Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1122


“Chết tiệt!”
Anh ta vươn tay hất vạt áo, đứng dậy đến trước phòng ngủ định mở cửa, nhưng kéo tay nắm cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa rồi.
“Bịch, bịch, bịch!”
Thích Ngôn Thương tức tối đá vào cửa, nhưng cánh cửa chẳng mảy may động cựa.
“Phù...”
Cơ thể càng ngày càng nóng, Thích Ngôn Thương một tay ôm ngực, một tay nắm tay nắm cửa, thở một hơi dài.
Dù ở nhà cũ hay dinh thự của nhà họ Thích, hệ thống an ninh ở đó đều do chính tay nhà thiết kế James tự mình thiết kế.
Từ hệ thống cách âm, chống trộm lẫn hệ thống an ninh đều được thiết kế rất tinh vi.
Như cánh cửa trước mặt chỉ sợ dù có đá cả đêm cũng chẳng xi nhê.
Không chỉ có vậy, người bên trong cũng không thể thoát ra từ đường của sổ.
Lúc đầu, người nhà họ Thích đối xử với anh ta rất lạnh nhạt, cho nên đã sắp xếp phòng của Thích Ngôn Thương ở tầng bốn.
Tầng bốn cách mặt đất hai mươi mét, hơn nữa các bức tường không hề có điểm tựa, cho nên việc tay không trèo cửa sổ ra ngoài là bất khả thi.
Tất nhiên, cũng không phải là không thể mạo hiểm, nhưng anh không có lí do để làm thế.
Ông già làm vậy, chắc chắc đã tính toán bước tiếp theo rồi, cũng không đến mức khiến anh ta chết tại đây.
Thích Ngôn Thương cố gắng kiềm chế bản thân, đến bên cửa sổ mở cửa ra, cửa vừa mở một cơn gió lạnh từ bên ngoài thốc vào trong phòng, khiến anh ta tỉnh táo ít nhiều.
Cầm điện thoại gọi điện cho Trợ lí cao cấp - Tô Từ.

“Tút, tút...”
Điện thoại reo hai tiếng, đối phương đã tiếp điện thoại.
“Anh Thích?”
“Lập tức...!phù...!đến nhà cũ của nhà họ Thích.”
Thích Ngôn Thương một tay cầm điện thoại, tay còn lại vội vã nới lỏng cà vạt, cả người anh ta bây giờ như kiến bò trên chảo nóng.
Tô Từ phát hiện anh ta có điểm khác thường nên quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, anh bị thương hả?”
“Không, cậu cứ đến đây là được rồi.

Ngoài ra, cho hai người đáng tin đi bảo vệ Phương Nhu, không có sự cho phép của tôi, thì không cho phép bất cứ ai được vào phòng bệnh.”
“Vâng, anh Thích.”
Sau khi dặn dò xong xuôi mọi việc, anh ta ngắt điện thoại.
Cả người vô lực nằm trên giường nhìn lên trần nhà, cố gắng khắc chế cảm giác nóng hừng hực trong người.
Để Diêu Nguyệt Như ở lại nhà cũ, còn chuốc thuốc anh, ông già nhà anh định làm gì không cần phải nghĩ cũng biết.
Chỉ là anh ta không thể ngờ ông già đó lại chơi chiêu này với mình.
Đó là ông nội của anh mà!
Thật đúng là một trò cười không hơn không kém.
Thời gian chậm chạp nhích từng giây từng phút, cơ thể Thích Ngôn Thương càng ngày càng nóng, hiệu quả của loại thuốc này vượt quá tưởng tượng của anh.

Đến lúc không thể nhịn nổi, anh đành vào phòng tắm mở vòi hoa sen, đứng tắm nước lạnh dưới trời mùa đông lạnh thấu xương.
Dòng nước lạnh băng khiến anh dễ chịu phần nào nhưng không thể dập tắt cái nóng như thiêu như đốt trong cơ thể, mà còn khiến anh cảm thấy càng bùng phát dữ dội.
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ mở ra, có người đẩy Diêu Nguyệt Như vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cô ta cũng bị chuốc thuốc như Thích Ngôn Thương nhưng lại không có năng lực tự kiềm chế như anh ta, cho nên bản thân bị thuốc tra tấn gần như phát điên lên.
Thích Ngôn thương nhạy cảm phát hiện âm thanh bên ngoài, nhưng đến khi anh bước ra khỏi bồn tắm thì cửa phòng đã khóa, chỉ thấy Diêu Nguyệt Như đang ngã trên thảm.
“Ưm...!Lão thịt khô? Anh...!sao anh lại ở đây?”
Diêu Nguyệt như đầu óc hỗn loạn nằm ở trên mặt đất nhìn Thích Ngôn thương, nhíu chặt mày, thở ra một luồng khí vẩn đục, tay kéo bộ đồ ngủ bằng sợi tổng hợp trên người.
“Nóng...!nóng quá, lão thịt khô, em...!nóng quá.”
Thích Ngôn đứng ở của phòng tắm, dưới tác dụng của thuốc, đầu óc anh bắt đầu lờ đờ nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Một tay cuộn thành nắm đấm, tay còn lại bấu ở khung cửa, nhìn Diêu Nguyệt Như đang nằm trên mặt đất, đôi mắt híp lại, sự lạnh lẽo tỏa ra từ đáy mắt.
Vừa mới vào phòng tắm có hai phút mà bọn họ đã đưa người vào phòng, nắm bắt thời cơ chuẩn xác như vậy, chắc chắn đang giám sát anh.
Suy nghĩ bản thân bị giám sát vừa lướt qua đầu anh ta.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

Thích Ngôn Thương cảnh báo bản thân, ông già nhà anh sẽ không từ thủ đoạn đâu.
Anh ta đi vào phòng ngủ kiểm tra một vòng thì phát hiện trên chiếc bàn trà thấp có một bình hoa giả, mà trong đó đã giấu một chiếc camera mini.
Khoảnh khặc đó đã đánh tan tất cả sự kiên nhẫn còn tồn tại trong anh ta.
Hai ngón tay cầm camera mini ném xuống đất, một chân anh ta dày xéo không thương tiếc, còn lấy mũi chân day đi day lại.
“Không...!lão thịt khô, cứu em...!em nóng quá...”
“Trời ơi, lão thịt khô, bà đây gọi anh đấy, anh...!anh điếc hả?”
Diêu Nguyệt Như nằm trên mặt đất liên tục rên rỉ.
Thích Ngôn Thương cúi đầu, ánh mắt hung dữ nhìn cái camera bị dẫm nát trên mặt đất, trong đầu nhớ đến lời cảnh báo của Mặc Cảnh Thâm bảo anh ta phải đề phòng người nhà họ Thích.
Từ nhỏ, anh đã lớn lên ở nhà họ Thích.
Từ khi mẹ anh ta qua đời, thái độ của bố và ông nội dành cho anh ta đã thay đổi rất lớn, khiến anh ta cảm thấy bản thân như thể bị người nhà bỏ quên, nhưng sau đó vẫn được đón về.
Ông nội anh nói: “Ngôn Thương à, con đừng trách ông nội bao nhiêu năm trời không đoái hoài đến con.

Ông và bố con cũng đã trăn trở nhiều, mong con sớm ngày trở nên độc lập tự cường, chỉ có như vậy mới có thể gánh vác trọng trách của nhà họ Thích...”
Con người ai cũng có nhược điểm.
Mà nhược điểm lớn nhất của Thích Ngôn Thương chính là thiếu tình thân và sự quan tâm.
Dù bề ngoài anh ta khiến mọi người cảm thấy lạnh lùng nhưng sâu trong thâm tâm lại khát vọng tình thân.

Đó là thứ anh ta chỉ có thể ước mong chứ không thể có được, đối với anh ta đó là một thứ mộng tưởng xa vời.
Bản thân anh ta vốn đã khá thất vọng vì người trong nhà nhưng nghe xong nhưng lời này của ông nội đã hóa giải mọi thù hận trong lòng, khiến anh ta trở nên trung thành và tận tâm với người nhà họ Thích, sau khi tiếp nhận công ty cũng không hề có suy nghĩ sai lệch, phòng bị người nhà, trong lòng anh thì dù có chuyện gì đi chăng nữa thì người nhà vẫn là người nhà.

Bọn họ đối xử với Thích Ngữ Anh tốt gấp trăm lần, cũng bởi vì cô là đứa bé nhất nhà, vả lại còn là con gái, tất nhiên phải dạy dỗ, chiều chuộng.
Thích Ngôn Thương luôn tự nhủ như vậy.
Cũng vì những chuyện đó cho nên anh rất để ý đến cái chết của mẹ mình, dẫn đến lúc đầu khi biết mẹ Phương Nhu là hung thủ hại chết mẹ mình anh đã vô cùng tàn nhẫn.
Từ tận đáy lòng, “ghét bỏ” là một chuyện anh vẫn lấn cấn trong lòng, anh cho rằng vì mẹ đã qua đời nên mọi người mới không yêu anh nữa, khiến cho mình trưởng thành trong cô độc, phải hứng chịu nhiều sự đau khổ hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.
Anh mang những bất hạnh của mình đổ lỗi cho mẹ của Phương Nhu, cho nên khi mới biết thân phận của cô mới dùng mọi cách tra tấn trả thù.
Nhưng hiên tại tất cả mọi thứ đều đã rõ ràng khiến anh ta cảm thấy những chuyện đã xảy ra như một trò đùa vậy.
Người ông mà anh ra tôn kính bây lâu nay, hết lần này đến lần khác đập tan nhưng hy vọng và khát khao anh dành cho gia đình.

Đam Mỹ Sắc
Đập tan cả khát vọng tình thân của anh ta.
“Ha ha, ha ha ha...”
Anh ta cười tự giễu, cơ thể lảo đảo, ngã ở trên giường, cười như điên dại.
Chỉ có thể trách bản thân mà thôi, thông minh một đời mà hồ đồ một khắc, quá yên tâm, quá tin tưởng người thân.
“Ưm...!phù...”
Cơ thể lại nóng bừng lên, anh ta xé toạc cái áo tắm trên người mình, cả người đã đến gần ranh giới sụp đổ.
“Anh Thương...!Ngôn Thương...!anh...!anh sao thế?”
Diêu Nguyệt Như cũng không thể chịu nổi tác dụng của thuốc mà trèo lên giường, nhào lên người Thích Ngôn Thương: “Lão thịt khô, em nóng quá, a...!cơ thể anh thật mát thật thoải mái, giúp em.”
Cô ta sáp gần ngực anh, cái đầu cọ cọ vào người anh....

Bình Luận (0)
Comment