Mầm Ác

Chương 127

Tiếng nước tí tách tựa gảy dây đàn tranh, khuấy động tai người. Trên mặt ẩm ướt, hơi nước như sương mù bao trùm lên mặt. Khương Dã như mơ thấy sương mù màu trắng sữa, cao ốc đổ nát lơ lửng, vô số giọt nước lơ lửng tại chỗ. Giấc mơ rất dài, rất xa xăm, lặng ngắt như tờ. Đến khi cậu từ từ tỉnh lại, xung quanh tối om, dù đang đeo thiết bị nhìn ban đêm thì vẫn không nhìn rõ gì cả. Hình như bên dưới là đầm nước, nước rất nông, chỉ ngập quá bàn tay và mắt cá chân. Đằng xa, không biết là chỗ nào, có tiếng gió như sáo đất (một loại sáo làm từ đất nung) thổi, lại nghe giống tiếng hít thở, kèm theo tiếng tim đập nặng nề tựa tiếng trống.

 

Đây là đâu, lẽ nào nơi này chính là tận cùng thế giới, điểm cuối của tất thảy, chân tướng điên cuồng?

 

"Chúc mừng con, sống sót đi tới được nơi này." Một giọng nói bỗng vang lên.

 

Khương Dã rùng mình, vô thức muốn rút đèn pin sau lưng ra.

 

"Đừng bật đèn pin, thứ ở đây con đều không nhìn được đâu, dù cho con có con mắt vàng của thần linh."

 

Là Giang Nhiên, Khương Dã chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói này, trong lòng thầm lạnh toát. Đợi đã, Cận Phi Trạch đâu? Cậu nhớ cậu và Cận Phi Trạch đã rơi xuống cùng nhau. Cậu hoang mang mò mẫm, sờ thấy quan tài đồng rơi xuống. Một nửa chiếc quan tài chìm xuống đất, Khương Dã chạm vào chất kim loại lạnh băng, vươn tay thò vào trong, nhưng không tìm thấy gì cả, bên trong trống hoác, chỉ có vài cái áo và một chiếc quần dài. Khương Dã lần mò, vẫn còn nhiệt độ cơ thể, cậu lập tức nhận ra đây là áo gió của Cận Phi Trạch. Cậu đưa lên mũi ngửi, quả nhiên, vẫn còn vương mùi của hắn, trong túi áo vẫn còn chiếc nhẫn kim cương cậu tặng hắn.

 

Áo ở đây, còn người đâu?

 

"Con đang tìm Cận Phi Trạch à?" Giang Nhiên nói, "Cậu ta đã đi rồi."

 

"Đi đâu?"

 

Giang Nhiên im lặng giây lát, nói khẽ: "Tiểu Dã, con biết đáp án mà."

 

Khương Dã thầm chấn động, nỗi chua chát gần như tràn ra khỏi cổ họng.

 

"Tại sao cậu ấy không chờ tôi?"

 

"Tại sao lại phải chờ con?" Giang Nhiên nói, "Muốn đồng hoá thần, một người là đủ. Ta vốn hy vọng con hoàn thành việc này, không ngờ lại có người bằng lòng thay thế con."

 

Giang Nhiên không nói vế còn lại, Khương Dã cũng hiểu được tất cả. Giang Nhiên đã nói cho Cận Phi Trạch biết cách đồng hoá thần, còn hắn chọn đi tiếp thay Khương Dã. Khương Dã ép mình kiềm chế nỗi chua chát, hỏi: "Giờ tôi đuổi theo cậu ấy, còn kịp nữa không?"

 

"Không kịp nữa rồi, đồng hoá đã bắt đầu. Con nghe xem——"

 

Nhịp tim đập như tiếng trống đã dừng lại, Khương Dã cảm thấy không khí xung quanh chấn động nhè nhẹ. Ngay sau đó, trái tim mới bắt đầu đập, Khương Dã cảm nhận được mặt nước rung chuyển lăn tăn như da trống. Nhịp tim này không cổ kính trang nghiêm như nhịp tim cũ, nhưng cũng tràn ngập oai nghiêm thần bí.

 

"Trật tự bắt đầu xây dựng lại, vị thần mới ra đời trên xương cốt của vị thần cũ. Tiểu Dã, giấc ngủ dài mới đã bắt đầu." Giọng Giang Nhiên toát ra vẻ mệt mỏi rõ rệt, "Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, kế hoạch Thiên Hôn đã hoàn thành."

 

Khương Dã ôm quần áo Cận Phi Trạch để lại, trong lòng tràn ngập ngơ ngác.

 

Rõ ràng đã giao hẹn đi cùng nhau, tại sao không đợi cậu?

 

"Cậu ta để lại một câu cho con." Giang Nhiên nói.

 

Cổ họng Khương Dã thít nghẹn, khó khăn hỏi: "Câu gì?"

 

"Cậu ta nói, con từng nói rằng sống là có hy vọng, cậu ta vốn không tin, nhưng bây giờ, cậu ta muốn thử xem."

 

Khương Dã nhớ ra, đó là điều cậu từng nói với Cận Phi Trạch trên ngọn núi am Tụ Vân. Cậu nói, sống là có hy vọng, sống là sẽ gặp lại nhau. Thực ra phần lớn đó là lời an ủi, dù có khả năng, nhưng khả năng rất ít ỏi. Bản thân Khương Dã cũng không chắc sau khi trở thành thần, phải mất bao lâu mới tìm lại được bản thân mình, hoặc là có thể vĩnh viễn không tìm lại được nữa.

 

Bạch Tiêu Quân đã nhớ ra "Khương Dã", nhưng hắn chỉ nhớ ra một cái tên, một ký hiệu, hắn gặng hỏi Khương Dã là ai, thậm chí muốn xé mở cơ thể Khương Dã ra xem thử, hắn không biết rốt cuộc người tên "Khương Dã" này có ý nghĩa gì với mình.

 

Hắn sẽ lãng quên cậu hoàn toàn. Cận Phi Trạch đã nhìn thấu lời nói dối ngụ ý an ủi của cậu từ lâu, nên mới suy sụp đến thế ở thôn Miếu Tử.

 

"Tôi sẽ lãng quên cậu ấy, đúng không?" Khương Dã thì thào.

 

"Về lý thuyết thì đúng." Giang Nhiên nói, "Sau khi trở thành thần, cậu ta sẽ biến thành thứ không thể diễn tả bằng lời nói. Không thể nói, không thể nghe, không thể nhìn. Một khi con không miêu tả được, cũng không bao giờ nhớ ra được, tất cả mọi người đều sẽ lãng quên cậu ta. Con có thể nhớ mang máng được rằng có một người như vậy, nhưng con không thể nói ra được rốt cuộc cậu ta là gì. Đã bao giờ nghe nói đến "cảnh này gợi bao ý, muốn nói lại quên lời" chưa? Đại khái chính là cảm giác này."

 

Nếu cậu lãng quên hắn, thì hy vọng ở đâu?

 

"Có điều," Giang Nhiên bỗng chuyển chủ đề, "Cơ thể con hơi lạ, có thể cậu ta đã giở trò gì đó với con."

 

"Nghĩa là sao?"

 

"Ta không biết, ta sắp chết rồi, ta không nhìn rõ."

 

Khương Dã thử lại gần Giang Nhiên, nơi này bao la vô tận, cậu không nắm chắc phương hướng của Giang Nhiên.

 

"Đừng lại đây, cũng đừng mở mắt ra." Giang Nhiên th* d*c khe khẽ, "Con sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng của ta đâu."

 

Khương Dã dừng bước chân.

 

"Ta rất vui, ở tận cùng sinh mệnh, vẫn có người nói chuyện với ta." Giang Nhiên như bật cười, "Nơi này... thực sự quá tối..."

 

Giọng y càng ngày càng nhẹ, cuối cùng biến mất hẳn. Khương Dã nghiêng tai lắng nghe, không còn nghe thấy tiếng y nữa. Chậm rãi mò mẫm đi tới, Khương Dã chạm vào một bức tường luỹ rắn chắc, có độ mềm nhất định, có thể chọc lún thành một cái hố nông. Áp tai lắng nghe, tiếng tim đập truyền từ trong "bức tường" đến lỗ tai. Cậu nhận ra đây là một góc cơ thể của Đấng. Hình như Đấng không chỉ có một quả tim, tất cả mọi trái tim cộng hưởng đồng thời, nên nhịp tim đập mới hùng vĩ như tiếng trống.

 

Cẩn thận lần mò sang bên cạnh, cậu sờ thấy một "người". Có lẽ không thể gọi là "người" được nữa, bởi y chỉ còn một nửa đầu và mặt, rất nhiều thứ dạng tĩnh mạch đã xuyên qua đầu y, nối liền với cơ thể của thần.

 

Khương Dã chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hài cốt của Giang Nhiên, trong lòng hoang mang vô tận.

 

Phải làm gì đây? Ngay cả thời gian cậu còn nhớ được Cận Phi Trạch cũng đang đếm ngược.

 

Cậu thiếp đi, tỉnh dậy, rồi lại thiếp đi. Lương khô trong ba lô sắp ăn hết, nước đã uống hết từ lâu, cơ thể cậu đã xuất hiện triệu chứng mất nước. Trong lúc mụ mị, cậu lại mơ thấy màn sương trắng xa xăm. Cậu chờ Cận Phi Trạch xuất hiện, nhưng bất kể chờ bao lâu, thế giới vẫn lặng ngắt như tờ. Sau đó, dường như có người gọi tên cậu, cậu đi theo âm thanh, leo trèo, lặn lội, đi rất rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối âm thanh vẫn ở tít đằng xa.

 

Sau đó, trong cơn mơ màng, dường như có người truyền dịch cho cậu, còn có người cõng cậu lên, chặng đường tròng trành, cậu nhíu chặt lông mày. Lại lần nữa rơi vào hôn mê, hình như lần này mất một quãng thời gian rất rất dài, đến khi tỉnh lại thì cậu đã ở bệnh viện thủ đô nhân dân.

 

Khương Nhược Sơ đang gọt lê, rõ ràng bà không quen với việc chăm sóc người khác, gọt rất méo mó. Thấy cậu đã tỉnh, bà cuống quýt đi gọi bác sĩ, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào, kiểm tra cậu tới lui. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rất đẹp, bồn hoa sặc sỡ sắc màu. Tất cả đều như bình thường, có điều trong tim trống hoác, thiếu mất thứ gì đó. Rất đông người tới, túm tụm trước giường cậu, đều là những gương mặt quen thuộc, có Khương Nhược Sơ, Hoắc Ngang, Trương Nghi, có cả Diệu Diệu. Nhiếp Nam Nguyệt cũng tới, mang một bó hoa lớn và cờ tuyên dương của kế hoạch Thiên Hôn.

 

Họ khui bia ăn mừng, ríu rít kể về chuyện ở thành Hắc Sơn. Kể rằng sau khi Khương Dã nhảy xuống hố đen không lâu, toàn bộ xác đầu khỉ đều hoá thành Thi Sát trắng, hơn nữa chúng không tấn công họ nữa. Họ đợi trong hang động một tuần lễ, lúc sắp bỏ cuộc thì Lý Diệu Diệu lao tới hố gọi to tên cậu. Tất cả mọi người đều gọi theo, kết quả Khương Dã tự trèo lên thật, có điều vừa trèo ra thì đã ngất xỉu ngay lập tức, làm mọi người sợ khiếp vía.

 

Khương Nhược Sơ đưa ảnh Hắc Sơn Gobi cho Khương Dã xem, quần thể núi đá vốn đen ngòm đã chuyển hết thành màu trắng, hình thành một kỳ quan kỳ dị. Rất đông du khách ngắm cảnh nghe danh đến xe, kết quả có thể là vô tình bước vào cấm địa, mất tích. Học viện cử người đến bảo vệ khu vực đó, không cho du khách và cư dân tới gần. Vì quy định này, thôn Miếu Tử cũng phải di dời.

 

Nhiếp Nam Nguyệt nói, qua đo lường của họ, độ dài của bóng đã trở lại bình thường, bóng dáng Đấng đã biến mất khỏi thế giới. Từ nay về sau, họ sẽ tiếp tục giám sát hiện tượng lạ ở khắp nơi trên thế giới, đánh giá xem Đấng còn khả năng tỉnh dậy hay không. Mặc dù không biết rốt cuộc Khương Dã đã dùng cách gì, nhưng họ rất mừng là không có thương vong.

 

"Không có thương vong..."Khương Dã lẩm bẩm.

 

Bác sĩ bước vào phòng bệnh nói, phải cho cậu nghỉ ngơi yên tĩnh, đừng làm ồn. Họ sắp rời khỏi đó, Khương Dã chợt lên tiếng, "Mọi người còn nhớ Cận Phi Trạch không?"

 

"Ai cơ?" Hoắc Ngang chẳng hiểu mô tê gì.

 

"..." Khương Dã nhắm mắt lại, "Không có gì."

 

Thì ra đây chính là hy vọng Cận Phi Trạch để lại cho cậu.

 

Cả thế giới đều đã quên lãng hắn, chỉ có Khương Dã còn nhớ.

 

Sau khi Khương Dã khá hơn, bác sĩ của phòng thí nghiệm Bạch Ngân cho cậu và Khương Nhược Sơ xem phim chụp CT sọ não của cậu. Bác sĩ chỉ vào phim nói: "Cậu nhìn xem, tổ chức não của cậu có một mảng trắng, rất kỳ quái. Chúng tôi nghi ngờ có thể não cậu bị bệnh lý gì đó, không loại trừ nguyên nhân cậu đã bị Đấng ảnh hưởng. Chúng tôi đã kiểm tra não của mẹ cậu và những người khác từng vào thành Hắc Sơn, đều không xuất hiện triệu chứng bệnh như cậu. Cậu nhớ lại thật kỹ xem, ở đó cậu có xảy ra chuyện gì khác thường không?"

 

Khương Nhược Sơ nói: "Nó từng vào hố đen, tiếp xúc với Đấng ở cự ly gần. Có phải do nguyên nhân này không?"

 

"Còn có việc gì khác không?" Bác sĩ hỏi.

 

"Từng ăn tiên đan vị sơn tra có tính không?" Khương Dã hỏi.

 

"Gì cơ? Cậu đã ăn cái gì?"

 

Khương Dã hờ hững nói: "Không cần chữa nữa đâu, cảm ơn."

 

Cậu từ chối điều trị, bất kể ai khuyên cũng vô ích, Khương Nhược Sơ, Hoắc Ngang, thậm chí Thẩm Đạc đều đến, mặc kệ họ nói gì, cậu đều đáp lại bằng sự im lặng. Mọi người đều nhận ra hồn vía cậu để đâu đâu, nhưng không biết tại sao. Dường như thể xác cậu quay về bên họ, nhưng tâm hồn cậu thì vĩnh viễn ở lại toà thành hoang màu trắng ấy.

 

"Tiểu Dã," Khương Nhược Sơ bỗng nói, "Đi đi."

 

"Đi đâu ạ?" Trên giường bệnh, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên.

 

"Đến thành Hắc Sơn lần nữa." Khương Nhược Sơ nói.

 

Khương Dã im lặng giây lát, "Mẹ là Alfa hay là..."

 

Bà cười nói: "Hai mẹ đều đồng ý, đi đi, các mẹ đi cùng con."

 

.

 

Họ lên đường giấu mọi người, lặn lội đến Bạch Sơn Gobi. Đúng như ảnh, vùng hoang mạc này đã biến thành màu trắng muốt thật. Chính giữa hoang mạc vàng óng và bầu trời xanh lam nom kỳ dị vô cùng, đồng thời đẹp khó tả. Khương Nhược Sơ không biết trộm được quyền hạn của Thẩm Đạc từ đâu, quẹt thẻ mở cửa học viện cài đặt.

 

Hai người lén lút bước vào con đường trước đó Khương Dã từng đi, băng qua phù điêu ma quỷ, vượt qua địa cung, chờ ba ngày, tiến vào sâu trong hẻm núi. Trong thành Hắc Sơn, tiếng trống và tiếng người đều đã biến mất, Bồ Tát Đen trong đền cũng mất dạng. Toà thành này đã trở thành một toà thành chết triệt để, hoàn toàn im lìm. Khương Dã dùng dụng cụ leo núi trèo lên toà tháp đá, lên quan tài vàng. Hai người chung sức cậy nắp quan tài, nhưng phát hiện ra trong đó chỉ có chi đứt lìa và máu. Bạch Tiêu Quân là con rối chứa đựng ý chí thần linh, không phải không thể huỷ diệt được, hắn đã diệt vong cùng Bồ Tát Đen.

 

Khương Dã cũng không biết mình đến nơi này rốt cuộc muốn tìm cái gì, rõ ràng cậu biết Cận Phi Trạch không thể nào ở đây được.

 

Khương Nhược Sơ hút một điếu thuốc lá, hỏi: "Còn muốn tìm gì nữa không?"

 

Lời bà nói bị ngắt giữa chừng, bởi bà nhìn thấy Khương Dã cụp mắt, từng giọt lệ lăn trên má, rơi vào vũng máu tanh tưởi hôi thối trong quan tài.

 

Khương Dã bắt đầu tìm cách gọi thần giáng lâm, họ ở thành Hắc Sơn năm ngày, đến khi thực phẩm và nước đều cạn kiệt. Trong thời gian đó thi thoảng lại có Thi Sát lông trắng đi tới nhìn trộm họ, những thứ này tấn công không mạnh bằng xác đầu khỉ, chỉ cần không dây vào chúng, chúng sẽ không đến gây sự với mình.

 

Khương Dã thu thập toàn bộ ghi chép và tài liệu liên quan đến Bạch Tiêu Quân giáng lâm, mang ảnh chụp bích hoạ và ghi chép văn tự về học viện. Việc cậu và Khương Nhược Sơ trộm quyền hạn lẻn vào thành Hắc Sơn bị học viện phê bình nghiêm khắc, lãnh đạo tìm đến nói chuyện với Khương Dã, suốt quá trình Khương Dã đều hồn vía lên mây, học viện cho rằng cậu đã bị sang chấn tâm lý nghiêm trọng ở thành Hắc Sơn, quyết định cưỡng chế cậu tham gia tư vấn tâm lý.

 

Sau đó, Khương Dã đến am Tụ Vân một chuyến. Tro cốt của lão gia Cận được thờ ở đó, Khương Dã thắp hương cho lão gia, ngồi trên bậc thang đá xanh nghe tiếng chuông trong núi. Cậu vô thức chạm vào cổ tay, cổ tay trống không, lọn tóc của Cận Phi Trạch vốn buộc trên cổ tay cậu đã biến mất cùng với sự tồn tại của hắn.

 

"Cậu vẫn ổn chứ?" Trương Nghi vừa quét đất vừa hỏi.

 

"Ừm."

 

"Rốt cuộc cậu sao thế, kể từ khi quay về cứ kỳ lạ lắm." Trương Nghi vỗ vai cậu, "Có chuyện gì nói với chúng tôi đi."

 

"Trương Nghi," Khương Dã bỗng ngẩng đầu lên, "Anh có thể thắp hương hỏi hồn thêm một lần nữa được không?"

 

"Cậu muốn hỏi gì?"

 

"Cách tìm Đấng."

 

Trương Nghi gãi đầu, hỏi: "Tìm Đấng làm gì?"

 

Khương Dã im lặng một giây, nói: "Tôi không giải thích được."

 

Trương Nghi: "..."

 

Khương Dã đã đề cập, anh ta đành giúp. Con người Khương Dã, không dễ dàng gì nhờ người khác giúp đỡ, một khi đã nhờ thì sẽ là chuyện lớn khó nhằn quỷ khóc thần sầu.

 

Trương Nghi thở dài: "Ai bảo chúng ta là anh em chí cốt cơ, dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa, chúng tôi cũng phải xông pha cùng cậu."

 

"Cảm ơn." Khương Dã nói rất trịnh trọng.

 

"Có điều..." Trương Nghi cười xấu hổ, hỏi, "Mai tôi đưa em gái đi công viên chơi được không?"

 

Ánh mắt Khương Dã đột ngột trở lên lạnh lùng, "Tại sao lại đưa Diệu Diệu đi công viên?"

 

"Em gái thích mà."

 

Khương Dã nhìn anh ta hồi lâu, ánh mắt lạnh lẽo tựa kim nhọn, găm vào Trương Nghi nổi gai ốc. Khương Dã chợt đứng dậy định bỏ đi, Trương Nghi cản cậu, "Ấy ấy ấy, thắp giúp cậu mà."

 

Trương Nghi mang lư hương đến, cung kính thắp hương.

 

"Nói trước nhé, tôi không chắc cậu sẽ hỏi được đáp án gì, có điều chúng ta hỏi ở đạo quán, chắc sẽ không gọi ma quỷ lừa đảo gì đến đâu." Trương Nghi thắp xong ba nén hương, rì rầm nói một tràng, rồi hỏi, "Các vị thần tiên, tiên nữ, đi ngang qua ăn hương, làm việc tốt, nói cho chúng tôi biết làm sao để tìm được Đấng? Đấng, ngài có hiểu không, Đấng ấy, Đấng không thể gọi tên được ấy."

 

Làn khói trắng bay lên vấn vít, Khương Dã không nhận ra manh mối gì. Trương Nghi nheo mắt nhìn hồi lâu, lắc đầu nói: "Không ai trả lời cậu."

 

"Thử lại."

 

"... Được thôi."

 

Trương Nghi thắp liền ba trăm nén hương, thắp từ sáng đến tối.

 

"Làm việc tốt đi, cho một đáp án đi mà, dù là lừa chúng tôi?" Trương Nghi sắp oà khóc. Khương Dã cố chấp quá mức, anh ta nghi ngờ mình sẽ phải thắp hương đến vĩnh hằng.

 

Làn khói đột nhiên tạo ra một hình thù, mắt Trương Nghi bừng sáng, nói: "Có rồi có rồi!"

 

"Gì cơ?" Khương Dã hỏi.

 

"Cụ ma này nói..."Trương Nghi phân tích đáp án làn khói tạo ra, nói, "Vào mộng."

Bình Luận (0)
Comment