Chương 677:
Chương 677:Chương 677:
Vừa mới nhắc tới An vương ở biên quan xa xôi, mười tám tháng sáu, biên quan tám trăm dặm báo tin vui...
Biên quan đại thắng!
An vương dẫn quân đoạt lại Tầm Châu!
Từ đó, tiền triều mất đi sáu châu Yến Vân, tiên thái tử đoạt lại ba châu, An vương đoạt lại ba châu.
Vĩnh Minh Đế vui mừng quá đỗi.
Tin tức vừa ra, cả triều đều kinh hãi.
An Khánh Vương phủ.
"Đúng lúc thật..." Dung Vĩ nhịn không được cảm thán.
Vĩnh Minh Đế vừa mới trách cứ Lộc vương, chính là lúc tất cả quan viên đề nghị lập Lộc vương làm Thái tử im lặng, tin chiến thắng của An vương liền truyền về.
Bầu không khí trên triều, chỉ sợ lại sắp thay đổi.
Dung Chiêu cũng nhướng mày, nói: "Bùi Khâm vận khí rất tốt."
Lúc Hoàng đế trách cứ Lộc vương, hẳn là tin chiến thắng còn đang trên đường, không ai biết Hoàng thượng sẽ trách cứ Lộc vương, cho nên An vương thật sự may mắn, chạy tới đúng thời điểm này.
Dung Chiêu cảm thấy An vương vận khí tốt, nhưng rất nhiều quan viên không cho là như vậy.
Thời đại này mọi người đều tin huyền học, cảm thấy đó là điềm lành.
An vương đảng lấy Nhạc thân vương dẫn đầu, dâng tấu chương sắc phong An vương làm Thái tử.
Mà Lộc vương đảng tự nhiên không muốn, triều cục lại là loạn tượng.
Cũng may bây giờ An vương chưa trở về, ngược lại không vội, chỉ là hai cỗ thế lực bắt đầu giằng co.
An vương đoạt lại ba châu, đây là công lớn.
Dung Chiêu tuy không vào triều, nhưng phải đi Hộ bộ và ngân hàng, thỉnh thoảng còn phải đi Công bộ và Hồng Lư Tự, ngược lại cũng có thể nghe được không ít tiếng nghị luận.
"Nếu nói thái tử, An vương thích hợp hơn." "An vương có chiến công có sủng ái, Hoàng thượng khẳng định muốn lập An vương a."
"Hoàng thượng rất vui vẻ, đoán chừng ngày An vương hồi kinh, chính là ngày sắc phong Thái tử."
"Cũng chưa chắc, Lộc vương uy danh rất lớn, còn là người lớn tuổi nhất..."...
An vương bây giờ rất khác so với trước kia.
Trước kia hắn là đệ đệ nhỏ nhất, thứ trợ giúp hắn là sủng ái của Hoàng đế. nhưng hôm nay, hắn có chiến công.
Hơn nữa nghe nói An vương ở biên quan rất xuất lực, nhiều lần thắng trận đều là hắn dẫn dắt binh lính chiến đấu.
Sau lần mất tích đầu năm đột nhiên xuất hiện lại kia, hắn càng dị quân đột tiến, giết Bắc Yến trở tay không kịp.
Hôm nay tất cả mọi người nhắc tới An vương đều là khen ngợi trí dũng song toàn.
Lúc này hắn lĩnh binh, Hoàng thượng cũng thả quyền, An Bắc tướng quân hy sinh, Trấn An tướng quân được triều đình phái đi, có quan hệ vô cùng tốt với An vương, bây giờ rõ ràng cũng đầu nhập An vương.
Hai mươi vạn đại quân ở biên quan đều xem như thế lực của An vương.
Có quân quyền, có sủng ái, An vương đảng vốn thế yếu, trong nháy mắt cùng Lộc vương đảng thanh thế to lớn lúc trước ngang hàng.
An vương còn chưa trở về, cũng đã có thể ngăn chặn Lộc vương.
Nhất là lúc trước Hoàng thượng mới vừa nói Lộc vương "không xứng làm quân", hiện tại trên triều lại nhắc lập Lộc vương làm thái tử thì không quá thỏa đáng, Lộc vương đảng cũng chỉ có thể liều mạng đi ngăn cản những người ủng hộ lập trữ An vương.
Cũng có người nhắc Cẩn vương, nhưng so với hai vị hoàng tử, không có mấy ủng hộ.
Vĩnh Minh năm hai mươi bảy, ngày 25 tháng 6.
Biên quan tám trăm dặm cấp báo, Bắc Yến cầu hòa.
Trận này Đại Nhạn triều đại thắng, vô luận là triểu đình hay là dân chúng, tất cả đều vui sướng.
"Hoàng thượng, Bắc Yến cầu hòa, nên chiêu An vương hồi kinh rồi." An vương đảng vui vẻ, cao giọng nói. An vương đảng sao lại không vui?
Lập tức có người đứng ra phản đối: "Hoàng thượng, đàm phán hòa bình với Bắc Yến chưa thỏa đáng, An vương nên tiếp tục trấn thủ, đề phòng Bắc Yến đánh lén."
"Thần tán thành, Bắc Yến là bách túc chỉ trùng chết mà không cương, không nên đình chỉ tấn công bọn chúng, nên tiếp tục đánh tiếp, hung hăng giáo huấn bọn chúng!"