Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết (Dịch Full)

Chương 676 - Chương 676:

Chương 676: Chương 676:Chương 676:

Vẫn có người không hiểu, thấp giọng hỏi: "Điện hạ, vì sao phải làm vậy? Hiện giờ lòng dân hướng tới..."

Bùi Tranh tay nắm chặt thành quyền, thanh âm khàn khàn: "Các ngươi không hiểu phụ hoàng."

Tay hắn run rẩy.

Đúng lúc này đột nhiên có người bước vào, vội bẩm báo: "Điện hạ, Hoàng thượng truyền chỉ, gọi điện hạ lập tức vào cung."

Lộc vương và Thôi thái phó liếc nhau, mơ hồ bất an.

Ngự thư phòng.

Lúc Lộc vương đến, Vĩnh Minh Đế đang phê sửa tấu chương.

Hắn cẩn thận hành lễ, Vĩnh Minh Đế cũng không ngẩng đầu, chỉ giơ tay ý bảo hắn ngồi đối diện.

Thái độ của Vĩnh Minh Đế vẫn như thường, không có gì khác biệt.

Bùi Tranh lại càng cẩn thận, vẻ mặt cung kính.

Chờ hắn ngồi xuống đối diện, Vĩnh Minh Đế tiếp tục phê sửa tấu chương, ngự thư phòng an tĩnh đến cực điểm.

Ngay khi Lộc vương ngồi bất an, Hoàng đế trong miệng tùy ý hỏi: "Tam đệ của ngươi thế nào rồi?"

Bùi Tranh sửng sốt, lập tức cung kính nói: "Tam đệ... vẫn như thường."

Vĩnh Minh Đế dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Vĩnh Minh Đế mang theo uy nghiêm, đôi mắt đục ngầu sâu không thấy đáy, tựa hồ nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, hắn cứ như vậy lằng lặng nhìn Bùi Tranh, cảm giác áp bách ập tới.

Sau một lúc lâu, Vĩnh Minh Đế đột nhiên mở miệng: "Ngươi không đi thăm đệ đệ ngươi sao?"

Lộc vương làm sao có thể đi thăm?

Hai người có thù, lần duy nhất hắn đi xem là để cho thái y xác định Tam hoàng tử có phải thật sự điên rồi hay không.

Sau khi xác định Tam hoàng tử không bò dậy nổi, Bùi Tranh làm sao còn quan tâm?

Bùi Tranh mồ hôi lạnh tuôn rơi, một chữ cũng không nói nên lời.

"Bốp!" Vĩnh Minh Đế đột nhiên ném tấu chương lên bàn, vẻ mặt không giận mà uy.

Lộc vương sợ hãi quỳ xuống, không ngừng dập đầu,"Phụ hoàng bớt giận, nhi thần..."

Vĩnh Minh Đế cũng không nghe hắn giải thích, chỉ nhìn Bùi Tranh, ngón tay chỉ tấu chương trước mặt, thanh âm lạnh như băng: "Mỗi ngày tấu chương sắc phong ngươi làm Thái tử không dưới mười phần, trong ngoài cung, khắp kinh thành đều đang đồn đãi ngươi là Thái tử..."

"Phụ hoàng! Nhi thần tuyệt không có ý này!" Bùi Tranh ngẩng đầu, vẻ mặt sốt ruột.

Vĩnh Minh Đế cũng không để ý tới, chỉ hỏi: "Ngươi đã chờ không nổi nữa sao? Có phải cũng mong ngóng trẫm chết đi, nhường ngôi cho ngươi?"

Bùi Tranh sợ tới mức mặt trắng bệch, liều mạng dập đầu, trán rất nhanh thấy máu.

Hắn cũng không quan tâm, ngữ khí sốt ruột: "Phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt không có ý này, phụ hoàng thân thể khỏe mạnh, tứ hải..."

Vĩnh Minh Đế ngắt lời hắn: "Ngươi đối với huynh đệ không hề có tình hữu ái, làm việc tàn nhẫn, kết bè kết cánh, cũng có thể làm quân? Quay về tự mình phản tỉnh đi!"

Nói xong, hắn hung hăng nện tấu chương trước mặt lên người Lộc vương.

Bùi Tranh ngã ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, bờ môi ngập ngừng một lúc lâu, nói không nên lời. ...

Rất nhanh, tin tức điên cuồng truyền ra ngoài.

Hoàng thượng trách cứ Lộc vương điện hạ không yêu huynh đệ, hành sự tàn nhẫn, kết bè kết cánh, không xứng làm quân!

Trong nháy mắt, toàn bộ kinh thành tựa hồ đều an tĩnh lại.

Những người xúi giục lập trữ cũng đều câm nín, triều đình lập tức tỉnh táo.

Mà những người mỗi ngày chặn ở cửa Lộc vương phủ, đuổi cũng đuổi không đi, hiện giờ lập tức tản ra, lần nữa đứng quan sát.

Lúc trước phủ Tam hoàng tử không có ai tới cửa, hiện giờ Lộc vương phủ cũng có thể giăng lưới bắt chim.

Hoàng thượng nói một câu đã để lộ ra hắn không thích Lộc vương.

Những người muốn ủng hộ Lộc vương đành phải cụp đuôi trước, khâng dám vuết râu hể vào lúc nàv. Trong một căn phòng riêng tư, có người lặng lẽ nghị luận.

"Hoàng thượng có ý gì?"

"Chẳng lẽ là không muốn lập trữ Lộc vương? Ninh vương đã ngã, còn có ai nữa?"

"Còn An vương và Cẩn vương."

"An vương là hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, lúc Ngũ hoàng tử ra đời, tiên thái tử còn không dám đụng đến hắn, hiện giờ An vương còn ở biên quan, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không lập trữ.
Bình Luận (0)
Comment