Tui đã bảo là truyện chưa kết mà lại =))
---
Cận Phi Trạch vừa dứt lời, còi cảnh báo đinh tai nhức óc vang lên bốn bề, rất nhiều xe chống đạn màu đen ùa vào công viên Hương Hải, bao vây Khương Dã và Cận Phi Trạch kín kẽ. Nhân viên đặc vụ của học viện bước xuống xe, tất cả đều nấp sau cửa xe, đạn lên nòng, tất cả mọi họng súng đen ngòm đều chĩa vào Cận Phi Trạch dưới ánh đèn neon.
Khương Dã nghe thấy họ dùng loa phát thanh: "Phát hiện sinh vật lạ độ nguy hiểm cao, người không phận sự sơ tán ngay."
"Chú ý! Sinh vật lạ bắt cóc một con tin! Sinh vật lạ bắt cóc một con tin!"
Bên học viện có người nhận ra Tiểu Dã, hét lớn: "Con tin là học trò của thầy Thẩm – Khương Dã! Bạn Khương Dã, đừng sợ! Giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ cứu cậu!!"
Khương Dã nghĩ một giây bèn vỡ lẽ, lúc trước Thẩm Đạc từng nói, Hiệp Hội Thần Mộng có một nhà đầu tư là giám đốc công ty mạng viễn thông, người đó tự nguyện hiến thân, cầu xin thần linh giáng lâm. Chắc Cận Phi Trạch đang dùng thể xác của tay giám đốc này, có điều không biết hắn thay đổi ngoại hình bằng cách gì thôi. Ngoại hình thay đổi, nhưng các thông tin sinh học như dấu vân tay, DNA đều không thay đổi. Học viện lần dấu thông tin sinh học của tay giám đốc đó, tìm đến đây.
Đặc vụ học viện bao vây kín bờ sông, rất nhiều người qua đường không hiểu tình huống, tò mò túm tụm bên ngoài thò đầu nhìn. Trực thăng bay qua đỉnh đầu Khương Dã, ánh đèn trắng toát chiếu xuống người Cận Phi Trạch và Khương Dã. Trong thế giới tối tăm, họ như hai người duy nhất được ánh sáng bao phủ.
"Tôi không bị bắt cóc, người bên cạnh tôi không nguy hiểm! Nghe tôi nói này, cậu ấy mới là người thật sự đã đồng hoá thần!" Khương Dã cố giải thích với họ.
"Tinh thần của cậu Khương Dã đã bị ảnh hưởng, xuất hiện triệu chứng mê sảng nghiêm trọng." Người của học viện hét lớn, "Xạ thủ hãy nhắm vào sinh vật lạ!"
"Cậu giải thích vô ích thôi," Cận Phi Trạch thong dong nói, "Cậu vẫn chưa phát hiện ra à? Chúng là một lũ ngu."
Khương Dã: "..."
Cận Phi Trạch bật cười nhẹ nhàng, "Có lúc mình rất thấu hiểu suy nghĩ của Hắc Thần muốn huỷ diệt thế giới, nhìn thấy đám thiểu năng ngu ngốc hết thuốc chữa này, lẽ nào không thấy thế giới không có chúng sẽ tốt đẹp hơn sao?"
Khương Dã cau mày, "Cận Phi Trạch, khôi phục sự tồn tại của bản thân cậu mau."
"Tiểu Dã ngốc nghếch ơi, mình chưa bao giờ biến mất, chỉ là chúng đã lãng quên mình mà thôi." Cận Phi Trạch nhún vai, "Khi mình không thể được nhắc đến, không thể được lý giải, thế giới này sẽ lãng quên mình. Nhớ ra mình phải tốn rất nhiều công sức, cách nhanh gọn nhất là ăn tiên đan sơn tra, biến thành tín đồ của mình. Có điều, mình không có nhiều tiên đan sơn tra đến thế."
Khương Dã: "..."
"Đừng lo," Cận Phi Trạch mỉm cười nói, "Mình có cách khiến chúng dừng lại."
Cậu ta sẽ không xoá bỏ toàn bộ bọn họ đấy chứ? Chuông báo động réo vang trong đầu Khương Dã.
Cậu đang định ngăn cản, Cận Phi Trạch đã tiến lên một bước, ấn gáy Khương Dã, cúi đầu hôn cậu.
Đèn pha của trực thăng rọi xuống đỉnh đầu họ, tất cả mọi người đều nhìn thấy họ hôn nhau trong quầng sáng. Người đi đường đứng xem bên ngoài cao giọng hoan hô, lũ lượt giơ điện thoại quay lại khung cảnh trước mắt. Đặc vụ học viện trố cả mắt, không biết nên chĩa súng vào đâu.
Giọng nói nôn nóng của Thẩm Đạc vọng ra từ bộ đàm, "Tiểu Dã sao rồi? Sao không trả lời!"
Đặc vụ lắp bắp trả lời: "Éc... Hình, hình như cậu ta bị sinh vật lạ cưỡng hôn."
"Cái gì?"
Mặt Khương Dã nóng bừng, ở đây bao nhiêu người nhìn, sao Cận Phi Trạch có thể hôn cậu ở đây thế này được?! Cậu cố đẩy Cận Phi Trạch ra, nhưng hắn bám riết không tha, lưỡi cạy mở quai hàm của cậu, luồn vào sâu hơn nữa, đ*ng t*nh hơn nữa. Giây phút này, đèn pha của trực thăng cứ như đèn rọi, vạch ra sân khấu chỉ có hai người họ trong đêm đen hỗn loạn này.
Tất cả nhóm người học viện đều ngơ ngác, không biết tiếp theo nên làm gì, sững sờ nhìn hai người họ hôn nhau. Một đặc vụ lén lút giơ điện thoại lên, mở Tiktok bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Cận Phi Trạch hơi tách ra khỏi Khương Dã, đầu mày cuối mắt đều là ý cười.
"Nhìn xem, mình nói rồi mà, họ không định nổ súng nữa."
Khương Dã hít sâu một hơi, bấm bụng nói: "Đi theo tôi."
Cận Phi Trạch tươi cười rạng rỡ, "Tuân lệnh."
Họ đã bị học viện bao vây, ngoại trừ học viện, tạm thời không đi nơi nào khác được. Khương Dã rất lo cục diện hiện tại, Cận Phi Trạch bản tính điên rồ, ngộ nhỡ đám người học viện chọc giận hắn, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu thẳng thắn toàn bộ câu chuyện, làm rõ thân phận thần linh của Cận Phi Trạch, có được học viện công nhận hay không? Khương Dã thầm lắc đầu, người của học viện sợ những điều chưa biết, huống hồ ngoài cậu ra không ai nhớ được sự tồn tại của Cận Phi Trạch, cậu vốn không thể làm họ tin Cận Phi Trạch là anh hùng đồng hoá thần được. Nếu học viện biết Cận Phi Trạch là Đấng, không chỉ không chấp nhận hắn, có thể còn sợ hãi hắn hơn nữa.
Hiện giờ chỉ có thể làm họ tin Khương Dã kiểm soát được Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch và Khương Dã cùng quay về học viện, họ lại đến phòng thẩm vấn của phòng thí nghiệm Bạch Ngân mà họ từng đến rất nhiều năm trước. Thẩm Đạc đích thân tới, Khương Dã nói: "Đeo vòng cổ cho cậu ấy đi."
Thẩm Đạc lắc đầu, "Việc này không phù hợp với quy định của học viện, cậu ta phải vào bể chứa."
"Thầy Thẩm," Khương Dã nói, "Bể chứa không nhốt được cậu ấy, thứ duy nhất khống chế được cậu ấy là vòng cổ của em."
Thẩm Đạc nhìn sang Cận Phi Trạch, hắn tỏ vẻ nhàm chán, ngồi trên ghế xoay vòng tròn.
"Rốt cuộc cậu ta là cái gì?" Thẩm Đạc lại hỏi.
Khương Dã tỉnh bơ nói dối: "Cậu ấy là quỷ dữ, giống người tạo ra em, bị Đấng xoá bỏ sự tồn tại. Mà vì người đó, em là người duy nhất nhớ được cậu ấy trên thế giới này. Thầy Thẩm, hãy tin em, cậu ấy rất xuất sắc, cậu ấy cũng giống người đó, đã cống hiến tất cả vì vận mệnh của loài người."
Khương Dã còn chưa dứt lời, Cận Phi Trạch đã nói: "Mình khát, mình muốn uống nước dâu sơn tra."
Khương Dã day trán, nói: "Năm ngoái nước dâu sơn tra đã phá sản rồi."
Cận Phi Trạch: "?"
Khương Dã an ủi hắn, "Nhịn đi, lát nữa mua trà sữa khác cho cậu uống."
Cận Phi Trạch sầm mặt, Khương Dã không cần hỏi cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Chắc chắn hắn đang nghĩ: Nước dâu sơn tra cũng phá sản rồi, tại sao thế giới này vẫn chưa tiêu đời?
Đang định an ủi hắn, hắn lại nhìn sang Thẩm Đạc, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, "Thầy Thẩm, thứ cho ta nói thẳng, giá trị của phần lớn học viện các người đều không bằng một cốc nước dâu sơn tra hai mươi tám tệ. Nước dâu sơn tra giá trị hơn cả các người cũng không còn nữa, sao các người còn chưa xấu hổ đi chết đi?"
Khương Dã: "..."
Thẩm Đạc chẳng hiểu mô tê gì, "Đây là anh hùng hiến thân vì vận mệnh loài người mà em nói đấy à?"
Không có nước dâu sơn tra, Cận Phi Trạch vô cùng nóng nảy, Thẩm Đạc nhốt hắn vào bể chứa trong kho lưu trữ sinh vật lạ, đi vệ sinh về phát hiện bể chứa trong kho đã vỡ hết, mọi sinh vật lạ hình thù dị dạng đều thê thảm trốn trong góc ôm chầm lấy nhau, nom rất yếu ớt đáng thương bất lực. Còn Cận Phi Trạch thì nhàn nhã ngồi trên trường kỷ, hỏi: "Bể chứa của các người giòn quá, gõ nhẹ một phát đã vỡ tan tành. Còn cách gì khác không, cho ta xem rốt cuộc các người yếu đến mức nào?"
Thẩm Đạc: "..."
Bảo vệ của học viện gấp rút vào cuộc, bất kể là đạn chu sa hay lưới điện, mọi biện pháp hạn chế đều không có hiệu quả với hắn. Cuối cùng Khương Dã im lặng bên cạnh bước tới, đeo vòng cổ cho hắn. Hắn yếu ớt gục vào lòng Khương Dã, "Mình kiệt sức rồi, cậu làm gì mình cũng được."
Mọi người: "..."
Khương Dã kéo hắn, hỏi Thẩm Đạc: "Bọn em về nhà được chưa ạ?"
Sắc mặt Thẩm Đạc rất phức tạp, "Tiểu Dã, em kiểm soát được cậu ta thật à?"
Khương Dã gật đầu, "Em đảm bảo."
"..." Thẩm Đạc cũng hết cách, "Được thôi, có điều thầy phải lắp định vị cho cậu ta."
Khương Dã dẫn Cận Phi Trạch rời khỏi phòng thí nghiệm Bạch Ngân, xuống hầm gửi xe. Mẹ cậu đã chờ sẵn bên cạnh ô tô, nhìn thấy hai người nắm tay nhau bước ra, bà nhướn mày.
Cận Phi Trạch mỉm cười, lên tiếng trước tiên: "Xin chào chị đẹp ạ."
"Dẻo miệng quá," Alfa tươi cười rạng rỡ, "Vừa điển trai vừa khéo ăn nói thế này, sao có thể là quỷ dữ hung tợn tàn ác được? Lại đây, chị bảo kê cho em, học viện dám động vào em, chị tẩn chết họ."
Khương Dã: "..."
Alfa mở cửa xe, Lý Diệu Diệu ngồi ở ghế lái phụ, tò mò dán mắt vào Cận Phi Trạch. Khương Dã và Cận Phi Trạch vào ghế sau, Alfa lái xe đưa họ về nhà. Khương Dã biết lý do Thẩm Đạc thoả hiệp, cho Cận Phi Trạch về nhà với họ, chẳng qua là đổi nơi khác làm lồng giam, nhà Khương Dã có Alfa và Lý Diệu Diệu, ngộ nhỡ Cận Phi Trạch có bất thường gì thì họ đều có thể phản ứng nhanh chóng. Khương Dã đoán giờ nhà mình đã lắp đầy máy quay rồi.
Chiếc ô tô chở bốn người lao vào màn đêm, ánh đèn neon ngoài cửa sổ lướt qua khuôn mặt Khương Dã, màu sắc kỳ ảo. Vầng trăng tròn vành vạnh, họ như đang đi trong cõi mộng của thần linh, đi về phía tương lai chưa rõ. Nếu là trước đây, có lẽ Khương Dã sẽ cảm thấy hoang mang, giờ nắm tay Cận Phi Trạch, cậu chợt cảm thấy bình yên vô tận.
"Em chính là người đồng hoá Đấng phải không." Alfa chợt nói.
Cận Phi Trạch cười nhạt, "Chị thông minh hơn người của học viện đấy."
"Tất nhiên rồi. Chuyện tồn tại và biến mất, chị có kinh nghiệm." Alfa nói, "Tiểu Dã, con cũng đừng trách học viện. Mấy lão già đó không dám mạo hiểm, có lúc nói dối họ cũng là cho họ một đường lui. Có Tiểu Thẩm đây, con chỉ cần cho họ một lý do thả các con đi, họ sẽ không làm khó con quá mức."
Khương Dã hỏi: "Mẹ, mẹ có muốn khôi phục sự tồn tại của mình không?"
"Khôi phục sự tồn tại của mẹ?"
"Để những người như Nhiếp Nam Nguyệt nhớ ra mẹ."
Alfa bật cười, "Không cần đâu. Đáng lẽ mẹ đã chết từ lâu rồi, là mẹ con cho mẹ cuộc đời thứ hai. Tiểu Dã, giờ mẹ có mẹ con, có các con là đủ rồi."
Bà đánh vô lăng, rẽ ngoặt đột ngột.
Khương Dã nhận ra đây không phải đường về nhà.
"Đi đâu thế ạ?"
"Chúng ta đi chỗ khác ở."
"Bên học viện..."
"Ai thèm để ý đến họ. Trước khi mẹ đến, họ lắp đầy máy quay khắp cả trong lẫn ngoài nhà mình đấy." Alfa cười ha ha, "Hai đứa vừa gặp lại, ắt sẽ nói những điều người ngoài không được nghe phải không? Đám ngu dốt đó, chúng ta mặc kệ họ. Đi, đưa hai đứa đi nghỉ mát!"
Alfa giẫm chân ga, chiếc xe tăng tốc lái vào màn đêm vô tận, lái vào bí ẩn vô hạn.