Mặc Trạc

Chương 108

Duy Nhược Hề lại đi vào phòng giữ tươi tiếp tục đem rau dưa cùng gạo lấy ra. Hiện tại trong không gian mở rộng không ít, diện tích trồng đồ ăn cũng lớn thêm, đám sinh vật kia rất chiếu cố mấy cây trồng.

Ở Đa Cư Khách sạn ngây người khoản chừng một giờ, Duy Nhược Hề để Duy Đại ở lại sau đó một mình mang theo Duy Bảo Bảo rời đi.

Duy Nhược Hề ngồi bên trong toa xe còn Duy Bảo Bảo thì đậu trên vai cô. Ở trên không trung toa xe sẽ tự động vận hành theo quỷ đạo sẵn có,nó sẽ thực hành rất tốt các quy tắc giao thông, bình thường rất hiếm khi có trường hợp ngoài ý muốn xảy ra.

Tuy rằng ở niên đại này toa xe là tự vận hành sẽ tự động tuân theo luật giao thông nhưng có một số trường hợp người dùng xe muốn điều khiển mà khi vận hành không tuân thủ luật giao thông thì quy tắc xử phạt vô cùng nghiêm trọng. Nhưng mà chỉ là phạt tiền mà thôi cũng không có ảnh hưởng lắm.

Những toa xe đều là trí năng khống chế còn nói điều khiển thì chỉ là toa xe sẽ vâng lời mệnh lệnh như tăng tốc, vượt qua toa xe khác hoặc vượt đèn đỏ thì toa xe trí năng vẫn ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.

Bởi vậy cũng có phát sinh nhiều trường hợp vượt đèn đỏ nhưng bởi vì toa xe cũng có trí năng cho nên nó cũng tự động biết khống chế, sẽ tránh né những toa xe khác. Chính vì vậy mà những trường hợp phát sinh tai nạn cực kỳ hiếm thấy.

Duy Nhược Hề đối với mấy cái xe này hoàn toàn không biết gì cả, trừ bỏ mỗi tháng đem cho Duy ba cùng Duy mẹ kiểm tra. Còn cô ngoại trừ việc leo lên xe và nói địa điểm đến thì cũng không biết gì thêm bởi vì toa xe đều là trí năng khống chế, cô không cần phải lo lắng gì .

Duy Nhược Hề cho tới bây giờ vẫn không biết tại sao những chuyện không hay ho cứ dính lấy cô. Cô là một người vô cùng tuân thủ quy tắc giao thông lại thêm thời đại này chuyện xảy ra tay nạn giao thông là cực kỳ hiếm có. Thế vậy mà cô có thể gặp được.

Duy Nhược Hề nhìn hướng bên trái đột nhiên toát ra một toa xe xa hoa. Cái toa xe này thì cô biết, là phiên bản toa xe số lượng hạn chế toàn cầu. Kệ là tài liệu chế tạo hay là trí năng khống chế đều vô cùng cao cấp. Chính vì vậy mà toa xe này vô cùng quý giá, thậm chí có tiền cũng chưa chắc mua được.

Loại toa xe này so với toa xe bình thường mà Duy Nhược Hề đi, mặc kệ là tốc độ hay khả năng phòng ngự đều vượt gấp 10 lần. Bởi vậy nếu chiếc xe đó cùng chiếc xe bình thường đụng nhau thì toa xe bình thường nhất định bị thương nghiêm trọng.

Duy Nhược Hề tự nhiên cũng biết điểm này, sau đó cô mạnh mẽ đem tinh thần lực đã muốn khôi phục hoàn toàn bao bọc toàn thân thể và bọc lấy cả chiếc xe trước khi toa xe phiên bản số lượng có hạn kia đụng vào mé trái của cô.

Mặc dù đã sử dụng tinh thần lực trải rộng xung quanh nhưng mà với một lực lớn như vậy vẫn đem toa xe của Duy Nhược Hề văng ra thật xa. Ngay cả Duy Nhược Hề cũng bị đánh bật ra văng đến cửa xe.

“Xe gặp va chạm, cần phải hạ xuống! xe gặp va chạm cần phải hạ xuống!” trí năng bên trong toa xe phát ra cảnh báo. Sau đó toa xe từ từ hạ xuống mặt đất.

Duy Nhược Hề không gặp trở ngại gì chỉ là đầu óc có chút choáng váng. Duy Nhược Hề không nghĩ đến cô đã đem tinh thần lực bao bọc cả chiếc xe vậy mà chiếc xe vẫn bị vỡ thành như vậy, cửa xe bên trái bị vỡ một mảnh thật to.

Kỳ thật Duy Nhược Hề cũng biết mình rất may mắn. Bởi vì trước kia Duy Hạo từng nói qua cho Duy Nhược Hề biết, hiện tại thế giới rất ít khi xảy ra tại nạn. Nhưng một khi tai nạn xảy ra thì tỷ lệ tử vong rất cao. Nếu là một người bình thường khác đang dùng chiếc xe của Duy Nhược Hề khẳng định vừa nãy khi đụng với toa xe phiên bản có hạn kia thì nhất định người đó sẽ chết.

Còn hiện tại nhờ có tinh thần lực của Duy Nhược Hề mà toa xe chỉ bị vỡ một chút mà Duy Nhược Hề chỉ có choáng đầu thôi. Hệ thống trí năng bên trong xe vẫn còn rất tốt, xem ra đây rất là may mắn.

Duy Nhược Hề xoa xoa hai bên thái dương rồi nhìn lên trên toa xe đang từ từ đi xuống kia. Duy Bảo Bảo cũng theo sau Duy Nhược Hề bay ra khỏi toa xe.

“Xe bị va chạm, cần hạ xuống! xe bị va chạm cần hạ xuống!” toa xe số lượng có hạn kia cũng truyền ra âm thanh trí năng cảnh báo.

“Chết tiệt.” Bạch Linh Nhi ôm đầu bị vỡ, máu theo kẻ hở ngón tay chảy ra, “ Lam Á Nam, ngươi cmn có bệnh à?”

Bạch Linh Nhi ngẩn đầu nhìn thoáng qua Lam Á Nam đang ngồi bên cạnh, chút hóa trang dịu dàng bình thường hoàn toàn bị đánh vỡ.

“Cô kêu la cái gì, đã bảo cô đừng có đi theo tôi rồi!” Trên trán Lam Á Nam cũng sưng lên một cục to đùng.

Lam Á Nam xoa xoa cái trán của mình, trên mặt là tràn đầy không kiên nhẫn. Mái tóc màu vàng lần trước gặp Duy Nhược Hề bây giờ đã đổi thành màu rượu đỏ.

“Tôi đã nói là sẽ không hợp tác với Viêm gia rồi. Cô không nên thay Viêm Bân mà đàm phán chuyện hợp tác với tôi, cũng không nên leo lên xe của tôi. Bạch Linh Nhi, cô đủ chưa, cô làm cho người ta cảm thấy thật ghê tởm.”

Viêm gia muốn cùng Lam gia hợp tác mở sơn trang nghỉ dưỡng nhưng bởi vì Lam Á Nam không thích Viêm Bân cho nên nói với ông nội cô từ chối bọn họ. Đương nhiên ông nội của Lam Á Nam không có khả năng vì cháu gái yêu cầu hủy liền hủy. Nhưng mà Lam Á Nam lại nói cho ông nội rằng cô không phải buông tha dự án này mà cô biết có một người còn thích hợp hơn, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với Viêm gia.

Ông nội của Lam Á Nam cũng biết tính tình của cháu gái mình, biết cháu gái sẽ không lừa ông bởi vậy đáp ứng giao toàn quyền cho Lam Á Nam xử lý.

Kết quả Bạch Linh Nhi khi biết Lam Á Nam cự tuyệt không cùng hợp tác với người ả thích liền cố ý chạy đến tìm Lam Á Nam định thay Viêm Bân bàn chuyện hợp tác, còn mặt dày leo lên xe của Lam Á Nam.

Lam Á Nam vốn rất ghét Bạch Linh Nhi, đương nhiên không chịu để ý đến Bạch Linh Nhi nhưng mà Bạch Linh Nhi leo lên được toa xe của Lam Á Nam rồi có đuổi cũng không chịu xuống.

Chính vì vậy mà Lam Á Nam một đường bão táp, cô kêu xe đi với tốc độ cao nhất, dọc theo đường đi căn bản không quan tâm gì đến quy tắc giao thông chỉ biết tiến về phía trước. Bạch Linh Nhi ở trong xe liên tục la hét, Lam Á Nam cũng mặc kệ Bạch Linh Nhi.

“Lam Á Nam, cái người điên này! Cô rốt cuộc có nguyện ý cùng Viêm gia hợp tác mở trang viên an dưỡng hay không?” Bạch Linh Nhi dẹp bỏ ngụy trang, thanh âm đề cao không ít, nét mặt thì hung tợn nhìn soái nữ.

Lam Á Nam quay đầu nhìn Bạch Linh Nhi một cái mở miệng châm chọc:” Cô có biết hay không, lúc trước ở Viêm học viện tôi liền nhìn cô không vừa mắt. Mỗi lần nhìn thấy cô tôi chỉ muốn tẩn cho cô một trận. Cho nên, hiện tại nhân lúc tôi còn chưa phát giận thì chạy nhanh đi chỗ khác cho khuất mắt tôi. Đừng có chết ở trên xe của tôi.”

“Lam Á Nam, cô thật không biết suy nghĩ, tôi hảo ý nói chuyện hợp tác với cô mong muốn cùng Lam gia chia sẻ lợi ích, vậy mà cô cứ khư khư cố chấp.” Bởi vì trên đầu của Bạch Linh Nhi bị thương nên máu chảy đầy ra mặt hiện tại nhìn càng dữ tợn và chật vật. Một thân quần áo trắng cũng hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Bình Luận (0)
Comment