Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 50


‘,”Vậy thì không nên, chị đi rồi chẳng lẽ chúng em cứ ở nhà chị mãi sao?”
Thích Ngữ Anh lắc đầu, nói với Tư Cận Ngôn: “Anh Cận Ngôn, chúng ta nên tới nhà hàng ăn cơm đi.”
“Đi thăm Cảnh Thâm đã, xác định tình hình của anh ấy rồi ăn cơm sau.” Nét mặt Thích Ngôn Thương bình thản nhưng thái độ thì không cho phép cãi lại.

“Được.”
Tư Cận Ngôn đồng ý lời đề nghị của đó.

Mọi người chuẩn bị đồ rồi rời khỏi nhà.

Tư Cận Ngôn lái xe, Thích Ngữ Anh ngồi ở ghế phụ.

Mộ Thiển vốn định lái nhưng bị từ chối, đành ngồi ở ghế sau.

Thích Ngôn Thương tự lái xe mình.

Khi họ tới bệnh viện, Mặc Cảnh Thâm đã khám họng xong.

Dù sao với thân phận của anh, không cần đăng ký lấy số ở bệnh viện.

Viện trưởng tự mình tiếp đãi, dẫn anh đến thẳng chỗ Trưởng khoa khoa bỏng để khám.

Họ kết luận là anh bị bỏng độ nhẹ, cổ họng sưng đỏ, đầu lưỡi tê liệt, cần chú ý ăn uống loãng nhẹ hết mức có thể.

Mộ Thiển đứng cạnh đó nhíu mày, không nói lời nào.

Tuy cô có ý định trả thù Mặc Cảnh Thâm, nhưng không phải kiểu người không biết nặng nhẹ.


Bình nước kia mới nấu hôm qua, cách một đêm dài, sao còn có thể nóng tới nỗi như vậy?
Huống hồ phích nước giữ nhiệt cũng không quá tốt.

Cùng lắm cô chỉ có ý định tra tấn Mặc Cảnh Thâm mà thôi.

“Hờ…”
Kiều Vi thở phào một hơi: “Làm em sợ muốn chết, anh không sao thì tốt quá.”
“Hừ.”
Mặc Cảnh Thâm giận dữ đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Lúc đi ngang qua Mộ Thiển đứng ngoài cửa, anh phóng ra ánh mắt sắc bén và hơi thở hung ác: “Đúng là cô.”
“Cảnh Thâm, Thiển Thiển cũng không cố ý, anh đừng trút giận lên cô ấy.”
Kiều Vi vội vàng kéo tay Mặc Cảnh Thâm, nói lời thành khẩn: “Xưa nay Thiển Thiển là người lương thiện, một con kiến cô ấy cũng không nỡ giẫm chết, sao có thể bày trò với anh? Huống hồ anh còn là hôn phu của em.”
Không biết vì sao, tuy nhìn dáng vẻ Mặc Cảnh Thâm chật vật có hơi đau lòng, nhưng ít nhiều cũng có thể cảm nhận được hơi thở giận dữ và thái độ lạnh nhạt chán ghét của anh.

Tâm trạng Kiều Vi cực tốt, mỗi lần thấy hai người họ xa lạ như vậy, cô ta cảm thấy tâm trạng mình không tệ.

“Tính cách em đơn thuần, không có nghĩa ai cũng giống em.

Loại phụ nữ như Mộ Thiển không xứng làm bạn thân em.”
Câu nói này dành cho Kiều Vi, nhưng ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm Mộ Thiển, buông lời cảnh cáo: “Sau này cô cách xa Vi Vi một chút.

Loại phụ nữ như cô không xứng làm bạn thân Vi Vi, tránh hủy hoại cô ấy.”
Mộ Thiển đứng ngoài cửa phòng, ánh mắt trong sạch hờ hững.

Cô chỉ lạnh lùng hừ nhẹ: “Chuyện giữa tôi với Vi Vi mà anh cũng muốn hỏi à? Bá đạo quá đi, chẳng có nhân quyền chút nào.”
Cô và Kiều Vi có ít nhất mười năm tình cảm thân thiết, sao có thể nói cắt là cắt đứt?
“Ôi thôi Thiển Thiển, cậu đừng nói nữa.”
Hai người kia va chạm ra tia lửa, tỏa ra mùi thuốc súng đạn nổ làm Kiều Vi bị kẹp ở giữa càng vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ chị em tình cảm thâm sâu.

“Chúng ta là bạn thân, không ai có thể thay đổi được.”
Kiều Vi kéo tay Mộ Thiển, an ủi: “Tâm trạng Cảnh Thâm không tốt, lời anh ấy nói cậu đừng để trong lòng, biết không? Mọi người đi chơi vui vẻ, tôi và Cảnh Thâm về trước đây.”
Dứt lời, cô ta bèn vẫy tay với anh em Thích Ngôn Thương và Tư Cận Ngôn: “Thật ngại quá, chúng tôi đi trước đây.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển bằng ánh mắt sâu xa, không nói gì rồi rời đi.

Mộ Thiển nhìn chằm chằm hai người rời khỏi, cõi lòng vô cùng phức tạp.

Dù sao Kiều Vi cũng là bạn thân, xem cô như chị em mà cô lại phản bội Kiều Vi.

Chuyện xảy ra với Mặc Cảnh Thâm, cho dù Mặc Cảnh Thâm không trốn tránh, nhưng cô cũng có trách nhiệm.

Vì nguyên nhân này nên Mộ Thiển mới càng thêm áy náy, không biết nên làm sao cho phải.

“Chị Mộ, anh Cảnh Thâm đi rồi, hay là chúng ta cùng đi ăn cơm được không?”
Bấy giờ Thích Ngữ Anh bước tới, ôm lấy tay cô, dáng vẻ như rất thân quen: “Hôm nay em mới về nước, không biết trong nước có món gì ngon.


Hay là chị dẫn đường đưa em đi ăn, em mời khách, chị thấy thế nào?”
“Xin lỗi em, tôi cũng mới về nước cách đây không lâu, không rành mấy chỗ ăn uống.”
Mộ Thiển từ chối thẳng: “Nên để học trưởng đi với em đi, tôi muốn qua thăm một người anh ở bệnh viện này, không đi cùng mọi người nữa.”
Nếu Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi đã rời đi, cô cũng không cần ăn cơm với hai anh em Thích Ngôn Thương và Thích Ngữ Anh.

Dù sao cô không quá quen họ, đi chung sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Thích thiếu, học trưởng, em đi trước đây.”
Cô mỉm cười, chào hai người một câu, không đợi họ trả lời mà đi luôn.

Mộ Thiển đến khu nội trú, vừa tới cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng đằng kia.

Điền Quế Phân?!
Mộ Thiển vốn định đến thăm Mộ Ngạn Minh, nhưng bây giờ lại phát hiện Điền Quế Phân gọi điện ngoài phòng anh ấy.

Tuy cô không biết bà ta nói gì, nhưng nhìn nét mặt là biết chẳng có chuyện gì tốt.

Cô muốn xoay người chạy trốn theo bản năng.

Nhưng đi chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng gào thét sau lưng.

“Mộ Thiển!”
Điền Quế Phân lớn tiếng rống, Mộ Thiển cảm thấy cả dãy lầu phòng bệnh như đang run lên.

Bước chân cô cứng đờ, miễn cưỡng quay đầu lại: “Sao, có chuyện gì à?”
Cô cố tình giả vờ lạnh nhạt, mặt không đổi sắc mà hỏi bà ta.

“Ơ hay, con nhỏ chết tiệt lừa đảo này! Nhìn thấy mẹ mà mày bỏ chạy, có ý gì, mày chán ghét tao ư?”
Điền Quế Phân ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt cô, cất di động đi, hai tay chống nạnh, giận dữ trừng mắt.

“Chán ghét? Xin lỗi nha, bà suy nghĩ nhiều rồi.

Bạn tôi nằm viện, tôi tình cờ đi ngang qua thôi.”

Cô tùy tiện tìm lý do cho có lệ: “Có chuyện gì sao?”
“Hỏi thừa! Chuyện của anh mày đến giờ còn chưa giải quyết xong, nằm bệnh viện bỏ bê công việc lâu như vậy.

Phí trị liệu, phí dinh dưỡng, phí nằm viện, tất cả chi phí lẻ tẻ cộng lại hết năm sáu mươi vạn.

Chuyện này ban đầu là do mày ôm hết, bây giờ không có tiền, không phải mày nên ra sức sao?”
Dứt lời, bà ta xòe bàn tay phải trước mặt cô đòi tiền.

Làm như Mộ Thiển thiếu tiền bà ta vậy.

“Năm sáu mươi vạn?”
Mộ Thiển giật giật khóe miệng, cô nhìn quanh bệnh viện, tuy đây là một trong ba bệnh viện đứng đầu thành phố này nhưng chi phí giải phẫu trị liệu, cộng với phí nằm viện cùng lắm hơn mười vạn thôi.

Tới miệng bà ta lại biến thành năm sáu mươi vạn.

Thèm tiền tới điên rồi sao?
Điền Quế Phân chớp mắt, né tránh ánh mắt sắc bén của cô, bà ta hơi chột dạ.

“Tôi đã tạm ứng chi phí cho bệnh viện.

Nếu cần phí trị liệu, bệnh viện sẽ trực tiếp báo cho tôi chứ không cần bà nói.

Mặt khác, tuy tôi phụ trách vụ án này nhưng không có nghĩa tôi phải trả hộ khoản tiền ấy.”
Mộ Thiển thật sự không muốn nhiều lời vô ích với Điền Quế Phân: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nếu cứ tiếp tục ở lại, không chừng sẽ xảy ra chuyện mất..

Bình Luận (0)
Comment