Mặc Trạc

Chương 109

Lam Á Nam xoay đầu nhìn Bạch Linh Nhi một cái mở miệng nói: “Đã cho cô cơ hội, đừng trách tôi!” Nói xong liền quăng một cái tát lên mặt Bạch Linh nhi. Từ khi còn ở học viện Lam Á Nam đã rất ghét Bạch Linh Nhi, cả ngày giả trang vẻ mặt vô tội cùng dịu dàng. Lam Á Nam mỗi lần nhìn thấy là muốn tẩn cho cô ta một trận. Hiện tại đánh Bạch Linh Nhi một cái tát Lam Á Nam cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Bạch Linh Nhi bụm mặt vẻ mặt không thể tin hét vào mặt Lam Á Nam:” Lam Á Nam, cô dám đánh tôi?”

“Nếu cô không ra khỏi xe ngay thì không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy!” Lam Á Nam cảm thấy tay có chút ngứa, thật muốn một quyền giọng vô mặt ả này đi.

“Cô….cô…..” Bạch Linh Nhi ác độc nhìn Lam Á Nam, lại thủy chung không dám mở miệng nói cái gì, dù sao tinh thần lực cùng thể thuật của ả thua Lam Á Nam. Bạch Linh Nhi hận hận nhìn Lam Á Nam một cái rồi mở cửa xuống xe.

Lam Á Nam thấy Bạch Linh Nhi ra khỏi xe tay nắm chặt thành quyền mới buông ra. Sau đó nhíu mày nhìn về toa xe phía trước bị cô đụng phải có chút lo lắng không biết người bên trong có chuyện gì hay không?

Bình thường nếu cô tự động điều khiển xe thì sẽ rất chú ý đến tình hình chung quanh, kết quả ngày hôm nay Bạch Linh Nhi luôn lải nhải bên tai cô làm cô không chú ý tình huống đụng phải người khác.

Kế đó Lam Á Nam liền thấy toa xe đối diện bị cô đụng phải đi ra một người cùng một con chim máy móc, thấy người đó Lam Á Nam liền ngây dại.

Ngay cả người vừa xuống xe là Bạch Linh Nhi nhìn đến người đang đi ra kia cũng ngây dại.

Duy Nhược Hề lúc bước ra khỏi xe nhìn cô gái đối diện cũng ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng đầu ả ta đang chảy máu, bên mặt còn sưng đỏ trông bộ dạng rất chật vật. Nhưng là Duy Nhược Hề vẫn nhận ra ả ta, đương nhiên đó chính là kẻ hai lần dồn cô vào chỗ chết, Bạch Linh Nhi.

Bạch Linh Nhi bụm lấy vết thương, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống dưới.

Một mái tóc đen dài mềm mại, quần áo đơn giản thoải mái làn da trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp. Tuy rằng biến đổi không ít nhưng Bạch Linh Nhi liếc mắt một cái vẫn nhận ra. Cái người xinh đẹp đứng trước mặt ả lẽ ra đã sớm chết, Duy Nhược Hề.

Làm sao có khả năng, làm sao có thể là cô ta? Cô ta không phải đã chết sao? Vì sao lại đang đứng trước mặt ả? Bạch Linh Nhi hoàn toàn ngây dại. Thời gian trước ả đi đến khu Mĩ Sỉ giúp gia tộc làm vài dự án căn bản không biết Viêm Hoàng đã xảy ra sự tình gì.

Vừa trở về lại biết Lam Á Nam cự tuyệt hợp tác với Viêm Bân về vấn đề khai thác dự án trang viên an dưỡng. Sau đó cô liền chạy đến tìm Lam Á Nam, căn bản không biết Viêm Hoàng có Đa Cư Khách Sạn, cũng không biết ông chủ thực thụ của Đa Cư Khách Sạn chính là Duy Nhược Hề.

Hiện tại thấy được Duy Nhược Hề thì Bạch Linh Nhi bị dọa không ít.

Lam Á Nam cũng đã sớm leo xuống xe nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi đang tái nhợt thì cảm thấy chút kỳ quái, làm sao gặp Duy Nhược Hề thì bị dọa thành như vậy?

“Này, cô làm sao vậy?” Lam Á Nam đẩy Bạch Linh Nhi đang tái nhợt. Không phải vì Lam Á Nam lo lắng cho Bạch Linh Nhi mới hỏi cô chỉ là Lam Á Nam thật sự tò mò không hiểu tại sao găp Duy Nhược Hề thì Bạch Linh Nhi giống như nhìn thấy quỷ.

Bởi vì Bạch Linh Nhi quá mức chuyên chú nhìn Duy Nhược Hề trước mắt không chú ý đến Lam Á Nam đang đi tới bên cạnh ả, hiện tại bị Lam Á Nam đẩy một cái làm cho Bạch Linh Nhi sợ hãi giật mình một cái.

Lam Á Nam cũng không thèm để ý Bạch Linh Nhi nữa mà đi đến đối diện chỗ Duy Nhược Hề đang đứng chào hỏi Duy Nhược Hề. Thật vừa vặn, Lam Á Nam đang định đi tìm Duy Nhược Hề.

“Nhược Hề” Lam Á Nam vẫy vẫy tay với Duy Nhược Hề sau đó đi tới trước mặt Duy Nhược Hề thì ngừng lại, “ Hóa ra là toa xe của cô nha. Thế nào? Có bị thương không?” Lam Á Nam lo lắng nhìn Duy Nhược Hề một vòng từ trên xuống phát hiện Duy Nhược Hề không có chỗ nào bị thương.

Kỳ quái, xe của cô tính năng tốt như vậy mà vẫn còn bị thương, còn Duy Nhược Hề làm thế nào mà người không một chút thương tổn? Lam Á Nam có chút kỳ quái quét tới quét lui trên người Duy Nhược Hề vẫn phát hiện Duy Nhược Hề thật sự không có sự tình gì mới yên lòng.

“Tôi không có sao!” Duy Nhược Hề cười cười với Lam Á Nam sau đó nhìn Bạch Linh Nhi ở phía trước dường như bị dọa không nhẹ. Cô liền đi qua chỗ Bạch Linh Nhi, Duy Bảo Bảo cũng bay đến đậu trên vai Duy Nhược Hề.

Bạch Linh Nhi thế nhưng bị dọa lùi lại mấy bước, bên trong miệng thì thầm một ít lời kỳ quái, “ Làm sao có khả năng, làm sao có thể sống được? Cô ta là người hay quỷ….”

Duy Nhược Hề châm chọc nhìn Bạch Linh Nhi mở miệng nói:” Như thế nào? Cho rằng tôi là quỷ sao? Vẫn cho rằng tôi đã chết không thể nghi ngờ?”

Bạch Linh Nhi nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề mới sợ hãi rụt rè mở miệng, “ Mày thật là Duy Nhược Hề? Làm sao có khả năng? Mày…mày…”

“Tôi làm sao?” Duy Nhược Hề tiến lên hai bước bình tĩnh nhìn Bạch Linh Nhi, “ Bạch Linh Nhi, hiện tại tôi còn sống và trở lại, cô tính tìm cách gì làm cho tôi rơi vào chỗ chết lần nữa? Cô yên tâm, nhờ có cô ban tặng mà tôi không còn ngốc ngếch như trước kia.”

“Tại sao, tại sao mày còn sống? Căn bản không có khả năng, không có khả năng!” Bạch Linh Nhi gào thét với Duy Nhược Hề.

Lam Á Nam ở bên cạnh nghe thì rất kinh ngạc. Lần trước thấy Duy Nhược Hề thì về đến nhà cô liền tra xét một chút thì biết được cô ấy thay đổi rất nhiều, biết rau dưa ở Đa Cư Quán là do cô ấy cung ứng. Nhưng không biết nguyên nhân vì sao cô ấy mất tích. HIện tại nghe được Bạch Linh Nhi cùng Duy Nhược Hề nói chuyện thì Lam Á Nam ngạc nhiên không thôi. Chẳng lẽ Duy Nhược Hề mất tích cùng Bạch Linh Nhi có liên quan?

Duy Nhược Hề chán ghét nhìn Bạch Linh Nhi rồi mở miệng:” Đừng tưởng ai cũng đem cái tên Viêm Bân kia làm bảo bối giống như cô. Nếu như cô thích anh ta như vậy thì lo mà giữ cho chặt đừng để cho anh ta có cơ hội đến phiền tôi, tôi căn bản không muốn nhìn thấy anh ta.”

Bạch Linh Nhi nghe Duy Nhược Hề nói thì trên mặt hồng một trận, xanh một trận. “Không có khả năng, cô không có khả năng ở trong căn phòng kín kia mà còn sống đi ra.” Bạch Linh Nhi nói xong thế nhưng hung tợn muốn đi lên đánh Duy Nhược Hề.

Nhưng mà không đợi Duy Nhược Hề đem Tinh Thần lực bao bọc lấy người thì một bóng dáng đo đỏ lóe qua sau đó chợt nghe Bạch Linh Nhi thét chói tai, “ A…đau quá, mắt của ta. Đau quá…”

Duy Nhược Hề thế này mới phát hiện Duy Bảo Bảo đang ở trên vai của cô đã đến đối diện bay tới bay lui. Bạch Linh Nhi còn ôm một con mắt ngã ngồi trên mặt đất, máu đỏ sẫm theo kẽ bàn tay chảy ra.

Duy Nhược Hề giật mình nhìn Bạch Linh Nhi còn Lam Á Nam thì giật mình nhìn con chim màu đỏ đang bay tới bay lui.

Duy Bảo Bảo vậy mà mổ con mắt của Bạch Linh Nhi? Duy Nhược Hề không nói gì nhìn Duy Bảo Bảo.

Mà Duy Bảo Bảo lại bực tức dùng tinh thần lực nói chuyện với Duy Nhược Hề, “ Mẹ ~ cô ta thật là xấu thế nhưng dám công kích người. Mẹ nói không được phun lửa nên con liền mổ cô ta.”

Duy Nhược Hề cũng chỉ bất đắc dĩ nhìn Duy Bảo Bảo, Duy Bảo Bảo là lo lắng cho cô mới công kích Bạch Linh Nhi căn bản không thể trách Duy Bảo Bảo. Cái này cũng có thể xem như báo ứng của Bạch Linh Nhi đi.

“Nhược Hề, cái này là con chim bằng máy sao? Thế nhưng có thể công kích người?” Lam Á Nam hưng phấn nhìn Duy Nhược Hề, căn bản không có nhìn Bạch Linh Nhi một cái nào.

“A, con chim này là ba mẹ tôi làm ra, không biết như thế nào mà có thể công kích người!” Duy Nhược Hề tùy tiện nói một lý do.

“Ah..mắt đau quá a…..” Bạch Linh Nhi còn đang ở một bên tru lên.

Lam Á Nam thế này mới nhìn qua Bạch Linh Nhi sau đó mở miệng nói với Duy Nhược Hề, “Đi thôi, vừa vặn tôi có chuyện đang muốn nói với cô.”

Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi rồi do dự nói, “ Cô ta làm sao bây giờ?” Hiện tại nơi này là vị trí hẻo lánh, chung quanh không có lấy một người qua đường.

“Mặc kệ cô ta, để cho tự cô ta đi bệnh viện là được rồi, chỉ một con mắt mà thôi, một bác sĩ vô danh cũng có thể giúp cô ta khôi phục.”

Duy Nhược Hề nga một tiếng, đi theo Lam Á Nam rời đi.

“Mẹ, con không có mổ vô mắt của cô ta, chỉ là mổ phía trên con mắt một tí.” Duy Bảo Bảo giải thích với Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề vừa nghe cũng không có mổ vào mắt mới đi theo Lam Á Nam rời khỏi. Duy Nhược Hề cũng biết với y thuật hiện tại cho dù Bạch Linh Nhi bị lấy đi con mắt cũng có thể không cần lo lắng, các bác sĩ sẽ đem con mắt bị hỏng khôi phục lại.

Bạch Linh Nhi dùng một con mắt nhìn Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam đi xa, trong lòng từng đợt hận ý hiện lên.

Bởi vì toa xe của Duy Nhược Hề không thể tiếp tục đi nữa cho nên Duy Nhược Hề đành ngồi lên xe của Lam Á Nam.

Ngồi vào xe của Lam Á Nam thì Duy Nhược Hề mới biết được sự khác biệt giữa chiếc xe của cô với xe này, điểm khác nhiều nhất chính là tốc độ. Tốc độ mau đến mức làm cho Duy Nhược Hề nhịn không được hét lên. Ngay cả Duy Bảo Bảo cũng dùng móng vuốt gắt gao bám lấy áo của Duy Nhược Hề. Mà Lam Á Nam thì vẻ mặt hưng phấn kêu xe quẹo trái, quẹ phải, siêu tốc!

Không nghĩ tới nơi Lam Á Nam đi đến lại là Đa Cư Khách Sạn, “ Tôi ở khách sạn của cô đăng ký một phòng bởi vì đồ ăn ở đây thật là ngon!” Lam Á Nam nhìn Duy Nhược Hề, cái hưng phấn khi vừa rồi điều khiển xe còn chưa có mất.

Duy Nhược Hề cũng không thấy gì ngoài ý muốn, hẳn là rất nhiều người biết khách sạn này có quan hệ với cô, những người có chút thế lực hẳn là biết rau dưa cung cấp cho khách sạn là từ cô mà ra.

DuyNhược Hề cũng không tính giấu diếm chuyện cô có không gian dị năng. Hơn nữa Mặc Trạc đã muốn cùng cô hòa hợp thành nhất thể, người khác căn bản không biết cô có một cái vòng tay như vậy.

Lam Á Nam mang theo Duy Nhược Hề đi vào một gian phòng, sau đó liền gọi điện thoại cho bên dưới mang đồ ăn lên.

“Duy Nhược Hề, thực vật ở khách sạn của cô có hương vị thật sự rất ngon, còn có canh cá thơm ngon nữa. A nghĩ đến là chảy nước miếng!” Lam Á Nam vẻ mặt hạnh phúc hồi tưởng nồi canh cá mới được ăn hôm qua.

Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua một đầu tóc đỏ của Lam Á Nam mở miệng:” Cô hẳn là biết được rau dưa ở khách sạn này là do tôi cung ứng đi?”
Bình Luận (0)
Comment