Mở đoạn phim thứ ba, hình ảnh trong màn hình là nhà vệ sinh nữ ở tầng hai khu giảng đường. Tiếng nôn mửa dữ dội thấp thoáng vọng ra từ trong nhà vệ sinh, nghe có vẻ nôn ra không ít thứ. Hình ảnh thay đổi, gương mặt trắng bệch của Mỹ Lan lọt vào khung hình, Hồng Doanh Doanh đặt tay lên vai cô, cười nói: "Rốt cuộc đó là giun gì, sao cứ như bã đậu thế? Tao chỉ trộn một ít xác giun và trứng giun trong thức ăn, thế mà Giang Tiểu Nhiễm nôn từ trưa đến tận bây giờ."
Mỹ Lan lắp ba lắp bắp: "Chúng ta... chúng ta đưa bạn ấy đến phòng y tế đi."
Hồng Doanh Doanh lườm cô, nói: "Có chết được đâu, chỉ bắt nó nếm thử chút đau khổ, mới biết được là không được dây vào tao."
Hai cô nữ sinh còn lại cũng lũ lượt hùa theo, thích thú nghe tiếng nôn mửa vọng ra từ nhà vệ sinh. Bỗng nhiên, tiếng nôn mửa dừng lại, ngay sau đó là tiếng bước chân chếnh choáng vang lên, đi tới cửa nhà vệ sinh. Mấy cô nữ sinh vội vàng trốn vào nhà vệ sinh giáo viên, nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa mới ra khỏi nhà vệ sinh giáo viên.
"Chúng mày có đi vệ sinh không?" Hồng Doanh Doanh hỏi.
"Được, đi cùng nhau nhé."
Máy ảnh không bị tắt, chắc là cô nữ sinh cầm máy ảnh quên mất. Ống kính chúc xuống, quay đôi giày da tinh xảo của họ. Họ lần lượt vào buồng vệ sinh, bồn cầu sạch sẽ bóng loáng xuất hiện trong khung hình. Chỉ nghe thấy Hồng Doanh Doanh ở buồng bên cạnh kêu lên, hai người còn lại vội đẩy cửa bước ra, hỏi: "Sao thế?"
Hồng Doanh Doanh chỉ vào bồn cầu, ngón tay run bần bật.
Cô nữ sinh cầm máy quay bạo dạn hơn, chậm rãi tiến lên nhìn thử. Chỉ thấy trong bồn cầu vãi đầy giun dài đen sì, cuộn lại thành một đống như cuộn len, đang ngo ngoe dày đặc.
"Vãi..." Cô lùi lại vài bước, hỏi, "Lúc nãy Giang Tiểu Nhiễm nôn ở đây à?"
Một cô nữ sinh khác đi từ đó đến cửa nhà vệ sinh, đếm số bước chân, rồi so sánh với số bước của Giang Tiểu Nhiễm lúc nãy họ nghe thấy, gật đầu: "Chính là chỗ này."
Mỹ Lan tái mét mặt, nói: "Bạn ấy nôn ra giun đầy bồn cầu ư? Bạn ấy... bạn ấy sẽ chết à?"
Hồng Doanh Doanh hoảng loạn, nói: "Tao chỉ trộn một chút vào cơm, sao nó lại nôn ra nhiều thế này?"
Mỹ Lan sợ đến mức rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Chúng ta, chúng ta mau đưa bạn ấy đến phòng y tế đi."
Hồng Doanh Doanh lườm cô, nói: "Không được, nếu nhà trường biết thì sẽ xử phạt chúng ta. Chuyện không liên quan đến tao, Cao Mỹ Lan, mày không được phép kể chuyện hộp cơm ra ngoài, nếu mày dám kể, mày sẽ chết chắc! Đừng quên, là mày đưa hộp cơm cho nó, chuyện này mày không thoát được đâu. Nó khó ở thì tự đi bệnh viện, mày lo cái gì?"
Mỹ Lan che miệng, nức nở gật đầu.
Đoạn phim thứ ba kết thúc, tự động bắt đầu phát đoạn phim thứ tư. Nhìn mốc thời gian của đoạn phim, cách đoạn phim trước nửa tháng trời, đã vào kỳ nghỉ hè. Khung hình bừng sáng, vẫn là mấy cô nữ sinh đó, Cao Mỹ Lan, Hồng Doanh Doanh và hai tuỳ tùng.
"Mày chắc chắn mày nghe thấy tiếng nôn mửa của Giang Tiểu Nhiễm trong nhà vệ sinh?" Hồng Doanh Doanh hỏi.
Cao Mỹ Lan gật đầu mạnh, kìm nước mắt nói: "Nhất định là bạn ấy, tôi sẽ không nhận nhầm đâu!"
Mấy cô nữ sinh nhìn nhau, sắc mặt đều trắng bệch như giấy.
Hồng Doanh Doanh nhìn chằm chằm một cô nữ sinh khác, hỏi: "Không phải mày bảo nó chết rồi à?"
Cô nữ sinh nọ nói: "Lần trước nó nôn ra đám giun đó, xin nghỉ đi khám, chết ở bệnh viện nhân dân rồi. Mấy hôm trước không phải thầy Giang xin nghỉ đấy sao, chính là về nhà lo chuyện ma chay cho nó."
Mỹ Lan run rẩy nói: "Có phải tôi nghe nhầm không? Chắc là nghe nhầm phải không, là tôi trách móc bản thân quá, nên bị ảo giác."
Hồng Doanh Doanh chửi bậy, nói: "Mẹ kiếp, mày không nghe nhầm. Chúng mày đi theo tao."
Cô dẫn họ vào ký túc xá, chỉ vào gầm giường mình, nói: "Chúng mày tự nhìn đi."
Mấy cô nữ sinh đều sợ hãi, hỏi: "Giang Tiểu Nhiễm nằm dưới gầm giường mày à?"
Hồng Doanh Doanh đảo mắt, giật lấy máy ảnh số, bật đèn flash, cúi rạp xuống đất chụp ảnh gầm giường. Chỉ thấy rất nhiều giun lông dài lổm ngổm dưới gầm giường cô, có con treo ngược từ phản giường xuống, đen sì như rèm che. Mấy người nhìn đều thấy ghê, suýt thì nôn mửa.
Hồng Doanh Doanh nói: "Sáng nay tao tỉnh dậy, phát hiện ra có một con giun đang chui vào miệng tao. Mẹ kiếp tởm chết đi được, tao tìm khắp nơi xem giun ở đâu ra, nhìn vào đây, tiên sư thấy lạnh toát."
"Thế mày ăn giun rồi à?" Một nữ sinh hỏi.
"Chưa đâu." Hồng Doanh Doanh cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, "Chắc là chưa."
Cô lại hỏi Mỹ Lan: "Mày nghe thấy tiếng nôn mửa lúc nào?"
"Buổi tối, lúc giờ tự học tối kết thúc." Mỹ Lan nói.
Hồng Doanh Doanh nói: "Chắc chắn nó quay về tìm bọn mình. Trong nhà tao có người am hiểu, nghe họ bảo máu chó đen lấy tà trị tà, xua đuổi được tà ma, bọn mình kiếm máu chó đen đuổi nó đi. Chúng mày mau lên, nghĩ cách kiếm máu chó đen, buổi tối chờ mọi người về ký túc xá rồi chúng ta cùng đến nhà vệ sinh ở khu giảng đường."
"Phải đi thật à?" Mỹ Lan sợ rơi nước mắt, "Có lẽ... có lẽ chúng ta có thể kể cho giáo viên."
Hồng Doanh Doanh sẵng giọng, "Kể cho giáo viên? Ai sẽ tin mày? Dù cho giáo viên tin mày gặp ma thật, đến lúc đó mày ăn nói ra sao, Giang Tiểu Nhiễm không tìm người khác, tại sao lại tìm mày? Mày định kể cho giáo viên là mày đã hại chết Giang Tiểu Nhiễm à?"
Mỹ Lan cuống quýt lắc đầu.
"Nghe lời tao," Hồng Doanh Doanh nói, "Kiếm máu chó đen, cứ làm thế đi!"
Đến tối, chẳng biết họ lấy đâu ra một túi máu chó đen, cùng tụ tập ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh nữ. Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, gồm cả Hồng Doanh Doanh nom rất dữ dằn. Trong số đó Mỹ Lan run ghê gớm nhất, hai tay vắt chéo trước ngực, ghì cứng mu bàn tay, gần như bấu thành vết móng tay.
Đã đến mười giờ, chuông báo tan học giờ tự học tối vang lên. Tiếng chuông vừa ngừng lại, họ bèn nghe thấy tiếng nôn mửa vọng ra từ trong nhà vệ sinh.
Mỹ Lan gần bật khóc, "Bạn ấy ở trong, ở trong đó thật!"
Hồng Doanh Doanh nói: "Vào cùng nhau, không được bỏ chạy vào phút cuối!"
Mọi người gật đầu.
Trong hình ảnh tối tăm của máy ảnh số, Hồng Doanh Doanh xách máu chó đen đi đầu, đằng sau cô là Cao Mỹ Lan, rồi đến hai cô nữ sinh còn lại, bốn người xếp thành một hàng, cùng đi chậm rãi về phía nhà vệ sinh nữ. Xung quanh im phăng phắc, thấy họ sắp vào nhà vệ sinh nữ, Khương Dã chợt bấm nút tạm dừng, tua ngược đoạn này xem lại.
Giữa chừng đoạn phim, cứ như đang đi vệ sinh dở thì bị ép dừng, Trương Nghi rất khó chịu, hỏi: "Cậu dừng làm gì?"
"Đoạn phim này không đúng." Khương Dã nói.
"Chỗ nào không đúng?"
Cận Phi Trạch thì thầm: "Trong đó có thêm một người."
Trương Nghi tập trung nhìn, Khương Dã tạm dừng ở cảnh họ sắp vào nhà vệ sinh nữ. Hồng Doanh Doanh, Cao Mỹ Lan, hai tuỳ tùng, tổng cộng bốn người, không thừa không thiếu, vừa khớp mà. Trương Nghi chẳng hiểu mô tê gì, đang định hỏi họ thì đột nhiên vỡ lẽ.
Tiểu Bạch vẫn chưa hiểu, "Thêm ai?"
"Trong hình có bốn người, tay bốn người đều không cầm máy ảnh," Trương Nghi hỏi, "Thế đoạn phim thứ tư này, là do ai quay?"
Sắc mặt Tiểu Bạch trắng bệch, lưng nổi gai ốc lạnh toát, sợ đến nỗi bụng đau, mấy lần suýt nôn. Đúng thế, ai đang quay? Thế mà bốn người này lại không phát hiện ra đằng sau mình có thêm một người!
"Xem tiếp đi, dù sao thì cũng không phải chỗ chúng ta có thêm một người." Trương Nghi nói.
Khương Dã bấm nút phát, thanh tiến trình của đoạn phim tiếp tục tiến lên. Bốn người vào nhà vệ sinh, tiếng nôn mửa nọ càng lúc càng rõ ràng, vọng ra từ buồng vệ sinh trong cùng. Bốn người nhìn nhau, rón rén chân tay lại gần buồng vệ sinh đó. Cách cánh cửa nhựa mỏng tang, tiếng nôn mửa như ngay bên tai. Hồng Doanh Doanh nói bằng khẩu hình miệng: "Một, hai, ba!"
Đếm xong số ba, cô đạp tung cánh cửa nhựa, hai tay đang định hắt máu chó thì thấy trong buồng trống không, chẳng có gì cả.
"Không có ai?" Hồng Doanh Doanh sửng sốt.
Tiếng sột soạt vọng ra từ bồn cầu, hình như có thứ gì đó. Một cô nữ sinh đẩy Mỹ Lan, "Mày vào xem đi."
Mỹ Lan ra sức lắc đầu。
Hồng Doanh Doanh trợn mắt lườm cô, "Bảo mày vào thì vào đi!"
Mỹ Lan run rẩy đi vào buồng, thò đầu nhìn vào bồn cầu. Bồn cầu đầy ắp giun dài đen ngòm, quấn vào nhau như cuộn len. Cô gần oà khóc, nói: "Trong bồn cầu rất nhiều giun, là bạn ấy nôn ra."
Hồng Doanh Doanh thấy cô vào mà không sao, nói: "Tránh ra, để tao xem."
Mỹ Lan lùi ra, Hồng Doanh Doanh đi vào nhìn thử, quả nhiên trong đó đầy ắp giun đen, ghê tởm chết đi được, nhìn là thấy buồn nôn.
"Mau ra đi." Một nữ sinh thúc giục, "Chúng ta về ký túc xá đi, ngày mai là rời khỏi trường rồi, dù trong nhà không có ai, tao cũng không muốn ở lại nơi này nữa."
"Đúng thế." Một cô nữ sinh khác gật đầu lia lịa.
"Được rồi, đi thôi."
Hồng Doanh Doanh quay đầu lại, đang định bước ra thì một cánh tay trắng bệch đột ngột thò ra từ bồn cầu đằng sau lưng cô, tóm được mái tóc dài của cô, lôi đầu cô vào bồn cầu. Chỉ trong chớp mắt, ba người ngoài buồng vệ sinh đều nhìn thấy Hồng Doanh Doanh quỳ phịch xuống sàn, chúi đầu vào bồn cầu.
"Doanh Doanh!" Một nữ sinh gọi to.
Mỹ Lan hét toáng lên, cắm đầu chạy một mạch.
"Cứu tao với! Cứu tao với!" Tiếng kêu cứu hoảng loạn của Hồng Doanh Doanh truyền ra lúng búng cách bồn cầu.
Hai cô nữ sinh còn lại luống cuống kéo cô, nhưng hình như đầu cô bị kẹt, kéo kiểu gì cũng không ra được.
"Mày đợi đó, bọn tao đi tìm giáo viên giúp!"
"Đừng! Đừng bỏ rơi tao!" Hồng Doanh Doanh gào thét.
Nhưng hai cô nữ sinh kia đã chạy mất, không biết là vì sợ hay là đi tìm giáo viên giúp thật. Chính giữa khung hình, chỉ còn lại một mình Hồng Doanh Doanh. Cô chống mép bồn cầu, cố đẩy mình ra, nhưng đầu bị kẹt cứng trong đó, chẳng tài nào đứng dậy được.
"Có ai không! Có ai không, giúp tôi với..." Cô thút thít trong bồn cầu.
Máy ảnh được đặt xuống sàn, một đôi chân đi giày da xuất hiện trong khung hình, cổ chân lộ ra phía trên đôi tất có màu xanh ngắt, đầy rẫy hoen tử thi. Chỉ thấy đôi chân này đi tới chỗ Hồng Doanh Doanh, tầm nhìn của máy ảnh có hạn, chỉ quay được người này mặc váy đồng phục trường, từ cổ trở lên nằm ngoài khung hình, không nhìn rõ.
"Ai đấy... Ai đấy... Mau, giúp tôi với!" Hồng Doanh Doanh khua khoắng hai tay, tóm được gấu váy của cô ta.
Cô ta vươn bàn tay xanh tím, lôi Hồng Doanh Doanh ra ngoài. Mặt Hồng Doanh Doanh toàn là giun đen ngọ nguậy, cô ra sức phủi sạch giun trên mặt, lại móc họng nôn xác giun đen ra ngoài, giờ mới rảnh ngẩng đầu lên nhìn xem ai đã cứu mình.
Ngay khi ngẩng đầu lên, trong khung hình máy ảnh, biểu cảm của cô đóng băng ở vẻ kinh hoàng tột độ. Chỉ sững sờ một giây, cô vừa lăn vừa bò ra khỏi buồng vệ sinh, nom có vẻ rất muốn bỏ chạy, nhưng dường như hai chân mềm oặt, không đứng dậy được nữa. Lúc ra ngoài tình cờ va phải máy ảnh, ống kính bị ngửa lên, quay được khuôn cằm trắng bệch của cô và người đứng sừng sững trong buồng vệ sinh nọ.
Đó không thể nói là người được nữa, mà là một xác nữ, gương mặt đầy hốc côn trùng sống, như tổ ong chi chít, vô số Trùn mảnh dài ngọ nguậy thò ra ngoài.
Thân hình xác nữ cao ráo, rõ ràng là vóc dáng của Giang Tiểu Nhiễm.
Hồng Doanh Doanh bò ra ngoài như điên, xác nữ chợt nhúc nhích, cứng đờ xoay người lại, đi về phía cô.
"Đừng mà... Đừng mà...!" Cô ra sức lùi lại, "Xin bạn đấy, tha cho tôi đi, xin bạn đấy!"
Xác nữ mặt vô cảm, cũng chẳng nhận ra được biểu cảm gì. Giun đen ngoe nguẩy, run rẩy trên khuôn mặt cô, cô vươn bàn tay dữ tợn, tóm được Hồng Doanh Doanh. Hồng Doanh Doanh mở to mắt, rơi lệ bất lực, trơ mắt nhìn xác nữ nâng mặt mình lên, mặt đối diện cô.
"Tha cho tôi..."
Cô còn chưa dứt lời, xác nữ đã há hốc miệng đen ngòm, bắt đầu nôn mửa. Vô số Trùn ào ra như nước lũ, chui vào mắt, mũi, miệng, tai của cô, cuối cùng chôn vùi cô.