấy vừa rồi đều là sự thật.

Hắn giữ chặt dân chúng bên cạnh, hai mắt trừng to, hét lên: "Dung thế tử... là nữ tử?!"

Người nọ bị thư sinh giữ chặt cũng phục hồi tinh thần, mãnh liệt lắc đầu: "Không, không có khả năng!"

Thư sinh khiếp sợ: "Ta tận mắt thấy Dung thế tử là nữ tử."

Chung quanh, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

"Ngươi nhìn lầm rồi, không phải đâu."

"Là giả, ngươi nhìn lầm rồi!"

"Ngươi khẳng định nhìn lầm rồi, không phải hắn."...

Dân chúng bên cạnh theo bản năng phủ nhận, vô luận là nam hay nữ đều nhao nhao lắc đầu.

Thư sinh lớn tiếng nói: "Ta thật sự tận mắt thấy mà, bộ đồ hắn mặc trên người là Hồn Mộng Oanh, chính là Hồn Mộng Oanh lúc trước được hạng nhất cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm! Lời đồn trước đó là thật, Dung thế tử thật sự là nữ tử!"

Lời này của hắn thập phần chắc chắn, hơn nữa nóng lòng muốn chứng minh mình không nhìn lầm.

Tất cả dân chúng xung quanh nhìn hắn, lần này dân chúng không phủ nhận, mà là mặt không chút thay đổi...

"À, biết rồi."

"Ồ, vậy thì sao?"

"Dung thế tử là nữ lang thì sao?"

"Ngài ấy chỉ thay một quần áo, nhìn bộ dáng ngạc nhiên của ngươi kìa."...

Quan Mộng Sinh khép miệng lại, nuốt một ngụm nước miếng, lập tức nhìn về phía thư sinh, bình tĩnh nói: "Dung Chiêu không phải vẫn luôn là nữ tử sao? Ngạc nhiên làm gì, không có kiến thức."

Thư sinh: "222"

Hắn nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, sinh ra hoài nghỉ.

Chuyện Dung thế tử là nữ tử... Không nên khiếp sợ sao? Vì sao tất cả mọi người đều bình tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ thật sự là hắn làm lớn chuyện?

Chẳng lẽ thật sự chỉ có hắn không biết Dung thế tử là nữ tử?

Thư sinh hoài nghỉ chính mình.

Mà những dân chúng kia khôi phục bình tĩnh, làm như cái gì cũng chưa phát sinh, đều tiếp tục làm chuyện của mình, cũng có người rời khỏi đường Phong Hoa trở về nhà. Có một người mua đồ, đưa tiền mà không lấy đồ.

Có một người bán hàng rong thối tiền cho người ta hai lần, nếu không phải người nọ lẩn thẩn rời đi, hắn còn muốn thối tiền lần thứ ba.

Còn có một người chân trái móc chân phải, ngã sấp xuống đất.

Trên tay Quan Mộng Sinh không có bánh bao, còn làm ra tư thế ăn rất nghiêm túc.......

Trên mặt: Bình tĩnh, rất bình thường, Dung thế tử không phải là nữ tử sao?

Trong lòng: Trời ạ! Dung thế tử vậy mà là nữ tử!!

Rời khỏi tầm mắt mọi người, dân chúng hoặc về nhà, hoặc tụ tập với những người quen biết, trong giọng nói mang theo khiếp sợ...

"Lời đồn là thật, Dung thế tử đúng là nữ lang."

"Còn là một nữ tử vô cùng xinh đẹp hệt như tiên nữ, Hồn Mộng Oanh thật sự rất hợp với thế tử..."

"Bây giờ là lúc nói chuyện này à? Dung thế tử là nữ lang, chẳng phải là đại tội khi quân sao!"

"Suyt! Câm miệng! Không được nói!"

"Phi, ngươi câm miệng, cái gì khi quân đại tội, không có chuyện gì, không được nhắc lại."

"Dung thế tử bất kể là nam hay nữ, ngài ấy đều là Dung thế tử, ngài ấy còn nợ ta tiền, ngài ấy phải sống a!"...

Toàn bộ dân chúng kinh thành trong nháy mắt đều đang tô son trát phấn vẽ cảnh thái bình.

Trong lòng mọi người thực chất đều khiếp sợ đến hoài nghi nhân sinh, nhưng trên mặt phảng phất không có chuyện gì phát sinh.

Dung thế tử mặc nữ trang!

Ồ, Dung Chiêu mắc nợ hơn trăm triệu.

Dung thế tử là nữ tử!

Ồ, Dung Chiêu mắc nợ hơn trăm triệu.

Dung thế tử phạm vào đại tội khi quân!

Nói hươu nói vượn! Dung Chiêu mắc nợ hơn trăm triệu.

Dung Chiêu đi tới đâu gieo rắc khiếp sợ tới đó, tin tức giống như sấm sét, ở dưới khung cảnh thái bình của kinh thành, với một tốc độ khủng bố lan truyền khắp ngõ ngách. Hôm nay có tiểu triều hội, tuy rằng quan viên quan trọng đều ở ngự thư phòng, nhưng cũng có không ít quan viên ra ra vào vào ở cửa cung, có người là tìm Hoàng thượng bẩm báo chuyện quan trọng, nói xong liền đi, có người là tiến cung thượng chức.

Cửa cung vốn náo nhiệt bỗng yên tĩnh, trong nháy mắt Dung Chiêu xuất hiện, lặng ngắt như tờ.

Chủ sự Hộ bộ hôm nay vào cung một chuyến, lúc này đang chuẩn bị rời đi.

Trương Trường Tri chuẩn bị tiến cung, vừa lúc đứng ở cửa cung.

Dung Chiêu xuất hiện.

Mọi người: "22?"

Đám hộ vệ trùng trùng điệp điệp theo sau Dung Chiêu bình thường đều dừng ở bên ngoài cửa cung, hôm nay cũng vậy.

Dung Chiêu nhảy xuống ngựa, áo đỏ tung bay, cô ném roi trên tay cho hộ vệ phía sau.

Lập tức, cô tươi cười đi vào cửa cung.

Lúc đi ngang qua những "đồng liêu" này, cô mặc nữ trang tươi cười hành lễ: "Lý đại nhân, xuất cung à?"

Chủ sự Hộ bộ dại ra, một lúc lâu mới đáp: "À, phải."

Dung Chiêu cười gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy Trương Trường Tri, gật đầu: "Trương đại nhân, vào cung à? Đi chung không?"

Trương Trường Tri theo bản năng há miệng: "À, được..."

Đồng ý rồi, hắn lại không nhúc nhích.

Mà Dung Chiêu đã chào hỏi các quan viên khác, mặc một bộ hồng y huênh hoang tiến cung, phảng phất như thể hôm nay cô không có gì khác thường ngày.

Đợi đến khi cô đi xa, Trương Trường Tri ngơ ngác mở miệng: "A... Dung Chiêu là nữ..."
Bình Luận (0)
Comment