Edit: MinaThứ Năm, Hạ Mộc rời khỏi thị trấn, ngồi trên xe buýt lên thành phố (
trực thuộc tỉnh).
Xe buýt vòng quanh đường quốc lộ, dần dần cách xa thị trấn.
Cũng giống lúc trở về, Hạ Mộc bắt xe buýt đến thành phố rồi lại ngồi tàu hỏa lên tỉnh, tới tỉnh thành đã là sáng thứ Sáu.
Cô không quá quen thuộc tỉnh thành, cũng không đủ thời gian đi dạo phố, cô trực tiếp bắt xe đến sân bay.
Tới sân bay hẵng còn sớm, Hạ Mộc lấy di động ra đổi mới tin tức, đầu đề bản tin Tài chính và Kinh tế hôm nay là nghi vấn tập đoàn Trung Thần và tập đoàn Viễn Đông hợp tác.
Cô cẩn thận đọc lại hai lần mẩu tin chỉ vỏn vẹn mấy trăm từ, Kỷ Tiện Bắc dự định hợp tác với Nhậm Ngạn Đông, trong tin tức còn đề cập đến Tiêu Tiêu của tập đoàn Tiêu Hoa.
Tiêu Tiêu là con gái chủ tịch tập đoàn Tiêu Hoa, xứng danh nữ cường nhân, là phó Tổng giám đốc Ban điều hành của tập đoàn Tiêu Hoa.
Tiêu Tiêu với Nhậm Ngạn Đông là quan hệ cạnh tranh, với Kỷ Tiện Bắc là quan hệ hợp tác, hiện tại đối thủ cạnh tranh của cô ấy và đối tác của cô ấy sắp bắt tay giảng hòa, dĩ nhiên cô ấy sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của giới truyền thông.
Hạ Mộc thoát trang chủ bảng tin, mắt nhìn đồng hồ, hiện Kỷ Tiện Bắc đang trên máy bay, sau khi sửa lại lịch bay, cô sẽ đến Thượng Hải sớm hơn Kỷ Tiện Bắc nửa tiếng.
Rất nhanh đến thời gian kiểm tra an ninh, cô kéo vali đi tới.
Hạ Mộc chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Nhậm Ngạn Đông lần nữa, lần này không chỉ ngồi cùng chuyến bay, ngay cả vị trí cũng ngồi cạnh nhau.
Rốt cuộc đây là vận khí gì vậy.
Nhậm Ngạn Đông không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt liếc cô một cái, tiếp tục nhìn laptop của mình.
Anh sớm biết anh sẽ ngồi cạnh cô, tối đó anh gọi điện cho Kỷ Tiện Bắc nói về chuyện hợp tác, rất nhiều chi tiết cần phải gặp mặt nói chuyện, anh nói anh đến tỉnh thành nào đó công tác, thứ Sáu có thể bay tới Thượng Hải.
Kỷ Tiện Bắc hỏi anh: “Anh bay chuyến nào?”
Anh: “Chưa đặt vé, buổi sáng không kịp, chắc là giữa trưa, có chuyện gì à?”
“Ừ, bạn gái tôi cũng ở bên đó, cô ấy không kịp chuyến bay buổi sáng, lại chỉ có một chuyến bay đến Phố Đông vào buổi trưa, những chuyến bay khác đều đến Hồng Kiều, vé máy bay hạng nhất đến Phổ Đông đã bán hết, tôi đang muốn tìm người phòng nội bộ để đặt vé.”
Chuyện nhỏ không tốn nhiều sức, anh nói: “Dù sao tôi cũng phải tìm người đặt vé, đến lúc đó sẽ đặt thêm một vé.”
Vậy nên chỗ ngồi của Hạ Mộc ngay cạnh anh.
Hạ Mộc ngồi xuống, lấy di động ra nhìn nhìn trong chốc lát, cơ hội tốt thế này, là một phóng viên Tài chính và Kinh tế, cô phải nắm chắc cơ hội làm quen Nhậm Ngạn Đông.
Cố gắng tạo ấn tượng, sau này ở những buổi phỏng vấn công khai cũng có thể hỏi nhiều vấn đề hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, lấy tính cách của Nhậm Ngạn Đông, chắc sẽ phản cảm người khác quấy rầy anh lúc anh đang làm việc.
Rốt cuộc từ bỏ.
Tối hôm qua chờ tàu hỏa, sau khi lên tàu không ngủ đủ giấc, Hạ Mộc hỏi tiếp viên hàng không muốn một chiếc mền đắp chân, rồi đeo bịt mắt ngủ bù.
Quá mệt mỏi, không bao lâu sau cô liền ngủ say.
Nhậm Ngạn Đông xử lý xong công việc, lơ đãng liếc thấy tấm chăn rơi dưới sàn, anh khom lưng nhặt lên, dừng lại, anh gọi tiếp viên hàng không đến thay Hạ Mộc đắp chăn lên.
Mấy tiếng sau máy bay hạ cánh, Hạ Mộc đi đằng trước Nhậm Ngạn Đông, sau lại không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Cô đến sớm hơn Kỷ Tiện Bắc nửa tiếng, kéo vali, đến sảnh sân bay quốc tế chờ anh.
Kỷ Tiện Bắc không nghĩ tới sẽ gặp được người quen – Tiêu Tiêu ở cửa sân bay.
Anh và tập đoàn Tiêu Hoa có không ít lần hợp tác, bố anh và bố Tiêu Tiêu có giao tình không tồi.
Tiêu Tiêu cũng rất kinh ngạc, đưa vali cho trợ lý, qua chào hỏi anh.
“Đi công tác?”
“Ừ, ở lại New York mấy ngày.”
Tiêu Tiêu gật đầu, mỉm cười nói: “Tôi qua Luân Đôn gặp mẹ tôi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cô nghiêng mắt nhìn Kỷ Tiện Bắc: “Mấy hôm nay trên mạng lan truyền tin đồn Trung Thần của các anh định hợp tác với Viễn Đông.”
Cô dừng đúng lúc, nhìn phản ứng của anh.
Sắc mặt Kỷ Tiện Bắc bình tĩnh: “Không có tin đồn vô căn cứ.”
Ngầm thừa nhận cái tin đồn này.
Khóe miệng Tiêu Tiêu vẫn mang ý cười, nhưng nét cười không chạm tới đáy mắt, cô nói: “Gần đây công ty chúng tôi và tập đoàn Viễn Đông đang tranh giành thu mua công ty khoa học kỹ thuật thành ra hay để ý tin tức của Viễn Đông, không nghĩ tới nhìn thấy tin tức có liên quan đến tập đoàn Trung Thần của các anh.”
Cô cố ý dừng lại: “Không phải anh với Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn bất hòa sao? Các anh có thể hợp tác quả là ngoài dự đoán của tôi.”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, vừa rồi cô đang ngầm nhắc nhở anh, nhà cô và Nhậm Ngạn Đông đang cạnh tranh, anh lại sắp hợp tác với Nhậm Ngạn Đông.
Tuy nhiên anh sẽ không bởi vì cô và Nhậm Ngạn Đông bất hòa mà không đi kiếm tiền.
Tình nghĩa phải chiếu cố thỏa đáng, nhưng lợi ích mới là quan trọng nhất.
Anh cười nhạt: “Trên phương diện làm ăn có thể
cầu đồng tồn dị (1), kiếm ra tiền là được.”
(1) Cầu đồng tồn dị (求同存异): Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng ( muốn hợp lực, đoàn kết mọi người, cần tìm điểm thống nhất quyền lợi giữa họ mà gác lại những ý kiến hoặc quyền lợi mâu thuẫn nhau của họ).
Tiêu Tiêu cũng phụ họa cười theo, nói đúng là bản chất thương nhân.
Cô không biết Kỷ Tiện Bắc còn tiếp tục hỗ trợ góp vốn cho Tiêu Hoa lần nữa hay không, thử dò hỏi: “Buổi tối rảnh không? Ra ngoài uống tách café? Dự án thu mua có vài vấn đề muốn xin lời khuyên của anh.”
Kỷ Tiện Bắc không nói có thể hay không, chỉ nói: “Buổi tối có hẹn ăn cơm.”
“Ngày mai thì sao?”
“Ngày mai không rảnh, phải bay đến nước Đức.”
Tiêu Tiêu sẽ không dễ dàng buông tha bất cứ cơ hội hẹn gặp nào, cô hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Anh đang ở khách sạn nào?”
Kỷ Tiện Bắc nói tên khách sạn.
Tiêu Tiêu tiếp lời: “Trùng hợp, tôi cũng ở khách sạn đó, vậy cũng tiện, sau mười giờ thì sao? Chúng ta xuống quán café dưới sảnh hàn huyên chút, không mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Kỷ Tiện Bắc suy nghĩ: “Được.”
Trợ lý của Tiêu Tiêu cố ý đi chậm lại, lấy di động ra đặt phòng tại khách sạn Kỷ Tiện Bắc ở, hủy khách sạn đã đặt trước đó.
Ra hải quan, Tiêu Tiêu hỏi Kỷ Tiện Bắc có người đến đón không, Kỷ Tiện Bắc nói xe của Công ty con tới đón, cô nói: “Nếu không phiền, tôi ngồi xe anh cùng trở về khách sạn, trên đường chúng ta có thể thảo luận chút, tiết kiệm thời gian buổi tối.”
Kỷ Tiện Bắc từ chối: “Trước đó đã đồng ý với bạn gái, lúc ở cùng cô ấy không thể bàn chuyện làm ăn.”
Tiêu Tiêu ngẩn người, anh có bạn gái?
Ngay sau đó mỉm cười: “Bạn gái cũng tới đón anh?”
“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc hơi nhếch cằm: “Ở đằng kia.”
Nhìn theo hướng anh ra hiệu, Tiêu Tiêu thấy một cô gái xinh đẹp cao gầy, không phải người cô ấy quen biết trong giới.
“Vậy không làm phiền hai người nữa, buổi tối trò chuyện tiếp.” Tiêu Tiêu thức thời chào tạm biệt rời đi.
Hạ Mộc thấy Kỷ Tiện Bắc đi ra cùng một người phụ nữ, cô cũng biết cô ấy, là Phó Tổng giám đốc của Tiêu Hoa, là nữ cường nhân điển hình, nghe nói lòng dạ còn thâm sâu hơn cả cánh đàn ông.
Cô nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc, Tiêu Tiêu cũng vừa lúc nhìn về phía cô, hai người chạm mắt nhau ba bốn giây, lại nháy mắt dời đi.
Trực giác của phụ nữ là nhạy bén nhất, chỉ một ánh mắt liền có thể cảm nhận được địch ý từ đối phương.
Hạ Mộc nhớ hồi đi thực tập, văn phòng có một biên tập viên bái quái kể, mấy năm trước có hai người phụ nữ vì Kỷ Tiện Bắc, không màng hình tượng cãi lộn trong bữa tiệc rượu.
Một trong hai nữ nhân vật chính chính là vị Tiêu Tiêu trước mặt đây.
Rốt cuộc lúc ấy tiệc rượu xảy ra chuyện gì, tại sao lại cãi vã, có phải vì Kỷ Tiện Bắc nên mới xảy ra xung đột không, đồng nghiệp kia cũng chỉ nghe tin bát quái, cụ thể ra sao không biết.
Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao cô gái Tiêu Tiêu này có ý với Kỷ Tiện Bắc.
Kỷ Tiện Bắc đã đến gần, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Sao lại gầy đi?”
“Nhớ anh.” Hạ Mộc khẽ bám vào áo sơmi bên hông anh, nghiêng đầu nhìn anh.
Kỷ Tiện Bắc hiểu ý cô, bất đắc dĩ cười.
Tới đại sảnh người đến người đi, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô mấy giây, vẫn cúi đầu.
Hai làn môi vừa chạm vào ngay lập tức tách ra.
Hạ Mộc nhíu mày: “Chỉ chút xíu này? Không có thành ý.”
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Vừa rồi lúc hôn có không ít người quay đầu lại nhìn bọn họ.
Chờ đoàn người đi qua, anh lại hôn hai cái lên khóe môi cô.
Hạ Mộc khá hài lòng, cô nói: “Con người của em ấy à, không phải muốn chiếm tiện nghi của người khác, chỉ là thích có qua có lại thôi.”
Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô: “Đi thôi, được không?”
“Không được.”
Cô nhón mũi chân, hôn trả lại anh ba cái.
Toàn thân Kỷ Tiện Bắc khô nóng, liếc cô một cái.
Hạ Mộc cười, như không có việc gì xảy ra, đưa vali của mình cho anh, lại kéo vali của anh.
“Đổi đi đổi lại vali không thấy phiền phức?” Kỷ Tiện Bắc kéo vali của cô, cầm tay cô mười ngón đan xen đi về phía trước.
Ở bãi đỗ xe, Hạ Mộc gặp lại Tiêu Tiêu.
Xe cô ấy cách xe Kỷ Tiện Bắc không xa, lúc xe ô tô đi ngang qua xe của Kỷ Tiện Bắc, Tiêu Tiêu vẫy vẫy tay với Kỷ Tiện Bắc qua cửa kính.
Kỷ Tiện Bắc khẽ gật đầu đáp lại.
Hạ Mộc không hỏi rõ quan hệ giữa bọn họ là gì, có quen hay không.
Kỷ Tiện Bắc chủ động nói: “Trung Thần của bọn anh có hợp tác làm ăn với công ty nhà cô ấy, tối nay 10 giờ anh và cô ấy có hẹn bàn chuyện, không có thời gian bồi em.”
“Không sao, công việc quan trọng.” Hạ Mộc không chút để ý nói, vali để trong cốp xe, cô mở cửa lên xe.
Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc ngồi lên xe, tài xế chủ động hạ tấm kính ngăn cách xuống.
Ô tô chậm rãi rời khỏi sân bay, Kỷ Tiện Bắc ngồi sau ghế điều khiển, Hạ Mộc ngồi dựa lại gần bên phải, ghé vào cửa sổ xe ngắm cảnh vật lùi lại phía sau.
Kỷ Tiện Bắc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhưng cô không có ý đáp lại anh.
“Hạ Mộc.”
“Chuyện gì?” Giọng cô uể oải, vẫn không quay đầu lại.
Kỷ Tiện Bắc: “Qua đây ngồi.” Anh vỗ vỗ vị trí giữa ghế.
Hạ Mộc không quay đầu lại, tay phải để sau lưng, ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh.
Kỷ Tiện Bắc cười, đành phải tự mình dịch sang, một luồng khí nóng phả vào mặt, anh nhíu mày: “Em không nóng à?!” Nói, nâng cửa sổ lên.
“Anh làm gì thế! Em lạnh.”
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Thượng Hải đầu tháng Bảy, thế mà cô nói lạnh.
Anh ôm cô từ phía sau, vòng cô trong lồng ngực.
Hạ Mộc thuận thế xoay người ôm cổ anh, cho anh một nụ hôn nồng nhiệt triền miên.
Kỷ Tiện Bắc hỏi cô mấy ngày nay ở nhà làm gì, Hạ Mộc nói: “Trông cháu gái em, càng lớn càng bám người, ăn cơm cũng bắt em bế cho ăn.”
Nói, Hạ Mộc nhìn về phía anh: “Lần sau chúng ta ăn cơm, anh cũng ôm em đút cơm cho em, để em cảm thụ chút.” Từ lúc cô có trí nhớ đã bắt đầu trông nom em trai em gái, còn phải cho em trai ăn cơm.
Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái: “Em mấy tuổi rồi?”
“Tháng đầu.” ( Ba tháng tuổi)
Kỷ Tiện Bắc lát sau mới phản ứng lại, bật cười: “Nói hẳn hoi!”
Vừa nói, di động của anh vang lên, là thư ký gọi tới.
Thư ký nói 10 giờ rưỡi tối nay có buổi đấu giá từ thiện, đến hôm qua cô ấy mới nhận được thư mời, lúc ấy anh đang trên máy bay nên không thể báo cho anh, hỏi anh sắp xếp ra sao.
Kỷ Tiện Bắc: “Cô đi thay tôi, 10 giờ tối tôi có cuộc hẹn.”
Cúp điện thoại, anh rũ mắt nhìn Hạ Mộc, cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đang nghĩ gì thế?” Ngón tay anh khẽ vỗ lông mi thật dài của cô.
Hạ Mộc nói: “Không có gì, nghĩ xem buổi tối đi dạo ở đâu.”
Kỷ Tiện Bắc nói: “Anh và Tiêu Tiêu bàn chuyện ở ngay quán café dưới sảnh, nửa tiếng là đủ rồi, 10 giờ rưỡi anh sẽ lên phòng với em.”
Hạ Mộc mở mắt nhìn anh, như cười như không nói: “Cho anh thêm nửa tiếng, dư dả thời gian chút, nếu hơn 11 giờ anh vẫn chưa về phòng, em sẽ ra ngoài tình cờ gặp nam thần của em.”
Kỷ Tiện Bắc cười cười, chỉ coi cô đang làm nũng với anh, khẽ ấn đầu cô vào lồng ngực anh, để cô nghỉ ngơi trong chốc lát.