Mầm Ác

Chương 130

Là cậu ấy ư? Suy đoán khó tin dấy lên trong lòng Khương Dã. Cậu lao ra cửa, cầm lấy chìa khoá xe ô tô của mẹ ở cửa ra vào, đang định đi giày thì Khương Nhược Sơ nghe thấy tiếng động, đắp mặt nạ đi ra từ phòng đọc, hỏi: "Khuya thế này rồi, con đi đâu?"

 

Khương Dã không biết nên nói như thế nào, nhíu mày mãi không nói gì.

 

Khương Nhược Sơ nhớ đến chuyện hôm nay Thẩm Đạc nói với mình, dằn cơn tức nói: "ch*ch dạo? Hay là chơi gái? Mẹ không mong con giàu sang phú quý, ít nhất con cũng phải làm người tử tế. Con là con trai của mẹ, người khác mẹ mặc kệ, nhưng con thì mẹ phải quản. Alfa toàn bảo dịu dàng hơn với con, con biết chừng mực, nhưng con suốt ngày hồn vía để đâu đâu, làm mấy chuyện kỳ quái, mẹ thật sự..."

 

Thấy bà lại sắp bật chế độ dạy bảo, Khương Dã vội vàng phủ nhận: "Con không chơi gái."

 

Khương Nhược Sơ nghẹn họng, hỏi thăm dò: "Có đối tượng rồi à?"

 

"... Có thể ạ." Khương Dã nói.

 

"Con đợi một lát." Khương Nhược Sơ quay về phòng đọc, lấy một chiếc áo gió màu đen ra, bảo cậu mặc vào.

 

Túi áo cưng cứng, Khương Dã thò tay vào móc ra xem, là bao cao su.

 

Khương Dã im lặng.

 

"Đêm khuya lái xe chú ý an toàn." Khương Nhược Sơ vỗ cậu, "Đi đi."

 

Hai mươi phút sau, Khương Dã đã tới công viên. Dưới màn đêm, mặt nước đen ngòm, đèn neon của quán bar rực rỡ phản chiếu trong nước, tiếng hát hò của người khác vọng tới, âm thanh và ánh sáng hỗn loạn. Khương Dã dựa vào lan can đá cẩm thạch, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, từ đầu đến cuối vẫn không đợi được người tên "Mỹ Mỹ" nọ.

 

Là cậu nghĩ nhiều ư? Có lẽ cậu chỉ là gặp phải kẻ lừa đảo thôi.

 

Đáng lẽ không nên ôm ấp hy vọng. Cậu lặng lẽ nghĩ bụng, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, càng đau lòng, càng buồn bã.

 

Kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ đúng, Khương Dã quay người định về nhà, chợt một tin nhắn nhảy ra trong khung thoại WeChat.

 

Xin đừng đọc ở bất cứ đâu mà người đăng không phải bạn Thần.

 

Mỹ Mỹ: [Ngẩng đầu lên.]

 

Khương Dã ngửa đầu lên, bầu trời đêm đen chợt có vô số pháo hoa bay lên, nổ đùng đoàng, bung nở rạng rỡ trên không trung. Tất cả mọi người trên phố đều vô thức ngẩng đầu, dừng lại xem. Khương Dã tháo kính râm, pháo hoa thắp sáng đồng tử mắt màu vàng của cậu. Trong thế giới kỳ quái, pháo hoa ấy bắt mắt vô cùng, rực rỡ vô cùng.

 

Một người đàn ông cao ráo đứng bên cạnh cậu, cùng cậu dõi theo pháo hoa tuyệt đẹp ấy.

 

"Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Dã."

 

Chất giọng trầm quen thuộc vang lên bên tai, cậu ngoảnh đầu lại, bắt gặp cặp mắt mỉm cười ấm áp của Cận Phi Trạch. Pháo hoa nổ tung, ánh sáng rực rỡ hắt lên gò má trắng muốt của hắn, phác hoạ đường nét tuyệt đẹp của hắn. Gương mặt mỉm cười của hắn như sắp hoà vào quầng sáng loá mắt này.

 

"Đoàng——" Lại một chùm pháo hoa nổ tung.

 

Khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới đều bừng sáng.

 

"Cậu tìm lại được bản thân rồi à?" Khương Dã gần như không nghe thấy giọng mình.

 

"Ừm," Cận Phi Trạch cụp mắt nhìn cậu, "Chậm hơn cậu rất nhiều, cậu có trách mình không?"

 

Khương Dã giơ tay chạm vào hắn, chỉ sợ đây là mơ, hắn là bong bóng dưới nước, chạm vào là vỡ tan. Cận Phi Trạch tóm được tay cậu, cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Cận Phi Trạch. Không phải mơ, không tan biến, trong chớp mắt cảm xúc cuồn cuộn không thể diễn tả bằng lời dâng trào trong lòng, Khương Dã tiến lên một bước, ôm chầm lấy hắn.

 

Chờ đợi giây phút này, dường như đã đợi hàng nghìn năm.

 

"Tôi nhớ cậu lắm." Khương Dã nói khẽ.

 

"Mình xin lỗi." Cận Phi Trạch hôn lên trán cậu, "Để cậu đợi lâu quá."

 

"Bốn năm ba tháng tám mươi ngày."

 

"Cậu có thay lòng đổi dạ không?"

 

"Không."

 

"Có cũng không sao," Cận Phi Trạch cười rất xấu xa, "Mình có thể xoá bỏ nó, ví dụ như tên 20cm kia."

 

"..." Khương Dã nói, "Đừng làm việc vi phạm pháp luật."

 

"Nhưng mình thật sự rất muốn giết nó."

 

Khương Dã chau mày.

 

"Được rồi được rồi," Cận Phi Trạch véo má cậu, "Nghe lời Tiểu Dã mà."

 

Thần rất điên cuồng, nhưng thần bằng lòng giả vờ từ bi vì người mình yêu.

 

Cận Phi Trạch v**t v* mặt mày cậu, rồi cúi đầu quan sát tay cậu, tay trái có một vết sẹo bị dao đâm, tay phải cũng có một vết thương dữ tợn, nhìn mà khó chịu.

 

Cận Phi Trạch chạm vào vết sẹo của cậu, hỏi: "Còn đau không?"

 

Khương Dã lắc đầu.

 

Khương Dã hỏi: "Là cậu tấn công người tham gia gọi thần giáng lâm của Thần Mộng."

 

"Chỉ là móc mắt chúng thôi, mình không giết người nhé." Cận Phi Trạch phàn nàn, "Không đã tí nào."

 

"Đây là một lần giáng lâm à?" Khương Dã hỏi.

 

"Ừm."

 

Thần giáng lâm, thần cũng sẽ rời đi ư? Khương Dã im lặng rất lâu, gió đêm phớt qua gò má, dịu dàng tựa lông vũ.

 

Cuối cùng, cậu thốt ra câu hỏi cuối cùng: "Giáng lâm bao lâu?"

 

Cận Phi Trạch bật cười, mặt mày toả sáng. Thời gian như dừng lại ở giây phút này, pháo hoa đứng im trên bầu trời đêm, vĩnh viễn rực rỡ.

 

Hắn nói: "Một đời một kiếp."

 

TRUYỆN VẪN CÒN, CHƯA KẾT. 

----

Nay tui lên Lofter thấy toàn art Đốc chủ có bệnh, lại muốn nhảy cái hố này =)) đù má bộ Quỷ dữ này thì chưa tìm thấy cái fanart nào hết huhu

Bình Luận (0)
Comment