Mầm Ác

Chương 124

Trương Nghi sờ toàn thân mình, "Lẽ nào không biết chúng ta đã hẹo từ bao giờ, nhưng bản thân lại quên mất?"

 

Khương Dã hỏi: "Diệu Diệu, dưới sàn là chúng ta à?"

 

Lý Diệu Diệu nằm rạp xuống ngửi, gật đầu.

 

Khung cảnh trước mắt quả là khó tin, theo kinh nghiệm của Khương Dã, một khi xuất hiện việc không phù hợp với logic nghiêm trọng, khả năng là xuất hiện ảo giác. Khương Dã tháo thiết bị nhìn ban đêm, nhìn một vòng xung quanh bằng con mắt vàng, không có thi thể mặt khỉ mai phục cạnh họ.

 

Không có thi thể mặt khỉ, lẽ nào họ đã chết thật, đây không phải ảo giác?

 

Hạ Tuân từng đặt ra một giả thiết, sinh mệnh tiến vào thành Hắc Sơn sẽ biến đổi hình thái sinh mệnh. Những thứ chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người ấy, rất có thể chính là trạng thái tồn tại sau khi biến đổi hình thái sinh mệnh. Lẽ nào trong vô thức họ đã bị biến đổi? Hiện giờ nếu có người vừa vào thành Hắc Sơn đến đây, cũng sẽ nghe thấy giọng họ mà không thấy hình họ ư?

 

Trương Nghi nghiệm thi, nói: "Nhìn trạng thái thi thể, chúng ta tử vong không quá bốn tiếng đồng hồ."

 

"Bốn tiếng trước chúng ta đã gặp phải cái gì?" Hoắc Ngang hoang mang hỏi.

 

Mọi người cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bỗng phát hiện không biết đồng hồ đã dừng quay từ bao giờ, đóng khung ở thời gian họ vừa vào thành Hắc Sơn.

 

Một tay lính đánh thuê Thần Mộng sốt ruột đến mức run bần bật, "Không phải chúng ta chết thật rồi đấy chứ?"

 

Khương Dã đột nhiên giơ tay ấn một huyệt sau gáy anh ta, anh ta gào lên kêu đau.

 

Khương Dã lạnh lùng nói: "Ở đây, kẻ mất lý trí chết rất nhanh."

 

Tay lính đánh thuê im bặt, không dám nói gì thêm. Anh ta phát hiện, từ đầu đến cuối, bất kể gặp phải xác khỉ mặt đen loang lổ hay là vào thành Hắc Sơn, Khương Dã chưa bao giờ mất kiểm soát hay sợ hãi. Biểu cảm của cậu luôn lạnh nhạt, dường như mọi vấn đề đều sẽ giải quyết được.

 

Hạ Tuân thấy vẻ mặt cậu điềm tĩnh, trong lòng dấy lên hy vọng, hỏi: "Anh Giang có cách à?"

 

"Không." Khương Dã lạnh nhạt nói.

 

Hạ Tuân: "..."

 

Mặc dù Khương Dã thành thật dập tắt hy vọng trong lòng y, nhưng nhìn vào cặp mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng của cậu, Hạ Tuân vẫn lấy lại được chút bình tĩnh.

 

"Quay ngược lại, từ lúc vào đây cho tới giờ, chúng ta đã gặp phải những chuyện gì bất thường." Khương Dã nói.

 

"Gặp được mẹ cậu." Trương Nghi giơ tay trả lời, "Nói thật thì, tôi cảm thấy gặp được bác gái rất bất thường. Gặp được nhanh như thế, còn trùng hợp cứu được chúng ta, tình cờ quá mức."

 

Hoắc Ngang đồng tình sâu sắc.

 

Lý Diệu Diệu cũng phát biểu ý kiến, "Tên khốn, Sầm!"

 

Trương Nghi gật đầu, "Đúng thế, Sầm Duẫn xuất hiện cũng rất lạ. Hắn tự dưng chòi ra, thế mà trước đó chúng ta hoàn toàn không phát hiện. Tôi đoán, anh Hoắc, Tiểu Dã và em gái, ba người không thể bị bám đuôi dễ dàng thế chứ?"

 

Hạ Tuân ủ rũ ngắt lời họ: "Theo mọi người nói, bắt đầu từ lúc vào Hắc Sơn Gobi, chúng ta liên tục gặp phải chuyện lạ, cả thành Hắc Sơn đã rất kỳ quái rồi, đâu đâu cũng là âm thanh rì rầm, còn có Thi Sát lông trắng đuổi theo chúng ta nữa. Suy đoán thế này có được kết quả gì không?"

 

"Thực ra còn một cách nữa," Trương Nghi rút ra một bó nhang từ trong ba lô, "Hay là chúng ta hỏi ma quanh đây, có thể chúng biết chúng ta đã xảy ra chuyện gì."

 

Hoắc Ngang không tin tưởng cách ma quỷ này cho lắm, "Cậu sẽ không giống Tiểu Quan hồi trước, không mời được đại tiên hồ ly, mà bị quỷ nhập tràng đấy chứ?"

 

"Cách của tôi an toàn lắm, yên tâm đi," Trương Nghi rút ra mấy cây nhang, "Mọi người đã bao giờ nghe nói đến "thắp nhang hỏi ma" chưa? Đây là cách tổ tiên truyền dạy của Phủ Thiên Sư chúng tôi, trò chuyện với linh hồn qua hình dáng nhang. Cùng lắm chỉ là linh hồn không nói thật, lừa chúng ta, chứ không gây ra tổn thương gì đối với bản thân chúng ta cả."

 

Khương Dã gật đầu, "Thử xem."

 

Hoắc Ngang lấy tro cốt của Y Lạp Lặc ra, đặt xuống sàn, "Thế hay là hỏi em trai tôi đi, hỏi em trai tôi ắt đáng tin hơn hỏi ma khác đúng không."

 

"Cũng được." Trương Nghi nói.

 

Khương Dã nhíu mày, cậu vẫn chưa kể cho Hoắc Ngang biết Lưu Bội bảo cô và Y Lạp Lặc đều đã bị Thái Tuế nuốt chửng. Khương Dã không giỏi ăn nói, mãi không biết nói như thế nào, hơn nữa cậu càng không biết bị Thái Tuế nuốt chửng nghĩa là gì. Tóm lại, Khương Dã có thể chắc chắn Y Lạp Lặc đã không còn ở bên Hoắc Ngang nữa, suy cho cùng thì trong tầm nhìn của con mắt vàng, cậu chưa bao giờ trông thấy hồn ma Y Lạp Lặc.

 

Trương Nghi cắm ba cây nhang, lần lượt châm lửa từng cây một. Anh ta thổi nhang, khói trắng lượn lờ, từ từ lan toả.

 

"Các vị thần tiên, tiểu đạo Trương Nghi, thắp nhang hỏi đường, thần tiên đi qua ăn nhang, hãy làm việc tốt, giúp chúng tôi với." Trương Nghi lầm bầm không ngừng.

 

Anh ta đọc một lúc rõ lâu, nhang không có phản ứng gì đặc biệt. Hạ Tuân bịt mũi, vất vả hít thở, chỉ sợ hơi mình thở ra ảnh hưởng đến nhang. Hoắc Ngang bị xông khói không chịu được nữa, đang định bảo cách của anh ta vô ích, chỉ thấy khói nhang đột nhiên lan ra, nhìn là biết bất thường. Mọi người xung quanh cảm nhận được bầu không khí như ngưng đọng, Khương Dã lấy nhiệt kế ra kiểm tra, chỉ trong giây lát nhiệt độ xung quanh họ đã giảm năm độ.

 

Trương Nghi đanh mặt, nói khẽ: "Có thứ đáp lại chúng ta."

 

"Hỏi mau lên," Hoắc Ngang có phần kích động, "Hỏi xem có phải Y Lạp Lặc không?"

 

Trương Nghi hỏi: "Kính chào thần tiên, xin hỏi ngài là em trai của anh Hoắc Ngang, cậu Y Lạp Lặc đấy ư?"

 

Khói uốn lượn bốc cao, mọi người nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì. Người không trong ngành nhìn thấy, chỉ nghĩ khói nhang này rất bình thường, chẳng phải bình thường thắp nhang sẽ toả ra khói đấy sao? Chỉ có Trương Nghi hiểu được thông tin trong luồng khói nhang này, chỉ thấy anh ta nheo mắt đăm chiêu một lúc lâu, gật đầu nói: "Nó nói phải."

 

Khương Dã hơi cau mày, nhưng không nói gì.

 

Hoắc Ngang rất vui, nói: "Hỏi em ấy ở bên đó có sống tốt không, tiền giấy tôi đốt có đủ dùng không? Dạo này thịnh hành xe điện, tôi đốt một cái Tesla cho em ấy có được không?"

 

Hạ Tuân nói khẽ: "Đừng tán dóc nữa, anh cũng không nên để em trai nán lại nơi này quá lâu chứ. Mau hỏi xem rốt cuộc mấy thi thể của chúng ta là thế nào đây."

 

Chẳng chờ Trương Nghi hỏi, hình như làn khói lại thay đổi hình dạng, mây khói vấn vít trong đường hầm.

 

Trương Nghi nói một chữ: "Mơ."

 

Đồng tử mắt Khương Dã đột ngột co nhỏ.

 

Trong chớp mắt, dường như có một luồng chớp chiếu rọi đầu óc, Khương Dã vỡ lẽ. Cậu hiểu rồi, rốt cuộc cậu đã biết chuyện là thế nào. Bên cạnh họ không có thi thể mặt khỉ, đúng là họ không bị ảo giác, bởi họ đang nằm mơ! Giấc mơ và ảo giác đều không có logic, nên họ mới nhìn thấy thi thể của chính mình.

 

Nếu đây là một giấc mơ, cậu bắt đầu nằm mơ từ bao giờ? Trương Nghi, Hoắc Ngang và Lý Diệu Diệu đều là mơ ư?

 

Khương Dã ra sức nhớ lại, suốt dọc đường đi, có thứ gì làm người ta nằm mơ? Cậu nhớ, Yêu Quái Đen trong bệnh viện Bác Ái có thể ảnh hưởng đến bệnh nhân và bác sĩ qua giấc mơ, còn có thể làm mọi người nằm mơ ác mộng tập thể... Lẽ nào là Bồ Tát Nghìn tay giống Đại Hắc Thiên trong ngôi đền nọ làm họ nằm mơ ư?

 

Trương Nghi bỗng nói: "Nó lại viết thêm."

 

Hoắc Ngang hỏi: "Nó nói gì?"

 

Chỉ thấy khói càng ngày càng nhiều, lan rộng như đợt sóng cuồn cuộn.

 

Trương Nghi đọc như máy nhắc chữ, "Khương Dã Khương Dã Khương Dã Khương Dã Khương Dã Khương Dã..."

 

Hoắc Ngang vỗ anh ta, "Cậu gọi ma đấy à?"

 

"Không," Trương Nghi hơi hoảng, "Là em trai anh gọi Khương Dã không ngừng."

 

Khương Dã bỗng chấn động, thứ đáp lại họ bằng khói nhang không phải Y Lạp Lặc, mà là thứ trong tháp! Khói trong đường hầm càng lúc càng nhiều, ba cây nhang mảnh mà tuồn ra khói cuồn cuộn. Hạ Tuân và Lý Diệu Diệu đều bắt đầu ho, nghẹn đỏ bừng mặt. Khương Dã lập tức dập nhang, mấy người họ loạng choạng đi ra cửa hang, hít một hơi không khí trong lành.

 

"Điều con ma đó vừa nói có tin được không?" Hạ Tuân nói, "Các cậu chắc chắn đó là em trai của anh Hoắc chứ?"

 

Hoắc Ngang u ám ra mặt, "Y Lạp Lặc sẽ không phát điên gọi Tiểu Dã."

 

"Là thứ trong tháp." Sắc mặt Khương Dã nặng trĩu.

 

"Thế thì không tin được." Hoắc Ngang nói.

 

Khương Dã lắc đầu, "Không, thử xem."

 

Mặc dù thứ nói ra đáp án không đáng tin chút nào, nhưng đáp án này lại hợp logic.

 

"Thứ kiểu gì?"

 

Khương Dã rút dao chiến đấu nhắm vào tay trái của mình.

 

Trước đây nằm mơ, đột nhiên rơi xuống, chết, đau đớn đều có thể thoát khỏi giấc mơ, nếu đây là một giấc mơ, cắt mình một nhát chắc sẽ ra ngoài được phải không? Mấy người họ đều tỏ vẻ hồi hộp, Khương Dã hít sâu một hơi, đang định cứa mình thì Trương Nghi ngăn cản, rất chu đáo xịt cồn sát trùng lên lưỡi dao, rồi nói: "Được rồi."

 

Khương Dã: "..."

 

Cậu tự cắt lòng bàn tay mình, máu chảy ào ạt, chẳng gì xảy ra. Khương Dã cau mày, lẽ nào vẫn chưa đủ đau?

 

"Chúng ta bị lừa rồi." Hoắc Ngang gục đầu ủ rũ.

 

Không, đáng lẽ không phải vậy. Khương Dã quyết tâm nhắm mũi dao vào mu bàn tay, đột nhiên đâm xuống.

 

Đau đớn dữ dội ập tới, Khương Dã mở choàng mắt ra, phát hiện mình đang quỳ một chân dưới đất, mũi dao chiến đấu đâm thủng mu bàn tay trái của cậu.

 

Trước mắt, trong tầm nhìn màu xanh lục của thiết bị nhìn ban đêm, Bồ Tát Nghìn tay mặt bị làm mờ đang chống tay xuống đất, bò rạp trước mặt cậu như một con rết, sắp sửa nhào tới. Cậu đang đối diện với gương mặt như hố đen của nó, cậu lại nghe thấy thấp thoáng tiếng gọi kỳ dị đáng sợ của Đấng—— Truyện không được đồng ý làm audio.

 

"Giang Nhiên——"

 

Hai vị thần này, một gọi Giang Nhiên, một gọi Khương Dã, làm da đầu người ta tê rần. Khương Dã nhịn đau rút dao chiến đấu, tay trái ào ạt máu tươi. Chẳng màng đến băng bó, Khương Dã nhanh chóng giơ súng nhắm vào gương mặt trước mắt, bắt đầu nổ súng, đạn găm ào ào vào gương mặt của Bồ Tát Đen, Khương Dã nhìn thấy vô số máu nhơm nhớp b*n r* tung toé.

 

Không ngờ đây không phải một pho tượng, mà là vật sống!

 

Khoé mắt cậu nhìn thấy mấy người Hoắc Ngang vẫn đang nằm rạp dưới đất ngáy o o, Khương Dã vừa chế ngự Bồ Tát Đen bằng hoả lực, vừa tiến lên đá họ tỉnh dậy. Ba tay lính đánh thuê đá kiểu gì cũng không tỉnh, Khương Dã đành bỏ cuộc. Hạ Tuân mụ mẫm thức dậy, nhìn thấy Bồ Tát Đen rít gào, suýt thì hồn lìa khỏi xác. Hoắc Ngang phản ứng rất nhanh, lập tức nhặt súng lên, thay phiên bắn tỉa với Khương Dã.

 

Mấy người họ yểm hộ nhau rút lui, nhanh chóng rời khỏi ngôi đền. Tiếng người líu ríu xung quanh biến mất sạch sẽ, toà thành im lặng chết chóc. Có mấy tay lính đánh thuê bị lạc khỏi họ, không biết đã đi đâu. Trương Nghi lấy băng dán cá nhân, băng bó cấp cứu vết thương cho Khương Dã. Vừa ngoái đầu, phát hiện ra Bồ Tát Đen nọ đã bò ra khỏi đền như một con rết, đang đuổi theo họ. Mấy người họ co giò chạy, không dám dừng lại.

 

"Lúc nãy mọi người có mơ thấy chúng ta nhìn thấy thi thể của mình không?" Hạ Tuân vẫn còn nơm nớp lo sợ, hỏi.

 

"Có mơ thấy!" Trương Nghi nói, "Đó là cái gì? Ác mộng tập thể như ở bệnh viện Bác Ái à?"

 

"Tạm thời khỏi phân tích, nghĩ xem chạy đi đâu đã!" Hoắc Ngang gào lên.

 

Khương Dã nhớ lại trong giấc mơ, Khương Nhược Sơ mà Đấng tạo ra nhìn toà tháp cao với biểu cảm tràn ngập ác ý và thù hận. Hắc Thần căm ghét Bạch Thần, chắc là bởi Bạch Thần đã cướp mất địa vị của mình. Hai kẻ đều là thần, đáng lẽ phải cân bằng lẫn nhau chứ? Khương Dã quả quyết: "Vào tháp!"

 

Mọi người nghiến răng chạy đến chân tháp, mệt thở hồng hộc. May mà Bồ Tát Đen nọ hình thể khổng lồ, lại nhiều tay, chạy rất chậm chạp, không linh hoạt bằng họ nên tụt hậu một quãng xa. Nhưng dù nó chậm cách mấy thì cũng sắp đuổi kịp. Mọi người vội vã tìm lối vào tháp, đây là một toà tháp bằng đá, ngửa đầu phóng mắt trông ra, đỉnh tháp khảm vào núi, đi một vòng quanh ngọn tháp đá, bên dưới vốn không có cửa, còn chẳng có lấy một ô cửa sổ.

 

Rất nhiều sợi tua rua đen sì rủ xuống từ trên thân tháp, chạm vào khô ráo mềm mại, rất giống tóc. Khương Dã kéo thử, rất chắc chắn.

 

"Trèo lên." Khương Dã nói.

 

Cậu bám vào tóc trèo lên thân tháp, Hạ Tuân nhìn độ cao này, lập tức tuyệt vọng, "Tôi không làm được, tôi hết thể lực rồi!"

 

"Không được cũng phải được!" Hoắc Ngang vừa nhìn ra sau lưng bèn trông thấy Bồ Tát Đen sắp bò đến trước mặt, đạp vào tường nhảy bật lên, bám vào tóc đen bên trên trèo lên, "Đàn ông thì phải được!"

 

Hạ Tuân thấy mọi người đều đã trèo lên, bên dưới chỉ còn lại một mình y, Bồ Tát Đen càng lúc càng gần, sốt ruột gần phát điên.

 

Y gọi lính đánh thuê của mình, "A Tài, giúp tôi với!"

 

Tay lính đánh thuê tên A Tài mếu máo nói: "Bản thân tôi cũng sắp hết thể lực rồi, anh Hạ à anh tự cầu phúc đi!"

 

Khương Dã thấy Hạ Tuân thử mấy lần mà không trèo lên được, nhíu mày nói: "Diệu Diệu, đi giúp anh ta đi."

 

Lý Diệu Diệu vác Hạ Tuân lên lưng, trèo lên bằng tay không. Họ vừa trèo lên, Bồ Tát Đen đã đến chân tháp, sốt ruột đi vòng tròn nhưng không trèo lên.

 

"Hì, nó không trèo lên được." Hoắc Ngang yên tâm.

 

Trương Nghi buộc tóc vào người, giẫm trên một tảng đá nhô ra trên thân tháp để nghỉ ngơi. Trèo lên được một quãng, dù là Lý Diệu Diệu thì cũng hết thể lực. Khương Dã bảo Hạ Tuân bắt chước Trương Nghi buộc tóc vào eo, cùng Hoắc Ngang kéo y lên. Mọi người phát hiện một ô cửa sổ ở chính giữa tháp, Khương Dã vào dò đường trước, sau khi vào tháp, bên trong im phăng phắc, trong bóng tối nặng nề bày rất nhiều chai lọ, chính giữa sàn nhà là một lò luyện đan khổng lồ. Bích hoạ trên tường màu sắc tươi tắn, làm người ta hoa cả mắt, kể về câu chuyện Bạch Tiêu Quân giáng lâm, truyền thụ đạo pháp.

 

Khương Dã kiểm tra xung quanh, không có gì nguy hiểm, chỉ có rất nhiều tóc dài đen nhánh rủ xuống chính giữa tháp, ngửa đầu nhìn lên, có một chiếc quan tài cổ vàng óng khổng lồ treo lơ lửng trên tháp cao bằng dây xích, tóc rủ xuống từ hai bên quan tài.

 

Không phải là tóc của thi thể trong đó đấy chứ?

 

Đứng trong tháp, cảm xúc đau khổ ấy càng rõ rệt hơn, cậu gần như sắp bị nhấn chìm trong đau khổ tựa thuỷ triều này. Có thể khẳng định, cảm xúc này đến từ trong chiếc quan tài vàng.

 

Lẽ nào trong quan tài là Giang Nhiên? Nếu là Giang Nhiên, tại sao y lại đóng giả Cận Phi Trạch gọi tên cậu?

 

Khương Dã bảo nhóm Diệu Diệu chui vào cửa sổ. Lý Diệu Diệu và Trương Nghi vào trước, sau đó là Hoắc Ngang, rồi họ kéo Hạ Tuân vào. Mọi người mệt lử, nằm dưới sàn thở phì phò. Cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi tử tế, Trương Nghi lấy túi thuốc, khâu và bôi thuốc cho tay Khương Dã. Đếm số người, họ có tổng cộng mười ba người vào đây, ba người chết trong đền, bốn người đi lạc trên đường, giờ chỉ còn lại tay lính đánh thuê tên A Tài và Hạ Tuân đi theo họ.

 

Hạ Tuân lục chai lọ xung quanh, phát hiện trong đó toàn đựng đan dược.

 

"Không phải đây chính là tiên đan Bạch Tiêu Quân luyện được đấy chứ?" Y ngửi thử, nói, "Toàn mùi sơn tra."

 

Y lại ngẩng đầu ngước nhìn quan tài bên trên, tấm tắc: "Lẽ nào đó chính là quan tài của Bạch Tiêu Quân?"

 

"Bạch Tiêu Quân nằm trong đó thật à?" Trương Nghi không dám tin.

 

"Chắc là thân xác Bạch Tiêu Quân dùng để giáng lâm. Bất kể là nghi lễ giáng lâm hình thức gì, đều cần hiến tế người sống trở thành vật chứa cho thần giáng lâm." Hạ Tuân phỏng đoán, "Đã hơn một nghìn năm trôi qua, có thể thân xác của Đấng đã chết, cũng có thể sẽ biến thành sinh vật lạ như Thi Sát."

 

Khương Dã cũng ngửa đầu nhìn, giơ tay kéo tóc rủ xuống từ quan tài. Rốt cuộc người ngủ trong quan tài là Đấng, là Bạch Tiêu Quân, hay là Giang Nhiên? Cậu phải đi xem thử. Cậu lại kiểm tra kỹ xung quanh, phát hiện trên cột có dấu chân, tình cờ là cỡ giày của Cận Phi Trạch. Cận Phi Trạch từng đến nơi này, hơn nữa đã trèo lên trên.

 

"Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi lên xem thử đã." Cậu nói.

 

Khương Dã đặt ba lô xuống, mang theo dao chiến đấu và súng, bám vào tóc trèo lên.

 

"Bảo hành động đơn lẻ ắt sẽ chết cơ mà?" Hạ Tuân muốn ngăn cản cậu.

 

Trương Nghi xua tay, "A Trạch và Tiểu Dã thì khác."

 

Hoắc Ngang không yên tâm, uống một ngụm nước, cũng tháo ba lô ra bám tóc trèo lên, "Tôi đi theo Tiểu Dã, mọi người nghỉ ngơi đủ rồi mau trèo lên."

 

Rất nhiều xích sắt treo trên đỉnh tháp, hai người bám tóc leo được nửa chừng thì chuyển sang dây xích buông thõng xung quanh quan tài vàng. Đến đỉnh tháp, Khương Dã giẫm lên dây xích, chậm rãi đi về phía quan tài vàng lơ lửng chính giữa. Bố cục này rất giống trong giấc mơ, có điều bên dưới không có động không đáy. Quan tài vàng lớn hơn hẳn họ nhìn ở bên dưới, cảm giác đủ cho bốn năm người nằm vừa, nhìn chiếc quan tài vàng này từ một bên phải cao bằng nửa bức tường. Thân quan tài chạm trổ rất nhiều hoa văn phức tạp, có cả tranh khắc hoành tráng. Mái tóc đen dày thò ra từ kẽ hở mép quan tài, rủ thẳng xuống. Có một số tóc có lẽ là bị gió thổi ra ngoài cửa sổ, bèn tiếp tục sinh trưởng, rủ xuống đất.

 

Khương Dã không tuỳ tiện bước tới, đứng trên dây xích thẳng phía trên quan tài vàng, quan sát quan tài bên dưới cách một quãng xa. Hoắc Ngang ngồi xổm trên một sợi dây xích khác hút thuốc lá, nói: "Cậu biết tôi nghĩ đến gì không?"

 

"Gì?"

 

"Công Chúa Tóc Dài." Hoắc Ngang nói, "Đã nghe câu chuyện cổ tích đó chưa? Công Chúa Tóc Dài sống trong toà tháp không có cửa, muốn lên tháp thì chỉ có thể thả tóc xuống, bám vào tóc nàng trèo lên tháp. Có điều công chúa trong cổ tích là một mỹ nhân, còn công chúa ở đây là một quái vật."

 

Khương Dã thầm chấn động, như nhận ra điều gì, cậu nhìn quan tài bên dưới, lẩm bẩm thành tiếng:

 

"Công Chúa Tóc Dài..."

 

Như đọc thần chú "vừng ơi mở cửa", Khương Dã vừa dứt lời, bỗng có một tiếng động ma sát như dao cứa vào tai, trong ánh mắt kinh ngạc của Khương Dã và Hoắc Ngang, nắp quan tài nặng trịch bên dưới hé ra một khe hở mảnh. Sợi xích dưới chân Khương Dã vô cớ lắc mạnh, cậu bỗng bước hụt, may mà cậu phản ứng nhanh, một tay bám được dây xích, treo lơ lửng trên quan tài vàng. Dưới chân chỉ còn vài tấc nữa là chạm tới kẽ hở đen ngòm ấy. Khương Dã cảm thấy trong khe hở có một cặp mắt đang nhìn mình, ánh mắt đó tựa gai đâm sau lưng, làm người ta giật thót mình.

 

Hoắc Ngang nôn nóng, chỉ sợ yêu ma quỷ quái thò tay từ kẽ hở ra tóm lấy Khương Dã, vội nhảy đến sợi dây xích gần nhất hòng kéo cậu lên. Dựa vào lực trọng tâm siêu việt, Khương Dã bấu tay còn lại vào dây xích, ra sức kéo mình lên. Ai dè ngay sau đó, dây xích bỗng đứt làm đôi, Khương Dã mất điểm tựa rơi xuống. Cùng lúc đó, nắp quan tài bỗng xê dịch, kẽ hở mở rộng trong chớp mắt, tình cờ đón Khương Dã vào trong. Không biết chân giẫm phải cái gì, mềm nhũn. Khương Dã không có thời gian nghĩ, cậu bám ngay vào mép quan tài, ra sức trèo ra ngoài, Hoắc Ngang thò tay gọi: "Bám vào tôi!"

 

Khương Dã đang định bám vào, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên sau lưng, lại là tiếng gọi hư ảo ấy——

 

"Khương Dã..."

 

Một thứ lạnh toát bám vào mắt cá chân cậu, hơi lạnh thấu xương luồn vào cơ thể Khương Dã qua gấu quần, chui vào mạch máu của cậu như rắn băng. Khương Dã rùng mình, bàn tay đó đột nhiên dùng sức, lập tức kéo cậu vào sâu trong quan tài. Hoắc Ngang trơ mắt nhìn nắp quan tài tự động khép lại, khôi phục như cũ, dường như lúc nãy vốn chưa từng mở ra.

Bình Luận (0)
Comment