Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 877


“Hoằng Uyên? Nghĩa là gì?” Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không hiểu hai chữ này.

Tên người hay tên tổ chức? Anh chưa bao giờ nghe thấy chuyện gì liên quan tới hai chữ này.

Vậy thì ông nội cho anh ngọc bội này để làm gì?
“Ông cũng không biết nó có nghĩa là gì, cho nên không thể cung cấp manh mối cho cháu.

Nhưng ông biết, cháu sẽ tìm được.” Ông Mặc cao thâm khó lường nói: “Cháu cũng nên đi tìm hiểu một số chuyện, có lẽ không phải là chuyện xấu đâu.”
Nói xong, ông Mặc lại nói: “Ông mệt rồi.

Cháu về đi.” Sau đó ông lấy gối ra, nằm xuống giường.
Mặc Cảnh Thâm đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn viên ngọc từ máu đen biến thành màu lục này.
Sau khi rời khỏi phòng bên, chú Trung đi cùng Mặc Cảnh Thâm ra ngoài.

Anh lập tức hỏi: “Chú không biết tình huống của ông nội là sao à?”
“Chuyện này… Ha ha, tôi cũng không rõ.”
Trước khi anh đến đây, chú Trung không nói như thế.

Nhưng bây giờ hỏi lại, chú Trung lại chần chờ.

Mặc Cảnh Thâm biết chắc chắn chú Trung đã giấu mình chuyện gì đó, nhưng anh không thích hỏi tới cùng.


Nếu ông ta không nói thì đương nhiên là có lý do riêng.
Mặc Cảnh Thâm rời khỏi nhà chính, sau đó đến trang viên Đế Cảnh.

Mặc Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo, Nghiên Nghiên và bà Mặc đều ở trang viên Đế Cảnh.

Anh kêu người mua không ít đồ đưa lên xe, sau đó mới đến biệt thự.
“Ba? Trời đất, cuối cùng ba cũng về!”
“Sao chỉ có mình ba? Mẹ đâu?”
Hôm nay là cuối tuần nên hai đứa bé đều ở nhà, thấy Mặc Cảnh Thâm về đều rất vui vẻ.

Chúng quay đầu nhìn ra sau, không thấy bất cứ ai, không khỏi hụt hẫng.

Mặc Cảnh Thâm lập tức nói: “Mẹ các con đang làm việc ở công ty, mấy ngày nữa sẽ về.”
“Thật ạ?” Tiểu Bảo mừng rỡ: “Ba khai thật đi, có phải ba với mẹ đã làm hòa không?” Tiểu Bảo không thể nghĩ ra chuyện gì khác ngoài lý do này.
Ngược lại Nghiên Nghiên vẫn lúc nhiệt tình lúc lạnh lẽo với Mặc Cảnh Thâm: “Ba làm bao nhiêu chuyện tổn thương mẹ, sao mẹ vẫn tha thứ cho ba?”
Lời nói của bọn trẻ khiến Mặc Cảnh Thâm dở khóc dở cười: “Quà cho các con đây.”
“Cảm ơn ba!”
“Hừ, con đã lớn rồi, sao còn mua búp bê cho con?”
Mặc Cảnh Thâm giật khóe miệng: “Được rồi, lần sau ba dẫn các con đến trung tâm thương mại, thích gì ba mua cho.” Không phải anh không muốn đi mua, mà cảm thấy thân thể rất suy nhược.

Đúng như Mộ Thiển nói, anh cần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng bây giờ còn quá nhiều chuyện phải xử lý, Mặc Cảnh Thâm không thể dừng lại.

Anh tranh thủ về nhà thăm hai đứa con, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, thậm chí chóng mặt, nào còn sức mà đi trung tâm thương mại mua quà cho bọn nhỏ.
“Anh hai?”
“Cảnh Thâm?”
Nghe thấy tiếng nói, Mặc Tiêu Tiêu và bà Mặc bước ra từ phòng khách.

Mặc Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ, nhanh chóng chạy về phía Mặc Cảnh Thâm, ôm cổ anh: “Anh đã về rồi à? Sao anh lại trở về?”
Lúc trước Mặc Tiêu Tiêu nhận được tin tức do Mặc Cảnh Thâm chính miệng nói với cô ta, anh đã không còn nhiều thời gian, cho nên cô ta còn tưởng Mặc Cảnh Thâm đã qua đời.

Có điều bây giờ anh lại đứng trước mặt, cô ta không khỏi kích động mừng rỡ, ôm chặt cổ anh, vừa cười vừa khóc, đấm lên vai anh: “Sao anh lại lừa em? Sao lại lừa em?” Đôi mắt ngấn lệ trừng anh, vẻ mặt phẫn nộ.
“Ôi chao Tiêu Tiêu, con làm gì vậy? Tự dưng đánh anh con là sao?” Bà Mặc răn dạy con gái.
“Con không sao.” Mặc Cảnh Thâm cười trừ: “Hai người sao rồi? Quân Dư đâu?”
“Nó đang ở công ty.

Gần đây nó rất bận, đã nửa tháng không về nhà rồi.” Bà Mặc nói.

Mặc Cảnh Thâm không nói gì, đi theo mọi người vào biệt thự.

Anh không ở lại đây lâu, lập tức rời đi, lái xe đến tập đoàn Fryer.
Lúc này, Mộ Thiển đang ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc.
Cốc cốc cốc… Có người gõ cửa.
“Vào đi.” Cô nói.
Cửa văn phòng mở ra, một người bước vào.

Cô ngước mắt lên, kinh ngạc nói: “Bạc Dạ?”
Từ sau chuyện xảy ra ở biệt thự Lâm Hồ, cô đã không gặp Bạc Dạ.

Anh mặc áo sơ mi đen, không cài cúc áo trên cổ, xắn tay áo đến khuỷu tay, bộ quần áo được cắt may vừa người làm tôn lên vóc dáng cao ráo của anh, nhất là khuôn mặt yêu nghiệt quyến rũ chúng sinh, không phải kiểu lạnh lùng cấm dục như Mặc Cảnh Thâm mà giống hồ ly tinh quyến rũ.

Đôi mắt xanh lam tỏa ra khí chất u buồn, phong thái biếng nhác, đẹp như nam thần bước ra từ truyện tranh.
Không thể không nói rằng Mặc Cảnh Thâm, Bạc Dạ, Tư Cận Ngôn, mỗi người đều đẹp trai theo một phong cách riêng.

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng ngạo mạn, điển hình của tổng tài bá đạo, Bạc Dạ quyến rũ yêu nghiệt, khuôn mặt xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ, còn Tư Cận Ngôn thì ấm áp dịu dàng, tao nhã lịch thiệp.

Ba người đều có phong cách riêng, nhưng đều là tuýp đàn ông bảnh trai đến mức nghẹt thở.
Đôi khi Mộ Thiển sẽ nghĩ, mình có tài đức gì mà lại được gặp ba người họ.
“Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây?” Mộ Thiển khép văn kiện, đứng dậy chỉ vào sofa: “Anh ngồi đi.

Tôi còn chưa cảm ơn anh chuyện biệt thự Lâm Hồ lần trước đâu.

Gần đây anh rảnh không? Tôi với A Thâm mời anh ăn cơm nhé?”
Bạc Dạ ngồi xuống sofa, thấy khí sắc Mộ Thiển có vẻ suy yếu: “Sao trông sắc mặt em tệ vậy? Có phải là đang bị ốm không?”

“Vậy à?” Mộ Thiển sờ lên mặt, cười gượng: “Chắc là tại gần đây hơi mệt.

Đúng rồi, anh muốn uống gì? Trà hay café?”
“Sao cũng được.” Bạc Dạ không có hứng thú với mấy thứ đó.
Mộ Thiển xoay người ngâm một ly trà cho anh, vừa pha vừa nói: “Tôi đã nghe nói tới chuyện tập đoàn Thịnh Trì.

Bây giờ Bạc Diệc Chu đã hoàn toàn nắm giữ tập đoàn Thịnh Trì, nghe nói còn dự định hợp tác với tập đoàn Mặc thị.”
Các công ty hợp tác sẽ khiến cục diện thay đổi rất lớn.

Lúc đó thế lực không ngang bằng, e rằng tập đoàn Fryer sẽ gặp nguy hiểm.
“Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để tập đoàn Thịnh Trì nhằm vào Fryer.” Bạc Dạ cam đoan.
Mộ Thiển mỉm cười, đưa ly trà cho anh rồi giải thích: “Không phải tôi muốn anh đi quản lý tập đoàn Thịnh Trì, tôi chỉ muốn nói tập đoàn Thịnh Trì là của nhà họ Bạc các anh.

Ông cụ Bạc là ba anh, anh bị đuổi ra mà ông ấy không có ý kiến gì sao? Trước kia vì anh nói dối, khiến ông ấy cho rằng anh muốn kết hôn với tôi.

Bây giờ nhà họ Cố và nhà họ Bạc không hề hợp tác với nhau, có phải anh sẽ được trở về Thịnh Trì không?”
Bạc Dạ thổi lá trà, uống một ngụm, không lên tiếng.
“Tập đoàn Fryer tạm thời không có bất cứ nguy hiểm, cho nên tôi không lo lắng.

Tôi chỉ lo cho anh, mặc dù…”.

Bình Luận (0)
Comment