Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 876


Chú Trung chắp tay sau lưng, nhăn mặt nói: “Lần trước Mặc Viên còn dẫn một người đến đây.

Bởi vì là buổi tối, người kia lại đeo kính râm nên tôi không thấy rõ là ai.

Nhưng từ sau hôm đó, thân thể của ông chủ càng ngày càng suy yếu, tôi rất sốt ruột.

Mặc dù đã tìm rất nhiều bác sĩ, nhưng hiệu quả rất nhỏ.”
“Dẫn tôi đi xem thử.” Mặc Cảnh Thâm không nói gì, cùng chú Trung đến phòng của ông Mặc, gặp ông ta trong phòng bên.

Trước kia ông ta rảnh rỗi thích luyện Thái Cực trong sân, đánh bài, mà bây giờ chỉ có thể nằm trên giường.

Anh và chú Trung vào phòng mà vẫn không thể đánh thức ông ta.
Mặc Cảnh Thâm bước đến trước giường, cảm xúc phức tạp nhìn ông cụ nhắm mắt ngủ say.

Anh hỏi: “Ông nội như thế này đã bao lâu?”
“Hơn nửa tháng.”
“Đã tìm bác sĩ cổ truyền khám cho ông nội chưa?”
“Lúc trước tôi đã đưa ông chủ đi khám ở bệnh viện, không phát hiện bất cứ khác thường.”
Nghe chú Trung nói, Mặc Cảnh Thâm phản xạ nghĩ tới cổ độc.


Nhưng dựa theo cách nói của đám người kia, đào tạo cổ độc rất khó, họ không cần thiết hạ cổ cho ông cụ.

Điều này không hợp logic chút nào.
“Hôm khác tìm bác sĩ cổ truyền tới khám xem sao.” Mặc Cảnh Thâm căn dặn, sau đó phất tay.

Chú Trung gật đầu, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Anh không đánh thức ông cụ mà ngồi một bên chờ đợi.

Mặc Cảnh Thâm muốn xem thử ông cụ cần bao lâu mới có thể tỉnh lại, không ngờ lại chờ tới bốn năm giờ chiều.
“Cảnh Thâm? Sao cháu lại đến đây?” Ông Mặc tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi nghỉ ngơi trên ghế.

Giọng ông cụ rất suy yếu, ông ta chống giường muốn ngồi dậy.

Mặc Cảnh Thâm lập tức lại gần đỡ ông ta, lót một cái gối đầu sau lưng cho ông ta.
Trước kia ông Mặc chỉ thấy thái độ lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm, bây giờ đột nhiên cảm nhận được sự hiếu thuận của anh, lại có cảm giác không nói nên lời.
“Ông phát hiện lần này trở về, cháu khác trước kia rất nhiều.” Rất nhiều người biết Mặc Cảnh Thâm mắc bệnh nguy kịch, nhưng ông Mặc lại không biết.
“Vậy à?” Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh lùng như trước: “Ông bị sao vậy? Trước kia ông vẫn rất khỏe mạnh mà.”
Suy cho cùng thì ông cụ Mặc là ông nội của mình, dù Mặc Cảnh Thâm có ý kiến với thái độ của ông ta, nhưng bây giờ thấy ông ta ngay cả ngồi dậy cũng vất vả, anh lại không đành lòng.
“Ha ha…” Ông Mặc cười tự giễu, lắc đầu phất tay, thở dài một hơi: “Đều do ông tự làm bậy.”
Mặc Cảnh Thâm im lặng chờ ông cụ Mặc nói tiếp.
“Trước kia ông cứ nghĩ dã tâm của cháu quá lớn, sợ cháu có ý đồ khác.

Bây giờ xem ra là ông nghĩ nhiều.” Ông Mặc nở nụ cười bình thản, thoạt nhìn rộng lượng, nhưng thực chất lại tự cười nhạo sự ngu xuẩn của mình.
“Trước kia cháu không chỉ một lần nói với ông rằng thân phận của Mặc Viên có vấn đề.

Ban đầu ông tin cháu, nhưng sau này Mặc Viên trở về, xét nghiệm cho thấy Tử Hàng có quan hệ huyết thống với ông, ông lại hồ đồ tin Mặc Viên.

Ai ngờ bây giờ lại bị cậu ta kiềm chế, hối hận thì cũng đã muộn.
Ban đầu khi Mặc Cảnh Thâm lấy bằng chứng chứng minh Mặc Tử Hàng không có bất cứ quan hệ huyết thống với Mặc Viên, ông ta đã bị Mặc Viên gài bẫy, muốn đổi ý cũng không được.
“Cảnh Thâm à, ông biết từ khi ba cháu qua đời, ông đối xử tệ bạc với gia đình cháu.

Nhưng con cháu nhà họ Mặc chỉ có mấy người các cháu.

Mặc Viên, Vân Kính, Văn Trác, cùng với cháu.


Vân Kính không thể gánh vác trọng trách, Văn Trách thích văn thơ bút mực, không để bụng tới công ty.

Bây giờ nhà họ Mặc bị Mặc Viên nắm giữ, nếu cháu không cố gắng thì nhà họ Mặc sẽ bị hủy hoại trong tay ông.”
“nhà họ Mặc có rất nhiều con cháu.

Ông có thể tìm họ.” Mặc Cảnh Thâm im lặng thật lâu rồi nói.
“Mặc dù nói vậy, nhưng cháu nhìn mấy đứa đó mà xem, ai mà chẳng được cưng chiều đến mức chỉ biết ăn chơi? Công ty lọt vào tay chúng thì sớm muộn gì cũng sẽ phá sản.” Ông Mặc không tín nhiệm họ.
Thấy Mặc Cảnh Thâm không nói lời nào, ông Mặc thở dài một hơi, rũ mí mắt, khuôn mặt phong sương tràn đầy chán nản: “Nhớ thời trẻ ông hăng hái biết bao, nào ngờ già rồi lại rơi vào kết cục này.”
“Mặc Viên đã làm gì ông?” Mặc Cảnh Thâm hỏi.
“Nói chuyện này thì có ích gì?” Ông Mặc cảm khái, hoàn toàn không bận tâm tới những gì mà Mặc Viên đã làm, tóm lại là không còn nhiều thời gian nữa, ông cũng chẳng còn gì để nói.
“Ông chỉ mong cháu có thể giành lại tập đoàn Mặc thị, đừng để nó rơi vào tay Mặc Viên.

Còn nữa, ông cần nói cho cháu biết một chuyện.”
Ông Mặc lấy một sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây chuyền là ngọc bội màu đen khắc họa đồ đằng.

Mặc Cảnh Thâm không biết đó là thứ gì, nhưng ông nội đưa thì anh nhận, hỏi: “Đây là gì?”
“Có chuyện bây giờ ông cũng nên báo cho cháu biết.” Ông Mặc nói.
Mặc Cảnh Thâm vốn không định tới nhà họ Mặc, nhưng hôm qua chú Trung gọi điện cho Hàn Triết kêu anh tới đây.

Anh còn tưởng là vì Mặc Viên và tập đoàn Mặc thị, nào ngờ lại là chuyện khác.
“Ông nói đi.”
“Mẹ cháu có nhắc tới ba cháu không?”
“Ba cháu? Chẳng phải đã qua đời từ lâu rồi sao?” Mặc Cảnh Thâm nói ba phải, không rõ ông cụ có ý gì.
“Không phải đâu.” Ông tựa lưng vào giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Nếu ông đoán không nhầm thì ba cháu còn chưa chết, có lẽ đang ở một nơi nào đó trên thế giới này.”

“Nghĩa là sao?”
Một người đã “chết” mấy chục năm, bây giờ lại đột nhiên nói ông ấy chưa chết.

Nội tâm của Mặc Cảnh Thâm rất phức tạp, có cảm giác như bị đùa bỡn.
“Ông chỉ phỏng đoán thôi.

Dù gì cũng đã hơn 20 năm không liên lạc.”
“Sao ông lại nói thế?” Mặc Cảnh Thâm cảm thấy chắc hẳn còn có câu chuyện khác.
“Chuyện này còn phải quay lại nhiều năm trước.” Ông cụ Mặc chỉ vào máy lọc nước: “Rót ly nước cho ông.”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy rót một ly nước đưa đến trước mặt ông.
“Cháu bỏ ngọc bội vào ly đi.” Ông cụ nói.

Mặc Cảnh Thâm chần chờ một lát rồi đặt ngọc bội vào ly theo lời ông.

Ly thủy tinh trong veo ngâm viên ngọc màu đen, chẳng mấy chốc, viên ngọc đó dần dần thay đổi màu sắc, từ màu đen chuyển sang màu xanh biếc óng ánh, mấy chữ cái xuất hiện trên viên ngọc.
Mặc Cảnh Thâm xách dây chuyền lên, quay về phía ngọn đèn nhìn viên ngọc, bên trên là hai chữ – Hoằng Uyên.
“Hoằng Uyên?” Mặc Cảnh Thâm khẽ híp mắt nhìn hai chữ nhỏ xíu trên thân ngọc.

Đây không phải là tên của cha anh..

Bình Luận (0)
Comment