Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 51


“Này, cô đợi một lát.”
Cô vừa mới đi được mấy bước, Điền Quế Phân lập tức kêu lên: “Chuyện đó… Mẹ… Mẹ tìm con có chút việc.”
Thái độ của bà ta bỗng nhiên chuyển biến tốt hơn, thái độ dịu dàng khiến cho Mộ Thiển cảm thấy hơi e sợ.

Không biết rốt cuộc bà ta lại đang tính kế gì.

“Còn có việc gì sao?”
Nói cho cùng, Điền Quế Phân đã từng cho cô một mạng, cho dù Mộ Thiển vô cùng oán hận bà ta, nhưng cô sẽ không làm chuyện gì quá tuyệt tình.

“Chính là… Gần đây chị con có chút chuyện, muốn nhờ con giúp đỡ.”
Điền Quế Phân đang nói tới Mộ Điềm Tư – Con gái ruột của bà ta.

“Chị ta sao?”
“Ừ.

Khoảng thời gian gần đây, chị con gặp phải một số chuyện phiền phức, vốn dĩ mẹ định tìm anh trai con để nhờ giúp đỡ xử lý, nhưng bây giờ thằng bé đang nằm viện, mẹ chỉ có thể tới tìm con.”
Có việc cầu xin người ta, thái độ của Điền Quế Phân rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, bộ dạng ăn nói khép nép này của bà ta, đột nhiên khiến cho trong lòng Mộ Thiển cảm thấy vui sướng hơn nhiều.

Nhìn quen dáng vẻ đanh đá chua ngoa của bà ta rồi, bỗng nhiên thân thiết như vậy, cô quả thật có chút không thích ứng lắm.

Đồng thời Mộ Thiển cũng biết rõ một chuyện, nhất định là chuyện của Mộ Điềm Tư rất khó giải quyết, nếu không, Điền Quế Phân đâu chịu ăn nói khép nép cầu xin cô như vậy.

“Bà đã từng nói, tôi chỉ là đứa con hoang mà thôi, không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Mộ các người, cho nên việc này, tôi sẽ không giúp đỡ.”

Mộ Thiển lạnh lùng từ chối.

“Thiển Thiển, con đừng đi.”
Thấy cô định đi, Điền Quế Phân lập tức giữ chặt tay Mộ Thiển: “Con đừng đi mà, mẹ biết, trước đây mẹ sai rồi, là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên làm chuyện không bằng cầm thú với con như vậy, nhưng chuyện này là lỗi của một mình mẹ, không liên quan gì tới chị con.

Nói gì thì nói, hai đứa cũng cùng nhau lớn lên, cho dù như thế nào, lần này, con nhất định phải giúp mẹ một chút, có được không?”
Bà ta nói rất thành khẩn, thái độ hèn mọn.

Nhưng càng như vậy, Mộ Thiển càng rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này.

“Tôi không đủ sức để giúp bà.”
Hiện giờ, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình, cô còn không có, đâu thể giúp Điền Quế Phân được?
Hơn nữa loại người như Điền Quế Phân, cho dù bạn giúp bà ta, mọi việc được xử lý xong xuôi, cũng không nhận được một lời cảm ơn của bà ta.

Nếu thất bại, trái lại bà ta sẽ nhất quyết không tha, không ngừng mắng chửi bạn, oán hận bạn.

Cô không muốn ôm mọi việc vào người.

“Thiển Thiển, con không thể như vậy.

Mẹ cầu xin con, cầu xin con được không? Hay là mẹ quỳ xuống cầu xin con nhé?”
Bị cô từ chối lần nữa, Điền Quế Phân luống cuống, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin cô.

“Con gái à, mẹ cầu xin con, con không thể mặc kệ chị con được, con bé là chị ruột của con đấy.


Con mặc kệ con bé, đời này của con bé sẽ thật sự xong rồi.”
Điền Quế Phân than thở khóc lóc, trên gương mặt của bà ta lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Mà lúc này là buổi chiều, có rất nhiều người ở trong bệnh viện.

Người trong khu nội trú nghe thấy âm thanh ở bên này, nhao nhao quay đầu nhìn.

“Ôi trời ơi, đó là ai thế, mẹ ruột mà phải quỳ lạy cô ta sao?”
“Quá nhẫn tâm, đúng là sói mắt trắng, thật đúng là quá vô tình.”
“Có cần thiết phải nhẫn tâm với mẹ ruột của mình như thế không?”
“Vừa nhìn là biết không phải con gái ngoan.”

Những người vây xem không ngừng chỉ trích, tôi một câu cô một câu.

Điền Quế Phân liếc mắt nhìn người vây xem ở xung quanh, cao giọng gào khóc: “Hu hu… Thiển Thiển, mẹ vất vả khổ sở nuôi con khôn lớn, sao con có thể mặc kệ mẹ không quan tâm được chứ? Hu hu… Con khiến mẹ cảm thấy rất khó chịu, mẹ không muốn sống nữa.”
Bà ta vì muốn Mộ Thiển giúp, khiến cho cô không thể xuống đài được, đành phải ra hạ sách này.

Chẳng qua Điền Quế Phân thật sự không hiểu gì về Mộ Thiển.

“Vất vả khổ sở sao? Điền Quế Phân, lúc tôi tám tuổi là bà nhặt tôi về.


Nhiều năm như vậy, tôi như người giúp việc trong nhà, mỗi ngày đều phải làm việc nhà, mùa đông còn phải mặc quần áo mỏng dính để giặt quần áo, nấu cơm cho cả nhà bà, tay bị đông lạnh đến tới mức thối rữa, nhưng bà đâu có quan tâm.

Năm năm trước, anh trai tôi mắc bệnh nan y, thiếu chút nữa đã chết, bà kéo tôi tới quán bar để bán lấy tiền, bà đã từng xem tôi như con gái ruột mà đối đãi hay chưa?”
Cô căn bản khinh thường thủ đoạn vụng về này của Điền Quế Phân, cô hất bà ta ra: “Tôi cho bà 100 vạn, cắt đứt quan hệ giữa hai chúng ta, bà đã sớm không còn là mẹ của tôi nữa rồi!”
“Mẹ kiếp, còn có thể như vậy sao? Người phụ nữ béo kia đúng là cậy già mà lên mặt.”
“Chậc chậc… Lợi hại, vì con ruột của mình, ép con gái nuôi tới quán bar làm việc, quá vô liêm sỉ.”
“Trời ạ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta tức giận rồi.”
“Lần này bà ta lại đến tìm con gái nuôi, chắc chắn không có chuyện gì tốt.”
Quần chúng ăn dưa giống như cỏ mọc đầu tường nghe tình hình phát triển, càng không ngừng chỉ trích, chửi rủa.

Điền Quế Phân lập tức cảm thấy mặt mũi mất sạch, bà ta dừng khóc, đứng dậy hất tay Mộ Thiển: “Hừ, con nhóc đê tiện này, đúng là nuôi ra sói mắt trắng.

Cho dù năm đó để cô làm gái là không đúng, nhưng chẳng phải là vì tôi lo lắng cho anh trai cô sao? Hơn nữa không phải chỉ là ngủ với đàn ông thôi à, đâu mất miếng thịt nào, chẳng phải bây giờ cô sống rất tốt đấy sao? Nếu không có tôi, liệu cô có được như ngày hôm nay không?”
“Vậy ư? Bà cảm thấy bồi đàn ông ngủ không phải là chuyện lớn gì, vậy thì đừng tới cầu xin tôi, bảo Mộ Điềm Tư đi tìm đàn ông ngủ một tối, chẳng phải chuyện gì cũng có thể giải quyết rồi sao?”
Những lời này quả thực châm chọc chói tai.

Trước đây cô thật lòng coi Điền Quế Phân là mẹ ruột mình mà đối đãi, ngay từ đầu cô chưa bao giờ nghĩ tới kết cục và kết quả như vậy, sao có thể không khiến cho cô cảm thấy tuyệt vọng đây!
Mộ Thiển có chút đau lòng cho chính mình.

“Ha ha, con tiện nhân này, cô nói gì đi chứ?”
Vốn dĩ bởi vì xung quanh có không ít người tụ tập lại chỉ trỏ vào bà ta, khiến cho Điền Quế Phân cảm thấy mặt mũi của mình mất sạch, trong lúc nhất thời, đầu óc của bà ta nóng lên, cho nên đã quên mất chuyện mình đang phải cầu xin Mộ Thiển.

Bà ta lập tức mắng: “Nếu như không có cô, tốt xấu gì thì con trai tôi cũng có 100 vạn tiền phí bồi thường, nếu như có bản lĩnh, bây giờ cô lập tức đưa tiền cho tôi đi!”
Chỉ cần nghĩ tới lần trước 100 vạn sắp tới tay, lại bị cô làm cho không có, Điền Quế Phân lập tức cảm thấy trái tim đau đớn, khó chịu tới mức gần như sắp không thở nổi rồi.

“Muốn tiền ư? Tự mình tới mà lấy!”
Mộ Thiển chẳng muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa, xoay người rời đi.


“Cô đứng lại đó cho tôi, Mộ Thiển, tôi còn chưa nói hết mà, cô đừng đi.”
Điền Quế Phân giậm chân, chỉ vào bóng lưng Mộ Thiển, không ngừng mắng chửi.

Nhưng Mộ Thiển ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp rời đi.

Rời khỏi bệnh viện, bước từng bước ra ngoài bệnh viện, cô bất đắc dĩ lắc đầu, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Có Điền Quế Phân ở đây, thật sự khiến người ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Nếu có thể, cô tình nguyện người nhặt được cô lúc trước không phải là Điền Quế Phân, hoặc để cô chết ở ven đường cũng được.

Trái tim rất tuyệt vọng.

Leng keng đinh – –
Cô đang rơi vào trong trầm tư, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Mộ Thiển nhìn dãy số quen thuộc mà xa lạ hiển thị trên màn hình, trong lúc nhất thời nghĩ mãi không ra.

“Xin chào, ai vậy ạ?”
Sau khi nghe máy, cô khách sáo hỏi.

“Xin chào, là luật sư Mộ đúng không? Tôi là Dương Liễu, hu hu… Bây giờ cô ở đâu, tôi có chuyện muốn tìm cô, cô có thể giúp tôi không?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới tiếng nức nở nghẹn ngào, nghe vô cùng tuyệt vọng.

Dương Liễu, đó không phải là người bị hại trong vụ án của Mặc Cảnh Thâm sao?”
“Làm sao vậy? Dương Liễu, bây giờ cô ở đâu, tôi đi tìm cô.”’.

Bình Luận (0)
Comment