Dù đã nhìn thấy Bạch Tiêu Quân, Khương Dã cũng không tin tương lai thật sự đã được định đoạt. Đáng lẽ con đường này phải do Khương Dã đi một mình, sao có thể để Cận Phi Trạch đi nốt thay mình được? Cận Phi Trạch quay người định đi tiếp, Khương Dã giơ tay lên, tranh thủ lúc hắn không chú ý, cậu bổ mạnh một phát vào gáy hắn.
Cận Phi Trạch ngoái mặt lại, nheo mắt nhìn cậu, "Cậu làm gì đấy?"
Khương Dã: "..."
Không đánh ngất được hắn ư?
Khương Dã vẫn muốn thử lại lần nữa, Cận Phi Trạch tóm chặt cổ tay cậu.
"Cận Phi Trạch," Khương Dã nghẹn ngào nói, "Cậu không thể đi được."
"Người không thể đi được là cậu." Cận Phi Trạch phì cười, "Tiểu Dã, cậu có từ bỏ được tất cả mọi thứ không? Ở thế giới này, cậu có Lý Diệu Diệu cần chăm sóc, có mẹ cần đi tìm, cậu còn rất nhiều vướng mắc. Nhưng mình thì khác, một khi cậu ra đi, mình sẽ chẳng còn gì cả. Vậy nên người nên ở lại là cậu, chứ không phải mình."
Tim Khương Dã như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau quặn thắt, cậu đang định nói thì bị hắn giơ ngón tay bịt kín môi.
Cận Phi Trạch nói: "Lần đầu tiên mình vĩ đại thế này, tại sao cậu không biết ơn nhỉ?"
Cổ họng Khương Dã như bị gỉ sét, gần như không thốt nên lời.
Cậu nói khẽ: "Cậu không phải vĩ đại, mà là không muốn sống nữa."
Cận Phi Trạch cười, "Bị cậu phát hiện rồi, Tiểu Dã à, cậu thật sự rất hiểu mình. Mình không hiểu tại sao mọi người đều hy vọng người khác sống, đối với mình mà nói, cái chết mới là ngày lễ trọng đại nhất. Năm mười tuổi, đáng lẽ người đó không nên cứu mình. Sống nhạt nhẽo thế này, biết bao khổ sở phải chịu đựng. Chúc phúc người khác tại sao lại nói sống lâu trăm tuổi, đáng lẽ phải nói sớm về miền cực lạc mới đúng. Mình toàn nghĩ, kết cục đời mình sẽ là mình huỷ diệt người khác, hoặc mình huỷ diệt bản thân mình. Cho tới khi mình gặp cậu, Tiểu Dã à, mình sống cho đến bây giờ, chịu đựng cho đến bây giờ, hoàn toàn là vì cậu. Nếu cậu không còn nữa, đau khổ của mình sẽ trở thành vô nghĩa."
Khương Dã sững sờ nhìn hắn, không thốt nên lời, chỉ còn lại im lặng.
"Được rồi," Cận Phi Trạch dịu giọng nói, "Không phải cậu muốn tìm mẹ sao? Mình dẫn cậu đi."
"Cậu biết bà đang ở đâu à?" Khương Dã khàn giọng, gần như không nghe thấy giọng mình nữa.
"Đương nhiên rồi." Cận Phi Trạch mỉm cười nói, "Đi thôi."
Nụ cười là mặt nạ hắn hàn trên mặt, dù hắn một lòng muốn chết, nụ cười trên mặt cũng ấm áp như mùa xuân. Trước giờ hắn luôn như vậy, bề ngoài là anh trai hàng xóm mỉm cười rạng rỡ, bên trong là một kẻ điên u ám rồ dại. Có điều trước ngày hôm nay, Khương Dã hoàn toàn không ngờ rằng từ đầu đến cuối hắn vẫn ôm khao khát được chết. Lẽ nào mỗi lần hắn giơ dao giết chóc, đều là minh hoạ trước về cái chết ư? Nếu hắn chưa bao giờ gặp Khương Dã, hắn định khi nào hoàn thành kiệt tác tự sát mà hắn ấp ủ đã lâu?
Trong tim Khương Dã đau nhói đến tê dại, có một cảm giác trống rỗng, như một căn phòng trống bị lãng quên, tràn ngập thê lương không thể diễn tả bằng lời. Hang đá im phăng phắc, bầu không khí nặng nề tột độ. Những người khác cũng không biết nên khuyên nhủ ra sao, suy cho cùng thì trước đó Khương Dã đã nói, kết quả của việc đồng hoá thần chính là trở thành thần. Trở thành thần, khác gì trở thành quái vật?
Giờ Hoắc Ngang mới vỡ lẽ, chuyến đi này của họ không phải đưa tang Khương Dã, mà là đưa tang Cận Phi Trạch.
"Theo tôi, đáng lẽ phải tìm Nhiếp Nam Nguyệt tính sổ." Hoắc Ngang chửi, "Bà ta dựa vào cái gì? Sao bà ta không tự đến chết đi?"
Trương Nghi nói: "Hay là chúng ta rút lui? Chỉ là thần thức dậy, thế giới huỷ diệt thôi mà? Huỷ diệt thì huỷ diệt đi, chúng ta mở tiệc, chơi đến ngày tận thế. Hồi bé tôi xem phim hoạt hình, chẳng hiểu nổi lòng nhiệt tình giải cứu thế giới của nhân vật chính là từ đâu ra. Trả giá nhiều như vậy, giải cứu thế giới đã thối nát này có ý nghĩa gì? Theo tôi, chết thì chết đi, vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Hoắc Ngang đồng tình sâu sắc, "Đúng thế, dù sao thì sống cũng phải làm việc, về còn phải làm thuê cho Thẩm Lột Da. Chuyến này Nhiếp Nam Nguyệt cho tôi bốn triệu tệ, mẹ kiếp còn chẳng mua được lấy một căn nhà ở thủ đô. Thế giới mau huỷ diệt đi, thế thì không cần đi làm nữa."
Hai người càng nói càng hăng, suýt thì định nằm im chờ chết luôn. Lý Diệu Diệu ngọ nguậy chóp mũi, ngửi hai người họ, nói: "Thịt, thối." Lý Diệu Diệu làm động tác nôn mửa.
Khương Dã ấn Trương Nghi xuống, xắn ống tay áo anh ta lên xem thử, cánh tay trắng trẻo của anh ta đã có hoa văn đen thấp thoáng. Hoắc Ngang cũng vậy, hai người này đều đang hoá thành khỉ, ảnh hưởng tinh thần của cấm địa đối với họ càng lúc càng nặng nề, lý trí của họ bắt đầu mất ổn định, thảo nào đều muốn nằm im chờ chết. Khương Dã lấy ra hai viên Strattera, thuốc này dùng để điều trị rối loạn tăng động giảm chú ý, có thể giúp người ta giữ tập trung. Cậu ép hai người này uống vào, cuối cùng họ cũng lấy lại bình tĩnh.
"Hai người đang biến dị, thời gian không còn nhiều nữa." Sắc mặt Khương Dã rất nặng nề.
Hoắc Ngang đã khôi phục lý trí, nói: "Tiểu Dã, các cậu đi giết thần, chúng tôi hộ tống các cậu đi. Các cậu muốn rút lui, chúng ta về mở tiệc."
Khương Dã lại nhìn sang Cận Phi Trạch, đau thương kết thành sương trong đáy mắt.
Cận Phi Trạch cười nói: "Rút lui về nhà, chờ thần tỉnh dậy, mọi người cùng huỷ diệt cũng chẳng có gì không hay, mình không để bụng đâu, bởi như thế thì chúng ta cũng có thể coi là ở bên nhau đến vĩnh hằng. Có điều cậu có ngồi nhìn Lý Diệu Diệu và những người này chết được không?" Cận Phi Trạch khoác ba lô cho cậu, cầm súng của cậu lên, "Phải nhẫn tâm vào Tiểu Dã, hoặc là từ bỏ mình, hoặc là từ bỏ người thân bạn bè của cậu, cậu phải đưa ra một lựa chọn."
Tay Khương Dã run lẩy bẩy.
"Được thôi, để mình chọn thay cậu, ai bảo mình yêu cậu thế này cơ?" Cận Phi Trạch hôn cậu, "Từ bỏ mình đi."
Cận Phi Trạch dẫn đường, họ lại bò rất lâu. Cận Phi Trạch rất quen thuộc đường ở đây, hắn đã đến trước ba ngày, xem ra đã thuộc nằm lòng nơi này. Khương Dã cảm giác họ vẫn đang đi sâu vào trong núi, lúc này không biết đã đi xuống lòng đất bao nhiêu mét.
Họ nghỉ ngơi ba lần, càng bò càng sâu. Mảng mờ trong thiết bị nhìn ban đêm càng lúc càng nhiều, cuối cùng gần như không nhìn rõ được đường nữa. Khương Dã nhớ, lúc vẫn còn nhìn được rõ vách đá, tình trạng nham thạch xung quanh đã cực kỳ quái gở. Trên vách đá có rất nhiều nếp nhăn dày đặc, còn có chất nhầy đáng ngờ rỉ ra, chất đá cũng trở nên mềm nhũn. Nếu nơi này không phải sâu trong lòng Hắc Sơn Gobi, Khương Dã gần như sẽ tưởng mình đang đi trong ruột ai đó.
Đến cuối cùng, mảng mờ che khuất tầm nhìn hoàn toàn, không nhìn rõ đường nữa, Cận Phi Trạch cũng dừng lại.
Ở sâu dưới lòng đất, họ vẫn nghe thấy tiếng kêu khàn đặc quái lạ vọng tới từ xung quanh. Âm thanh đến từ bốn phía, trập trùng nối liền nhau, nhưng may mà đều cách họ rất xa.
"Chúng ta vào sào huyệt quái vật rồi à?" Hoắc Ngang thì thầm hỏi.
Khương Dã nhớ khung cảnh này, cậu đã từng đến đây trong mơ.
"Giờ bắt đầu phải dựa vào cậu rồi, Tiểu Dã." Cận Phi Trạch nói.
"Phải làm gì?"
Cận Phi Trạch nói: "Cậu tháo thiết bị nhìn ban đêm ra, dẫn chúng ta đi tiếp. Nhớ bịt mắt phải của cậu vào, đoạn đường tiếp theo cậu chỉ có thể nhìn bằng con mắt vàng được thôi."
"Tôi không chống lại được sự điên cuồng thực tế mang tới."
Cận Phi Trạch cười nói: "Không thử thì sao biết được?"
Khương Dã định bảo lần trước cậu không đeo kính râm, suýt thì không chống đỡ được.
"Lần trước..."
"Lần trước cậu không điên, cậu uống say, bị mình đụ. Yên tâm, đoạn đường không dài, cậu chịu được."
Khương Dã: "..."
Hoắc Ngang nói: "Tôi không nghe thấy gì hết."
Lý Diệu Diệu hỏi: "Đụ, nghĩa, là gì?"
"Em gái đừng nghe," Trương Nghi đưa cho cậu cái bịt mắt mình dùng khi đi ngủ, "Dựa vào cậu đấy người anh em."
Khương Dã nhắm mắt lại, tháo thiết bị nhìn ban đêm ra, đeo bịt mắt của Trương Nghi, rồi để lộ mắt trái ra ngoài. Trước mắt tối om, Khương Dã không nhìn rõ gì cả. Nhưng cậu cảm nhận được sự vật trước mặt mình ẩn giấu nỗi kinh hoàng sâu thẳm nhất. Cậu hít sâu một hơi, bật đèn pin. Có ánh sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Thứ trước mắt đúng là rất sốc, vách đá đã không thể gọi là vách đá được nữa, đó hoàn toàn là thịt nhão, nhầy nhụa đỏ sẫm, chảy ra chất nhầy nhơm nhớp. Vô số mốc Thái Tuế đen sì mọc trên thịt nhão, sợi nấm kéo dài mọc ra cục mốc như u bướu, còn rung chuyển theo nhịp, như có nhịp tim. Có những cụm mốc tạo thành hình người dị dạng kỳ quái, gần như làm người ta nghi ngờ có phải đó là một người già cỗi không?
Cảnh tượng này ngột ngạt khôn cùng, Khương Dã cảm nhận được áp lực trong lòng tăng gấp bội, dường như trong lồng ngực cũng mọc ra tơ nấm đáng sợ, quấn lấy trái tim cậu từng chút một. Cậu điều chỉnh nhịp thở, dằn cảm giác đó xuống. May mà trong tầm nhìn của con mắt vàng, mặc dù những thứ đó quái đản kỳ dị, nhưng vẫn chưa đến mức làm cậu phát điên.
Không biết dùng mắt thường sẽ nhìn thấy gì, Khương Dã kiềm chế sự tò mò của mình, ép mình không nhìn thử.
Nấm mốc còn đáng sợ hơn quái vật bình thường, suy cho cùng thì bào tử phát tán trong không khí, bị người ta hít vào. Khương Dã đeo mặt nạ phòng độc cho tất cả mọi người, sau đó bảo mọi người xếp thành hàng, người đằng sau bám vào vai người đằng trước, do cậu dẫn đường, từ từ tiến lên.
"Tránh xa đám "người" đó ra." Cận Phi Trạch nói.
"Cậu nhìn thấy à?" Khương Dã hỏi.
"Không nhìn thấy, nhưng có cảm giác." Cận Phi Trạch nghiêng mặt về phía người nấm, "Nghe thấy tiếng chúng hít thở."
Khương Dã lo trong số đám người nấm đó có mẹ mình, mặc dù không lại gần, nhưng cậu vẫn lấy ống nhòm ra nhìn kỹ lần lượt. Xác nhận mẹ mình không ở trong đó, cậu mới đi tiếp. Không biết đường nào đúng, chỉ có thể tiến lên dựa vào cảm giác, Khương Dã ghi nhớ tuyến đường đi của mình, đánh dấu huỳnh quang trên đường đi qua, dù không đi ngược lại. Không biết đã đi bao lâu, dọc đường đều không nhìn thấy mẹ cậu, cậu nghi ngờ Cận Phi Trạch lại lừa mình.
"Không lừa cậu đâu," Cận Phi Trạch cười nói, "Mình yêu cậu nhường này, sao lại lừa cậu chứ?"
Khương Dã nói: "Bằng chứng."
Cận Phi Trạch thở dài, "Tiểu Dã ngốc ơi, đã đi đến đây rồi, cậu còn muốn lùi lại à? Mẹ cậu ở phía trước thật mà, theo mình biết, hoàn cảnh của bà rất tệ, cậu mà không nhanh lên thì sẽ không cứu được bà đâu."
Khương Dã mím môi, đi tiếp. Bỗng nhiên, một thứ thu hút sự chú ý của cậu. Càng tiến lên, dường như càng nghe thấy được một tiếng động đều đặn như tiếng trống.
Cậu hỏi: "Mọi người có nghe thấy tiếng trống không?"
Cậu cứ cảm thấy mình đối mặt với rùng rợn, xuất hiện ảo giác.
"Không phải tiếng trống, là nhịp tim." Cận Phi Trạch siết vai cậu, "Nhịp tim của Đấng. Hướng của cậu đúng lắm, đi tiếp đi."
Tiếng tim đập phía trước càng lúc càng lớn, đi tiếp, quầng sáng đèn pin rọi vào bóng tối như mực, chỉ nhìn thấy phía trước là một hang động khổng lồ.
Chính giữa hang động có một cái hố lớn đen sì sâu không thấy đáy, rất giống thần linh đen trên bích hoạ. Tiếng tim đập vọng ra từ trong cái hố đen đó, rất đều đặn, chỉ nghe âm thanh cũng thấy ngột ngạt như núi đè, làm người ta không cầm được lòng muốn quỳ xuống hành hương. Cảnh tượng nơi này không quái gở như trước nữa, Khương Dã đeo lại thiết bị nhìn ban đêm, mảng mờ ít hẳn. Cậu bảo mọi người tháo mặt nạ phòng độc ra, đeo thiết bị nhìn ban đêm.
Mọi người phóng mắt trông ra xa, vô số dây xích rối rắm đan xen lơ lửng trên hố đen, có một chiếc quan tài đồng lớn treo ở chính giữa. Xung quanh hố đen, ngay phía trước họ, có một đàn tế bậc thang xây bằng gỗ, vô số xác đầu khỉ loang lổ quỳ trên đó, ăn mặc rất cổ xưa. Có thi thể đầu khỉ đã dị dạng hoàn toàn, thậm chí không thể nhận ra là đầu khỉ được nữa.
Đúng là chỗ này, giống hệt trong mơ. Khương Dã nghĩ, đến đích rồi.
Thần ở trong hố đen, muốn đồng hoá thần thì phải tiếp xúc trực tiếp với thần, cũng có nghĩa là Khương Dã hoặc Cận Phi Trạch phải nhảy xuống cái hố đen đó. Xác đầu khỉ bên dưới ít nhất phải hàng trăm con, phải đi qua như thế nào? Cậu còn đang suy nghĩ, Cận Phi Trạch đã hành động, Khương Dã tinh mắt nhanh tay tóm phắt lấy hắn, móc ra còng tay đã chuẩn bị sẵn từ trước, còng cổ tay hắn vào với mình.
Cận Phi Trạch bật cười khẽ, "Cậu có cách thật."
Khương Dã nghiến răng nói: "Tôi chưa nghĩ xong."
Cận Phi Trạch lắc đầu, "Tiểu Dã, cậu phải học cách nhẫn tâm. Quá nhiều thứ không thể buông bỏ được, tim cậu không thấy nặng ư?"
Hắn bẻ tay, xương kêu rắc, ngón cái bèn trật khớp, tuột ra khỏi còng tay. Sau đó hắn lùi lại, toàn thân hoà vào bóng tối như người cá, biến mất trong chớp mắt.
Một khi hắn quyết tâm, chẳng ai thắng được hắn.
Hiện giờ Khương Dã có thể chắc chắn, cậu lại bị Cận Phi Trạch lừa nữa rồi, hắn chỉ muốn mượn con mắt vàng của Khương Dã để đến được đây mà thôi, hắn vốn không biết Khương Nhược Sơ đang ở đâu. Khương Dã tức giận vô cùng, đuổi theo hướng Cận Phi Trạch. Đuổi theo được một quãng, tung tích của Cận Phi Trạch đã biến mất từ lâu, mà cậu cũng đến rìa đám xác đầu khỉ.
Toàn bộ xác đầu khỉ đều quỳ lạy, bất động.
Đáng ghét, Cận Phi Trạch đâu?
Bỗng nhiên lưng bị người vỗ, Khương Dã vô thức định ra tay, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của thiết bị nhìn ban đêm——
Khương Nhược Sơ.
Hoặc phải nói là, Alfa.
"Đi theo mẹ." Alfa thì thầm.
Bà kéo Khương Dã cẩn thận hoà vào đám thi thể, làm một việc khiến lưng Khương Dã sởn gai ốc. Bà nằm rạp xuống đất, vào tư thế quỳ lạy, nom rất thành kính. Khương Dã phát hiện, không biết nhóm Hoắc Ngang đã chạy đến đây từ bao giờ, toàn bộ đều quỳ xuống. Khương Dã nghe thấy Hoắc Ngang lẩm bẩm: "Nam mô a di đà Phật, phù hộ thần đột tử ngay lập tức."
Đang làm gì vậy? Khương Dã nghi ngờ họ đều bị ảo giác, nghĩ rằng mình đã biến thành tín đồ của Đấng.
Tuy nhiên đúng lúc này, Khương Dã nghe thấy toàn bộ xác đầu khỉ đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mình,
"Mau lên." Alfa kéo ống quần cậu.
Cậu quỳ xuống, trán chạm đất, khoé mắt liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy đám xác đầu khỉ nọ lại cúi đầu xuống.
Khương Dã: "..."
Lẽ nào chỉ cần quỳ lạy thần linh, xác đầu khỉ sẽ coi họ là người phe mình?
"Các con đến đúng lúc thật đấy." Alfa nói khẽ, "Tiểu Dã, con đến tự sát à?"
Khương Dã đáp rất nhanh gọn, "Vâng."
Rõ ràng kế hoạch của bà đã thất bại, toàn thân bà bẩn thỉu nhếch nhác, nhưng không biết dùng cách gì mà vẫn chưa hoá thành khỉ.
Bà không nói thêm gì nữa, "Con đã đến đây rồi, mẹ cũng không còn cách nào ngăn cản con nữa. Mẹ đã quỳ mười mấy ngày mới quỳ đến nghi lễ này, theo mẹ quan sát, đám xác đầu khỉ này cứ cách một quãng thời gian sẽ tế thần. Trong khoảng thời gian đó, chúng sẽ không tấn công người khác, nhưng qua quãng thời gian đó thì sẽ nguy hiểm. Lát nữa khôn khéo vào, nên rút lui thì rút lui. Chú ý nhìn, trên kia có thứ sắp ra đấy."
Chỉ nghe thấy một tiếng động khổng lồ, quan tài đồng bị nâng lên một góc, một bóng đen khổng lồ bò ra ngoài. Khương Dã vừa ngẩng đầu lên, xác đầu khỉ xung quanh bèn nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiêng mặt, liếc mắt nhìn rất vặn vẹo. Hoắc Ngang, Trương Nghi và Lý Diệu Diệu cũng bắt chước cậu.
"Trên đó là cái gì?" Hoắc Ngang hỏi.
"Hình như là một người đã sống rất lâu." Alfa nói.
"Người thật à?"
"Phải," Lý Diệu Diệu mấp máy tai, "Có, tim đập, hơi thở."
Quả đúng là có một người khổng lồ nặng nề trèo ra bên trên, không nhìn rõ mặt mũi, toàn thân đen ngòm như tưới nhựa đường. Lúc này, Khương Dã tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng cao ráo nhảy lên quan tài đồng. Chỉ nhìn đường nét Khương Dã cũng nhận ra, rõ ràng đó là Cận Phi Trạch. Chỉ thấy hắn đi vòng ra đằng sau người khổng lồ như rắn băng, như định chui vào trong quan tài. Người khổng lồ không phát hiện ra có người sau lưng mình, tiếp tục trèo xuống theo dây xích.
Alfa bị sốc bởi cách di chuyển và hành động này, bà hỏi: "Kia là ai?"
Khương Dã vỡ lẽ, đường bên dưới khó đi, chắc Cận Phi Trạch đã đặt thuốc nổ ở dây xích trên trần hang, định nổ đứt dây xích, rơi xuống hố đen cùng quan tài đồng. Quả nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng nổ khổng lồ, rung chuyển màng nhĩ của mọi người bên dưới. Ngay sau đó, một sợi xích bị đứt. Xác đầu khỉ xung quanh lập tức ngẩng hết đầu lên, lũ lượt nhìn về phía quan tài đồng. Đám xác kêu khằng khặc, lao về phía quan tài, xung quanh Khương Dã trống hoác một mảng lớn.
Nỗi buồn vô hạn chợt dâng trào trong lòng Khương Dã, Cận Phi Trạch toàn bảo trong lòng cậu quá nhiều thứ, không thể từ bỏ tất cả được. Hắn đang oán trách cậu ư? Lòng đất tối đen, nỗi sợ không tên, khốn khổ khó tả, một nghìn năm cô độc trấn giữ tháp cao này, sao cậu nỡ để hắn chịu đựng một mình được?
"Đó là A Trạch à?" Alfa hỏi.
"Phải, ngoại trừ cậu ta thì còn ai điên đến thế?" Trương Nghi nói.
Alfa quay đầu nhìn Khương Dã, khí chất toàn thân chợt thay đổi, vẻ mặt nghiêm nghị hơn hẳn. Khương Dã biết, đây mới là Khương Nhược Sơ đích thực.
"Con muốn đến đó, phải không?" Khương Nhược Sơ nhìn cậu sâu thẳm.
"Mẹ." Giọng Khương Dã nghèn nghẹn.
Khương Nhược Sơ thở dài, "Muốn đi thì đi đi, Tiểu Dã, đừng làm việc mình hối hận. Nếu tương lai nhớ đến giây phút này sẽ hối hận vì con không đi, thì con hãy đi đi. Mẹ sẽ chăm sóc Diệu Diệu, con không cần lo lắng."
Hoắc Ngang giơ súng tiểu liên, "Chúng tôi yểm hộ cậu, mau đi đi."
Trương Nghi đã bắt đầu bắn, "Lên đi, Tiểu Dã, chúng tôi dọn đường cho cậu!"
Lý Diệu Diệu rút đao Thi A của Trương Nghi ra, chém nát mấy xác đầu khỉ liền như gió lốc, xác đầu khỉ quanh đó đều bị cô thu hút, rời xa Khương Dã. Xác đầu khỉ há miệng, lại định phát ra tiếng kêu đáng sợ đó, may mà bên Khương Dã đã chuẩn bị từ trước, tất cả đều đeo bịt tai cách âm.
Trước mặt Khương Dã đã tạo thành một con đường, cuối cùng cậu liếc nhìn mẹ và nhóm Hoắc Ngang, đứng dậy chạy về phía chính giữa. Vô số xác đầu khỉ quay phắt mặt lại, u ám lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, lũ lượt nhào tới. Tốc độ của Khương Dã cực nhanh, tả xung hữu đột, xuyên qua kẽ hở giữa xác đầu khỉ, áp sát cái bóng khổng lồ nọ nhanh như bay. Sau lưng cậu, xác đầu khỉ đuổi theo thành một đàn, bám riết không tha.
Điên thì điên đi, chết thì chết đi, có gì to tát đâu. Khương Dã ném lựu đạn, tiếng nổ vang lên, bệ thờ bắt đầu bốc cháy, xác đầu khỉ bén lửa, hang động lập tức sáng rõ như ban ngày.
Hoắc Ngang tìm một tảng đá náu mình, giơ súng b*n r* ngoài, mấy xác đầu khỉ sắp cắn vào lưng Khương Dã bị đạn bắn nổ. Khương Dã càng ngày càng gần tên khổng lồ u ám nọ, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ bộ dạng của gã, đó là một tên béo đen sì, toàn thân loang lổ hoa văn, mặc quan phục bằng lụa đã mục nát. Nom giống người Tiên Tần, không phải là "Bành Tổ" ngủ cùng thần ở nước Lưu Sa đấy chứ?
Người khổng lồ cúi đầu nhìn cậu, làu bàu gì đó, Khương Dã không hiểu mà cũng không rảnh nghe, cậu đi vòng ra sau lưng gã, trèo lên cơ thể khổng lồ cao lớn của gã. Người khổng lồ vươn bàn tay béo múp hòng bám vào lưng mình, Trương Nghi bắn một loạt đạn tới, găm nát ngón tay gã. Khương Dã tóm tóc người khổng lồ, ra sức trèo lên, chưa đến mấy lượt thở đã leo lên đến đỉnh đầu. Tiếc rằng giờ tên béo này đã cách sợi xích một quãng, Khương Dã không với tới.
Cậu giơ tay lên, ra hiệu về phía Hoắc Ngang.
"Được thôi." Hoắc Ngang đổi sang súng phóng lựu. Chẳng cần Khương Dã nói rõ, y đã ăn ý nhắm vào chân phải của người khổng lồ. Đoàng, ánh lửa lóe lên, lựu đạn nổ vỡ xương chân người khổng lồ, người khổng lồ chậm rãi đổ gục, nghiêng về phía dây xích. Khương Dã giẫm lên đầu người khổng lồ, mượn lực nhảy lên, tóm được dây xích. Người khổng lồ đen sì giơ tay muốn hất cậu xuống. Hoắc Ngang nhắm vào tay người khổng lồ, bắn thêm một phát nữa, bắn nát luôn bàn tay của gã.
Khương Dã giẫm lên dây xích, nhảy vào quan tài đồng, cậu thở hồng hộc, lưng túa mồ hôi. Cận Phi Trạch lặng lẽ nhìn cậu, cặp mắt đen sâu hun hút không nhìn rõ cảm xúc, tay vẫn đang cầm điều khiển từ xa của bọc thuốc nổ. Đã có rất nhiều xác đầu khỉ trèo lên dây xích, chạy nhanh như bay. Bên Hoắc Ngang dựng súng tiểu liên, đạn bay như mưa, hạ gục toàn bộ xác đầu khỉ cố tiếp cận Khương Dã và Cận Phi Trạch. Thế nhưng xác đầu khỉ càng lúc càng đông, y sắp không cố được nữa.
Khương Dã vừa th* d*c vừa nói: "Cận Phi Trạch, cậu nói đúng, quả thực tôi không thể từ bỏ tất cả được."
Vẻ mặt Cận Phi Trạch rất phức tạp, "Cậu chạy lên đây, chỉ để nói thế với mình thôi ư?"
Khương Dã bước tới, cầm lấy bàn tay đang cầm điều khiển từ xa của Cận Phi Trạch.
"Bởi cậu chính là tất cả của tôi."
Khương Dã bấm nút, tiếng nổ vang lên bốn phía, dây xích treo quan tài đồng đứt đoạn cùng một lúc, quan tài đột ngột rơi xuống. Ánh lửa xung quanh như pháo hoa, Hoắc Ngang, Trương Nghi, Lý Diệu Diệu và Khương Nhược Sơ dõi theo họ từ đằng xa, đồng tử mắt phản chiếu pháo hoa rực rỡ, và bóng họ ôm chầm lấy nhau.
Quan tài đồng rơi xuống hố đen, hang động trở lại bóng tối.