*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MinaHạ Mộc sửng sốt, trước nay anh chưa bao giờ nói những câu buồn nôn qua điện thoại, dù ngày trước đi công tác hơn mười ngày, anh cũng không nói những lời như vậy.
Bên kia an tĩnh, đang chờ cô trả lời.
Đến nỗi nhớ anh không, cô cũng không biết nói sao, bởi vì chuyện của em gái, cả ngày tâm trạng cô rối bời, không có thời gian cho tình yêu trai gái, nhưng khó hiểu là, sau khi nghe thanh âm của anh, cô bỗng bình tĩnh trở lại.
Cô nói: “Nhớ, rất nhớ.”
Khóe môi Kỷ Tiện Bắc hiện lên ý cười, “Bảo bối, ngủ ngon.”
Anh bận, Hạ Mộc cúp điện thoại chuyển thành âm tĩnh đặt sang một bên.
Nằm trên giường không ngủ được, cô ngồi dậy nhìn ngoài cửa sổ.
Thị trấn vùng ngoại thành không khác làng xóm vùng nông thôn là bao, ngoại trừ đường đi thuận tiện hơn chút thì 11 giờ rưỡi đèn đường đã tắt.
Thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi vang lên, còn lại đều luôn yên ắng.
Bỗng nhiên không biết chó nhà ai sủa ‘gâu gâu’, sau đó những con chó nhà lận cận cũng bắt đầu sủa theo.
Tiếng sủa oẳng oẳng không dứt.
Không bao lâu sau, rốt cuộc cũng im lặng.
Hạ Mộc vẫn luôn chờ em gái, gần 1 giờ đêm Hạ Nam mới trở về, trong sân truyền đến tiếng xe đạp điện, cô đứng dậy xuống giường.
Chốc lát Hạ Nam đi lên, cô ấy vỗ vỗ ngực: “Ai da, chị suýt nữa hù chết em rồi!” Trong phòng đột nhiên có bóng người đi lại, cô ấy hốt hoảng.
Hỏi Hạ Mộc: “Sao chị vẫn chưa ngủ thế?”
“Quen ngủ muộn, giờ này chưa buồn ngủ.” Hạ Mộc rót cốc nước cho em gái.
“Tiểu Nha có tỉnh dậy không?”
“Tỉnh một lần, muốn đi tiểu, có lẽ do buổi tối ăn nhiều dưa hấu.” Hạ Mộc đưa em gái cốc nước.
“Buổi tối em không cho con bé ăn dưa hấu cũng không cho uống nước, hầu như nửa đêm con bé không tỉnh lại.” Hạ Nam ngồi xuống trước bàn, bận rộn cả đêm, chân tay rã rời.
Hạ Mộc cũng kéo chiếc ghế ngồi xuống, đèn bên ngoài không bật, mượn ánh đèn trên hành lang, trong phòng coi như sáng sủa, cô hỏi em gái: “Ngày nào em cũng nửa đêm mới về, không sợ sao?”
“Cũng bình thường.” Hạ Nam cười: “Quen rồi, em đạp xe nhanh, không sao đâu.”
“Không phải em nói muốn từ chức à, nói với quản lý chưa?”
“… À, là thế này, đêm nay quản lý của bọn em không tới.”
“Lại diễn!”
Hạ Nam nhấp môi, không biết nói gì.
“Tiền là chuyện nhỏ, an toàn là chuyện lớn.” Hạ Mộc cố ý dọa em gái: “Nếu em xảy ra chuyện gì, một mình Tiểu Nha sẽ sống sao, em đã nghĩ tới chưa? Vốn dĩ bà nội con bé trọng nam khinh nữ, không thích con bé, em thật sự muốn trông cậy vào bà nội con bé nuôi nấng con bé sao?”
Hạ Nam hơi há mồm, lại không nói, dùng sức nắm cốc thủy tinh.
Hạ Mộc rèn sắt khi còn nóng: “Hôm nay từ chức đi, sau này chỉ đi làm sáng ở cửa hàng trang phục thôi, buổi tối ở nhà chăm sóc Tiểu Nha.”
Trong lòng Hạ Nam cũng sợ hãi, chẳng may xảy ra chuyện gì, Tiểu Nha không thể sống một mình, cô ấy gật đầu, nói rằng hôm nay sẽ nói rõ ràng với quản lý.
Nhưng áp lực tiền nong đặt toàn bộ lên người chị gái, cô ấy dùng sức bóp thành cốc.
Buổi sáng.
Hạ Nam đến cửa hàng trang phục làm việc, Hạ Mộc không đưa Tiểu Nha đi nhà trẻ mà mang cô bé đi ăn hamburger, đi khu giải trí chơi trò chơi, Tiểu Nha cực kỳ phấn khích, chơi đến vã đầy mồ hôi.
Ăn cơm trưa ở bên ngoài, Hạ Mộc mang Tiểu Nha về nhà ngủ trưa.
“Dì cả, con ngủ mà vẫn mơ thấy trò chơi.” Tiểu Nha mở to đôi mắt nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc mỉm cười: “Được, mấy ngày tới con không cần đi nhà trẻ nửa, con chỉ cần đi chơi với dì cả.”
Tiểu Nha vui vẻ ôm đùi cô nhảy tới nhảy lui.
Hạ Mộc dẫn theo Tiểu Nha đi bắt xe, Tiểu Nha nói: “Dì cả, con không muốn ngồi xe, chúng ta đi bộ về nhà đi.”
“Nhưng trời nóng lắm.”
Tiểu Nha nói: “Dì cả, con không nóng, con muốn đi bộ.”
Hạ Mộc bị biểu cảm nghiêm túc của cô bé chọc cười, chỗ này cũng cách phòng trọ không quá xa, đi bộ mất khoảng mười mấy phút, cô liền theo ý của Tiểu Nha.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa đặt tủ lạnh, Tiểu Nha nhìn chằm chằm vào tủ lạnh, không nói muốn ăn, nói với Hạ Mộc là: “Dì cả, con đi đường nóng quá.”
Hạ Mộc: “… …”
Bật cười, khó trách muốn đi bộ về, hóa ra là muốn ăn kem.
Nhưng vừa rồi ở khu giải trí đã ăn kem rồi.
Cô do dự, cuối cùng vẫn mua.
Hạ Mộc mua một que kem nhỏ cho Tiểu Nha, còn mình cầm một que kem to, nắm tay Tiểu Nha vừa đi vừa ăn.
Cô đi trên phố lớn hay ngõ nhỏ ở Bắc Kinh thì tỉ lệ quay đầu là tám chín phần mười, ở đây càng nhiều hơn.
Đã quen bị người qua đường quay đầu lại nhìn, Hạ Mộc sớm không còn cảm giác mới mẻ, chỉ lo chuyên tâm ăn que kem to của cô.
Khi bọn cô còn bé loại kem to này đã có, chẳng qua bây giờ tính tiền theo viên, trước kia một hào, nhưng cô và em gái chưa ăn bao giờ, lần nào cũng chỉ nhìn em trai ăn.
Khi ấy ước mơ duy nhất chính là kiếm nhiều tiền mua kem que ăn.
Di động vang lên, là bạn cùng phòng Tư Đồ Đồng Đồng gọi tới.
Hạ Mộc tìm bóng râm dừng lại, bảo Tiểu Nha dựa vào thân cây ăn kem, cô gạt ra phím nhận máy.
“Hạ Mộc, ở Bắc Kinh không? Ngày kia tớ đi, tối nay hoặc mai cùng đi ăn một bữa đi.”
“Đang trên tuyến đường 36.” Hạ Mộc cười nói.
“Cậu về quê?”
“Ừ.”
“Đành chờ đến lúc khai giảng vậy.” Tư Đồ Đồng Đồng tiếc nuối nói.
Hạ Mộc: “Khai giảng tớ sẽ mời cậu, đến lúc đó tớ được phát tiền lương, không thịt không vui.”
“Được, nhất định phải chặt đẹp cậu.” Tư Đồ Đồng Đồng cũng bắt đầu nói giỡn, cô ấy phát giác thật ra Hạ Mộc dễ ở chung hơn tưởng tượng rất nhiều, trước kia bị vẻ ngoài của cô lừa, cho rằng nội tâm và bề ngoài của cô giống nhau, lạnh lùng như núi tuyết, rất khó tiếp cận.
“Cậu đang đi dạo phố à?” Tư Đồ Đồng Đồng nghe thấy âm thanh ồn ào.
“Không, đang đi trên đường.”
“Đàn ông trên thị trấn đã mắt lắm đó.”
“Phụ nữ cũng được đã mắt.”
“Ha ha, Hạ Mộc, cậu…” Tư Đồ Đồng Đồng suýt nữa mắng ra miệng, lời tới bên miệng lại nhận ra đối phương không phải Trư Trư, cô ấy không thể tùy tiện mắng loạn.
Hạ Mộc thực ra chẳng sao cả, vốn dĩ đúng là đang đùa giỡn, cô nói nốt nửa câu sau của Tư Đồ Đồng Đồng: “Chừa lại chút mặt mũi biết không hả? Có phải không?” Cô vừa nói vừa cười.
Khẽ cắn một miếng kem.
“Nói đùa thôi, quen châm chọc Trư Trư, nghe mấy lời như vậy tự dưng muốn phản bác lại.” Tư Đồ Đồng Đồng giải thích, nói tiếp: “À, Hạ Mộc, quê cậu có đẹp không?”
“Ừ, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, cậu nhìn tớ chẳng phải biết rồi sao?”
“Ha ha.” Tư Đồ Đồng Đồng cười không ngừng lại được: “Oaaaa, Hạ Mộc cậu thật có khiếu hài hước, cậu nói, sao chúng ta không chơi vui như này sớm hơn chứ.”
Nói đến địa linh nhân kiệt, Tư Đồ Đồng Đồng thuận miệng hỏi: “Hạ Mộc, sau này cậu quyết định ở lại Bắc Kinh không? Có muốn về quê không? Để tiện chăm sóc bố mẹ.” Dù sao cô ấy đã dự tính về tỉnh, không áp lực công việc, còn có thể ở bên bố mẹ.
Bên tai im lặng trong chốc lát, Hạ Mộc nói: “Không, vất vả lắm mới ra khỏi vùng núi, nào có ai bằng lòng quay về?”
Tư Đồ Đồng Đồng chớp chớp mắt, lập tức không biết phải nói tiếp sao, bắt đầu nhớ lại đã nói câu gì không nên nói, khiến Hạ Mộc bỗng dưng nhạy cảm?
Cô ấy vội ngắt lời: “Tớ cũng muốn ở lại Bắc Kinh, Bắc Kinh thật tốt, nhưng bố mẹ tớ không nghĩ thế, nói người không có chí tiến thủ như tớ không thích hợp ở lại đây, đến lúc đó thể nào cũng không nuôi nổi bản thân.”
Tư Đồ Đồng Đồng thở dài: “Thật hâm mộ Trư Trư, trong nhà có tiền, chẳng cần bận tâm bất cứ thứ gì.”
Nói đến Trư Trư, cô ấy lại nghĩ tới: “Đúng rồi, ngày kia tớ sẽ đến nhà Trư Trư chơi mấy ngày, khoảng tầm lúc nào cậu từ dưới quê lên? Nếu có thời gian cậu cũng đến Thượng Hải chơi đi? Trư Trư rất mong cậu đến chơi đấy.”
Hạ Mộc từ chối: “Trở về phải đi làm ngay, để sau này rảnh nha.”
Tư Đồ Đồng Đồng nói công việc quan trọng, về sau có rất nhiều thời gian cùng đi chơi, đúng lúc bên kia có người tìm cô ấy, vội vàng nói tạm biệt Hạ Mộc rồi cúp điện thoại.
Hạ Mộc cầm tay Tiểu Nha tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng cây liễu ven đường vang lên tiếng ve kêu.
Rời xa đông đúc náo nhiệt.
Bởi vì sai lệch múi giờ, mà Kỷ Tiện Bắc bận rộn, Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc không thường xuyên liên hệ, có khi chỉ chúc một câu ngủ ngon.
Ở thị trấn mấy ngày buồn tẻ lại nhàm chán.
Hạ Nam cũng từ chức công việc làm hậu cần nhà kho, trưa hôm đó từ chức về, trên mặt Hạ Nam không che được ý cười, Hạ Mộc trêu cô ấy: “Bị choáng à? Từ chức mà vui vẻ thế?”
“Quản lý tính gộp tiền lương mấy ngày nay cho em, phát cả tiền trợ cấp tháng 7.” Hạ Nam đếm phong bì sung sướng không khép miệng lại được.
Hạ Mộc tò mò: “Không phải bọn em làm việc ca đêm à, từ đâu ra tiền
trợ cấp thêm (*)?”
防暑降温费 (
Phí phòng ngừa thời tiết nắng nóng? ): Là tiền trợ cấp của xí nghiệp bởi vì phát đồ uống cho công nhân không đủ để chống chọi cái nắng. Dựa theo quy định, công nhân lao động ngoài trời sẽ được hưởng trợ cấp 60 tệ/ tháng… Nguồn: Baidu
( Đã giản lược. ) “Dù sao thì kế toán đã nói như thế, em không biết.” Nói, lại do dự, vẫn nói với Hạ Mộc: “Chị, chị biết quản lý của bọn em là ai không?”
“Ai thế?” Hạ Mộc đang đùa với Tiểu Nha, không để ý hỏi cô ấy: “Người trong thôn chúng ta?”
“Không phải, là một anh học cùng cấp 2 với chị, là người có điều kiện nhất trong thôn chúng ta ý.” Hạ Nam nói lí nhí, không dám nhìn Hạ Mộc, giải thích: “Trước đó em không biết, đến lúc đi làm mới biết.”
Hạ Mộc đưa Tiểu Nha búp bê Barbie, bảo cô bé vào buồng trong chơi, cô hỏi em gái: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, chỉ là luôn tạo điều kiện cho em.” Hạ Nam vội giải thích: “Ừm, bạn của chị đã kết hôn, đã sinh hai đứa con, đứa lớn ba tuổi, đứa nhỏ hơn một tuổi, vợ của anh ấy rất đẹp, nhưng không thể so với chị.”
Hạ Mộc mỉm cười, không nói tiếp.
Bạn học nam kia trông thế nào cô không có nhiều ấn tượng lắm, chỉ nhớ lớp 7 bọn họ học cùng lớp, ngồi cùng bàn, anh ta học kém, suốt ngày đánh nhau trong trường học, lớp 8 bỏ học cùng người nhà lên huyện làm ăn.
Nghe lại cái tên này lần nữa là sau khi thi đại học.
Vốn dĩ cô nghĩ cô có thể thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, ít nhất cũng phải Nhân Đại, không riêng gì mình cô, chủ nhiệm lớp hay giáo viên bộ môn cũng cảm thấy vậy.
Không nghĩ tới thi đại học không thành, cô chỉ thi đỗ trường Đại học Z ở Bắc Kinh.
Lúc trước học cấp 3, bố mẹ không cho phép, bảo cô đi làm công tích góp tiền xây nhà cho em trai.
Cô nài nỉ bố mẹ, bố mẹ kiên quyết không đồng ý.
Sau đó cô không còn biện pháp đành nói với bố mẹ, thi đỗ trường Thanh Hoa hoặc Bắc Đại đều được khen thưởng, trong huyện cũng có, thành phố cũng sẽ cấp, còn nói trên trấn có người thi đỗ Thanh Hoa, trong nhà nhận được hơn mười vạn tiền thưởng.
Bố mẹ vừa nghe có nhiều tiền như vậy, rốt cuộc buông lỏng.
Ba năm cấp 3, cô luôn liều mạng học tập, ngay cả đi WC cũng học thuộc từ đơn tiếng Anh.
Ai có thể nghĩ đến lúc thi đại học cô không đạt được thành tích cao.
Thi đỗ Đại học Z thật ra cũng không tồi, cô an ủi lòng mình, nghĩ tới lên Đại học tiếp tục nỗ lực, có thể học nghiên cứu ở Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Nhưng bố mẹ không cho cô học lên tiếp, nói không thừa tiền để nộp học phí cho cô.
Ở trong mắt bố mẹ, sau khi con gái trưởng thành sẽ là người nhà người khác, không cần phải tốn tiền bồi dưỡng, tìm một nhà chồng gả đi là được, cũng mặc kệ cô có bằng lòng hay không, trực tiếp tìm bà mối giới thiệu đối tượng cho cô, chính là cậu bạn học cùng cấp 2 kia.
Bạn học kia nhà có tiền, có thể đưa sính lễ bảy tám vạn.
Bảy tám vạn ở quê cô đủ để xây được ngôi nhà rất đẹp, ý của mẹ là, cô phải gả đi, em trai cô sau này kết hôn cần có phòng ở.
Lúc ấy cô một lòng muốn chạy khỏi nơi nghèo nàn này, sao cam tâm trải qua cuộc sống ở nhà kết hôn rồi sinh con bình thường như vậy.
Cô không muốn, nhất quyết muốn đi học.
Kì nghỉ hè đó trong miệng bố mẹ luôn là tiếng chửi rủa cô.
Vào đại học cô vay tiền hỗ trợ học tập, phí sinh hoạt kỳ một năm Nhất là em gái và em rể tích góp đưa cô, cũng là em gái và em rể đưa cô lên chuyến tàu hỏa đến thành phố Bắc Kinh.
Hạ Nam cất ví, đi rửa một ít dâu tây bưng ra, “Không nói tới chuyện trước kia nữa.” Chọn vài quả dâu tây ngon đưa cô: “Nếm thử đi, chị chủ nhà tự trồng đó.”
“Tiểu Nha, ra ăn dâu tây này.” Hạ Mộc hô to về phía buồng trong.
Tiểu Nha chỉ mải chơi búp bê Barbie, không có tâm tư ăn.
Hạ Nam hỏi cô: “Bao giờ đi?”
“Sáng thứ Năm lên thành phố.”
“Ừm, mai em đi mua vài túi
bánh gai (2) chị thích ăn để chị mang đi.”
Bánh gai.Hôm sau.
Hạ Nam muốn ra ngoài mua bánh gai, Hạ Mộc lại bảo muốn đưa Tiểu Nha đi dạo siêu thị, Hạ Nam do dự, nghĩ đến mới nhận được tiền lương, liền đồng ý.
Đến khu đồ ăn vặt, Hạ Mộc liếc mắt liền thấy tiên bối Vượng Vượng, cô duỗi tay cầm hai túi.
“Ai, chị lấy nhiều vậy làm gì, một túi là đủ rồi!” Hạ Nam lấy ra một túi trong xe đẩy.
Hạ Mộc ngăn cản: “Đây là chị ăn!”
Hạ Nam nghe chị gái muốn ăn, không nói gì nữa.
“Dì cả, con cũng muốn ăn.” Tiểu Nha ngồi trong xe đẩy đôi mắt mong đợi nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc mỉm cười: “Tiểu Nha không được ăn cái này, ăn cái này sẽ xấu xí.”
Tiểu Nha chớp chớp đôi mắt, như thể không tin.
“Con ăn cái này, con nhìn màu trắng này xem, ăn vào sẽ xinh đẹp.” Hạ Mộc cầm túi màn thầu sữa đưa cho cô bé.
Tiểu Nha thấy vậy vui vẻ, ôm hai túi màn thầu nhỏ ngồi xuống xe đẩy.
Hạ Nam lải nhải: “Chị mua cái này đắt quá, mua bánh quy sữa cho con bé cũng được mà.”
“Không phải đã nói với em rồi sao, bây giờ tiền lương của chị đủ cho chúng ta dùng, em có khổ cũng đừng để con bé khổ theo.” Hạ Mộc mua thêm rất nhiều Chocolate cho Tiểu Nha.
Hạ Nam nhìn bảng giá, nhói đau một trận.
Về đến nhà mới 11 giờ, Hạ Nam bắt đầu làm cơm trưa, Hạ Mộc ngồi trong phòng cùng Tiểu Nha, Tiểu Nha ăn đồ ăn vặt xem phim hoạt hình không rảnh chơi với cô.
Hạ Mộc cũng mở một túi tiên bối ăn.
Nhớ tới đã hai ngày không nói chuyện hẳn hoi với Kỷ Tiện Bắc, cô đi vào buồng trong, nhắn tin cho Kỷ Tiện Bắc: ( Ngủ chưa?)
Kỷ Tiện Bắc rất nhanh gọi đến, “Chưa, em thì sao? Đang làm gì vậy?”
Hạ Mộc nghe thấy bên kia ồn ào: “Anh đang ở bên ngoài à.”
“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc dừng lại, “Tối nay có tiệc rượu.”
“Vậy anh đi làm việc của mình đi.” Hạ Mộc muốn cúp điện thoại.
“Không sao, chuyện nên nói đã nói xong rồi.” Kỷ Tiện Bắc vừa nói, vừa chỉ chỉ di động, ý bảo nhân viên bán hàng đừng lên tiếng.
Nhân viên bán hàng trong nháy mắt hiểu rõ, ra dấu OK.
“Em đang ăn gì thế?” Kỷ Tiện Bắc hỏi Hạ Mộc.
“Ừm, anh đoán xem em đang ăn cái gì?”
“Kẹo?”
“Không phải.”
Kỷ Tiện Bắc nghe trong loa truyền đến tiếng giòn giòn vỡ vụn, “Đặc sản quê em anh có đoán cũng không biết tên.”
“Tiên bối, em đang ăn tiên bối.”
“…” Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Nhớ anh?”
“Không, cạnh em có rất nhiều tiên bối, tạm thời không nhớ anh.”
Kỷ Tiện Bắc câm nín.
Nhân viên bán hàng tay cầm hai bộ váy có màu sắc khác nhau đang chờ anh chọn.
Anh nói với Hạ Mộc: “Anh thấy một cô ấy rất xinh đẹp.”
“Sau đó thì sao? Có phải sau khi anh nhìn thì bị đau mắt hột không.”
“…” Kỷ Tiện Bắc bị tức cười, “Cô ấy mặc một bộ váy rất đẹp, em đoán xem là màu gì? Đoán đúng, anh cũng mua cho em một bộ.”
“Cho phạm vi.”
“Không có phạm vi.”
“Xanh lam.”
Kỷ Tiện Bắc cười cười: “Đoán sai rồi, không nói nữa, có người bạn sắp qua đây.”
“Được, mai gặp.” Hạ Mộc cúp điện thoại.
Kỷ Tiện Bắc nhìn hai bộ váy trong tay nhân viên bán hàng, đều không phải màu sắc Hạ Mộc đang muốn, anh nhìn đồng hồ, một tiếng nữa phải trở về mở cuộc họp.
Anh không thường đi dạo phố, cũng không có thời gian chú ý nhãn hiệu nào ra mẫu mới.
Đến cửa hàng khác tìm váy dài màu xanh lam sợ rằng không kịp, anh gọi cho Đường Văn Tích, thuật lại chuyện này.
Đường Văn Tích muốn điên rồi: “Anh, chỉ một bộ váy, anh mua bừa là được rồi, sau phải lấy lòng cô ta đến vậy?”
Kỷ Tiện Bắc: “Giữa anh và cô ấy không ai phải lấy lòng ai, nếu có thể làm được anh sẽ cố gắng.”
Đường Văn Tích hỏi: “Thế chẳng may mọi cửa hàng đồ hiệu ở New York không mua được váy màu này thì sao đây?”
“Không có thì thôi, chỉ cần tận tâm là được.”
Đường Văn Tích uất ức vài giây, vẫn tìm người giải quyết vụ này cho anh.
Kỷ Tiện Bắc vội vàng đến cửa tiệm đó lấy váy, trên đường nhận được tin nhắn của Hạ Mộc: ( Em đổi ý.)
(???) Kỷ Tiện Bắc không hiểu.
Hạ Mộc: ( Em không muốn đoán bộ váy kia màu xanh lam nữa, đổi lại màu khác.) Sau khi cúp điện thoại cô mới nhận ra Kỷ Tiện Bắc bảo cô đoán màu sắc là có ý gì, váy màu này, hầu như đều là trang phục cao cấp, không phải dễ mua.
Kỷ Tiện Bắc trả lời cô: ( Đã nói em đoán sai rồi, không có cơ hội đoán nữa.)