Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1121


- -----
Chương 1124: Thích Ngôn Thương bị hãm hại (1).

Vẻ mặt Thích Ngôn Thương trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh ta ngưng mắt nhìn người một nhà Diêu Nguyệt Như, rồi cất đi về phía họ.
“Chú Diêu, cô Diêu.”
Theo lễ phép, anh ta khách sáo gọi một tiếng, sau đó đứng ở trước mặt ông cụ Thích, hỏi: “Gọi tôi trở về có chuyện gì?”
Thích Ngôn Thương không muốn quanh co lòng vòng.
Trong bệnh viện còn có Phương Nhu đang chờ anh ta, anh ta không muốn tốn nhiều thờì gian ở chỗ này.
“Có việc cứ chờ một hồi rồi nói, trong nhà đang có khách, cháu đây là có thái độ gì?”
Ông cụ Thích hoàn toàn không để ý có người nhà họ Diêu ở đây, mà khiển trách Thích Ngôn Thương.
Mà ba Thích Ngôn Thương ngồi ở một bên chỉ trầm mặc không nói.
Đối với chuyện lần này, Thích Ngôn Thương đã sớm tập mãi thành thói quen.

Ở trong ấn tượng của Thích Ngôn Thương, ba anh ta chưa từng vì anh ta làm chuyện gì.
“Cậu chủ, trà của cậu.”
Người hầu đi lên trước, đưa một ly trà cho Thích Ngôn Thương, rồi xoay người rời đi.
Sắc mặt Thích Ngôn Thương âm trầm, anh ta dựa ở trên ghế sa lon không nói chuyện.
Ba Diêu nhìn mẹ Diêu, sau đó lại nhìn Thích Ngôn Thương, rồi nói: “Ngôn Thương à, chuyện con nhà các cháu chúng tôi đều biết.

Con còn nhỏ như vậy đã mất, thật là khiến người ta tiếc hận.


Hung thủ đã bắt được chưa?”
“Còn đang điều tra.”
Thích Ngôn Thương không muốn kết hôn cùng Diêu Nguyệt Như, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta chán ghét người nhà họ Diêu.
Ngược lại, người nhà họ Diêu đối với anh ta rất tốt.
“Này giết thiên đao, làm sao có thể ác độc như vậy, chỉ là một đứa bé còn quấn tã mà.”
Mẹ Diêu cảm khái, không nhịn được đỏ cả vành mắt, vì đau lòng cho đứa bé còn nhỏ kia.
Diêu Nguyệt Như đứng dậy, đi tới bên cạnh Thích Ngôn Thương và ngồi xuống, cô ấy nghiêng đầu hỏi: “Chị Phương Nhu bây giờ đang ở bệnh viện nào? Em muốn đi thăm chị ấy.”
Diêu Nguyệt Như thật lòng đau lòng cho Phương Nhu, cô ấy cũng rất thích Phương Nhu.
Chỉ là cô ấy vẫn không biết Phương Nhu ở bệnh viện nào, nếu không, cô ấy thật sư sẽ đi gặp Phương Nhu.
“Nhìn xem, vẫn là con bé Nguyệt Như kia lương thiện.”
Ông cụ Thích ngửa đầu cười, nhìn Diêu Nguyệt Như với ánh mắt vô cùng cưng chiều.
Cái loại ánh mắt này gần như Thích Ngôn Thương chưa từng được cảm nhận từ ông cụ Thích.
Một ánh mắt đã làm trong lòng Thích Ngôn Thương trầm xuống, một cảm giác không nói ra được tự nhiên mà sinh ra.
“Không cần.”
Biểu tình Thích Ngôn Thương vẫn thờ ơ, anh ta không có chút hứng thú nào đối với bất luận ai đang ngồi trong phòng khách.
“Ngôn Thương, cháu nói gì vậy.

Con bé Nguyệt Như muốn mau chân đến thăm Phương Nhu, là phúc của Phương Nhu, cháu đừng có không biết tốt xấu!”
Ông cụ Thích hơi nổi giận.
Ánh mắt sắc bén của ông cụ nhìn chằm chằm Thích Ngôn Thương, có ý nói anh ta không hiểu chuyện.

“Ai dà, ông nội Thích, ông đừng nói anh Ngôn Thương như vậy chứ, là cháu không hỏi ý của anh ấy.”
Diêu Nguyệt Như vốn vô cùng thích và kính yêu với ông cụ Thích, nhưng từ lần trước cô ấy biết ông cụ Thích bắt cóc Phương Nhu, trong lòng cô ấy cũng hơi bài xích.
Dù biết ông cụ Thích vì tốt cho cô ấy, nhưng trong lòng cô ấy cũng không thể chấp nhận.
Đối nhân xử thế phải chính trực, âm mưu quỷ kế là không tốt.
“Con bé Nguyệt Như, cháu...”
“Ai dà dà dà, cháu không thèm nghe ông nội Thích nói nữa.

Thời gian không còn sớm, cháu phải về nhà rồi.” Diêu Nguyệt Như phất phất tay, giả vờ không nhịn được, sau đó nói với ba mẹ mình: “Ba, mẹ, chúng ta về nhà đi.”
“Trở về làm gì? Minh đã hẹn ba mẹ cháu cùng đi Hương Sơn Tự, ngày hôm nay mấy người ở đây nghỉ ngơi.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Diêu Nguyệt Như vừa dứt lời, ông cụ Thích đã nói một câu.
“Hả? Không quay về?”
Diêu Nguyệt Như khó hiểu nhìn về phía ba mẹ mình.
“Ừ, đúng vậy.

Ngày hôm qua đã hẹn lão Thích rồi.”
Ba Diêu gật đầu lên tiếng.
“Thời gian không còn sớm, lão Bùi, ông sắp xếp cho hai vợ chồng Tiểu Diêu và con bé Nguyệt Như nghỉ ngơi.”

Ông cụ Thích vẫy tay với bác quản gia dặn dò.
“Vâng, ông chủ.”
Lão Bùi gật đầu, rồi làm ra tư thế mời: “Ông Diêu, bà Diêu, cô Diêu, mời mọi người đi theo tôi, phòng của mấy đã sắp xếp xong xuôi.”
“Lão Thích, chúng tôi lên nghỉ ngơi trước.”
“Ông nội Thích, cháu chào ông.”
Cả nhà lên tiếng chào ông cụ Thích rồi đi vào thang máy lên lầu cùng bác quản gia lão Bùi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại hai người ông cụ Thích cùng Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương đi thẳng vào vấn đề: “Có gì khuất tất nào đằng sau cái chết của mẹ cháu phải không?”
Vừa rồi trong điện thoại ông cụ đã nói muốn nói cho anh biết về chuyện của me, nên Thích Ngôn Thương chỉ có thể lựa chọn trở về, nếu không như vậy, sao anh ta lại về nhà trễ?
Ông cụ Thích nhìn Thích Ngôn Thương, giả vờ bình thản bưng chén trà trước bàn kia lên, nhấp một ngụm.
Thái độ của ông cụ lạnh nhạt, không hề sốt ruột.
Lại làm nổi bật lên sự nóng nảy của Thích Ngôn Thương, anh ta trầm giọng nói: “Nếu ông không muốn nói thì cháu đi về trước.”
Trong lòng anh ta lo lắng tình huống hiện tại của Phương Nhu.
Bác sĩ nói tinh thần cô ấy bị kích thích, lại một mình ở bệnh viện, nên làm sao anh ta có thể yên tâm được?
Tuy đã sắp xếp người ở ngoài phòng bệnh coi chừng, nhưng anh ta vẫn không yên lòng.
“Gấp cái gì, uống trà với ông rồi lại nói.”
Ông cụ Thích nhấp một ngụm trà trong chiếc chén sứ trắng khảm hoa kiểu Âu: “Thanh minh trước chính tông tóc tiêm, mới uống hơi có vị đắng, nhưng dư vị ngọt ngào, mùi vị không tệ.

Cháu nếm thử đi.”
Thích Ngôn Thương trầm mặc mấy giây, rồi cầm chén trà trước mặt lên uống một hớp lớn: “Mùi vị không tệ.”
Thái độ anh ta vô cùng qua loa lấy lệ, chỉ nói là mùi vị không tệ, như thể nói thêm nhiều chữ khiến anh ta cảm thấy lãng phí thời gian.
“Đêm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chuyện cụ thể ngày mai ông sẽ nói cho cháu biết.” Ông cụ Thích nói một câu.
“Không được.


Tiểu Nhu vẫn còn ở bệnh viện, cháu rất lo lắng.”
“Không yên lòng cái gì? Trong bệnh viện có người coi chừng cô ta còn có thể mất tích hay sao, lẽ nào ở trong lòng cháu một người phụ nữ như cô ta còn quan trọng hơn mẹ cháu?”
Ông cụ Thích hơi phẫn nộ, rầm một tiếng, ông cụ nặng nề đặt cái chén lên bàn, làm nước trà trong chén trào ra ngoài.
“Nếu cháu muốn đi ông tuyệt đối không can cháu.

Nhưng từ hôm nay trở đi, cháu vĩnh viễn đừng nghĩ mình sẽ biết chuyện của mẹ cháu.”
Ông cụ quăng ra câu này xong, không nói nhảm nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của ông cụ, sắc mặt Thích Ngôn Thương tối đen, tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, đấm vào bàn trà.
Một lúc lâu sau, anh ta bình tĩnh lại, mới cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho vệ sĩ coi chừng Phương Nhu, căn dặn một hồi sau mới cúp điện thoại.
Đêm nay, anh ở lại nhà cũ nhà họ Thích.
Từ khi hiểu chuyện, anh ta cơ hồ không ở lại nhà cũ nhà họ Thích bao giờ, cho dù là trở về, cũng sẽ về biệt thự nhà họ Thích vào lúc ban đêm.
Biệt thự nhà họ Thích là chỗ anh ta ở với cô em gái Thích Ngữ Anh.
Ở đó, không có ai sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của anh ta.
Trở lại phòng ngủ, nhìn tất cả trong phòng ngủ, anh ta không khỏi cảm khái, mười tám năm rồi, lần đầu tiên anh ta nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ của nhà cũ nhà họ Thích.
Anh ta không nghĩ quá nhiều, chỉ đi vào phòng tắm rửa.
Sau khi tắm nước nóng, anh ta cảm thấy thoải mái hơn một chút, khi anh ta trở lại phòng ngủ thì lại không hiểu sao cảm thấy toàn thân khô nóng.
Ban đầu anh ta tưởng điều hòa nhiệt độ trong phòng ngủ tăng lên, cho nên tắt điều hòa đi.
Nhưng dù đã tắt điều hòa anh ta vẫn nóng không chịu nổi.
Cái cảm giác nóng này là có từ bên trong, giống như là một đám lửa thiêu đốt ở ngực, khiến toàn thân nóng như thiêu đốt.
Trong chốc lát, trán anh ta thấm ra mồ hôi mịn, khiến anh ta hơi thở dốc.
Thông minh như Thích Ngôn Thương, anh ta đã bén nhạy nhận thấy có cái gì đó không đúng...!
- -----.

Bình Luận (0)
Comment