Bên đây, Lâm Mân Côi hạ quyết tâm làm hòa với người nào đó. Cả hai ngọt ngào trò chuyện một đêm, Lâm Mân Côi biết năm mới này Phương Nhược Cuồng trải qua không vui vẻ lắm, cũng hơi đau lòng. Một ngày không gặp như cách ba thu, cô rất muốn ngồi máy bay bay thẳng về nhà.
Hơn nữa về phía Thẩm Tường, trải qua việc kiểm tra chính xác của bệnh viện, cô ấy thực sự đã mang thai.
Rất nhiều lần Lâm Mân Côi khuyên Thẩm Tường báo tin này cho Đường Tiêu nhưng Thẩm Tường đều cười từ chối, nói rằng không muốn phá hỏng bầu không khi tốt đẹp của năm mới.
Nghĩ đến sức khỏe Thẩm Tường, Lâm Mân Côi đề nghị sớm quay về nhưng Thẩm Tường lại khăng khăng đừng lãng phí kỳ nghỉ tốt đẹp vậy. Do đó hai người cùng nhau đón năm mới ở thành phố ven biển ấm áp.
Năm mới này, hai cô gái ngắm pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, bỗng nhiên đặc biệt xúc động.
Nhất là Lâm Mân Côi, thoáng nhìn cô gái bên cạnh đang vuốt bụng, "Tường Vi, nói rõ với anh ta đi... chẳng lẽ cậu định giấu mãi sao?"
Bàn tay vuốt bụng của Thẩm Tường chợt dừng tại, dường như nghĩ đến điều gì đó, gương mặt lộ vẻ rạng rỡ không có cách nào xem nhẹ.
Cô ấy gật đầu, nhìn pháo hoa khắp bầu trời, chẳng biết có phải nhớ đến người kia ở nơi xa xôi không, rất lâu mới lên tiếng: "Được... Mình đồng ý với cậu."
Kỳ nghỉ cuối cùng kết thúc rồi.
Nhắc tới cũng khéo, Kim Phân Phương cũng nói mấy ngày nữa sẽ trở về.
Đáng lẽ vé máy bay của Lâm Mân Côi là ngày mai, nhưng sau đêm đó bỗng nhiên Thẩm Tường có chút nôn nóng
Hai người đều đổi lại vé máy bay sớm một ngày.
Lâm Mân Côi vốn tưởng rằng có thể gặp được Phương Nhược Cuồng ngay, nhưng không khéo là lúc này Phương Nhược Cuồng đang đi công tác ở thành phố khác.
Hết cách rồi, Lâm Mân Côi đành cô đơn về nhà.
Căn nhà trống rỗng, có gì hay để về chứ.
Lâm Mân Côi không thèm nghĩ ngợi đến chỗ Lâm Kiến Quốc.
Chẳng qua khiến cô không ngờ là, khi mình vừa mở cửa, lại bị một màn trước mặt làm cho kinh hoàng.
Lâm Kiến Quốc và Lâm Xảo đều ở đây, không những thế còn có mặt Lâm Thanh Thiển.
Lâm Mân Côi cảm thấy một màn trước mắt này đã phá nát tam quan của mình, thậm chí cô không tìm được bất kì lý do nào thuyết phục mình rằng cô đang nằm mơ.
Bằng không....
Làm sao có thể nhìn thấy Lâm Thanh Thiển ngồi trên đùi Lâm Kiến Quốc, mà Lâm Xảo thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hôn môi Lâm Kiến Quốc.
Cảnh tượng này nhìn sao cũng giống bộ phim người lớn với ba nhân vật chính.
Lâm Mân Côi không biết lúc đó cô phản ứng thế nào, khác với lần trước, cô không hề bỏ đi, ngược lại nhìn chằm chằm gương mặt hoảng hốt lo sợ của ba người kia, giọng nói lạnh lùng từ cổ họng nặn ra từng chữ.
"Mấy người... đang làm cái gì vậy hả?"
Lâm Kiến Quốc phản ứng đầu tiên, lại nói gần đây đường làm quan của ông ta rộng mở. Khi biết tâm trạng Lâm Mân Côi không tốt muốn đi du lịch đón tết giải sầu, trong lòng ông ta sung sướng đến mức muốn nhảy cỡn lên.
Gần đây tình cảm của ông ta và Lâm Thanh Thiển dần dần nóng lên. Lại nói, đã đi đến bước này, chính ông ta cũng không biết nên nói thế nào.
Có lẽ là ông ta và Lâm Thanh Thiển đang yêu đương vụng trộm trên ghế salon thì bị Lâm Xảo bắt gặp. Lúc đó Lâm Xảo tức giận, chạy ra ngoài, nhưng chưa tới mấy ngày đã được Lâm Kiến Quốc dỗ dành trở về. Từ đó về sau, ba người họ bắt đầu loại quan hệ lằng nhằng này.
Với Lâm Kiến Quốc mà nói, kiểu quan hệ này chắc chắn kích thích, còn mới lạ.
Thậm chí những tình tiết bọn họ chỉ thấy trong phim lại xuất hiện sờ sờ ngay hiện thực.
Trong lòng Lâm Kiến Quốc vui sướng, ông ta cao hứng quá mức nên đã quên mất ông ta còn có vợ và con gái.
Đồng thời, hai người ấy bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.
Lòng bàn tay Lâm Mân Côi mơ hồ run run, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần, cô đã như kẻ điên lao về phía Lâm Xảo.
Hung hăng tát một cái.
"Bà... sao bà có thể làm thế... Mẹ tôi tốt với bà vậy... mẹ tôi luôn coi bà như chị em..."
Nếu nói Lâm Thanh Thiển và Lâm Kiến Quốc tằng tịu với nhau, cùng lắm Lâm Mân Côi chỉ nghĩ đó là bản tính của Lâm Thanh Thiển thích dụ dỗ người khác, nhưng không ngờ Lâm Xảo cũng có một phần.
Hơn nữa, cô không tin việc này diễn ra trong khoảng thời gian ngắn.
Về bản chất, Lâm Xảo vẫn còn chút tam quan.
Tuy bà ta làm kẻ thứ ba, nhưng ít nhất không cởi mở như Lâm Thanh Thiển, thậm chí còn hơi áy náy với Lâm Mân Côi và Kim Phân Phương.
Song Lâm Thanh Thiển hoàn toàn không cảm thấy gì.
Thấy mẹ mình bị bắt nạt, cô ta lao vào, một tay giật tóc Lâm Mân Côi, tát bốp bốp mấy cái.
Lâm Mân Côi không ưa Lâm Thanh Thiển lâu rồi, lỗ tai kêu ong ong, gần như mất hết lý trí, buông Lâm Xảo ra, điên cuồng đánh Lâm Thanh Thiển.
Đừng thấy bây giờ Lâm Mân Côi gầy nhưng sức lực vẫn còn, Lâm Thanh Thiển đánh lén còn được song nếu giáp lá cà thì lại không bằng Lâm Mân Côi.
Lâm Thanh Thiển nhanh chóng bị Lâm Mân Côi đè bên dưới, luân phiên tát trái phải.
Lâm Thanh Thiển phản kháng không thành công, chỉ có thể khóc rống.
Lâm Mân Côi cực kỳ ghê tởm, lức này nếu trước mặt cô có một con dao, nói không chừng cô có thể đâm cho ả đàn bà này một nhát.
Lâm Xảo dù sao cũng là một bà mẹ, thấy Lâm Thanh Thiển bị đánh, cũng nhanh chóng tham chiến.
Lâm Mân Côi yếu không địch lại mạnh, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng vẫn là Lâm Kiến Quốc nhìn không được nữa.
"Dừng tay... Mấy người dừng tay hết cho tôi!"
Ba người phụ nữ không ai nghe ông ta, đấm đá loạn thành một đoàn.
Lâm Kiến Quốc hết cách, chỉ có thể kéo Lâm Mân Côi ra.
"Con điên à! Con có biết bây giờ con có bộ dạng gì không?"
Bị Lâm Kiến Quốc quát, Lâm Mân Côi tỉnh táo lại.
Hiện tại cô có bộ dạng gì?
Người đàn bà đanh đá? Hay kẻ điên?
Cô mặc kệ, chỉ cười nhạt hỏi ngược lại, "Tôi có bộ dạng gì? Thế còn ông... ông có bộ dạng gì?"
"Có ai nói năng với ba mình như con không?" Lâm Kiến Quốc bị ánh mắt âm u lạnh lẽo của con gái nhìn, trong lòng hơi phát lạnh nhưng bề ngoài vẫn không muốn thua khí thế.
Lâm Mân Côi sờ vết máu nơi khóe miệng, mỉm cười, "Ba? Tôi không có một người ba như ông..."
Thấy sự phẫn nộ bắt đầu nhen nhóm trong con ngươi Lâm Kiến Quốc, Lâm Mân Côi lùi lại một bước, thoáng nhìn ba người trong phòng.
Nói không chừng, ba người này mới là một gia đình.
Cười lạnh một tiếng, Lâm Mân Côi rời đi.
"Đúng, tôi không, có người ba như ông... Tôi chỉ cần... chỉ cần một mình mẹ tôi là đủ..."
Lâm Kiến Quốc thực sự đã làm tổn thương, Lâm Mân Côi. Từ nhỏ, vì Kim Phân Phương mãi dốc sức làm việc bên ngoài nên trong lòng Lâm Mân Côi thiên vị Lâm Kiến Quốc, cho rằng ông ta vừa làm cha lại vừa làm mẹ rất vất vả.
Nhưng không ngờ, chẳng biết từ lúc nào ông ta, đã phản bội mẹ.
Nói không chừng, khi Lâm Xảo vừa bước chân vào cái nhà này, bà ta đã trở thành nữ chủ nhân tiềm ẩn của cái nhà này rồi.
Nghĩ tới mấy năm nay cô như con ngốc kính trọng kẻ thứ ba, lòng Lâm Mân Côi lại tức đến nhức nhối.
Lúc Lâm Mân Côi ra khỏi tiểu khu, nước mắt lăn dài, giờ này cô rất nhớ Kim Phân Phương, cũng rất nhớ Phương Nhược Cuồng.
Mấy năm nay mẹ vất vả bên ngoài, cực khổ duy trì cái nhà này, cuối cùng bà có biết cái nhà này đã sớm tan rã không.
Lâm Mân Côi càng nghĩ càng đau lòng cho mình và cũng cho Kim Phân Phương.
Nhưng trong đầu cô có một giọng nói nói cho cô biết, Kim Phân Phương không chịu nổi cú sốc này.
Cô đã bị bạn thân của mình phản bội một lần rồi, chẳng lẽ mẹ cô cũng phải đi cùng một đường với cô sao?
Lâm Mân Côi đau lòng lau nước mắt, định về nhà hẳn tính tiếp.
Nhưng vừa tới cửa chợt nghe một giọng nói oang oang vang lên.
"Bé ngoan... Mẹ đã về... "
Thôi xong.
Trong lòng Lâm Mân Côi lộp bộp, giật thót, chuyện lớn sắp xảy ra.
Kim Phân Phương đã trở về.
Ngay lập tức Lâm Mân Côi trốn tránh, dù sao bây giờ cô bị người ta đánh mặt mũi bầm dập, nếu bị Kim Phân Phương trông thấy, không làm lớn chuyện mới lạ.
Nhưng Kim Phân Phương đã áp sát rồi, Lâm Mân Côi còn có thể trốn đi đâu?
Kim Phân Phương ôm Lâm Mân Côi, thân thiết cọ cọ, sau đó chóp mũi ngửi được mùi máu tanh, bà chợt cúi đầu.
"Bé ngoan... con bị sao vậy?"
Thấy trên mặt Lâm Mân Côi có vết cào, tóc tai còn lộn xộn, khóe miệng có vết máu, lửa giận của Kim Phân Phương thoáng cái bốc lên.
"Con mẹ nó ai dám đánh bé ngoan của bà!"
"Mẹ... mẹ phải bình tĩnh... Mẹ hãy nghe con nói... mẹ chắc chắn phải bình tĩnh..."
Chuyện Lâm Mân Côi lo lắng nhất đã xảy xa.
Kim Phân Phương vừa thấy Lâm Mân Côi bị đánh thành cái dạng này, còn ấp a ấp úng, trong lòng bà sáng tỏ.
"Có người đến nhà náo loạn phải không?"
Kim Phân Phương còn tưởng là người nhà Phương Tử Quân đến nhà mình làm loạn, vung nắm tay lên định nghênh chiến.
Lâm Mâm Côi ở trước mặt mẹ yếu ớt như một đóa hoa bé nhỏ, chẳng có tí sức lực nào, nhanh chóng bị đá sang một bên.
"Mẹ... mẹ bình tĩnh đã... Mẹ hãy nghe con nói..." Lâm Mân Côi sợ nhất Kim Phân Phương bị tổn thương, cô phải nói sao với bà rằng chồng bà và bạn tốt nhất của bà tằng tịu với nhau.
Không những thế, còn dụ dỗ luôn đứa con gái của kẻ thứ ba, một nhà ba người bọn họ cùng lăng loàn.
Không chờ Lâm Mân Côi nghĩ ra lý do thoái thác, Kim Phân Phương đã vọt vào nhà.
Khi nhìn thấy Lâm Kiến Quốc và Lâm Xảo cãi nhau, còn Lâm Thanh Thiển thì ngồi trên ghế salon soi gương, Kim Phân Phương hơi sửng sốt.
Bà không phải kẻ ngu, nhất là gương mặt hai người phụ nữ trong phòng đều bị thương.
Duy nhất người đàn ông không bị thương lại đang đẩy tay một người phụ nữ khác ra.
Cho dù Kim Phân Phương chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy?
Ngay lập tức hiểu rõ.
"Con mẹ nó! Con khốn Lâm Xảo! Mày dụ dỗ chồng bà!"
"..."
Cục diện gần như càng hỗn loạn hơn.
Lâm Mân Côi bóp trán, đầu hơi đau đớn.
Cô phát hiện Kim Phân Phương ra trận, một chọi hai. Tuy Lâm Thanh Thiển và Lâm Xảo cùng xông lên nhưng cũng không chiếm được thế thượng phong, một bị Kim Phân Phương đá, một bị đè bên dưới.
"Mẹ kiếp! Cho mày dụ dỗ chồng bà này! Cho mày đánh con gái bà này! Ai ui! Bà đánh chết mày, con khốn!"
Mặt Lâm Xảo đã sưng như đầu heo, ban đầu Lâm Kiến Quốc còn dám dạy dỗ Lâm Mân Côi, giờ lại như rùa đen rụt đầu trốn ngay cửa, chẳng dám nói câu nào.
Lâm Thanh Thiển cảm thấy tình thế không ổn, đẩy Lâm Mân Côi ra chạy ra ngoài.
Lâm Mân Côi cũng không đuổi theo, lại nhìn Kim Phân Phương với sức lực kia, Lâm Xảo chỉ có thể thở ra thì dễ, mà hít vào thì khó. Nhất thời cô sợ ầm ĩ tới mức chết người, vội vàng xông vào bắt lấy tay Kim Phân Phương.
"Mẹ... bình tĩnh một chút... đừng gây ra án mạng..."