Mầm Ác

Chương 123

Sau khi tiến vào bóng tối, dường như xung quanh trở nên quang đãng chỉ trong chớp mắt. Nhìn từ bên ngoài dãy núi, rõ ràng bên trong rất chật hẹp tù túng, bước vào trong lại như đến một không gian bao la vô cùng. Khương Dã cảm nhận được rõ ràng điểm nào đó đã khác, nhưng không nói được rốt cuộc là khác ở đâu. Nếu khăng khăng phải nói, cảm giác này giống như... từ thế giới này bước sang một thế giới khác.

 

Trong thiết bị nhìn ban đêm xuất hiện rất nhiều mảng mờ, điều này chứng tỏ rất nhiều thứ trong đó không thể nhìn bằng mắt thường. Thi Sát di chuyển như u hồn phía trước, tiếng trống và tiếng người càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng, họ nhìn thấy lờ mờ quần thể kiến trúc dày đặc xuất hiện phía trước. Họ lặng lẽ bước vào, trong bóng tối, họ nhìn thấy đình bia, lầu gác, nhà cửa cư dân san sát nhau, thậm chí còn có cả đền miếu trang nghiêm cổ kính. Trong con ngõ cổ xưa, dưới chân là đá xanh vuông vức, tiếng người ồn ào như ở ngay bên tai, nhưng lại chẳng thấy ai, làm người ta tưởng họ đã lạc vào vương quốc của u hồn.

 

Mọi người không dám thở mạnh, chỉ sợ đánh thức u hồn nào đang ngủ say. Chỉ mỗi tên ngốc Hạ Tuân lấy máy ảnh ra, tỏ vẻ kích động nói: "Chúng ta chụp chung một tấm ở đây đi, để làm kỷ niệm."

 

Hoắc Ngang đảo mắt, "Chi bằng anh kiếm tảng đá mà khắc chữ "từng đến chơi"."

 

Hạ Tuân rất nghiêm túc lắc đầu, "Không không không, đây là phá hoại văn vật, thiếu văn minh."

 

Y còn định nói thêm gì đó, Khương Dã ra hiệu im lặng, y vội vàng bịt miệng bày tỏ mình sẽ không nói nữa. Diện tích toà thành dưới lòng đất này rất lớn, họ không biết nên đi đâu, mờ mịt đi vào một ngôi đền. Thứ bị thiết bị nhìn ban đêm làm mờ chợt nhiều hơn hẳn, một pho tượng Bồ Tát vô cùng cao lớn ngồi xếp bằng trong chính điện.

 

Trong tầm nhìn của thiết bị nhìn ban đêm, chỉ nhìn thấy được quần áo và vô số cánh tay màu đen của pho tượng Bồ Tát này, phần khuôn mặt bị làm mờ kín mít, ngay cả đường nét cũng không nhìn rõ được.

 

Một tay lính đánh thuê giật mình: "Vãi, đây là cái gì?"

 

"Hình như là Đại Hắc Thiên?" Trương Nghi tặc lưỡi, "To quá, không cùng một cấp bậc với thứ chúng tôi từng nhìn thấy ở biệt thự nhà họ Lưu."

 

Trên bàn thờ cúng rất nhiều vò, toả ra từng đợt hương thơm, mọi người ghé lại nhìn, đều là tay chân người trắng hếu, tim gan phèo phổi đầm đìa máu. Nhưng không biết tại sao, nhìn thấy những thứ đáng sợ này không chỉ không làm người ta thấy sợ hãi mà còn cảm thấy rất ngon miệng. Thấy Hạ Tuân thò tay ra, vừa ch** n**c miếng vừa định chạm vào tay người béo múp trong vò, Khương Dã lập tức kéo cổ áo y. Đầu bên kia, nước miếng Lý Diệu Diệu chảy thành sông, Hoắc Ngang và Trương Nghi chung sức mới kéo được cô. Đám lính đánh thuê đã được huấn luyện, chống lại được cám dỗ.

 

Họ vừa rời khỏi điện, đầu Bồ Tát chợt cử động, như cúi về phía họ. Mặc dù thiết bị nhìn ban đêm làm mờ mặt Bồ Tát, Khương Dã vẫn cảm thấy ngơ ngác, chuông báo động réo vang trong đầu, cậu lập tức ép mình hoàn hồn, kéo những người khác nhanh chóng rời khỏi ngôi đền. Sau khi rời khỏi đền, mảng mờ ít hẳn, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng dịu bớt.

 

Cắm đầu đi lung tung, hệ số gặp nguy hiểm sẽ tăng vọt, Khương Dã quyết định kiểm tra xung quanh rồi tính. Trong thành rất nhiều tường cao, che khuất tầm nhìn, Khương Dã dẫn mọi người đi tìm một nơi không bị làm mờ, trèo lên tường, đứng trên tường quan sát xung quanh. Chỉ thấy một toà tháp cao chọc trời xuất hiện đằng xa, ánh mắt của Khương Dã lập tức ngưng tụ.

 

Toà tháp đó được xây bằng đá, nom rất cổ xưa.

 

Hoắc Ngang cũng trèo lên, "Tháp? Cậu còn nhớ không? Bộ đàm của Sầm Duẫn, năm kẻ biến thành ma đó bảo họ nhìn thấy một toà tháp."

 

"Nhớ chứ," Hạ Tuân cũng sán lại gần, "Họ còn bảo Đấng ở trong tháp."

 

Trương Nghi dẫn theo Lý Diệu Diệu trèo lên tường, ngồi xổm cạnh Khương Dã, "Có đi xem thử không?"

 

Đi thì chắc chắn phải đi, Khương Dã lặng lẽ tính toán tuyến đường đi, tốt nhất là tránh những nơi như đền miếu, không biết người thành Hắc Sơn thờ cúng quái vật gì. Thứ mà họ vừa gặp phải, nhìn đã biết là không đối phó được.

 

Khương Dã vừa quyết định được tuyến đường, chợt cảm thấy tiếng người ồn ào xung quanh to hơn hẳn, dường như có rất nhiều người đang áp sát họ cùng một lúc. Những người khác cũng cảm nhận được, lũ lượt cảnh giác.

 

"Tiếng ồn, lại là tiếng ồn," Hạ Tuân thì thầm, "Mọi người còn nhớ điều tôi nói không, hữu hình hoá vô hình, chỉ nghe tiếng chứ không thấy người, có phải là một dạng vô hình không?"

 

"Việc anh nên quan tâm bây giờ là thứ vô hình có giết được người hay không, chúng ta có hẹo hay không." Hoắc Ngang giơ súng.

 

Trương Nghi rút đao Thi A, tuy nhiên trước mặt chẳng có lấy một bóng người, không biết nên chém ai.

 

Chưa được bao lâu, họ nhìn thấy mấy con Thi Sát xuất hiện cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm vào họ.

 

"Vãi, Tiểu Trương," Hoắc Ngang chợt hỏi, "Người ngồi xổm bên cạnh cậu là ai thế?"

 

"Em gái mà." Trương Nghi nói.

 

"Em gái ở chỗ tôi mà." Hoắc Ngang giật mình nói.

 

Lý Diệu Diệu thò mặt ra từ sau vai Hoắc Ngang, cặp mắt to đen láy tràn ngập bối rối.

 

Lòng Trương Nghi lập tức lạnh toát, Lý Diệu Diệu ở cạnh Hoắc Ngang, thế bên cạnh anh ta là ai? Anh ta vừa ngoảnh mặt bèn đối diện với mặt khỉ đen sì u ám loang lổ của Sầm Duẫn. Khương Dã phản ứng cực nhanh, tức khắc nổ súng bắn vào mặt Sầm Duẫn, đánh bay hắn đi. Sầm Duẫn bay ra xa, mấy con Thi Sát nhìn lom lom cách đó không xa bao vây hắn trong chớp mắt.

 

Mấy con Thi Sát nọ không tha cho nhóm Khương Dã hoàn toàn, vẫn nhìn chằm chằm về phía này.

 

"Có thể chúng đang phán đoán chúng ta là tín đồ Bạch Thần hay là tín đồ Hắc Thần." Khương Dã nói khẽ.

 

"Làm sao đây, tín đồ Bạch Thần có ám hiệu nhận nhau không?" Hoắc Ngang nói, "Hay là chúng ta cùng hô Bạch Thần vạn tuế, chúng ta có tha cho chúng ta được không?"

 

Hạ Tuân vội rút sổ của mình ra, nói: "Tôi từng nhìn thấy một đoạn văn trên bích hoạ địa cung, hay là đọc thử xem? Tôi biết cách đọc, nhưng tạm thời không biết hàm nghĩa của nó."

 

Hệ số nguy hiểm quá cao, Khương Dã vừa định phủ quyết, Hoắc Ngang đã quyết định ngay, "Đọc đi, trước giờ tôi may mắn lắm."

 

Hạ Tuân được cổ vũ, bèn đọc một đoạn xì xà xì xồ. Y đọc xong, cực kỳ háo hức nhìn đám Thi Sát lông trắng nọ. Chỉ nghe thấy tiếng người xung quanh chợt sôi sùng sục, mặt đám Thi Sát trở nên cực kỳ méo mó đáng sợ, mắt và miệng đảo lộn toàn bộ, thiết bị nhìn ban đêm lập tức làm mờ, che khuất mặt đám Thi Sát này.

 

Đây là vui hay cáu? Khương Dã cảm thấy bất thường, quả nhiên ngay sau đó, đám Thi Sát lao về phía họ.

 

Khương Dã: "..."

 

Cậu kéo Lý Diệu Diệu quay đầu bỏ chạy, Hoắc Ngang và Trương Nghi bám sát theo sau.

 

Hạ Tuân thấy Thi Sát sau lưng càng lúc càng đông, gọi to: "Chia nhau ra chạy!"

 

Y dứt lời bèn đổi đường khác, nhưng lại thấy bốn người Khương Dã, Lý Diệu Diệu, Hoắc Ngang, Trương Nghi cắm đầu chạy thẳng, vài tay lính đánh thuê bám sát theo sau họ, vốn không định tách nhau ra.

 

"Tiên sư!" Y phanh gấp, cuống quýt quay đầu bám theo đội ngũ, "Tại sao mọi người không chia nhau ra chạy?"

 

Trương Nghi chửi to: "Anh bị ngu à? Không biết định luật hành động đơn lẻ trong phim kinh dị chắc chắn sẽ chết hả?"

 

Hạ Tuân hỏi lính đánh thuê: "Các cậu cũng biết à?"

 

Lính đánh thuê gào to: "Không biết, nhưng tôi biết đi theo anh không bằng đi theo anh Giang!"

 

Một con Thi Sát chạy nhanh như bay, nhào tới trước tiên, Khương Dã nổ súng bắn vỡ đầu nó. Ngay sau đó lại có một con lao tới, vài tay lính đánh thuê chạy chậm bị cắn đứt cổ, máu phun ba thước. Hoắc Ngang và mấy tay lính đánh thuê còn lại vội vàng dựng hàng phòng thủ, thay nhau bắn và rút lui. Thấy một con Thi Sát chạy tới chọc thủng hàng phòng thủ, chợt một viên đạn chu sa bay từ góc chéo rít gào vụt qua tai Khương Dã, bắn trúng trán con Thi Sát nọ. Rẽ qua góc ngoặt, ở một bên con hẻm phía trước, một cánh cửa gỗ bỗng mở ra.

 

"Có vào không?" Hoắc Ngang hét.

 

"Vào!" Khương Dã quát.

 

Tất cả mọi người nhanh chóng lách vào cửa gỗ, cánh cửa đóng sầm lại. Vào chưa được bao lâu, mọi người nghe thấy tiếng bước chân của Thi Sát lao vùn vụt qua bên ngoài cửa. Tất cả mọi người thở phì phò, một người phụ nữ cao ráo mặc đồ tác chiến màu đen dựa vào khung cửa, từ tốn tháo bịt mặt, nói: "Con trai à, con giỏi gây rắc rối cho mẹ thật đấy."

 

Người phụ nữ này mặt mày lạnh lùng, chính là Khương Nhược Sơ.

 

Không, đáng lẽ nên nói là Alfa.

 

Mắt bà thâm quầng, hình như không được nghỉ ngơi tử tế. Chỉ thấy bà đảo mắt, bực dọc nói: "Mẹ đã mai phục bốn ngày bốn đêm, vốn dĩ đã tìm được một con đường an toàn để vào tháp. Đám đần độn các con tới, đảo lộn hết tất cả rồi."

 

Khương Dã nhìn bà mà chẳng nói chẳng rằng, gương mặt thanh tú căng cứng như giấy bìa. Trong lòng có đau đớn vì bà vào chốn nguy hiểm này thay cậu, đồng thời là niềm vui sướng được gặp lại bà, nhưng Khương Dã lại cảm thấy có gì đó bất thường, cậu quan sát mẹ mình thật kỹ, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

 

Lạ ở đâu nhỉ?

 

Bà thấy cậu không nói gì, thở dài nói: "Có điều mẹ vẫn rất vui, con đã tìm lại được bản thân mình. Mẹ biết mà, tên họ Giang không chi phối được con."

 

"Mẹ, ơi!" Lý Diệu Diệu gọi.

 

"Ngoan," Alfa xoa đầu con bé, "Anh trai có chăm sóc con tốt không?"

 

Lý Diệu Diệu gật đầu thật mạnh.

 

"Mẹ tôi đâu?" Khương Dã hỏi.

 

Nụ cười của Alfa vụt tắt, vẻ mặt lạnh lùng của Khương Nhược Sơ xuất hiện như đổi mặt.

 

"Nếu con nhận ta là mẹ, thế thì Alfa cũng là mẹ của con."

 

Đổi mặt như thế này đáng sợ quá, đám Trương Nghi, Hoắc Ngang đều không dám nói gì.

 

Alfa lại xuất hiện, "Con người mẹ con nghiêm túc quá, không muốn gọi thì thôi không gọi."

 

"..." Khương Dã im lặng giây lát, gọi khẽ, "Mẹ."

 

"Ấy, con ngoan." Alfa cũng xoa đầu cậu.

 

Bà dẫn mọi người vào nhà, đây là một căn nhà dân, trong nhà đầy đủ đồ nội thất, toát ra vẻ cổ kính. Nếu ngoài kia không có nhiều Thi Sát như vậy thì sẽ tưởng là đã du hành đến thời cổ đại mất. Thiết bị và vật tư của bà đều đặt trong nhà, một chiếc giường hành quân đơn giản được dựng cạnh cửa, còn có một cái hố ở góc tường, đất đào ra chất đống bên cạnh.

 

Bây giờ xung quanh không có mảng mờ, Khương Dã tháo thiết bị nhìn ban đêm ra, nhìn lướt xung quanh bằng con mắt vàng theo thói quen. Trong tầm nhìn của con mắt vàng, cậu phát hiện ra dưới sàn có dấu vết chất nhầy của ma quỷ đi qua. Là do mẹ cậu và chiến hữu của Giang Nhiên để lại ư? Nhưng Khương Dã không thấy bóng dáng họ. Còn cả Cận Phi Trạch nữa, không biết hắn đã chạy đi đâu, mẹ cậu ở đây lâu thế, có nhìn thấy hắn không?

 

Cậu đang định hỏi thì Alfa nói: "May mà mẹ đã chuẩn bị đầy đủ, đào một cái hố dưới đất, nhưng chưa đào xong, tình cờ mọi người đến, đào cùng mẹ đi." Bà vỗ vai Khương Dã, "Tiểu Dã, con đã vào đây rồi, mẹ tạm thời không thể đuổi con ra ngoài được. Nhưng con phải nhớ cho mẹ, bắt đầu từ bây giờ, con phải nghe lời mẹ."

 

Khương Dã hỏi khẽ: "Mẹ có trông thấy Cận Phi Trạch không?"

 

"Không." Bà nhún vai, "Sao, nó chạy rồi à?"

 

Rốt cuộc Cận Phi Trạch đã đi đâu? Khương Dã cau mày.

 

Trong bóng tối, chợt một tiếng gọi vọng tới——

 

"Khương Dã..."

 

Khương Dã quay phắt đầu lại, nhìn về hướng toà tháp.

 

Giọng Cận Phi Trạch lại xuất hiện, lần này cậu nghe thấy rõ mồn một, âm thanh đến từ toà tháp nọ.

 

"Khương Dã..."

 

Tiếng gọi đó chẳng khác nào thần chú, xộc thẳng vào sâu trong đầu Khương Dã. Trong chớp mắt, toà tháp ấy chợt toát ra một sức hấp dẫn khôn cùng, như đang thúc giục Khương Dã đi tới đó, Khương Dã vô thức quay người lại, bước một bước về phía toà tháp. Cùng lúc đó, cảm xúc của Giang Nhiên càng lúc càng mãnh liệt, tuyệt vọng và kinh hoàng bóp nghẹt trái tim cậu.

 

"Con sao thế?" Alfa cầm cánh tay cậu, "Có phải Đấng đang gọi con không?"

 

Khương Dã nhíu mày, gật đầu.

 

"Đừng trả lời, hãy nhớ lấy, đừng để ý đến Đấng." Alfa sẵng giọng nói.

 

Alfa bảo cậu vào nhà làm việc, bà đứng một mình trong sân nhìn ngọn tháp cao chọc trời ở chính giữa toà thành. Không biết tại sao, Khương Dã cảm thấy ánh mắt bà tràn ngập căm hận.

 

Mọi người nghỉ ngơi chốc lát, bắt đầu làm việc ngay. Hoắc Ngang dẫn đám lính đánh thuê xách xẻng nhảy xuống hố, chui vào đường hầm đào hang. Khương Dã cũng xuống giúp, Trương Nghi, Hạ Tuân và Lý Diệu Diệu phụ trách vận chuyển đất ở đằng sau. Mấy người họ dốc hết sức, vùi đầu đào mấy chục mét. Đào mãi, Hoắc Ngang đào ra một thi thể dưới đất.

 

"Vãi, không đúng." Ánh mắt y thay đổi ngay tức khắc.

 

"Sao thế?" Khương Dã hỏi.

 

"Tiểu Dã, cậu hãy chuẩn bị tâm lý nhé."

 

Hoắc Ngang lôi thi thể ra khỏi đất, đặt xuống sàn. Mấy người sán lại nhìn, ánh sáng lạnh lẽo của đèn pin rọi vào thi thể, chiếu sáng bịt mặt và bộ trang phục tác chiến màu đen mà thi thể đang mặc. Tim Khương Dã lập tức ngừng đập, bởi bộ đồ này giống hệt bộ đồ trên người Khương Nhược Sơ.

 

Lòng bàn tay Khương Dã lạnh toát, cố ép mình bình tĩnh, chậm rãi tháo bịt mặt của thi thể. Gương mặt thi thể đã phân huỷ, cổ đeo thẻ tên. Hoắc Ngang cẩn thận tháo thẻ tên, soi dưới ánh sáng, trên đó khắc chữ "Khương Nhược Sơ".

 

Cuối cùng Khương Dã cũng biết lạ ở đâu, là thời gian, thời gian không đúng.

 

Họ nhặt được trang bị lặn của mẹ cậu ở ngoài địa cung, đồng hồ tính giờ lặn đóng khung ở mười ngày trước, sau đó họ lại ở hẻm núi hai đêm, mẹ cậu đã ở trong thành Hắc Sơn ít nhất mười hai ngày, sao lại là bốn ngày được? Trừ phi, mẹ cậu đã chết vào ngày thứ tư sau khi vào đây.

 

Lúc này cuối cùng cậu cũng hiểu, dấu vết ma quỷ trong nhà là ai để lại.

 

Là mẹ cậu.

 

"Vẫn còn thi thể trong này!" Trương Nghi chợt kêu lên.

 

Hoắc Ngang liều mạng xúc đất, mấy bàn tay trắng hếu xuất hiện trong bùn đất. Không chỉ một cái xác, mọi người đều ngạc nhiên, hình như thi thể vừa chết chưa lâu, chưa kịp phân huỷ. Hoắc Ngang đào từng thi thể một ra ngoài, tổng cộng tám cái xác, tất cả đặt dưới sàn. Trương Nghi lau sạch đất trên mặt thi thể, thi thể lộ mặt, mọi người lập tức trố mắt. Bởi tám thi thể dưới sàn này chính là Khương Dã, Hoắc Ngang, Trương Nghi, Lý Diệu Diệu, Hạ Tuân và ba tay lính đánh thuê còn lại đi theo họ.

 

Hạ Tuân kinh hoàng hỏi: "Chúng... Chúng ta cũng chết rồi à?"

Bình Luận (0)
Comment