Đoạn phim thứ tư kết thúc, Khương Dã tiếp tục mở đoạn phim thứ năm. Thầy Giang một mực dán mắt vào màn hình, nhãn cầu đờ đẫn như đang run rẩy. Đoạn phim thứ năm bắt đầu, màn hình đen ngòm, Khương Dã tăng độ sáng lên tối đa, nhìn thấy mờ mờ mấy bóng người rúc trong góc. Địa điểm đoạn phim không còn là nhà vệ sinh nữa, mà là phòng học.
"Sao thế này, bàn tay trong nhà vệ sinh là Tiểu Nhiễm thật ư?" Là giọng Mỹ Lan.
Hai cô nữ sinh bên cạnh cô chắc chính là tuỳ tùng của Hồng Doanh Doanh, chen chúc run rẩy cùng cô.
"Doanh Doanh thì làm sao đây, chúng ta bỏ rơi nó, nó có chết không?" Một nữ sinh khóc lóc nói, "Chỉ có thầy Giang ở lại trường trong kỳ nghỉ hè, nhưng tao không gọi được cho thầy Giang."
"Các bạn khác cũng không thấy đâu cả, họ đi đâu rồi?" Một nữ sinh khác rất sợ hãi.
"Giờ này," Mỹ Lan thì thầm, "Chắc họ về ký túc xá rồi."
"Hình như không còn âm thanh gì nữa, hay là về nhà vệ sinh xem thử?"
Mỹ Lan kéo cô nữ sinh muốn quay lại, nói: "Chúng ta đi tìm thầy, tìm thầy rồi quay lại."
Ba cô nữ sinh nhìn nhau, gật đầu, tay nắm tay đứng dậy, mò mẫm đi ra cửa. Máy ảnh số đặt ở bàn gần cửa, họ chậm chạp đi tới, càng lúc càng gần máy ảnh. Mỹ Lan vươn tay dò đường, chợt chạm phải máy ảnh trên bàn, vẻ mặt sợ hãi, hỏi: "Sao máy ảnh của bạn lại ở đây?"
Cô nữ sinh bên cạnh cô cũng tỏ vẻ như nhìn thấy ma, "Không biết... Tao không biết... Rõ ràng nó rơi trong nhà vệ sinh rồi mà."
Sắc mặt Mỹ Lan trắng bệch, run rẩy cầm máy ảnh lên, ống kính quay lại gương mặt hoảng loạn bao trùm trong bóng tối của họ.
"Có phải Doanh Doanh không?" Một cô nữ sinh khác nói, "Có thể nó cũng thoát ra rồi, thù hai bọn mình bỏ rơi nó, nên hù doạ bọn mình ở đây."
Mỹ Lan hỏi bằng giọng run rẩy: "Là bạn ấy thật sao?"
"Không biết..." Hai cô nữ sinh cũng không chắc, sợ run lẩy bẩy.
Ba người đi ra khỏi cửa, bật đèn pin trên điện thoại. Mỹ Lan cầm máy ảnh, nhìn dáo dác xung quanh. Mặc dù hành lang tối om, nhưng không nhìn thấy ma quỷ gì, mấy người họ đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đi về phía cầu thang, chợt nhìn thấy một cánh tay trắng bệch trên sàn nhà thò ra từ góc ngoặt cuối hành lang. Cổ tay này đeo lắc tay, giống hệt lắc tay trên cổ tay hai cô nữ sinh.
"Là Doanh Doanh!" Một cô nữ sinh kêu lên, "Cái lắc tay đó là lần trước bọn tao cùng đi chơi thắng cảnh mua được."
"Doanh Doanh!"
Hai cô nữ sinh chạy tới cứu người, Mỹ Lan không muốn đi, nhưng cũng không dám ở một mình trong hành lang tối om, bèn cắn răng đuổi theo họ. Cô nữ sinh đến nơi đầu tiên dừng ở góc ngoặt nhưng không cứu người, biểu cảm kinh ngạc, đờ đẫn đứng tại chỗ.
"Mày làm gì thế, mau đỡ nó dậy..." Cô nữ sinh chạy tới sau cúi đầu nhìn, cũng giật mình kinh hãi.
Mỹ Lan chạy thở hồng hộc, cầm theo máy ảnh, cuối cùng cũng đến góc ngoặt.
Trong tầm nhìn của máy ảnh, dưới sàn không có cô nữ sinh tóc đỏ, mà là một cánh tay đầm đìa máu.
Ai đã chặt cánh tay cô, rồi vứt cánh tay cô ở đây?
Mỹ Lan ngửa đầu lên, biểu tượng nhà vệ sinh nữ đập vào tầm mắt. Họ vội vã cứu người, không nhận ra cuối hành lang chính là nhà vệ sinh.
"Bị lừa rồi..." Hai mắt Mỹ Lan mở to, rơi lệ, "Là Tiểu Nhiễm... Bạn ấy dụ chúng ta đến đây..."
Cô giơ điện thoại lên, đèn pin điện thoại hắt lên tấm gương sát sàn trên tường. Ngay khi ánh sáng trắng xoá chạm tới mặt gương, họ nhìn thấy trong gương có bốn bóng người gầy gò. Bốn người đều mặc váy đồng phục, đi giày da. Mà người đứng đằng sau lưng họ thì cao khác thường, thậm chí là dị dạng.
Ba người nuốt nước bọt, chậm chạp quay mặt lại, đối diện với gương mặt tổ ong đầy lỗ của xác nữ.
"A a a a a——"
Ba người đồng thời hét toáng lên.
Xem hết năm đoạn phim, Khương Dã đã hiểu được đại khái nguyên nhân và diễn biến sự việc. Giang Tiểu Nhiễm bị Mỹ Lan và nhóm Hồng Doanh Doanh hại chết, sau khi chết cô quay lại trường học trả thù. Bố cô đi tìm thi thể của cô mãi, cuối cùng quay về trường.
Sau đó chắc do bị Trùn ký sinh, Giang Tiểu Nhiễm bị biến đổi tâm thần, trở thành sinh vật lạ bị Trùn khống chế, trường nữ sinh Thuỷ Nam cũng trở thành cấm địa. Những cô gái kỳ nghỉ hè không về nhà bị liên luỵ, bị nhốt trong trường, tự mày mò ra "Nội quy an toàn". Nhưng nội quy bị Đấng bóp méo, chắc mọi người đều đã bị lừa. Để chống lại nỗi sợ, thầy Giang không thể không ăn trứng giun, nhưng ông khá thông minh, ăn trứng giun đã đông lạnh, hoạt tính không cao quá, nên không trở nên dị dạng như Giang Tiểu Nhiễm.
Trùn có bản năng lại gần Đấng, Giang Tiểu Nhiễm trông coi nhà vệ sinh nữ mãi, lẽ nào cửa dẫn đến thế giới đó nằm ở nhà vệ sinh nữ? Nội quy an toàn bảo không được đi nhà vệ sinh nữ, e rằng không chỉ là vì Giang Tiểu Nhiễm canh gác ở đó, mà là vì nơi đó là trạm trung chuyển "đi sang cõi âm". Nếu là vậy, Khương Dã phải đến nhà vệ sinh nữ xem thử.
"Anh Khương, tôi đau bụng, tôi đi vệ sinh." Tiểu Bạch giơ tay nói.
Khương Dã gật đầu.
Trương Nghi cũng muốn đi tiểu, nói: "Tôi đi cùng cậu."
Khương Dã kéo anh ta lại, "Cậu không vội."
Tiểu Bạch đi ra sau giá sách giải quyết, mấy người còn lại đứng im tại chỗ. Trương Nghi chẳng hiểu mô tê gì, hỏi: "Không, sao tôi lại không vội, tôi sắp tè ra quần rồi đấy."
Cận Phi Trạch bên cạnh cười mỉa mai, "Sao phải cứu tên đần này, ngốc quá, chết cho xong."
Trương Nghi: "..."
Tự dưng làm gì mà anh ta lại bị chửi?
"Tiểu Bạch có vấn đề." Khương Dã nói khẽ.
"Có vấn đề?" Trương Nghi giật mình.
Vừa thốt ra khỏi miệng, Trương Nghi hiểu ngay, Tiểu Bạch từng vào nhà vệ sinh nữ, còn bị Giang Tiểu Nhiễm mổ bụng. Trên người Giang Tiểu Nhiễm toàn giun, rất có thể Tiểu Bạch đã bị lây nhiễm. Nói thật thì, Tiểu Bạch sống sót được chẳng khác nào kỳ tích. Nếu nghĩ đáng sợ hơn, bất kể Trùn có phải sứ giả của thần hay không, rốt cuộc vẫn là một loài giun, theo bản năng sinh sản của giun, rất có thể nó đã biến Tiểu Bạch thành hang ổ thứ hai. Tiểu Bạch sống được là vì Trùn cần anh nuôi chúng.
Khương Dã bật đèn pin, đi tới cuối giá sách nhìn về phía Tiểu Bạch. Bỗng nhiên mắt cậu tối sầm, quầng sáng đèn pin trống trơn, Tiểu Bạch đã biến mất, dưới đất có một bãi đen ngòm.
Lý Diệu Diệu chun mũi, nói: "Thối!" Dứt lời, cô sán tới chỗ Trương Nghi, hít sâu một hơi, nói, "Thơm."
Trương Nghi: "..."
Mấy người họ nhìn từ xa, bãi dưới đất toàn là giun đen sì, lẫn một ít máu. Trùn không có mắt, không có cảm giác gì với ánh sáng, ngo ngoe không ngừng, tìm hướng đến nhà vệ sinh nữ chỉ bằng bản năng. Trương Nghi nhìn mà suýt nôn mửa, Tiểu Bạch đại tiện ra một bãi giun, thế anh ta đâu?
Khương Dã đi lòng vòng xung quanh, phát hiện ra Tiểu Bạch đang ôm đầu gối khóc lóc ở góc sâu trong một giá sách khác.
"Tôi không nhìn thấy gì nữa... Tối quá..."
"Đại Vương... Tôi muốn về nhà..."
"Cứu tôi với... Ai cứu tôi với..."
Trương Nghi nhìn từ xa, trong lòng không nỡ, bèn ngoảnh đầu định bỏ đi, đao Thi A trên lưng vung theo động tác quay người của anh ta, va phải tài liệu hồ sơ nhô ra trên giá sách, phát ra tiếng động. Đang cúi đầu thút thít ở phía trước, Tiểu Bạch quay phắt đầu lại, "Ai đấy... Đại Vương... Là cậu đến cứu tôi à?"
Trương Nghi cứng đờ tại chỗ. Chỉ thấy dưới ánh đèn pin, hai mắt, lỗ mũi và miệng của Tiểu Bạch đều có vô số giun đen ngọ nguậy thò ra, dưới làn da có vô số vân đen di chuyển, đó là Trùn bơi dưới da anh. Rất nhiều giun nhỏ đào lỗ, thò ra trên gương mặt trắng nõn của anh. Cả gương mặt anh đầy hố cứ như tổ ong, vô cùng ghê rợn.
Anh rất đáng thương, họ đều không làm được gì cả.
Anh giơ hai tay mò đường, đi về phía Trương Nghi. Khương Dã ra hiệu "im lặng", bảo Trương Nghi né sang bên cạnh. Trương Nghi gật đầu, kiễng mũi chân chậm rãi dịch sang phải. Bên phải anh ta là tường, áp sát tường đi vài bước là phải đường cụt. Tiểu Bạch đã gần ngay gang tấc, đám giun đen lắc lư, lông đen gần như chạm vào chóp mũi Trương Nghi. Đối diện với gương mặt tổ ong của Tiểu Bạch, Trương Nghi bấm bụng im lặng, anh tanghĩ bụng, tiêu rồi tiêu rồi, lần này chết chắc rồi.
Lý Diệu Diệu đột nhiên kêu meo meo, Tiểu Bạch giật mình, quay đầu lần mò đi về phía Lý Diệu Diệu. Lúc anh sắp chạm vào Lý Diệu Diệu, cô lặng lẽ trèo lên tường, Tiểu Bạch vồ hụt. Khương Dã cố tình đi giậm chân, tạo ra tiếng bước chân, Tiểu Bạch quay đầu lại, vồ về phía Khương Dã. Khương Dã khéo léo né được bàn tay trắng bệch của Tiểu Bạch. Hai người thay phiên nhau dụ anh ta, dẫn Tiểu Bạch ra cửa, cuối cùng Cận Phi Trạch ở cửa phòng hồ sơ huýt sáo, Tiểu Bạch dần nôn nóng, lao ra khỏi cửa như bay, biến mất trong bóng tối.
Trương Nghi nhìn theo hướng Tiểu Bạch biến mất, trong lòng buồn bã vô hạn. Ở cấm địa này, đi nhầm một bước là hết đường cứu vãn. Khương Dã muốn tìm Trùn, không phải đến nhà vệ sinh nữ đấy chứ? Nơi đó đã trở thành hang ổ của Trùn, cậu phải băng qua vòng vây của Trùn ra sao để đến thế giới kia. Dù cho cậu vượt qua thành công thật, cậu còn quay về được nữa không?
Mọi người ngoái đầu nhìn, phát hiện thầy Giang đã đứng dậy, đi vào buồng. Đèn pin rọi vào buồng, người này đang ngồi đờ đẫn trong đó. Ông ta nom có vẻ ngơ ngác, chắc không thể gây ra mối uy h**p gì nữa, mọi người đều mặc kệ ông ta. Khương Dã cúi đầu thu dọn đồ đạc, nói: "Chuẩn bị đi thôi, không nên nán lại nơi này quá lâu."
"Có phải cậu muốn đến nhà vệ sinh nữ không?" Trương Nghi thở dài, nói, "Nói đi, cậu đến nhà vệ sinh nữ, định làm thế nào? Lúc trước dùng máy bay cỡ nhỏ không người lái vào thăm dò, chỉ nhìn thấy một bức tường giun, có thấy cửa gì đâu."
Khương Dã hờ hững nói: "Giun ở trên tường, tường chính là cửa."
"Tường?" Trương Nghi hỏi, "Cậu định đi xuyên tường à? Cậu cấy con mắt thứ ba, không chỉ biến thành người bí ẩn, mà còn biết đi xuyên tường?"
"..." Khương Dã im lặng giây lát, nói, "Thầy Giang là giáo viên hoá học."
"Vậy nên?"
Khương Dã bước vào buồng, soi đèn pin vào trong phòng. Có một chiếc giường đơn khung sắt đặt trong buồng, dưới sàn là rất nhiều chai lọ, còn có vài quả bom tự chế niêm phong bằng băng dính. Thầy Giang ngồi xổm ngay cạnh đống bom đó, đờ đẫn nhìn chúng.
"Ông ta đã cho chúng ta đáp án," Khương Dã nói, "Ông ta một mực chế tạo thuốc nổ, tôi nghĩ ông ta không muốn con gái mình chìm đắm ở đây mãi, thà được chết cùng cô bé. Tiếc rằng, thuốc nổ đã làm xong, nhưng chính ông ta cũng lạc lối."
Trương Nghi đã hiểu, "Cậu muốn cho nổ nhà vệ sinh?"
"Đúng thế, vậy nên các người phải đi rồi." Khương Dã nhìn họ, ánh mắt điềm tĩnh, "Đoạn đường tiếp theo, các người không nên đi theo. Thế giới đó là điểm cuối của tôi, không phải của các người."
"Đợi đã," Trương Nghi ngoái đầu nhìn Cận Phi Trạch, "Cậu ấy muốn đi tự sát, cậu chỉ đứng nhìn thế thôi à?"
Cận Phi Trạch uể oải tựa vào cửa, nom có vẻ chán chường.
"Cậu không hành động gì sao?" Trương Nghi đưa mắt ra hiệu với hắn. Nếu Cận Phi Trạch ra tay, dùng sắc đẹp dụ dỗ hay gì đó, có khi Khương Dã sẽ khuất phục.
Lý Diệu Diệu cũng mong mỏi nhìn Cận Phi Trạch, tỏ vẻ bất lực.
Cận Phi Trạch đi tới trước mặt Khương Dã, trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, tay phải ch*m r** v**t v* cần cổ trắng ngần của Khương Dã, "Chơi với cậu đủ rồi, tôi mệt rồi. Cậu cứ không nghe lời thế này, có lúc thật sự nghĩ giết cậu cho xong."
Khương Dã nhíu mày, hất văng tay hắn.
Cận Phi Trạch tỏ vẻ buồn rầu, "Hay là giết cậu đi, để cậu chết ở nơi không rõ đó, chi bằng chết trong tay tôi, mãi mãi ở bên tôi."
Trương Nghi: "..."
Ý định ban đầu của anh ta là bảo Cận Phi Trạch ngăn cản Khương Dã, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ được Cận Phi Trạch muốn giết người.
Nói đùa phải không? Nhưng nhìn nụ cười mỉm như mặt nạ, cặp mắt không có độ ấm của Cận Phi Trạch, cảm giác hình như người này nói thật.
"Xin lỗi, tôi vội lắm."
Khương Dã không để ý đến lời đe doạ của hắn, quay người bỏ đi, Cận Phi Trạch giơ súng lên đằng sau lưng cậu. Trương Nghi mở to mắt, không biết nên làm gì. Khương Dã đứng ở cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác nhận ngoài kia không có ai, bèn mở cửa ra. Cận Phi Trạch đằng sau lưng cậu mở chốt an toàn, họng súng đen ngòm nhắm vào khoeo chân cậu. Nổ phát súng này, nhất định cậu sẽ bị phế bỏ một chân, sau đó Cận Phi Trạch có thể mang cậu đi, nhốt lại, để cậu sống trong lòng bàn tay mình, không bao giờ được phép không nghe lời nữa.
Suy nghĩ này vừa nảy mầm, tức khắc quấn quanh đầu hắn như dây leo. Chỉ cần nghĩ đến việc Khương Dã ở bên mình cả ngày lẫn đêm, không bao giờ trốn thoát được nữa, máu hắn bèn sôi sục, đồng tử mắt nhuốm vẻ điên loạn tanh máu.
Từ đầu đến cuối Khương Dã đều không ngoái đầu lại, cậu bước ra khỏi ngưỡng cửa, đi vào hành lang tối đen.
Lý Diệu Diệu lúc thì nhìn súng của Cận Phi Trạch, lúc thì nhìn bóng lưng Khương Dã, hoang mang ra mặt. Trương Nghi rất đỗi nôn nóng, cầm đèn pin đảo qua đảo lại giữa Cận Phi Trạch và Khương Dã, lại không biết làm gì. Trước khi Khương Dã đi, ánh đèn pin của Trương Nghi rọi lên chiếc áo ba lỗ của cậu. Cổ áo cộc tay màu đen của cậu đã bị Cận Phi Trạch xé hỏng từ trước, để lộ một góc vai lưng trắng nõn. Cận Phi Trạch đang định bóp cò súng, chợt thấy sau gáy Khương Dã thấp thoáng vài chữ được xăm lên. Thị lực của Cận Phi Trạch rất tốt, cách xa nhường ấy mà vẫn thấy được cậu xăm gì lên người.
Đó là hai cái tên ngay ngắn: Cận Phi Trạch, Lý Diệu Diệu.
Không biết cậu kiếm đâu ra một thợ xăm kém cỏi, có lẽ cậu đã dặn dò thợ xăm xăm tên lên người mình ngay bên bờ vực nhận thức về bản thân của cậu đang hấp hối, để nhắc nhở bản thân sẽ đánh mất mình trong tương lai. Nhưng thợ xăm đó lại xăm tên lên phần lưng mà cậu không nhìn thấy, hình xăm hoàn thành, cậu cũng quên mất mình là ai, thế là chẳng còn cơ hội sửa lại nữa. Hình xăm tên đáng lẽ phải cho chính cậu nhìn thấy, lúc này đập vào mắt Cận Phi Trạch.
Cậu vẫn luôn cố gắng, cố gắng ghi nhớ Cận Phi Trạch, ghi nhớ Lý Diệu Diệu, ghi nhớ bản thân mình.
Màu đỏ tươi phai nhạt trong đồng tử mắt Cận Phi Trạch, mầm lửa điên cuồng tắt ngúm, biến thành màu đen sâu thẳm.
Hắn giơ súng mãi, cho tới khi bóng Khương Dã biến mất ở cuối hành lang, hắn vẫn không nổ súng.
Trương Nghi thở phào nhẹ nhõm, anh ta hiểu con người Cận Phi Trạch xấu xa nhường nào, không khỏi ngạc nhiên bởi hắn không nổ súng. Cận Phi Trạch vốn là một ác quỷ điên cuồng, thế mà giờ cũng học được cách kiềm chế vì một người khác rồi ư?
Cận Phi Trạch hạ tay xuống, cúi đầu nhìn khẩu súng chưa bắn đạn của mình, cặp mắt lộ vẻ mù mịt.
"Tại sao tôi không ra tay được?" Cận Phi Trạch hỏi, "Con mắt thứ ba khống chế được cơ thể người khác à?"
"A Trạch, không ngờ cậu lại là một kẻ ngốc. Cậu không ra tay được là bởi vì cậu thích cậu ấy mà." Trương Nghi vỗ vai hắn, nói, "Cậu không nỡ làm cậu ấy bị thương."