Mầm Ác

Chương 128

Hiện giờ tổng cộng Khương Dã tìm được hai hướng khả thi, một là tái dựng nghi lễ gọi thần của Tây Hạ, hai là nằm mơ. Tái dựng nghi lễ gọi thần cực kỳ khó, không chỉ vì tài liệu lịch sử có liên quan quá ít, mà còn vì thời kỳ này dính dáng đến vô số hiến tế tanh máu, đặc biệt cần người sống làm vật chứa cho thần giáng lâm, trở thành con rối chứa đựng ý chí của thần linh. Khương Dã đành bỏ công vào hướng còn lại, cậu nghe nói ở Quảng Tây có một bà đồng thôn quê rất nổi tiếng, từng được mời tham gia hội thảo chuyên ngành của học viện, bèn lên đường ghé thăm bà đồng. Bà đồng họ Hoàng, nghe cậu nói xong mục đích, thở dài nói: "Cậu phải nghĩ cho kỹ, Đấng là thứ không thể nhìn thẳng, cậu vào mộng tìm Đấng, có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa."

 

Khương Dã rất kiên định, "Cháu muốn đi."

 

"Được," bà cụ Hoàng nói, "Vào mộng một lần ba mươi nghìn tệ."

 

Khương Dã: "..."

 

Bà cụ Hoàng thắp nến thơm đặc chế của mình, bày trận quẻ trên giường, bảo Khương Dã nằm xuống. Khương Dã ngửi mùi hương gay mũi đó, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Cậu không mơ thấy gì cả, sau khi tỉnh dậy bà cụ Hoàng nói, có lẽ là cậu đã mơ thấy nhưng lại quên mất. Cậu im lặng, trả chín mươi nghìn tệ, ngủ thêm hai lần trong trận quẻ của bà cụ, vẫn không có tiến triển gì. Không thể tiếp tục như vậy được, ngày nào Khương Nhược Sơ cũng nhắn tin giục cậu quay về Bắc Kinh, còn bảo sẽ đến tìm cậu. Cậu âm thầm ghi nhớ trận quẻ của bà cụ Hoàng, trả thêm năm mươi nghìn tệ nữa mua nến thơm bà cụ tự làm, rồi quay về thủ đô.

 

Đêm nào cậu cũng ngủ trong trận quẻ, mong đợi được vào mộng gặp Đấng. Trận quẻ của bà cụ Hoàng không có tác dụng, cậu lại ghé thăm thầy đồng ở Chu Khê, Quý Châu, họ dùng âm thai dẫn cậu vào mộng, lần này cậu thật sự mơ thấy vô số người không có mặt mũi, nhưng từ đầu đến cuối đều không trông thấy vị thần màu trắng. Thẩm Đạc quen một Nam Mộc Tát của tộc Độc Long, ở tộc Độc Long, "Đấng" được gọi là "Đức Cách Lạp". Khương Dã nhờ Nam Mộc Tát giúp đỡ, Nam Mộc Tát giật mình tái mét, liên tục bảo Khương Dã rằng "Đức Cách Lạp" tà ác cỡ nào, tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp cận. Khương Dã vẫn khăng khăng, Nam Mộc Tát mới xách đèn dầu dẫn cậu ra mộ, và bảo Khương Dã rằng, ngủ ở nơi này sẽ gặp được tổ tiên của họ. Chỉ cần Khương Dã đủ chân thành, nhờ tổ tiên dẫn đường, có lẽ sẽ gặp được "Đức Cách Lạp".

 

Kỳ nghỉ hè năm ba, Khương Dã tiêu sạch ở mộ tổ tiên tộc Độc Long, vào đêm trước khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cậu chuẩn bị quay về Bắc Kinh, cuối cùng cậu cũng mơ thấy một cụ già khóc lóc. Cụ già gù lưng, đứng sau gốc cây, khóc nghẹn ngào.

 

"Cụ ơi, dẫn cháu đi gặp "Đức Cách Lạp" được không?" Khương Dã hỏi bằng tiếng tộc Độc Long.

 

Cụ già khóc lóc không ngừng, nhưng không trả lời cậu.

 

Khương Dã kiên nhẫn hỏi: "Cháu muốn gặp "Đức Cách Lạp", cụ muốn bao nhiêu tiền âm phủ?"

 

Cụ già vẫn khóc lóc, hơn nữa càng lúc càng gần Khương Dã.

 

"Không cần tiền âm phủ ạ?" Khương Dã đã dày dạn kinh nghiệm, "Đốt một bác gái chăm sóc cụ nhé?"

 

Cụ già ngoảnh đầu lại, bộ phận trên mặt đảo lộn, tức giận ra mặt. Khương Dã phát hiện ra cụ già này là một bà cụ.

 

"Xin lỗi ạ, đốt một người mẫu nam." Khương Dã nói.

 

Vừa dứt lời, bà cụ đột nhiên biến mất. Khương Dã đang định nhíu mày, chợt thấy sương trắng quái dị nổi lên xung quanh mộ. Trong màn sương trắng, bóng cây mờ ảo, cây cối khô quắt như hình người vặn vẹo, có người dường như còn có gương mặt đau khổ. Khương Dã đi trong sương trắng, chợt nghe thấy tiếng xào xạc kỳ quái. Cậu ngoảnh đầu lại, ở đằng xa, trong rừng cây cổ thụ rậm rạp, dường như có một cái bóng khổng lồ đang đi chậm rãi. Một nỗi sợ không thể diễn tả bằng lời ùa vào lòng, nhưng Khương Dã lại kìm nén cơn khó chịu trong lòng, đứng im tại chỗ, nhìn cái bóng khổng lồ đó.

 

"Cận Phi Trạch——" Cậu hét lên.

 

Cái bóng khổng lồ nọ dừng lại, vô số xúc tu ngo ngoe thò ra từ trong màn sương trắng. Toàn thân xúc tu trắng muốt, rất to lớn, cuốn lên vô số lá rụng, lao thẳng về phía Khương Dã. Gáy cậu bỗng bị ai kéo, mắt cũng bị bịt lại, Khương Dã bị đè cứng xuống đất, không nhúc nhích được. Thứ gì đó nặng trĩu lướt qua tai, cậu cảm nhận được xúc tu lạnh toát lướt qua má mình. Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng được thả ra, thì ra là bà cụ đè trên lưng cậu, bịt mắt cậu.

 

Bà cụ đảo cặp mắt trắng ởn, mặt vô cảm nhìn cậu.

 

"Xin lỗi." Khương Dã nói khẽ, "Cháu l* m*ng quá."

 

Thần linh mới ra đời, cảnh giác với tất cả tựa thú non trong rừng rậm, cậu không thể tùy tiện tiếp cận được.

 

Sau khi tỉnh giấc, Khương Dã đi hỏi Nam Mộc Tát bà cụ đó là ai. Cậu vẽ lại dung mạo bà cụ, Nam Mộc Tát cực kỳ kích động, tìm ảnh gia tộc cho cậu xem. Thì ra bà cụ đó là bà cố của Nam Mộc Tát, Nam Mộc Tát bảo rằng bà cố của mình pháp lực vô bờ, thần thông quảng đại, thuở sinh thời là thầy mo nức tiếng xa gần, kể rất hăng say. Khương Dã đốt một người mẫu nam tám múi cơ bụng cho bà cố theo lời giao hẹn, còn gọi điện thoại cho học viện, bảo sẽ về báo cáo muộn vài ngày.

 

Kể từ khi vào mộng nhìn thấy Đấng, tinh thần Khương Dã suy sụp mấy ngày liền, nhìn cái gì cũng thấy bóng chồng lên nhau. Nam Mộc Tát bảo tinh thần của cậu bị ảnh hưởng, bảo cậu không được nhìn thẳng vào thần linh bằng mắt thường nữa. Nam Mộc Tát đốt một chiếc khăn màu đen cho bà cố, bảo lần sau nếu cậu thật sự muốn nhìn thì đeo khăn mà nhìn. Khương Dã đăm chiêu nhìn chiếc khăn trong chậu lửa, hỏi mượn Nam Mộc Tát chiếc xe điện của bà, lái xe lên thị trấn mua nửa cân bánh sơn tra, đốt cho bà cố.

 

Ngày thứ ba, Khương Dã vào mộng lần nữa. Lần này, bên cạnh bà cố có thêm người mẫu nam mặc âu phục hai má tô đỏ chót. Nom bà cố rất vui vẻ, đưa khăn và bánh sơn tra cho Khương Dã. Khương Dã dùng khăn bịt mắt, ngồi trong rừng, lặng lẽ chờ Đấng xuất hiện.

 

"Xào xạc—— Xào xạc——"

 

Đấng đã đến.

 

Khương Dã nhìn cái bóng cao chọc trời nọ, vứt bánh sơn tra vào sương mù. Lại có vô số xúc tu trắng múa may thò ra, lần này Khương Dã đã chuẩn bị trước, né trái né phải, vừa ném bánh sơn tra, vừa tránh xúc tu. Nhưng Đấng hoàn toàn phớt lờ bánh sơn tra, lao thẳng đến Khương Dã. Khương Dã không né kịp, xúc tu xuyên thủng tay trái của cậu, máu tươi lênh láng. Xúc tu trắng rụt lại, máu Khương Dã bị Đấng hút vào. Khương Dã đau co rúm người, Đấng đột nhiên rụt xúc tu, máu nhỏ lên bánh sơn tra, xúc tu đi một vòng quanh bánh sơn tra, như đang thăm dò, sau đó quấn bánh sơn tra lên, rụt về màn sương trắng.

 

Thảo nào Bạch Tiêu Quân bảo vị cậu rất quen, thì ra là lúc này, Đấng đã uống máu của cậu.

 

Bà cố đột nhiên xuất hiện, một tay kẹp người mẫu nam, một tay vác Khương Dã bị thương, nhanh chóng rút lui.

 

Khương Dã tỉnh dậy, mu bàn tay trái có thêm một vết thương đẫm máu. Nam Mộc Tát sợ chết khiếp, đưa cậu đến bệnh viện ngay trong đêm.

 

Vết thương thể xác thần tạo ra trong mơ sẽ dội đến hiện thực, tâm trạng Khương Dã nặng trĩu, cậu không biết phải nói chuyện với Cận Phi Trạch như thế nào. Nam Mộc Tát nói, bà cố đã báo mộng cho ta, bảo cháu đừng đến nữa, quá nguy hiểm. Lần này bị thương quá nghiêm trọng, đánh động đến học viện, Khương Nhược Sơ đã nhậm chức ở học viện chạy đến ngôi làng nọ, xách Khương Dã về.

 

"Tay con suýt thì tàn phế rồi, con biết không hả?" Khương Nhược Sơ vừa lái ô tô, vừa nhìn Khương Dã ở ghế sau qua gương chiếu hậu.

 

Cậu thanh niên trông ra cây cối lùi lại vùn vụt ngoài cửa sổ, ánh đèn neon hắt lên mặt cậu, sáng tối đan xen.

 

"Con xin lỗi."

 

"Lần nào con cũng nói xin lỗi, nhưng lần sau vẫn dám làm tiếp." Khương Nhược Sơ sẵng giọng, "Thằng nhóc này, sao cứ để mẹ lo thế? Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, suốt ngày mù mịt..."

 

Bà sắp nổi cáu, đang định mắng mỏ Khương Dã một trận, chợt vẻ mặt thay đổi, Alfa chui ra.

 

"Tiểu Dã, dạo này mẹ con toàn mất ngủ, không ngủ được."

 

Khương Dã cụp mắt, "Con xin lỗi, lần sau sẽ chú ý an toàn."

 

"Con đã bao giờ nghĩ rằng việc con làm quá nguy hiểm, mẹ con và Diệu Diệu đều rất lo cho con không, không thể bỏ cuộc được à?"

 

Khương Dã im bặt. Nếu lão gia ở đây, lão gia sẽ lo lắng cho Cận Phi Trạch. Nếu cô Thi ở đây, cô Thi cũng sẽ lo lắng cho Cận Phi Trạch. Nhưng họ đều không còn nữa, trên thế giới này, chỉ còn một mình Khương Dã nhớ đến Cận Phi Trạch mà thôi.

 

Nếu như cậu bỏ cuộc, thế thì Cận Phi Trạch sẽ chìm đắm trong bóng tối, cô độc mãi mãi.

 

"Không được." Khương Dã siết nắm đấm, đau thương kết thành sương nơi đáy mắt, "Con không thể bỏ cuộc được."

 

"..." Alfa ngẫm nghĩ, nói, "Thế này đi, cho mẹ ba tháng, mẹ nghĩ cách giúp con. Trong vòng ba tháng, con không được tự tiện vào mộng."

 

Khương Dã cau mày, "Mẹ."

 

Alfa giơ tay, "Nghe lời đi, nếu không mẹ cũng sẽ cáu đấy."

 

.

 

Alfa mất ba tháng trời, tìm được một cách khá ổn thoả. Bà đưa cho Khương Dã một hộp người giấy tí hon, nói: "Trước mỗi lần vào mộng, dán người giấy vào ngực. Như thế thì khi con vào mộng, sẽ dùng người giấy thay thế mình. Con bị thương, người giấy sẽ bị thương thay con, không ảnh hưởng đến thể xác của con. Nhưng, con phải nhớ, đau đớn là thật."

 

Khương Dã nhận người giấy, "Con hiểu rồi."

 

Cậu đốt thêm một người mẫu nam ngoại quốc tóc vàng mắt xanh cho bà cố, xin bà cố tiếp tục giúp mình. Nam Mộc Tát bảo bà cố đồng ý, Khương Dã tiếp tục đốt bánh sơn tra gửi nhờ chỗ bà cố. Lần thứ ba vào mộng, Khương Dã dán người giấy lên lồng ngực. Vào mộng, cậu phát hiện mình ăn mặc giống hệt người giấy, áo khoác da màu đen, quần dài màu đen, là gu thẩm mỹ của Alfa.

 

Khương Dã đến chỗ bà cố nhận bánh sơn tra và khăn, cậu đeo khăn, ném bánh sơn tra vào sương mù. Xúc tu trắng điên cuồng phóng ra, Khương Dã né mất nửa tiếng đồng hồ, thể lực giảm sút, bị đuổi kịp. Lần này, xúc tu xuyên thủng vai cậu, làm cậu không nhúc nhích được. Máu bị hút vào xúc tu, làn da trắng của Đấng lờ mờ màu máu tươi tắn. Khương Dã muốn giãy giụa mà không kịp, ngay sau đó, xúc tu luồn vào lồng ngực cậu, quấn lấy trái tim cậu.

 

Đây là lần đầu tiên Khương Dã thực sự đối mặt với cái chết. Cậu cảm thấy tim mình chậm rãi đóng băng, như bị tuyết bao phủ.

 

Khương Dã ho dữ dội tỉnh dậy, người giấy đã nát vụn, lồng ngực vẫn còn cảm giác lạnh toát ấy, như có một nắm tuyết tồn tại ở đáy lòng.

 

Nam Mộc Tát lắc đầu nguầy nguậy, "Chàng trai, cơ thể không chịu nổi đâu."

 

"Không quan trọng." Khương Dã nói.

 

Thần linh mới chào đời nóng nảy điên rồ, mỗi lần vào mộng Đấng đều thể hiện tính công kích cực mạnh. Mỗi lần vào mộng đều không ngoại lệ, đều kết thúc bằng cái chết của Khương Dã. Lần trước ở thành Hắc Sơn, Khương Dã tuỳ tiện chạm vào Bạch Tiêu Quân, mặc dù Bạch Tiêu Quân đã quen với cậu, nhưng càng muốn ăn thịt cậu hơn. Thần linh rất nguy hiểm, dù là đối với Khương Dã.

 

Tử vong thường xuyên, mặc dù có người giấy hứng chịu xui xẻo, cơ thể cũng không chịu đựng được đau đớn cực đoan, Khương Dã đành phải cách vài ngày vào mộng một lần. Trải qua hai năm trời, lần vào mộng thứ 182, xúc tu lại chui vào cơ thể lần nữa, Khương Dã đau đến mức co quắp người, vẫn ôm lấy chi của Đấng bò tiếp, lại gần Đấng. Cơ thể Đấng sừng sững đằng xa, trong tầm nhìn bịt khăn đen của Khương Dã, Đấng đang lặng lẽ nhìn cậu chăm chú.

 

"Cận Phi Trạch..." Khương Dã hộc máu miệng, mùi gỉ sét lan toả trong miệng, "Cậu phải tìm lại bản thân mình... Cậu nghe thấy chưa!"

 

Thêm nhiều xúc tu chui vào cơ thể cậu, cậu nghe thấy tiếng xương gãy đôi, cơ thể bị xé nát.

 

"Cận Phi Trạch!" Khương Dã gầm lên.

 

Cậu không bò nổi nữa, nằm ngửa trong rừng. Trước mắt có bông tuyết rơi xuống, rơi vào chiếc khăn đen của cậu. Thế giới trắng xoá, nhiệt độ của cậu đang phân tán từng chút một. Đau quá, cậu nghĩ, đau đến mức không cảm thấy đau nữa. Vào mộng thời gian dài, dù là ngoài giấc mơ, lục phủ ngũ tạng của cậu vẫn đau quặn thắt.

 

Bên ngoài tấm khăn, một cái bóng khổng lồ bao trùm. Cậu nhìn thấy thấp thoáng một cặp mắt vàng rực, ma mị kỳ dị, tựa ngọn lửa nung vàng.

 

Cậu giãy giụa chống cơ thể vỡ vụn dậy, ngẩng gò má dính đầy vết máu, xích lại gần cơ thể gồ ghề mơ hồ của Đấng. Đấng đứng im bất động, dường như cặp mắt vàng đang nhìn cậu chăm chú. Cậu nhắm mắt lại, hôn lên má Đấng.

 

"Cận Phi Trạch, tôi phải chết bao nhiêu lần mới gọi được cậu về đây?"

 

Nước mắt chua chát rơi xuống, cậu dùng hết chút sức lực cuối cùng dựa vào xúc tu của Đấng, lắng nghe nhịp tim như tiếng trống của Đấng, nhắm nghiền hai mắt.

 

Trong mơ màng, dường như cậu đang nằm mơ, trong mơ cậu nghe thấy tiếng gọi của Cận Phi Trạch——

 

"Tiểu Dã..."

 

Bình Luận (0)
Comment