Mầm Ác

Chương 125

Thiết bị nhìn ban đêm bị rơi mất, trước mắt Khương Dã tối om, không nhìn rõ gì cả. Quan tài vàng dày cộp ngăn cách âm thanh bên ngoài, bên trong im phăng phắc, Khương Dã không nghe thấy gì cả. Vật thể lạnh toát vừa kéo cổ chân cậu đã biến mất, không phải rúc vào đâu. Cậu sờ sau lưng, súng cũng rơi mất. Cậu thử vươn tay ra, cẩn thận mò mẫm tìm thiết bị nhìn ban đêm và súng. Dưới thân rất mềm mại, hình như đáy quan tài lót rất nhiều chăn đệm, xếp chồng chất lên nhau, nếu không phải đang ở trong quan tài, Khương Dã sẽ nghĩ mình như đang nằm trên tầng mây mềm mại.

 

Quả nhiên dòng chảy thời gian trong cấm địa thành Hắc Sơn rất ly kỳ, nếu ở bên ngoài, số chăn đệm này trải qua hàng nghìn năm, chắc đã mục nát từ lâu rồi.

 

Cậu dốc hết sức giữ bình tĩnh, mò mẫm xung quanh từng chút một, cuối cùng cũng mò thấy thiết bị nhìn ban đêm, vội vàng đeo vào, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên rõ nét.

 

Trong tầm nhìn màu xanh lục, sâu trong quan tài, có một thứ hình người đang ngồi quay lưng lại với cậu. Toàn bộ tóc đều đến từ thứ này, tóc dài xếp chồng chất lên nhau trong quan tài, lót dưới sàn dày cộp như tơ lụa.

 

Đây là Bạch Tiêu Quân? Hay là Giang Nhiên? Kẻ nọ bất động, Khương Dã nhìn chằm chằm vào hắn, cậu nhặt súng của mình lên trước tiên, rồi áp sát lưng vào thành quan tài, giơ tay đẩy nắp quan tài. Nặng quá, dựa vào một mình cậu thì cơ bản là không nâng lên được. Ở cuối tầm nhìn, người nọ chợt nhúc nhích, Khương Dã giật mình, lập tức giơ súng nhắm vào gáy hắn.

 

Dù cách rất xa, Khương Dã vẫn nhìn thấy được chỗ má hắn có rất nhiều thứ dạng xúc tu đang ngo ngoe, rất đáng sợ. Chỉ thấy những xúc tu đáng sợ đó chầm chậm co vào, toàn bộ chui vào mặt nạ, sau đó hắn vừa tháo mặt nạ, vừa từ từ ngoảnh đầu, chậm rãi quay lại.

 

Khương Dã đang đeo thiết bị nhìn ban đêm AI, không sợ nhìn thẳng vào mặt hắn, AI sẽ giúp cậu ẩn mặt hắn, giống như ẩn mặt Bồ Tát Đen. Vậy nên Khương Dã ngồi im tại chỗ, giơ súng bất động. Hắn đã ngoảnh mặt lại, nhưng bất ngờ là AI không ẩn mặt hắn. Đồng tử mắt Khương Dã co lại, chết đứng tại chỗ.

 

Không bị làm mờ, cũng không có xúc tu xấu xí, đó là một gương mặt tuấn tú quen thuộc. Cặp lông mày đậm nhạt vừa phải, tựa dãy núi xa, mắt ngậm cười, cong tít như vầng trăng. Dù trong chế độ ảnh nhiệt xanh lục của thiết bị nhìn ban đêm, người nọ vẫn đẹp đến mức rung động hồn phách.

 

Đó là mặt Cận Phi Trạch.

 

Hắn đang mặc loại Thâm Y mà người xưa mặc, áo choàng dài ống tay rộng, như thần tiên trong tranh vẽ, vô tình lạc xuống cõi phàm. Khương Dã không tin nổi vào mắt mình, nhất định đây là ảo giác, là ảo giác Đấng tạo ra cho cậu. Đấng toàn đóng giả Cận Phi Trạch lừa cậu, đúng không?

 

Hắn bò tới, quái vật khác bò làm người ta thấy kinh hoàng, nhưng động tác bò của hắn lại tao nhã như cáo tuyết.

 

Khương Dã nhắm vào giữa trán hắn, sẵng giọng nói: "Đừng tới đây!"

 

Hắn phì cười, không thèm để ý, bò đến trước mặt Khương Dã, họng súng của Khương Dã dí vào trán hắn. Hắn thè một đoạn lưỡi đỏ l**m súng của Khương Dã, theo nòng súng l**m đến ngón tay Khương Dã. Nước bọt của hắn lạnh toát, cho thấy thân phận phi nhân loại của hắn, tay Khương Dã suýt thì run rẩy.

 

"Rốt cuộc ngươi là cái gì?" Khương Dã không hiểu được.

 

Cậu suýt thì muốn tháo thiết bị nhìn ban đêm, nhìn chân tướng bằng con mắt vàng. Nhưng có thể đó chính là âm mưu của Đấng, có thể Đấng muốn dụ dỗ cậu tháo thiết bị nhìn ban đêm, nhìn thẳng vào mặt Đấng bằng mắt thường, khiến cậu hết đường cứu vãn. Khương Dã muốn nổ súng, nhưng đối diện với mặt Cận Phi Trạch, cậu không thể ra tay được. Cậu cảm thấy căm hận, rốt cuộc mình đang nghĩ gì? Tại sao không ra tay được? Rõ ràng nó là quái vật trong tháp mà.

 

Nhưng cụm từ Hoắc Ngang nói không ngừng quanh quẩn trong đầu——

 

Công Chúa Tóc Dài.

 

Kể từ khi vào quan tài, cảm xúc đau khổ mà cậu đồng bộ đã ít hẳn đi. Cậu chợt nhận ra, những đau đớn, tuyệt vọng, buồn bã ấy không phải đến từ Giang Nhiên, mà là đến từ con quái vật tóc dài trước mặt.

 

Quái vật đột ngột ngước cặp mắt long lanh lên, áp sát Khương Dã trong chớp mắt. Thứ này nhanh khác thường, thậm chí Khương Dã không kịp phản kháng, hắn đã nâng mặt cậu lên, hôn cậu. Khương Dã mở to mắt, đồng tử mắt gần như co thành một cây kim. Trong nháy mắt, như một cơn thủy triều vui sướng đổ vào lồng ngực, đánh tan toàn bộ đau đớn và buồn bã. Cảm xúc của quái vật đồng bộ với cậu, cậu cũng bị nhấn chìm bởi niềm vui sướng vô hạn, dường như toàn thân có vô số chuông vàng bung nở, kh*** c*m l*n đ*nh chẳng qua cũng chỉ đến vậy.

 

Khương Dã muốn đẩy hắn ra, hắn sừng sững bất động, ấn tay Khương Dã lên thành quan tài, Khương Dã dùng lực mạnh quá, vết thương trên tay trái rỉ máu, thấm ướt băng gạc. Mùi máu tanh lan đến chóp mũi, Khương Dã cảm nhận được quái vật càng hưng phấn hơn, một xúc tu đáng sợ thò ra từ dưới lớp áo trắng, cắm thẳng vào lòng bàn tay trái của Khương Dã. Khương Dã đau đớn dữ dội, không nhịn được r*n r*. Máu trào ra, bị xúc tu hút sạch, hai mắt Khương Dã tối sầm, cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ bị quái vật hút khô.

 

Quái vật lưu luyến bên môi cậu, giọng nói hư ảo lại vang lên lần nữa, không phải phát ra từ cổ họng quái vật, mà đến từ bốn phía xung quanh——

 

Thần nói:

 

"Máu... rất ngọt... Vị... quen thuộc..."

 

Thần đang hỏi:

 

"Khương Dã... rất ngọt... muốn ăn..."

 

Cậu cảm nhận được sự tò mò của quái vật dành cho mình, cổ tay bị siết cứng, gần như bị bóp nát. Máu càng chảy càng nhiều, quái vật đè ngửa cậu, áp tai lắng nghe lồng ngực cậu, dường như đang nghe nhịp tim của cậu. Mái tóc dài quấn lấy cổ tay Khương Dã, cậu không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn quái vật sắp đặt mình như một món đồ chơi, cuối cùng đặt tay lên lồng ngực mình. Tim như bị bóp nghẹt, quặn thắt, trước mắt Khương Dã tối sầm.

 

Bỗng nhiên, một tiếng cót két, ánh sáng vụt lóe trước mắt, không biết nắp quan tài đã bị ai cậy ra. sau đó một cây cưa xích cầm tay rung ầm ầm c*m v** gáy quái vật, lưỡi cưa xuyên qua mặt hắn. Trong chớp mắt máu tươi tuôn trào, tạt vào đầu Khương Dã.

 

Khương Dã vô thức hét lên thất thanh: "Cận Phi Trạch!"

 

Quái vật ngã gục ra bên cạnh, để lộ bóng người cao ráo đằng sau đứng trong quan tài, chính là Cận Phi Trạch.

 

Hắn cụp mắt, mặt nhoẻn cười, nhưng trong mắt không có ý cười. Hắn hỏi: "Cậu đang gọi Đấng hay gọi mình thế?"

 

Quái vật áo trắng toàn thân đẫm máu, mặt bị đứt làm đôi, nhưng hắn vẫn cười, bàn tay lạnh toát bấu lấy ngón tay Khương Dã. Cận Phi Trạch chửi khẽ "ngu ngốc", rút súng hoa cải ra bắn vỡ đầu Đấng.

 

"Tiểu Dã ngốc ơi, cậu bị mặt mình làm mụ đầu rồi ư?" Cận Phi Trạch hừ một tiếng, "Đấng coi cậu là thức ăn, lúc nãy suýt thì cậu chết rồi."

 

Hoắc Ngang, Trương Nghi và Lý Diệu Diệu đang ngồi xổm trên dây xích bên cạnh quan tài, cũng kinh ngạc nhìn quái vật áo trắng. Hạ Tuân chụp ảnh lia lịa, nhưng gương mặt chụp được trong máy ảnh lại là một mảng mờ.

 

Trong lòng Khương Dã rối như tơ vò, cô Thi bảo cậu có thể đồng bộ với suy nghĩ của Đấng, cuối cùng cậu nhìn thấy ký ức của Giang Nhiên, cảm nhận được cảm xúc của Bạch Tiêu Quân, thế có nghĩa là gì? Giang Nhiên đã trở thành một phần của Đấng, vậy Bạch Tiêu Quân đâu? Lẽ nào cũng là Đấng?

 

Thẩm Đạc nói Cận Phi Trạch và Diệu Diệu cũng có bản chất đồng hoá thần; Cận Phi Trạch bên cạnh bình hồn mộ cổ đã tháo mặt nạ của Bạch Tiêu Quân, sau đó bắt đầu chơi mất tích với Khương Dã; Bạch Tiêu Quân thích màu trắng, Cận Phi Trạch cũng vậy; Công Chúa Tóc Dài, tiên đan vị sơn tra —— rất nhiều manh mối xâu chuỗi thành một đáp án mà Khương Dã không dám tin.

 

Trong ký ức của Giang Nhiên, cậu đã nhìn thấy muôn nghìn kết cục của muôn nghìn thế giới, cậu nhìn thấy mình rơi xuống trong chiếc quan tài lơ lửng, nhưng cậu không nhìn thấy kết cục đồng hoá cuối cùng. Thì ra đó không phải kết cục, kết cục đã xảy ra từ lâu rồi.

 

Cậu khó tin nhìn vào mắt Cận Phi Trạch, "Rốt cuộc Bạch Tiêu Quân là ai?"

 

Cận Phi Trạch mỉm cười nhưng không đáp, chỉ quỳ một chân trước Khương Dã, băng bó tay trái cho cậu: "Mình đã bảo cậu đừng đến đây, cậu không nghe lời gì cả."

 

Dù hắn không trả lời, Khương Dã cũng có được đáp án.

 

Khương Dã hỏi khẽ: "Bạch Tiêu Quân chính là cậu, đúng không?"

 

Hoắc Ngang bên cạnh sững sờ, "Hả?!"

 

Nụ cười của Cận Phi Trạch phai nhạt, sự im lặng của hắn đã nói cho Khương Dã biết đáp án. Nếu Bạch Tiêu Quân trong tháp là Cận Phi Trạch, thế thì chứng tỏ trong hành trình tiếp theo, Cận Phi Trạch sẽ trở thành người đồng hoá thần cuối cùng. Hắn sẽ trở thành Đấng còn lại, thời gian của hắn sẽ mất ý nghĩa, hắn sẽ tồn tại ở mọi thời gian, nên mới có thể giáng lâm ở thành Hắc Sơn Tây Hạ, cơ thể nằm ở toà tháp vô danh này, đau khổ một nghìn năm.

 

Thì ra là vậy, người kiềm chế Đấng không chỉ có Giang Nhiên một mình vào thành Hắc Sơn, mà còn có Bạch Tiêu Quân đã giáng lâm chiếm lĩnh thành Hắc Sơn từ cả nghìn năm trước. Đấng cố giết Khương Dã trong mơ, còn Bạch Tiêu Quân thì cứu Khương Dã trong mơ. Trước đó cậu bất ngờ rơi xuống ở lối vào địa cung, Thi Sát tóm lấy cậu là để cứu cậu. Thi Sát là tín đồ của Bạch Tiêu Quân, Bạch Tiêu Quân muốn cậu vào tháp, Thi Sát phải cứu cậu.

 

Thành thần sẽ huỷ diệt cái tôi, giống như lúc ấy Khương Dã quên mất mình là Khương Dã vậy. Bạch Tiêu Quân không còn nhớ mình là Cận Phi Trạch nữa, nhưng tiếp cận Khương Dã, tò mò về Khương Dã đã trở thành bản năng của hắn. Cảm giác quen thuộc khiến hắn theo dõi Khương Dã, thậm chí muốn ăn Khương Dã. Đây có được coi là một kiểu đối xử đặc biệt không, suy cho cùng thì trong bích hoạ Tây Hạ, Bạch Tiêu Quân không ăn người sống như Thái Tuế.

 

Phải rồi, năm cậu mười tuổi, mẹ kết hôn với Lý Diệc An, là lần cuối cùng Khương Dã nhìn thấy Giang Nhiên. Bạch Tiêu Quân ở bên cạnh cậu, chắc là không muốn cậu bị Thái Tuế xoá sổ. Sau đó Giang Nhiên vào thành Hắc Sơn, Thái Tuế bị hạn chế năng lực, không thể xoá sổ Khương Dã được nữa, Bạch Tiêu Quân mới biến mất. Nhưng tại sao Bạch Tiêu Quân không ăn cậu vào lúc đó? Khương Dã không nghĩ ra.

 

Chẳng quan trọng nữa, nỗi đau buồn chua chát đã lấp đầy lồng ngực, Khương Dã đã nghĩ hầu hết mấu chốt. Nếu giải thích từ góc độ thời gian tuyến tính của họ, Bạch Tiêu Quân là thần linh trong tương lai, thần linh đen là thần linh quá khứ và hiện tại. Nhưng ở chỗ thần, thời gian phi tuyến tính, nên lúc này họ mới tồn tại đồng thời.

 

Tất cả chưa xảy ra, đồng thời tất cả đã kết thúc.

 

Khương Dã đang định lên tiếng hỏi, Cận Phi Trạch đột nhiên nhét một viên thuốc vào miệng cậu. Vị sơn tra, nhưng không hoàn toàn là sơn tra, vị hơi lạ.

 

"Cậu cho tôi ăn gì vậy?" Khương Dã hỏi.

 

"Tiên đan." Cận Phi Trạch cúi đầu nếm môi Khương Dã, nói, "Ngòn ngọt."

 

"Cái gì vậy?"

 

Cận Phi Trạch cười cợt nhả, "Ăn nó, cậu sẽ mang thai con của mình, nhớ mình mãi mãi."

 

Đến tận bây giờ, hắn vẫn nói nhăng nói cuội như vậy, trong lòng Khương Dã vừa tức vừa buồn. Nửa cái đầu của Bạch Tiêu Quân dưới đất bị Cận Phi Trạch bắn nát, ảm đạm như trứng gà vỡ. Đây rõ ràng là hắn trong tương lai, hắn vẫn ra tay ác như vậy. Khương Dã rời mắt, trái tim như bị bóp nghẹt, đau đến run rẩy.

 

Cậu trầm giọng hỏi: "Cận Phi Trạch, cậu đã nghĩ đến hậu quả của việc đồng hoá thần chưa?"

 

Cận Phi Trạch xoa đầu Khương Dã, "Hình như cậu đã quên, mình lớn lên trong tháp mà. Nỗi khổ này mình chịu được, cậu thì không."

 

"Đây không phải hậu quả duy nhất," Khương Dã cắn răng nói, "Khi cậu trở thành thần, cậu sẽ huỷ diệt cái tôi, cậu sẽ đánh mất mọi sự tồn tại ở thế giới này. Đến lúc đó, cậu sẽ lãng quên chính bản thân cậu, tất cả chúng tôi cũng sẽ lãng quên cậu."

 

Cận Phi Trạch ngắt lời cậu, ánh mắt sâu thăm thẳm, "Vậy nên Tiểu Dã à, cậu vẫn luôn giấu giếm mình."

 

"Đây không phải mấu chốt." Khương Dã nhìn thẳng vào mắt hắn, "Cậu vẫn chưa hiểu à? Cậu sẽ đối mặt với cô độc vĩnh hằng."

 

Nỗi cô độc gần như đáng sợ này, chính là căn nguyên đau khổ của Bạch Tiêu Quân.

 

Hắn cũng nhìn Khương Dã đăm đăm, không nói gì. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cận Phi Trạch thản nhiên mỉm cười, quay người rút cưa xích trên đầu Bạch Tiêu Quân ra, "Phải đi thôi, thời gian không còn nhiều nữa. Cứ cách ba ngày thành Hắc Sơn sẽ luân hồi một lần, tất cả mọi vật sống trong này đều sẽ bị biến đổi hình thái sinh mệnh. Mọi người đã nghe thấy tiếng người và tiếng trống đó chưa? Đó chính là người đã bị biến đổi."

 

Hạ Tuân cực kỳ kích động, "Suy đoán của tôi là đúng! Sau khi bị biến đổi thì sao, sẽ thế nào?"

 

Cận Phi Trạch nhún vai, cười híp mắt nói: "Thế thì phải bị biến đổi xong mới biết được, chi bằng anh đi thử xem?"

 

Hạ Tuân chùn bước, "Thế thì thôi."

 

Tiếng động ồn ào vô cùng chợt vang lên ngoài tháp, mọi người ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy ánh sáng đen quái gở bừng sáng đằng xa. Vô số bóng người thối rữa trong suốt xuất hiện trong ánh sáng đen, họ đều mặc quần áo cổ đại, có người mặc áo lông, có người mặc áo thêu mục rữa, ai cũng cạo trọc tết tóc, rõ ràng là trang phục của người Tây Hạ. Họ cuồn cuộn tựa thuỷ triều trong ánh sáng đen, trải dài về phía ngọn tháp như dịch bệnh.

 

Hạ Tuân trợn trừng mắt, lắp ba lắp bắp: "Lẽ nào... sau khi biến đổi sẽ thành ra thế này?"

 

Cận Phi Trạch có vẻ rất đau đầu, chép miệng nói: "Lối ra ở đỉnh tháp, tốt nhất là các người hãy xuống lấy vật tư của mình ngay bây giờ."

 

Thứ ngoài tháp có mục đích, xông thẳng đến chỗ toà tháp cao. Hoắc Ngang chửi bậy, cuống quýt trượt xuống lấy vật tư. Ở nơi khỉ ho cò gáy đầy rẫy nguy hiểm này, nếu không có vũ khí và thức ăn, dù có chạy thoát được thì cũng phải chết. Khương Dã không có thời gian tiếp tục đau buồn, chuẩn bị xuống giúp mọi người.

 

Cận Phi Trạch ấn cậu xuống, nói: "Tiểu Dã thối không ngoan, ngoan ngoãn ở đây đi."

 

Dứt lời, hắn túm tóc trượt xuống.

 

Tốc độ của hắn cực nhanh, khoác ba lô lên nhanh chóng trèo lên. Tiếng người áp sát toà tháp, Khương Dã vịn quan tài nhìn xuống dưới, ánh sáng đen tràn ngập bên ngoài tháp, đổ vào như nhựa đường. Rất nhiều người Tây Hạ thối rữa nhảy ra, bám vào tóc, cố túm vào gót chân nhóm Cận Phi Trạch.

 

Khương Dã nhặt súng của Cận Phi Trạch lên, đầu Bạch Tiêu Quân nát bét vương vãi, nhưng con mắt vẫn nhìn cậu. Khương Dã không nỡ nhìn hắn, dùng áo che khuất mặt hắn. Khương Dã đứng trên quan tài vàng bắn tỉa, một phát súng là một kẻ. Cậu nói với mọi người: "Mặc kệ bên dưới, tập trung vào leo."

 

Người bên dưới đông quá, tất cả đều kéo tóc định trèo lên. Chất tóc của Bạch Tiêu Quân đương nhiên là rất tốt, nhưng không chịu được từng ấy người vắt vẻo như hồ lô. Thấy một đoạn bên trên sắp đứt, Hạ Tuân dằn lòng, ném một quả lựu đạn xuống.

 

"Vãi anh ngu à! Tóc sẽ bắt lửa mất!" Hoắc Ngang chửi.

 

Không kịp nữa rồi, lựu đạn đáp đất nổ tung, toà tháp rung chuyển đột ngột, ngọn lửa men theo tóc bốc lên, bùng cháy. Lính đánh thuê A Tài leo cuối cùng bị bỏng buông tay, gào thét rơi vào ánh sáng đen, lập tức biến đổi, từ đầu đến chân bắt đầu trở nên trong suốt. May mà Hoắc Ngang đã leo gần đến nơi, tranh thủ lúc tóc chưa đứt, y vội vàng trèo lên quan tài vàng. Cận Phi Trạch vẫn còn cách quan tài vàng một quãng, không lên được nữa, hắn tinh mắt nhanh tay, thả tay khỏi tóc, đạp chân vào tường, ra sức nhảy bật lên, tình cờ tóm được một đoạn dây xích buông xuống. Hắn đang định leo lên thì chân chùng xuống, cúi đầu nhìn, không ngờ lại là Hạ Tuân túm cổ chân hắn.

 

"Cứu tôi với!" Hạ Tuân khóc lóc nói, "Xin lỗi, cứu tôi với!"

 

Bên dưới đã có rất nhiều bóng người tóm được chân y, kéo y xuống, ánh sáng đen ngòm như nhựa đường nhấn chìm nửa người y, th*n d*** của y từ từ trở nên trong suốt.

 

Tất cả mọi người đều biết, không cứu được y nữa rồi.

 

Cận Phi Trạch cười lạnh lùng, đạp một phát vào mặt Hạ Tuân, cổ Hạ Tuân bị hắn đạp gãy ngay tại chỗ. Hạ Tuân buông tay, rơi xuống dòng người cuồn cuộn.

 

Mọi người kéo Cận Phi Trạch lên, tất cả trèo l*n đ*nh tháp, cạy ngói ra, Khương Dã đang định trèo lên thì chợt cảm thấy một nỗi đau buồn khôn tả.

 

Bạch Tiêu Quân vẫn chưa chết?

 

Cậu cúi đầu xuống, nhưng lại thấy ánh sáng đen đã lan đến quan tài vàng, Bồ Tát Đen bò ra từ trong đó. Trong ánh sáng này, thần linh đen như có ưu thế vô song. Vô số tóc rậm rạp bỗng ùa ra từ quan tài, quấn lấy Bồ Tát Đen như kén tằm, kéo vào trong quan tài vàng. Nắp quan tài khép lại, bên trong rung chuyển không ngừng, máu tươi ào ra từ quan tài.

 

Giây lát sau, tiếng động tắt ngóm, quan tài trở lại bình lặng, Khương Dã cũng không cảm nhận thấy Bạch Tiêu Quân nữa.

 

Cận Phi Trạch cảm thấy mất kiên nhẫn, lôi cậu lên, kéo theo cậu hành quân vội vã nửa tiếng đồng hồ, ra sức đi sâu vào trong dãy núi, đi qua hết hang động này đến hang động khác, bích hoạ trên vách đá càng ngày càng nguyên thuỷ, càng ngày càng đơn giản. Chẳng cần dân chuyên như Hạ Tuân, họ cũng có thể nhận ra được, thời đại của người từng hoạt động trong hang càng ngày càng cổ xưa.

 

Tới tận khi không nghe thấy tiếng người nữa, họ mới dám dừng lại.

 

Cận Phi Trạch xử lý vết thương cho Khương Dã, phát hiện tay trái cậu còn có một vết dao đâm xuyên.

 

"Tiểu Dã ngốc ơi, tại sao cậu toàn tự chuốc lấy khổ thế?"

 

Khương Dã nhìn hắn, nói: "Vì yêu cậu."

 

Khương Dã hiếm khi nồng nhiệt thẳng thắn thế này, Cận Phi Trạch cười cong tít mắt. Hắn dùng tay chùi gò má dính đầy vết máu của Khương Dã, mặt cậu bẩn đến mức không nhìn rõ đường nét khuôn mặt, chỉ có cặp mắt trong veo toả sáng, như muốn nhìn vào đáy mắt sâu thăm thẳm của hắn.

 

Hắn dùng tay đỡ gáy Khương Dã, trán tỳ vào trán Khương Dã, bật cười khe khẽ, "Cậu thế này, mình sẽ muốn giữ cậu lại, ở bên mình mãi mãi đấy."

 

Giọng Khương Dã khàn đặc, "Người đồng hoá thần là tôi, nếu không phải tôi, Giang Nhiên tạo ra tôi có ý nghĩa gì?"

 

"Có chứ," Cận Phi Trạch nói, "Đoạn đường cuối cùng, chỉ có cậu tiễn mình đi được."

Bình Luận (0)
Comment