Mân Côi

Chương 55

Chẳng qua khiến Lâm Mân Côi không ngờ là, chỉến tranh lạnh lần này của bọn họ kéo dài tới tận năm sau.

Cuối năm bận rộn, cho dù không bận chăng nữa, các bộ ngành cũng bắt đầu bận bịu chuẩn bị năm mới. Năm nay ngành của Lâm Mân Côi cực kỳ bận, ban đầu cô vẫn còn thời gian nghĩ phải xử lý quan hệ với Phương Nhuợc Cuồng thế nào, nhưng rất nhanh... cô bận đến mức không có thời gian nghĩ đến những chuyện này.

Mà bên Phương Nhược Cuồng cũng vậy, sắp đến cuối năm, công ty xây dựng lại xảy ra chuyện. Có một công nhân ngã từ giàn thép xuống, còn chưa đưa tới bệnh viện đã tử vong tại chỗ.

Làm CEO của công ty, Phương Nhược Cuồng không ngừng không nghỉ chạy tới.

Do đó, đợi hai người hết bận, nhất là Phương Nhược Cuồng, lúc nhớ ra phải đi dỗ cô bé đáng yêu của anh, đối phương đã theo Thẩm Tường vui vẻ bay lượn.

Điện thoại kết nối, Lâm Mân Côi chỉ nói một câu em ra ngoài chơi rồi, cũng chúc năm mới vui vẻ liền cúp máy.

Nhất thờỉ, Phương Nhuợc Cuồng rất muốn cãi vã.

Trước đây tại sao anh không phát hiện cô bé này... hành hạ người ta thế.

Bất quá, chuyện bên này Phương Nhược Cuồng còn chưa giải quyết xong. Sự kiện công ty xây dựng chết nguời ảnh hưởng rất lớn với anh, tuy Phương Nhuợc Cuồng làm tốt cũng kịp thời xử lý, nhưng vẫn bị người có lòng riêng trắng trợn bới móc.

Khoảng thòi gian đó, Phương Nhược Cuồng bận tới mức một ngày chỉ ngủ có ba tiếng, trước khi ngủ còn phải gửi tin nhắn bình an cho cô bé.

Lâm Mân Côi trước giờ không thích gửi tin nhắn, chỉ xem thôi, thỉnh thoảng cô tâm huyết dâng trào mới gửi một chữ được.

Phương Nhược Cuồng cũng chẳng quan tâm, gửi tin nhắn không biết mệt.

Không biết tại sao, xa nhau không bao lâu mà anh rất nhớ có bé của anh.

Thẩm Tường thấy Lâm Mân Côi ôm điện thoại cười hihi, trong lòng cũng rõ vài phần, bèn đi tới rút điện thoại trên tay Lâm Mân Côi, nhìn một cái lập tức bật cười.

"Này... Mân Côi, ông chú nhà cậu quê mùa kinh... còn nói cái gì rnà trời lạnh mặc thêm áo... đừng quên nhớ anh... toàn mấy lời cổ lỗ sĩ... hahahaha..."

Tâm trạng Lâm Mân Côi tốt, việc này coi như hai người hòa rồi nhỉ? Có điều nói thật... cô cũng hơi nhớ anh.

Ngay sau đó mặt mày cô rạng rỡ, cướp điện thoại về, "Hừ... cậu kệ mình đi... mình thích đó... dám chê cuời người đàn ông của mình quê mùa... có giỏi cười A Tiêu nhà cậu đấy..."

Lâm Mân Côi vốn chỉ nói một câu, khônq ngờ Thẩm Tường lại biến sắc, trực tiếp ngắt lời.

Lâm Mân Côi nhạy cảm phát hiện được điều gì đó, vài bước đuổi theo.

"Tường Vi, cậu sao thế?" Lẽ nào cô nói sai sao?

Hai người ở nhà khách nghỉ mát ngay bờ biển này, mặc dù là mùa đông, nhưng ở đây rất ấm áp. Gió bỉển thổi vào, có mùi tanh nhàn nhạt đập vào mặt.

Thẩm Tường tựa vào lan can, mặc cho gió thổi mái tóc xoăn dài của mình, thấy Lâm Mân Côi lại gần đầy vẻ quan tâm, cô lắc đầu,"Không có việc gì... mình chỉ có cảm giác... đôi khi hai người ở bên nhau... còn không bằng độc thân..."

Dáng vẻ này của Thẩm Tường, phản ứng đầu tiên của Lâm Mân Côi là Thẩm Tường và Đường Tiêu xảy ra chuyện rồi.

Bất quá không đúng... nghe nói hồi trung học Vương Tiêu đã thích Thẩm Tường, vất vả lắm mới theo đuổi được, khi bọn họ lên máy bay, Vương Tiêu còn đích thân tiễn bọn họ mà...

Ngọt ngào thắm thiết vậy, sao có thể khiến Thẩm Tường có loại cảm thán này chứ.

"Có phải dì cả cậu sắp tới không? Tâm trạng khá bực bội?"

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Mân Côi chỉ có thể nghĩ tới giải thích duy nhất kia.

"Dì cả?" Sắc mặt Thẩm Tường càng trắng bệch hơn, không biết đã nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên vọt vào phòng tắm.

"Tường Vi... rốt cuộc cậu bị sao thế?"

Lâm Mân Côi đuổi theo, lại thấy Thẩm Tường ghé vào bồn cầu nôn ác liệt.

"Mình... mình khônq có dì cả hai tháng rồi..." Thẩm Tường ngẩng đầu, nở nụ cười thê lương với Lâm Mân Côi.

"..."

Lâm Mân Côi chưa nghĩ tới chuyện có con này, bởi dù sao cô vẫn còn trẻ, chưa chuẩn bị tốt cho việc làm mẹ.

Rõ ràng Thẩm Tường cũng vậy.

Hai người càng nghĩ càng sợ, chầm chậm đến bệnh viện gần đó mua que thử thai. Xem tờ hướng dẫn, hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Thẩm Tường trắng bệch, Lâm Mân Côi thì vô cùng sợ hãi, do dự một hồi nói, "Nếu không cậu gọi điện cho Vương Tiêu đi?"

"Không cần đâu..."

Thẩm Tường lập tức lắc đầu, "Nói không chừng do trúng thực đấy... Mình vốn không thích ăn hải sản... cậu quên rồi... gần đây mình ăn rất nhiều... Có thể chỉ là đau bụng..."

Thẩm Tường an ủi Lâm Mân Côi, cũng tự an ủỉ mình.

Chẳng qua tự mình an ủi không có cách nào giải quyết sự việc.

Nửa tiếng sau, Thẩm Tường bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng lung lay sắp đổ.

"Tường Vi..."

Lâm Mân Côi tiến lên nghênh đón.

Thẩm Tường cười cười, nhưng rất gượng gạo, đúng là... trời cao cũng không quan tâm mình...

Thẩm Tường mang thaỉ.

Lâm Mân Côi rất khó tưởng tượng nổi, trong thân thể nhỏ nhắn của Thẩm Tường lại cất giữ một cục cưng. Nhất thời cô hơi sợ hãi, cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng, so với cô, chỉ e hiện tại Thẩm Tường càng khó tiếp nhận hơn.

Ai có thể ngờ được, vui vẻ đón năm mới lại bỗng nhiên có một đứa con.

"Tường Vi... cậu tính sao? Chúng ta quay về nhé? Chuyện lớn thế, cậu không nói với Đường Tiêu à?"

Lâm Mân Côi nói xong, muốn gọi điện cho Đường Tiêu nhưng bị Thẩm Tường kéo tay lại

"Đừng..." Hít sâu một hơi, cô ấy thoáng cười cười, "Khoan nói với anh ấy đã..."

Nếu lúc nảy Lâm Mân Côi vẫn kkônq rõ Đường Tiêu và Thẩm Tường xảy ra chuyện rồi, thì uổng phí bản thân sống nhiều năm.

"Hai người... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Thẩm Tường rất phức tạp. Kế hoạch trong cuộc đời cô không kề có đứa con, thậm chí cũng chẳng có ba đứa bé.

Cô thừa dịp mình còn trẻ, làm nhiều chuyện một chút, kiếm thêm nhiều tiền tí, để tương lai được an nhàn, hoặc đến khi không muốn làm nửa thì dừng lại.

Nhưng không ngờ Đường Tiêu xuất hiện.

Hồi trung học trong lòng Thẩm Tường có một bí mật.

Bí mật đó thậm chí ngay cả Lâm Mân Côi, Thẩm Tường cũng không nói.

Từ nhỏ cô đã có lòng tự trọng rất cao, thích một cậu con trai mặt đầy mụn đã là một chuyện cô cảm thấy mất mặt nhất trong đời, khoan hãy nói tới thành tích của cậu con trai này không tốt, khiến cô cảm thấy tương lai của bọn họ không có bất kỳ khả năng nào.

Đường Tiêu thích cô, Thẩm Tường luôn bỉết.

Nhưng khi ấy Thẩm Tường là học sinh giỏi nhất lớp trung học, cũng là lớp trưởng. Hot boy thành tích tốt đẹp trai trong lớp cô không thèm, lại thích tên lưu manh Đường Tiêu mặt đầy mụn kia, làm Thẩm Tường cảm thấy rất mất mặt. Nhưng mơ hồ lại có một loại ngọt ngào khó tả.

Cô vừa đả kích Đường Tiêu, vừa ngầm bảo giáo viên chuyển Đường Tiêu tới làm bạn cùng bàn với cô.

Ngoài miệng nói là tích cực giúp bạn cùng tiến, chỉ có bản thân cô biết, cô hi vọng hắn trở thành người cô mong muốn.

Nhưng, Đường Tiêu không làm được. Hắn đẩy cô ra, nói cô dối trá, sau đó biến mất không thấy đâu.

Thẩm Tường cảm thấy thời gian một năm nay của mình uổng phí, đàn ông đều là kẻ vô ơn, phụ tình, dù gì cũng không hợp với cô.

Từ đó về sau, Thẩm Tường chỉ muốn sống một mình, chỉ muốn kiếm tiền để thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình.

Đàn ông... chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô.

"Trước khi đi mình từng cãi nhau với anh ấy..."

Uống một hớp nước, Thẩm Tường mỉm cười, chỉ là nụ cười ấy nhìn sao cũng thấy cay đắng.

"Mình rất hiếm khi có suy nghĩ này, mình cũng cảm thấy mình rất ngốc, bọn mình mới quen nhau không bao lâu, nhưng mình lại muốn lấy anh ấy..."

Có điều phản ứng lúc đó của Đường Tiêu làm Thẩm Tường rất thất vọng.

Hắn đẩy tay cô ra, gần như chạy trối chết.

Đêm hôm ấy, Thẩm Tường rơi nước mắt hiếm hoi, trong lòng mơ hồ có cảm giác, thực ra phần tình cảm thanh mai trúc mã này sớm đã không phải như cô nghĩ nữa.

Đường Tiêu, nói không chừng không thích cô như cô tưởng.

"... Vậy cậu cũng không thể giấu giếm như thế... cậu tính sao?"

Lâm Mân Côi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Thẩm Tường mỉm cười, trái lại nghĩ thoáng hơn Lâm Mân Côi.

"Kỳ nghỉ này vất vả lắm mới có, chúng ta đừng buông tha vậy... Còn chuyện đứa nhỏ, để mình suy nghĩ đã... Nói không chừng nghĩ rõ ràng rồi... mình cũng biết đường đời của mình sẽ đi thế nào..."

Trong lòng Lâm Mân Côi, Thẩm Tường là một cô gái rất có nguyên tắc. Nói cô ấy ngoài mềm trong cứng thậm chí nữ cường, nhưng Lâm Mân Côi không thấy thế.

Cô chỉ cảm thấy cuộc đời của Thẩm Tường rất có kế hoạch, đồng thời làm kế hoạch của mình một mạch cất bước.

Không giống cô, chỉ là một phế nhân.

Tối hôm đó, vì chuyện Thẩm Tường, Lâm Mân Côi khẩn thiết muốn gặp Phương Nhược Cuồng.

Sau gần một tháng chiến tranh lạnh, rốt cuộc cô gọi điện cho Phuơng Nhược Cuồng.

Chẳng qua đầu dây bên kia tuy Phương Nhược Cuồng nhận điện thoại, nhưng giọng nói rất mơ hồ, hình như đang ngủ.

Lâm Mân Côi có xem tin tức, bình thường Phương Nhược Cuồng gửi tin nhắn cũng có thông báo một chút việc làm gần đây của anh. Nghĩ tới anh chỉ ngủ ba tiếng một ngày, còn bị cô quấy rầy, nhất thời Lâm Mân Côi muốn cúp máy.

Nhưng trong nháy mắt, Phuơng Nhuợc Cuồng thoáng tỉnh táo.

"Hoa nhỏ?!" Giọng điệu hơi ngạc nhiên.

""Dạ." Vẫn là giọng nói quen thuộc, song chẳng hiểu sao khiến người ta an tâm.

"Anh chưa ngủ à?"

"Ừ..." Phương Nhược Cuồng nhếch khóe miệng, tuy rất mệt, nhưng giờ phút này anh đã hoàn toàn tỉnh táo, "Em đang chơi ở đâu..."

"Bờ biển nè... phong cảnh ở đây không tệ... còn rất ấm áp..."

"Ấm áp... Nghi Châu lạnh lắm..." Nói xong, Phuơng Nhuợc Cuồng hà một hơi, khói trắng lượn lờ, anh mỉm cuời.

Hóa ra trong khoảng thời gian này anh bận quá, ngay cả máy điều hòa trung tâm cũng quên mở.

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm,

Lâm Mân Côi rất muốn nói cho Phương Nhuợc Cuồng biết chuyện Thẩm Tường, nhưng lại sợ sau khi nói với anh, thì Đường Tiêu cũng biết nốt.

Nhất thờỉ cô xóa bỏ ý nghĩ này.

Hai người đã lâu không gặp, nói liên miên rất nhiều, hơn phân nửa đều là những lời thừa thải vô dụng trong mắt người ngoài. Nhưng đối với đôi tình nhân đã lâu không gặp lại khá dễ nghe.

Sau khi Lâm Mân Côi kể một câu chuyện cười lạnh có một không hai, song đầu dây bên kia không cười kịp lúc, một lát sau có tiếng hít thở an ổn xuyên qua điện thoại từ từ truyền đến.

Lâm Mân Côi chợt ngừng lại, thơm chiếc di động một cái.

"Ngủ ngon, người đàn ông của em."

Cũng chính giờ khắc này, bỗng nhiên Lâm Mân Côi có vô hạn dũng khí. cô chợt cảm thấy hôn nhân chẳng có gì đáng sợ cả.

Nếu đối phương là anh.

Có lẽ, cô sẽ dũng cảm đứng lên, chém hết chông gai, không sợ hãi nữa.

Chỉ vì -- người đó là anh.
Bình Luận (0)
Comment