Thế là, lần đầu tiên Đấng mở cặp mắt vàng rực, săm soi sinh mạng yếu ớt này. Thời gian của loài người nhân quả tuần hoàn, có đầu có cuối, còn thời gian của thần linh thì như một chiếc khăn tay kẻ ca rô trải phẳng, không có trước sau, không có đầu đuôi. Thời gian là mảnh vụn, không nối tiếp, cũng không liền mạch. Có một số mảnh cắt thời gian vẫn còn tồn tại Hắc Thần, Đấng có thể nhìn thấy bóng thứ xấu xí bẩn thỉu đó phản chiếu ở thế giới này. Đấng chọn những mảnh cắt thời gian có tầm nhìn rõ ràng, quan sát cậu trong giấc mộng vô tận. Cậu như một hình nhân tí hon đi trong lòng bàn tay của Đấng, yếu ớt mà dũng cảm. Đấng có thể nhìn thấy cơ thể trắng toát, quả tim đỏ đang đập, máu chảy trong tứ chi của cậu, nhưng không thấy được suy nghĩ trong đầu cậu.
Đấng bỗng thấy tò mò.
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Khương Dã... Cái tên như ký hiệu này, có ý nghĩa gì?
Loài người luôn tràn ngập tò mò đối với những điều chưa biết, khi họ cho rằng thần linh có thể làm được mọi thứ, họ bèn mong đợi Đấng giáng lâm. Thầy mo Tây Hạ có được nghi thức gọi thần, tiêu tốn hàng vạn nhân lực dựng thành Hắc Sơn ở Hắc Sơn Gobi, chào đón thần linh giáng lâm. Chiều không gian cao giáng lâm không dễ dàng như vậy, giống như sinh vật ba chiều muốn tiến vào thế giới hai chiều chỉ có chiều cao và chiều rộng, thì phải ép phẳng bản thân mình. Tiến vào thế giới chiều thấp hơn, Đấng phải làm ý chí vượt qua giới hạn chiều không gian, tiến vào một vùng giới hạn, sống trong xiềng xích của thời gian như con người bằng cơ thể vật chứa dùng để giáng lâm. Bản thể của Đấng ngủ say bên ngoài thời gian, còn ý chí của Đấng thì đến thế giới của cậu.
Mà tiến vào thời gian Hắc Thần tồn tại thì càng nguy hiểm khó lường hơn, Đấng thay thế Hắc Thần trở thành vị thần mới, Họ bẩm sinh đối chọi lẫn nhau, thù hằn lẫn nhau. Khi Đấng ra đời, từ đó thời gian chia làm đôi, Đấng kiểm soát tương lai, Hắc Thần kiểm soát quá khứ. Đấng tiến vào quá khứ, ắt sẽ phải đối chọi với Hắc Thần, đồng thời phải trả giá và sức lực khổng lồ.
Sự việc đúng như Đấng tưởng tượng, Đấng giáng lâm trong thân xác của Bạch Tiêu quân, tín đồ của Hắc Thần đấu tranh với Đấng hàng nghìn năm trong thành Hắc Sơn. Ý chí của Đấng bị mắc kẹt trong thân xác không mục rữa, chịu đựng nghìn năm giày vò và cô độc, chờ đợi thời gian trôi qua quan tài như nước chảy. Đấng chờ cậu chào đời, chờ cậu bôn ba ngàn dặm, chờ cậu đến thành Hắc Sơn, gặp Đấng.
Cuối cùng cậu cũng đến, niềm hưng phấn của Đấng khiến mỗi một xúc tu đều run rẩy. Đấng kéo cậu vào quan tài, nhấm nháp nước bọt giữa môi cậu. Quả nhiên, cậu cũng ngọt ngào y như trong mơ, khiến Đấng thèm nhỏ dãi. Ăn uống mang tới niềm vui cho Đấng, nỗi khổ vì mắc kẹt trong lồng giam thời gian hàng nghìn năm đều có thể tiêu tan, có điều thế này còn lâu mới đủ, Đấng muốn nhiều hơn nữa, ngọt ngào sâu đậm hơn nữa. Khi Đấng cố chui vào cơ thể cậu, tóm lấy trái tim đỏ tươi ngọt lịm của cậu, chính Đấng của quá khứ lại ngăn chặn tất cả. Không biết tại sao, Đấng nằm trước quan tài vàng nghiêng cái đầu vỡ nát, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của cậu, bỗng có cảm giác không nỡ.
Đáng lẽ thần không có tình cảm, đáng lẽ thần chỉ có bản năng.
Khi tín đồ của Hắc Thần cố vượt qua quan tài vàng, bắt thức ăn Đấng yêu thích, gần như bản năng, Đấng cuốn nó vào quan tài vàng, cùng diệt vong với nó. Giáng lâm kết thúc, Đấng lại trở về bên ngoài thời gian. Đấng chợt cảm thấy nỗi trống trải và cô đơn xưa nay chưa từng có, trong không gian bao la không có bất cứ vật gì, Đấng cảm thấy mình cần một sự tồn tại đặc biệt, để khoả lấp nội tâm trống rỗng của Đấng.
Thì ra, dõi theo cậu chính là bản năng của Đấng.
Giấc mộng vẫn còn tiếp tục, không ai triệu hồi Đấng, Đấng chỉ có thể gặp cậu trong mơ. Lần này, Đấng lại thử phân giải cậu, ăn cậu. Nhưng khi Đấng chạm vào dòng máu ấm áp của cậu lần nữa, còn cậu be bét máu tươi, ngửa mặt hôn lên má Đấng, Đấng cảm nhận được nhiệt độ mềm mại đó, ý chí trước giờ đứng im đã chuyển động, giống như làn gió thoảng qua đầm nước sâu cổ kính, dấy lên gợn sóng lăn tăn. Toàn bộ mảnh vỡ thời gian được chọn lựa ra tự động, xuất hiện trước mắt Đấng. Trong đồng tử mắt vàng rực có thứ gì đó vỡ vụn như thuỷ tinh, để lộ quá khứ.
Cuối cùng Đấng cũng nhớ ra ý nghĩa của "Khương Dã".
Cậu là điểm neo sự tồn tại của Đấng, có cậu, Đấng mới tìm lại được bản thân mình – "Cận Phi Trạch".
Có điều, trước khi gặp lại cậu, Đấng còn phải giáng lâm thêm một lần nữa. Tất cả đã xảy ra, đồng thời tất cả vẫn chưa bắt đầu. Giang Nhiên tiến vào thân xác thần sau khi cậu mười tuổi, hạn chế năng lực xoá bỏ sự tồn tại của cậu của Hắc Thần. Vậy thì Đấng phải đến trước khi cậu mười tuổi, chống lại Hắc Thần tập kích cậu. Trong dòng thời gian của cậu, gặp gỡ là nhân, phải lòng là quả. Trong thế giới của Đấng, tất cả đều như những mảnh vỡ, song song cùng một lúc. Đấng phải ghép những mảnh có cậu, đây là ý nghĩa duy nhất của thời gian đối với Đấng.
Cơ thể của Khương Dã không chịu đựng được nữa, lần trước tỉnh mộng chưa được bao lâu, cậu đã rơi vào hôn mê, làm Nam Mộc Tát sợ chết khiếp, lại gọi xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện ngay trong đêm. Lần này bất kể Khương Dã đốt bao nhiêu người mẫu nam, loại người gì cũng vô ích, bà cố chẳng chịu giúp nữa. Hoắc Ngang, Trương Nghi và Lý Diệu Diệu đi thâu đêm từ Bắc Kinh đến, luân phiên trông chừng cậu không cho cậu làm liều.
"Có lẽ cậu phải đổi cách khác," Trương Nghi vắt hết óc khuyên nhủ cậu, "Cậu muốn trò chuyện với Đấng, có lẽ không chỉ có một cách là vào mộng. Hay là tôi lại thắp hương hỏi giúp cậu nhé, chưa biết chừng lại gặp được cao nhân nào thì sao."
Hoắc Ngang nghiêm túc gật đầu, "Đúng thế."
Lý Diệu Diệu trợn mắt to như chuông đồng, "Không được, làm liều!"
Hoắc Ngang lướt điện thoại, kéo cậu vào nhóm kết bạn đại học Thủ Đô, "Tôi thấy cậu là độc thân lâu quá đấy, mau tìm đối tượng đi."
Cậu vừa vào đã có một yêu cầu kết bạn nhảy ra. Là một bạn trong nhóm, đọc chú thích là cùng học viện với cậu, ảnh đại diện là trai cơ bắp tám múi.
Yêu cầu kết bạn viết: 20cm, ch*ch dạo không?
Khương Dã: "..."
"Gì cơ?! 20cm??" Hoắc Ngang vô tình liếc thấy điện thoại của cậu, lập tức nổi cáu, "Tôi muốn xem thử xem cậu ta có 20cm thật không."
Dứt lời, y giằng lấy điện thoại của Khương Dã, chấp nhận yêu cầu, nhắn tin xoành xoạch.
Argos: [Xem thực lực.]
Lưu Niên: [Ảnh]
Hoắc Ngang không tin nổi, "Vãi! Tiên sư, tôi không tin, chắc chắn là đã qua chỉnh sửa."
Khương Dã: "..."
WeChat của cậu bẩn rồi.
Lý Diệu Diệu ngờ nghệch hỏi: "Nghĩa, là gì?"
Trương Nghi bịt tai cô, "Trẻ con không được nghe!!"
Gần khỏi hẳn, cậu được Khương Nhược Sơ chuyển viện đến bệnh viên nhân dân Bắc Kinh, kiểm tra tổng quát một lần. Bác sĩ từng khám cho cậu lại hẹn trao đổi với cậu và Khương Nhược Sơ, biểu cảm rất nghiêm túc, nói: "Tiểu Dã, cơ thể cậu có vài điểm bất thường, cậu đã phát hiện ra chưa?"
Khương Nhược Sơ rất căng thẳng, "Bác sĩ nói thẳng đi ạ, đừng lấp lửng nữa. Nó bị làm sao? Nó... Nó không sống được bao lâu nữa à?"
"Không phải đâu, ngược lại," bác sĩ quan sát Khương Dã, nói, "Cậu không phát hiện ra à, đã bốn năm trôi qua, cậu đã hai mươi ba tuổi rồi, nhưng vẫn trẻ măng như bốn năm trước."
Khương Nhược Sơ lau mồ hôi, "Con trai tôi đẹp mã."
Bác sĩ xoa cằm, "Không chỉ vậy, các chỉ số sức khoẻ của cậu cũng giống hệt mấy năm trước, chẳng thay đổi đến cả số lẻ. Lẽ nào là vì cậu đã bị cấy con mắt thứ ba...?"
"Bác sĩ cứ từ từ nghiên cứu, chúng tôi về nhà đây." Khương Nhược Sơ nói.
Bà đã bán căn biệt thự Thâm Quyến từ lâu, mua một căn nhà ở Bắc Kinh. Bắc Kinh đã vào cuối thu, lá phong rụng đầy núi, đỏ rực hết tầm mắt. Thời gian trôi qua như thoi đưa, đã hơn bốn năm từ khi Cận Phi Trạch ra đi, nhưng phong cảnh Bắc Kinh chẳng thay đổi gì nhiều. Đứng cạnh cửa sổ sát sàn nhìn ra ngoài, mọi người lái xe đạp đi trong lá phong, rất tự do. Khương Dã đang học thạc sĩ dưới sự dẫn dắt của Thẩm Đạc, để không cho Khương Dã cứ nghĩ đến việc vào mộng, Thẩm Đạc cố tình xếp lịch cậu dày đặc. Tên 20cm trong WeChat thi thoảng lại trêu ghẹo Khương Dã, Khương Dã bèn chặn hắn.
Ngoại trừ đi học, Thẩm Đạc còn cho cậu đi thực địa. Đều là nhiệm vụ cứu người, Thẩm Đạc biết Khương Dã trọng đạo đức, sẽ không thấy chết mà không cứu. Thẩm Đạc nói với biểu cảm nghiêm túc: "Gần đây Hiệp Hội Thần Mộng đội mồ sống dậy, người phụ trách mới nhậm chức của họ đã làm nghi lễ gọi thần giáng lâm, một giám đốc trẻ tuổi sự nghiệp thành đạt bị mê hoặc, tự nguyện trở thành vật chứa thần. Nghi lễ kết thúc, tất cả mọi người tham gia nghi lễ ở hiện trường đều bị tay giám đốc đã hoá sinh vật lạ tấn công, tay giám đốc đó cũng mất tích. Hiện tại hệ thống của chúng ta vẫn chưa tìm được vị trí của hắn, cấp độ nguy hiểm của tay này là cấp cao nhất trong lịch sử, học viện đã cử toàn bộ nhân lực có thể huy động đi tìm hắn."
"Thần Mộng vẫn còn hoạt động ư?" Khương Dã nhíu mày.
Thẩm Đạc đưa iPad cho cậu xem, trên đó là hiện trường xảy ra nghi lễ gọi thần giáng lâm, toàn bộ thành viên Thần Mộng tham gia nghi lễ đều bị móc mắt.
"Đúng thế, Thần Mộng là một tổ chức khổng lồ, Sầm Duẫn và Hạ Tuân mà em từng nhắc đến chẳng qua chỉ là một phần trong số đó thôi. Chúng tôi đang điều tra chủ thể và người đầu tư của nó, dính dáng đến rất nhiều ông chủ lớn trong và ngoài nước, tình hình hơi khó nhằn. Em hãy đi giải cứu những người bị nhốt trong cấm địa ra đã, chuyện Thần Mộng để sau rồi tính." Thẩm Đạc vỗ vai cậu, "Tôi biết em muốn tìm Đấng, mặc dù không biết nguyên nhân em tìm Đấng, nhưng thi thoảng em cũng phải nghỉ ngơi, đừng cố gắng quá sức. Nghỉ ngơi một thời gian, làm việc khác, ví dụ như đi cứu cô thiếu nữ vô tội bị nhốt ở cấm địa này, thế nào?"
"..."Khương Dã nói, "Được thôi."
Đích đến nhiệm vụ lần này là một cấm địa cấp bốn, là một khách sạn nằm ở Thâm Quyến, tên là "khách sạn Hoa Hồng". Sau khi dẫn đội vào cấm địa, Khương Dã bắt đầu tìm kiếm và giải cứu cô nữ sinh đại học bị nhốt. Khách sạn cũ nát, đèn chùm phủ đầy bụi bặm, đứng ở sảnh tầng một nhìn xung quanh, khoé mắt liếc qua tấm kính vỡ, một con ma vẹo cổ chết vì treo cổ chợt xuất hiện ở phía cầu thang. Khương Dã phản ứng cực nhanh, bắn một phát ra sau lưng, con ma đó bị bắn trúng, lập tức biến mất.
Đàn em trong đội tấm tắc cảm thán: "Cấm địa cấp bốn thường chỉ có một sinh vật lạ, giờ đã bị đàn anh Khương bắn chết rồi, chúng ta có thể chểnh mảng được rồi."
Tình báo nói rằng nạn nhân ở tầng ba, Khương Dã dẫn người lên tầng ba giải cứu. Lên đến tầng hai, căn phòng cuối hành lang bỗng mở cửa, một cái bóng trắng vụt qua trong phòng.
Khương Dã nhíu mày.
Đàn em sửng sốt, "Không phải cấm địa cấp bốn chỉ có một sinh vật lạ ư, sao vẫn còn một con nữa?"
"Nơi này không ổn, chúng ta tăng tốc đi." Khương Dã cau mày nói.
Họ nhanh chóng lên tầng ba, đạp tung cửa phòng, đưa cô gái trốn trong nhà vệ sinh run như cầy sấy ra ngoài. Cô gái nhũn cả chân, không đi lại nổi, Khương Dã bảo đàn em cõng cô, mấy người nhanh chóng đi ra cửa. Vừa bước vào hành lang, mọi người bỗng nghe thấy một tiếng chuông ở chỗ thang máy.
Nơi này, ai lại dùng thang máy?
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Khương Dã dựa vào khung cửa, chĩa súng về phía thang máy, bảo các đàn em sau lưng đi mau. Thang máy từ từ mở cửa, trong thang máy không có gì cả, có một tấm thẻ đặt dưới sàn.
Khương Dã mím môi, đứng bên ngoài thang máy, kiểm tra bên trong thang. Cậu lo thang máy sẽ rơi xuống đột ngột, bèn vươn nòng súng lấy tấm thẻ ra ngoài.
Tấm thẻ in ảnh đôi chân mặc quần tất đen, dưới ảnh còn có một số điện thoại.
Khương Dã đọc lướt qua, vứt tấm thẻ đi, nhanh chóng rút lui theo đồng đội. Bay về Bắc Kinh đến ban đặc vụ giao nộp trang bị, Thẩm Đạc lấy ra một tấm thẻ từ áo gile của cậu. Đồng tử mắt Khương Dã co lại, chính là tấm thẻ cậu đã vứt đi, sao lại xuất hiện trong túi áo? Thẩm Đạc đọc mẩu quảng cáo khêu gợi này, suy cho cùng là lãnh đạo từng trải qua phong ba thăng trầm, Thẩm Đạc rất điềm tĩnh đưa trả tấm thẻ cho Khương Dã.
"Tiểu Dã, cô đơn thì tìm đối tượng đi, đừng đi nhầm đường, không tốt cho sức khoẻ đâu." Thẩm Đạc nói.
"Thầy hiểu lầm rồi."
"Tôi hiểu mà."
"... Thầy thật sự hiểu lầm rồi."
Thẩm Đạc tỏ vẻ "em không cần nói nữa đâu, tôi đều hiểu cả", nói: "Ngày mai là sinh nhật em đúng không, cho em nghỉ một ngày."
Thẩm Đạc cho rằng cậu muốn hẹn hò, bảo cậu ngày mai đừng đi thực địa. Cậu đang định tận dụng ngày nghỉ để vào mộng, điện thoại bỗng rung, là một tin nhắn——
"Em tên là Mỹ Mỹ, vừa đến Bắc Kinh làm thuê, cao 188, dài 20cm, kiếm chút tiền tiêu vặt sau giờ học, 258 (người ngốc nghếch ngờ nghệch) có thể bị em đụ 2 tiếng, xem ảnh của em ——> XXX"
Khương Dã: "..."
Cái vớ vẩn gì thế này.
Khương Dã đang định chặn thì chợt phát hiện ra, số điện thoại của người gửi tin nhắn chính là số điện thoại trên tấm thẻ nọ.
Bị ma ám rồi à? Khương Dã nghĩ.
Ma bây giờ tiến hoá quá, còn biết nhắn tin lừa người. Cậu đang ngẫm nghĩ thì điện thoại lại rung, số điện thoại này gửi yêu cầu kết bạn WeChat, biệt danh là Mỹ Mỹ, ảnh đại diện trắng xoá, ghi chú đề: 20cm, ch*ch dạo không? Mình hăng lắm đó.
Ghi chú này gần giống ghi chú trong yêu cầu của bạn học trong nhóm lần trước, Khương Dã nghi ngờ điện thoại của mình đã bị hack, chụp ảnh màn hình gửi cho Hoắc Ngang, bảo y điều tra tài liệu của ID này. Trốn tránh vô ích, đối phương nhắm vào Khương Dã, cậu cũng không sợ. Khương Dã chấp nhận yêu cầu, đối phương lập tức gửi tới một tin nhắn.
Mỹ Mỹ: [Chào anh nhó.]
*Mỹ Mỹ cố tình dùng teencode.
Argos: [258?]
Mỹ Mỹ: [Đúm đúm, rẻ lắm ó.]
Argos: [Địa điểm.]
Mỹ Mỹ: [Anh nóng vội thế, chúng ta có thể giao lưu tình cảm trước mờ.]
Khương Dã: "..."
Bên Hoắc Ngang chưa trả lời tin nhắn, Khương Dã nhìn thời gian, 22 giờ đúng, không còn sớm nữa, cậu tắm rửa, định vào mộng. Điện thoại đặt trên bàn rung không ngừng, cậu mặc kệ, dán người giấy lên ngực, nhắm mắt lại. Trong mơ, cậu lại đến khu rừng đó, nhưng lần này không có sương mù trắng, chẳng có gì cả. Lẽ nào không có Nam Mộc Tát, không có bà cố giúp đỡ thì cậu không thể gặp Đấng được ư?
Không gặp được gì, chỉ nằm một lúc đã tỉnh giấc, cậu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, giờ mới 23:30. Mở điện thoại kiểm tra tin nhắn theo thói quen, trên màn hình có một chuỗi thông báo tin nhắn dài. Mới được một tiếng đồng hồ rưỡi, Mỹ Mỹ đã gửi cho cậu N tin nhắn.
Mỹ Mỹ: [Sao anh không nói gì nữa?]
Mỹ Mỹ: [Đang bận gì thế? Không sao, Mỹ Mỹ rất ngoan, Mỹ Mỹ đợi anh nhó.]
Mỹ Mỹ: [Tại sao không để ý đến Mỹ Mỹ nữa?]
Mỹ Mỹ: [Anh ơi.]
Mỹ Mỹ: [Anh ơi.]
Mỹ Mỹ: [Anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi...]
Đằng sau toàn là " anh ơi".
Đối phương còn gửi nhãn dán gấu trúc đen trắng giơ con dao nhuốm máu định giết người.
Cái phong cách một lời khó nói hết này... quen quá. Khương Dã sững sờ.
Argos: [Địa điểm.]
Mỹ Mỹ: [Anh vừa tự xử đấy à?]
Argos: [...]
Mỹ Mỹ: [Công viên Hương Hải ngõ Thố Phòng khu phát triển, không gặp không về, phải đến trước mười hai giờ nhó.]