Mãn Môn Sao Trảm - Thập Vỹ Thỏ

Chương 26

Tất cả mọi người trong Tùy An Đường đồng loạt đứng dậy, cùng lúc hít một hơi khí lạnh.

Diệp Trường Minh há miệng, hồi lâu mới phát ra tiếng: “Đúng là đều kéo đến nhà ta nghị đại sự rồi…”

Ba người Diệp Phái vốn dĩ giao hảo, lại cùng chung chí hướng vì án của Nghiêm Đan Thanh mà bàn mưu kế, song mục đích cứu người là để ngăn nghị hòa, giữ lấy Đại Lương, chứ không liên quan đến tư giao cá nhân. Cả ba liếc nhìn nhau, chẳng ai ngờ Nghiêm gia quân lại tìm đến cửa.

“Xin mời vào!” Diệp Phái vội nói.

Mã Sơn mặc giáp trụ, ngang hông đeo đao, sải bước tiến vào, phía sau còn dẫn theo vài tướng sĩ, toàn thân khôi giáp, ống tay áo đều buộc vải đen, rõ ràng tất cả đều là thuộc hạ của Nghiêm Đan Thanh, Nghiêm gia quân.

Gương mặt vốn dữ dằn thường ngày của Mã Sơn, khi khoác lên chiến giáp thì chỉ còn lại sát khí sa trường, hòa cùng phong sương của tướng sĩ, một thân chính khí hiên ngang.

Một đoàn người gấp gáp bước vào, trên người còn vương vết máu chưa khô, vậy mà không hề che giấu.

Diệp phủ thoáng chốc lặng như tờ, bọn nha hoàn, tiểu đồng đã sớm lánh xa. Lúc này trong Tùy An Đường chỉ còn lại người Diệp gia cùng Trịnh Văn Giác, Bạch Thành Quang.

“Mã tướng quân.” Diệp Phái chắp tay, đối với những tướng sĩ vì Đại Lương mà chém đầu đổ máu, ông vốn luôn kính trọng, “Không biết tướng quân đến đây có chuyện gì?”

Mã Sơn cũng chắp tay hoàn lễ, trước tiên hướng về ba người mà nói: “Đa tạ ba vị đại nhân đã vì tướng quân lúc trước mà suy tính. Nay tướng quân đã bị giặc Yến ám hại. Ta được phong làm Phiêu kỵ tướng quân, sẽ lập tức tới Hoài An trấn an Nghiêm gia quân, cùng Bắc Yến quyết chiến!”

Vỏn vẹn một câu, đã nói rõ hoàn cảnh hiện giờ của hắn.

Diệp Phái đỡ hắn đứng dậy, lắc đầu: “Không cần đa lễ, đó là điều chúng ta nên làm.”

Trịnh Văn Giác có chút khó chịu, dời tầm mắt, giọng nhẹ đi: “Nghiêm tiểu tướng quân vô tội, đáng tiếc chúng ta lại không giữ nổi huyết mạch cuối cùng của phủ Trung Dũng Hầu Nghiêm gia…”

Bạch Thành Quang chẳng nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Trong triều, chẳng ai trong phe chủ chiến không thương tiếc cho Nghiêm gia. Trung nghĩa bao đời, đến nay huyết mạch duy nhất của tiểu tướng quân cũng đã mất, nếu không phải bị hạ ngục, sao có thể rơi vào tay Xích Trản Lan Sách mà mất mạng?

Chỉ có Diệp Trường Minh vẫn nhìn chằm chằm vào Mã Sơn, ánh mắt kỳ lạ, thấp giọng lẩm bẩm: “Lạ thật? Sao ta cứ thấy vị Mã tướng quân này quen quen…”

Hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Hơn nữa, vừa nhìn thấy hắn, vết thương ở chân tay lại cùng lúc đau nhói.

Kỳ quái. Thật sự kỳ quái.

Trong mắt Mã Sơn thoáng hiện vẻ nặng nề, chính mắt trông thấy tướng quân chết trước mặt mình, sao có thể không đau đớn? Nhưng hắn vẫn còn trách nhiệm nhất định phải hoàn thành, chẳng thể vì thế mà buông bỏ.

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn sang Diệp Tích Nhân: “Diệp cô nương, tin Xích Trản Lan Sách đã chết sẽ chẳng thể giấu lâu. Ta phải đi rồi, cô nương hãy tự bảo trọng.”

“Đám sứ giả Bắc Yến đã bị giết sạch chưa?” Diệp Tích Nhân hỏi.

Mã Sơn gật đầu: “Chúng ta đã lục soát nhiều lượt, những kẻ tìm được đều đã giết sạch. Dù còn sót, cũng chỉ là đám tôm tép, không đáng ngại.”

“Thế thì tốt. Ngươi cứ yên tâm đi. Nam Đô cứ giao cho ta, ta sẽ nghĩ cách giữ gìn thi hài Xuân Trú.”

“Đa tạ Diệp cô nương. Nếu cần, xin hãy lập tức gửi thư tới Hoài An, ta ắt sẽ tới ngay. Tuân theo mệnh lệnh triều đình, Nghiêm gia quân ở Nam Đô ta đều đã mang đi cả, cô nương nhất định phải cẩn trọng.”

Nói dứt, Mã Sơn dẫn theo tướng sĩ Nghiêm gia quân phía sau cùng hành lễ.

Bọn họ không biết vì sao Diệp Tích Nhân lại có lệnh bài của tướng quân, nhưng nếu Nghiêm tiểu tướng quân đã trao lệnh cho nàng, thì trong mắt Nghiêm gia quân, nàng chính là “Tiểu tướng quân”.

Mã Sơn ngẩng đầu, cùng Diệp Tích Nhân nhanh chóng trao đổi một ánh mắt không ai nhận ra, tất cả đều đã nói rõ trong im lặng.

Diệp Tích Nhân khẽ gật đầu, gần như không thể thấy, ra hiệu cho hắn yên tâm.

Mã Sơn nhẹ thở ra một hơi, áo choàng khẽ động, dẫn theo đám người đã hành lễ quay người rời đi. Ngoài viện rất nhanh vang lên tiếng vó ngựa, Nghiêm gia quân lập tức lên đường tới Hoài An.

Diệp Tích Nhân ngẩng mặt, ánh hoàng hôn dần ngả về tây rải xuống sân viện, chân trời treo một mặt trời đỏ rực như máu, từng tầng mây hồng chất chồng tựa bậc thang che khuất dần vầng nhật, cả bầu trời bừng lên một mảnh đỏ ối.

Một con nhạn lạc đàn, xoay vòng trong không trung, kêu gào thảm thiết; lá xanh trên cây xào xạc lay động.

Gió nổi lên rồi.

Diệp Tích Nhân hơi nhíu mày, rồi rất nhanh thả lỏng.

Nàng quay người lại, bỗng phát hiện phía sau có mấy đôi mắt đang dõi chặt theo nàng, im lặng không một tiếng động.

Diệp Trường Minh đầy vẻ không tin nổi, Liêu thị cùng Triệu thị trao đổi ánh mắt, mặt mày ngập tràn nghi hoặc. Diệp Phái, Trịnh Văn Giác, Bạch Thành Quang đều nín thở, nhìn chằm chằm vào nàng, không dời đi.

Ba gương mặt già nua, một gương mặt trẻ, bốn cặp mắt trợn tròn chặn nàng lại, tĩnh lặng như tờ.

Cuối cùng, Diệp Trường Minh là người đầu tiên mở miệng: “Ta nhớ ra rồi! Vị Mã tướng quân này chính là tên ‘lưu dân’ đã đánh gãy tay ta! Diệp, Tích, Nhân, rốt cuộc chuyện này là sao?!”

Diệp Tích Nhân: “…”

Thôi chết, lộ rồi.

*

Tướng phủ

“Đến lúc này rồi, ngài còn có tâm tình đọc bài thi?” Trương Nguyên Mưu đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong thư phòng chật hẹp, thấy Tưởng Du vẫn đang lật xem quyển thi thì không nhịn được mà mở miệng.

Thư phòng của Tướng phủ vốn không nhỏ, nhưng bị một bức màn vải chia đôi. Nửa bên này chất đầy sách vở và đủ loại công vụ chờ xử lý, khiến cho không gian càng thêm chật chội, ngột ngạt.

Tưởng Du không ngẩng đầu, vẻ mặt đầy thưởng thức, khẽ gật: “Không tồi, thí sinh này có đại tài.”

Ông đặt tờ bài thi này sang chồng bên trái. Bên phải đã chất một xấp dày, bên trái chỉ lác đác vài tờ, so sánh cực kỳ rõ rệt.

Khoa cử mùa xuân, ba ngày một trường thi. Bài thi đợt đầu đã được thu về để chấm điểm, sỹ tử còn đang chờ trường thi thứ hai. Đại sự triều đình chẳng ảnh hưởng đến tiến trình trong trường thi.

Trương Nguyên Mưu nhíu mày, nhấc tờ bài thi lên liếc qua, càng xem mày càng siết chặt, gương mặt vốn gầy gò khắc khổ lại càng u ám, nặng nề: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, thơ thì bình thường, sách luận văn từ ngữ thường thôi, chẳng có gì hoa mỹ…”

Năm nay đề thi do Tưởng tướng đích thân ra, hoàn toàn khác với những năm trước. Phần thơ văn, Tứ thư Ngũ kinh bị giảm bớt quá nhiều, khiến không ít đại nho bất mãn. Nhưng Tưởng tướng hiện tại quyền thế khuynh triều, lại được Hoàng thượng hậu thuẫn, cho nên một mình quyết định, chẳng ai ngăn cản được.

Trương Nguyên Mưu thật sự không hiểu trong đó có gì đáng xem, làm sao quan trọng bằng chính sự?

“Ngươi không hiểu.” Tưởng Du tiện tay quẳng tờ bài mới chấm vào chồng bên phải, “Nếu rảnh rỗi, thì đi bàn với Lễ bộ, Binh bộ chuyện Xích Trản Lan Sách…”

Ngay lúc ấy, cửa sổ khẽ động, có người nhanh chóng bước vào.

Người nọ hạ thấp giọng: “Tưởng tướng, Mã Sơn đã vào Diệp phủ. Đại Lý Tự khanh Bạch Thành Quang, Nam Đô phủ doãn Trịnh Văn Giác đều có mặt ở đó.”

Động tác trên tay Tưởng Du khựng lại, đồng tử thoáng co rút, lẩm bẩm: “Diệp phủ?”

“Lại là Diệp Phái?!” Trương Nguyên Mưu bật cao giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Hóa ra là coi thường họ Diệp này quá! Thì ra hắn mới là kẻ đứng sau bày trò. Cũng đúng, bọn họ luôn la hét muốn quyết chiến, lại còn kết bè với Nghiêm Đan Thanh, chẳng có gì lạ.”

Chỉ là không ngờ, cuối cùng bọn họ thực sự giết được Thái tử Bắc Yến!

Lông mày Tưởng Du chau chặt, bàn tay nắm lấy quyển thi càng siết mạnh. Ông ta vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Diệp Phái tuy đối lập với phe bọn họ, nhưng tuyệt không nên có khả năng đến mức này mới phải.

Nhưng… nghĩ đến buổi triều sớm nay, việc Diệp Phái bất ngờ lấy ra chứng cứ, ngay cả ông cũng chưa từng nghĩ đến.

“Xem ra, ta quả thật đã coi thường hắn rồi. Diệp Phái này có thể đùa giỡn chúng ta trong lòng bàn tay, lại còn lợi dụng người của Nghiêm Đan Thanh để g**t ch*t Xích Trản Lan Sách… tâm cơ ấy, thật sự sâu không lường nổi.” Ánh mắt Tưởng Du trầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối đi.

Trong thư phòng, thoáng chốc tĩnh lặng.

*

Diệp Trường Minh điên cuồng túm lấy Diệp Tích Nhân mà lắc, nghiến răng nghiến lợi: “Muội muội ngoan của ta, hôm đó ca ca trên đường đi thi bị đánh gãy tay, thương cả chân, muội không định cho ta một lời giải thích sao?!”

Mã Sơn sớm đã quen biết Diệp Tích Nhân, tuy không rõ nguyên do, nhưng rõ ràng hắn và đám người kia nghe lệnh từ nàng! Một người hoàn toàn xa lạ với hắn như Mã Sơn lại xông đến đánh cho hắn một trận, cản trở con đi thi của hắn. Nghĩ thêm đến hôm mồng Một tháng Ba, muội muội “kịp thời” xuất hiện, ép buộc ra lệnh vác hắn về… Nếu không phải Diệp Tích Nhân đột ngột xuất hiện, hắn sẽ cắn răng vào trường thi. Nhưng chính vì nàng, hắn bị cưỡng chế đưa về, bỏ lỡ cả kỳ thi xuân!

Diệp Tích Nhân: “…”

Nàng im lặng giây lát, rồi giơ tay lên: “Là ta làm. Nhưng ta thề, đó là vì ca ca, vì cả nhà. Hôm ấy chỉ cần ca ca vào trường thi, cả nhà chúng ta ắt phải chết không nghi ngờ.”

Diệp Trường Minh: “???” Quả nhiên là nàng làm, hơn nữa còn thẳng thắn nhận rồi!!

Lông mày Diệp Trường Minh giật một cái, mắt trợn to, máu nóng bốc lên, hít mạnh một hơi, miệng há ra là chuẩn bị gào thét.

Diệp Phái lập tức gạt hắn ra, mất kiên nhẫn: “Được rồi, chuyện nhỏ nhặt thì thôi đi, đừng lắm lời phiền người khác. Giờ còn chính sự, ta có chuyện quan trọng cần hỏi muội ngươi, tránh sang một bên.”

Nói xong, ông nhìn về phía Diệp Tích Nhân, giọng dịu lại, thăm dò: “Con và Mã Sơn… không đúng, con và Nghiêm tiểu tướng quân rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Xuân Trú là ai?” Bạch Thành Quang cũng dè dặt hỏi thêm.

Diệp Tích Nhân lắc đầu: “Ta và Nghiêm tiểu tướng quân không có quan hệ gì.”

Rồi nàng lại đáp tiếp: “Xuân Trú là tên tự do phụ mẫu Nghiêm tiểu tướng quân đặt cho.”

Mọi người: Nói không có quan hệ, vậy mà biết cả tên tự của người ta?!

Nghiêm Đan Thanh sinh ra ở biên quan, lớn lên ở biên quan, nếu không phải năm ngoái bỗng nhiên xuất hiện kinh thành, triều đình Đại Lương chẳng ai biết rõ hắn. Chỉ nghe đồn hắn là thứ tử của Trung Dũng Hầu đời trước, đệ đệ của Trung Dũng Hầu tiền nhiệm. Đến nay, mọi điều họ biết cũng chỉ là truyền thuyết mơ hồ.

Diệp Tích Nhân thấy cả đám đều trừng mắt nhìn mình, giống như muốn xuyên thấu nàng, nhất là Trịnh Văn Giác và Bạch Thành Quang quen với việc thẩm vấn phạm nhân, ánh mắt soi mói trên dưới khiến nàng có cảm giác… Hệt như sắp bị đưa ra chịu hình thẩm vấn đến nơi.

Diệp Tích Nhân vô tội chớp mắt, xoay người túm lấy Diệp Trường Minh, kéo hắn đi: “Ca, chúng ta vẫn nên bàn về chuyện tay huynh bị gãy thì hơn.”

Diệp Trường Minh: “?”

“Ơ? Ca ca, sao tay lại tháo băng rồi, không đau sao?” 

“??”

“Ca, chân ca khá hơn chưa? Hôm nay có bôi thuốc không? Có cần muội giúp không?” 

“???”

Một lúc sau, Diệp Trường Minh gào lên: “Diệp! Tích! Nhân!!”

Trong phòng còn lại mọi người đưa mắt nhìn nhau. Trịnh Văn Giác chợt nhớ đến cảnh hôm qua khi đến Diệp phủ, thấy Diệp Tích Nhân đối chọi gay gắt với Lục Thiên, ông liếc Diệp Phái, giọng đầy hàm ý: “Diệp huynh, vị tiểu thư nhà huynh này… không đơn giản đâu.”

Bạch Thành Quang nheo mắt, vuốt râu, cũng nhìn về phía Diệp Phái: “Có phải ông sắp xếp cho nàng làm chuyện gì? Xích Trản Lan Sách chết có liên quan tới ông không? Diệp đại nhân, ông giấu chuyện ghê thật.”

 

Diệp Phái mệt mỏi. Diệp Phái không muốn nói.

 

Giờ ông cũng biết nữ nhi mình không đơn giản, nhưng vấn đề là, ông chẳng biết gì cả!

Ngoài cửa chuyện còn bề bộn, Diệp Phái tiễn Trịnh Văn Giác và Bạch Thành Quang rời đi, đến khi trời tối hẳn mới trở về; Triệu thị đã về hậu viện, Liêu thị vẫn đợi ông.

 

“Tích Tích đâu?” Diệp Phái vội hỏi. Ông còn phải đi dò hỏi, làm rõ thực hư ra sao? Tích Tích sao lại dính líu đến chuyện này, dường như còn dính rất sâu, mà người làm phụ thân như ông lại hoàn toàn mù tịt.

 

“Diệp Tích Nhân!” Tiếng Diệp Trường Minh từ xa vọng tới, cùng tiếng bước chân, “Đừng dùng mấy cái chiêu ‘sống lại’, ‘gặp được tiên’ hay ‘ma quỷ; gì đó để lừa ta. Dẫu có muội cố tình gây chuyện ở trường thi để làm bẫy cho ta, vào trong là nguy hiểm, sao muội không nói rõ với ta?”

 

Diệp Tích Nhân bịt tay che tai, rảo bước tăng tốc tiếp tục chạy trốn.

 

Diệp Trường Minh tập tễnh rượt theo, từ khi biết “chân tướng” đã một mực đeo bám Diệp Tích Nhân, lải nhải không thôi, khiến nàng vừa chạy vừa bị la. Diệp Trường Minh cứ thế đuổi theo.

 

“Ta đã nói rồi, là huynh không nghe!” Diệp Tích Nhân núp sau lưng Liêu thị.

 

“Muội có thử đâu mà biết ta không nghe?” Diệp Trường Minh nghiến răng nghiến lợi, “Đồ bất hiếu, dám đụng vào cả đại ca, đứng lại cho ta, hôm nay phải cho muội một trận!”

 

Diệp Tích Nhân không biết nói sao: “Sao huynh biết là ta không thử?”

 

Nàng có thử rồi, chỉ là hắn không nghe, cố chấp nhất quyết phải vào, huynh trưởng nàng hệt như con lừa ngoan cố, ai cũng chặn không được.

 

Diệp Trường Minh vừa đuổi vừa đánh Diệp Tích Nhân, nàng chỉ còn cách luồn lách quanh Diệp Phái và Liêu Trường Anh để né móng vuốt.

 

Diệp Phái xoa trán, bất đắc dĩ: “Được rồi, mấy đứa…”

 

Bên ngoài gió nổi lên, tiếng chân dồn dập từ xa vọng tới, vài người trong nhà chợt im lặng, tự nhiên ngẩng đầu nhìn ra, thấy cánh cổng bị đá tung, người của Hoàng Thành tư xông vào từ cổng ngoài, hai đội binh vây kín cổng Diệp gia, từng chiếc đao sáng lạnh hướng về họ, sát khí ngút trời.

 

“Hoàng Thành tư?” Diệp Phái sững người, đầy thắc mắc: “Các người làm gì thế?”

 

Diệp Tích Nhân đứng sau lưng Diệp Phái, còn kéo tà áo ông để né Diệp Trường Minh. Lúc này nàng buông tay dần, cau mày nhẹ. Nàng đã nhiều lần chạm trán với người Hoàng Thành tư, những người này nàng chưa từng gặp, nhưng quả thật họ thuộc Hoàng Thành tư.

 

Đao dài chĩa về phía Diệp gia, người đến đây rõ ràng không có thiện ý.

 

Diệp Phái xốc tay áo, đi ra sân, Liêu Trường Anh mấy người theo sau, cảnh giác nhìn đám bao vây.

 

Không ai đáp lời.

 

“Lục Thiên đã chết rồi, các người nghe lệnh ai, có quyền gì xông vào phủ ta?” Vừa nãy còn định cho Diệp Tích Nhân một trận, nhưng lúc này Diệp Trường Minh giơ tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng để an ủi. Hắn bước tới chắn phía trước, hét hỏi.

 

“Là ta, đủ tư cách chưa?” Một giọng nói bình tĩnh đáp.

 

Cổng ngoài, lại có hai người chậm rãi bước vào, người lên tiếng trông già dặn oai nghiêm, ánh mắt vẫn sáng như tỏ, chỉ cần bước chân đặt vào trong, đã toát ra uy áp chẳng kém gì đám lính Hoàng Thành tư đang giương đao.

 

Bên cạnh ông ta còn có một người khác, trông trẻ hơn chút, nhưng cũng hơn Diệp Phái vài tuổi, khoác áo triều màu tím, gương mặt khô gầy, đôi mắt sắc nhọn trông vừa thâm hiểm vừa lạnh lùng.

 

“Tưởng tướng……” Diệp Phái chậm rãi bật lời, “Trương tham chính.”

 

Hoá ra người tới là Tưởng Du và Trương Nguyên Mưu!

 

Vẻ mặt Diệp Phái căng thẳng: “Không hiểu hai vị đại nhân nửa đêm tới vì chuyện gì?” Lại nhìn hai hàng binh mã Hoàng Thành tư giơ đao kiếm lên: “Chuyện này… là có ý gì?”

 

Trương Nguyên Mưu quát: “Diệp Phái, ngươi cấu kết với Nghiêm gia quân giết Xích Trản Lan Sách, phá hoại hoà nghị hai nước, phải chịu tội gì?”

 

Diệp Phái: “?” Ta có năng lực vậy sao?

 

Sau chốc lát bàng hoàng, ông vung áo, tức giận: “Vu cáo thì dễ lắm! Hơn nữa, Xích Trản Lan Sách lòng lang dạ sói, trước kia mua thuốc nổ để ám sát Nghiêm tiểu tướng, vốn không có ý chân thành đến hoà nghị! Các ngươi tiếp tay cho giặc, suýt nữa gây đại họa, trở thành tội đồ Đại Lương, mà còn dám mắng ta?”

 

“Chết đã đến trước mắt, còn dám quanh co biện bạch?” Trương Nguyên Mưu cười lạnh bên  khóe môi, đôi mắt khắc nghiệt quét ngang gia quyến trong nhà, “Diệp Phái, ngươi không muốn sống thì thôi, nhưng còn định kéo cả nhà theo chết sao?”

 

“Ngươi!” Diệp Phái siết chặt nắm tay, nghiến răng: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

 

“Đừng giả vờ mù mờ, chúng ta trực tiếp đến là để cho gia quyến của ngươi một cơ hội giữ mạng.” Trương Nguyên Mưu uy h**p, “Nếu ngươi thành thật khai báo, con cháu ngươi còn có cơ sống.”

 

Đám người này!

Diệp Phái vung áo, từng chữ phun ra: “Ngài cho rằng ta dễ bị lừa sao?”

 

Chưa nói đến việc ông có dính líu tới Xích Trản Lan Sách hay không, cho dù có thật sự liên quan, một khi thừa nhận tức là tội phá hoại nghị hoà, cả nhà bị tru di tam tộc cũng không oan; bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha gia quyến?

 

Diệp Phái lại cười mỉa: “Xích Trản Lan Sách vì giết Nghiêm tiểu tướng quân mà chết, các ngươi còn định tìm một ‘hung thủ’ khác sao? Ha, quân b*n n**c!”

 

Ngực ông phập phồng mạnh, rõ ràng đã bị chọc tức nặng.

 

“Diệp đại nhân.” Tưởng Du bước lên trước, từng bước đứng giữa sân, đối diện với ông, “Rốt cuộc là Bắc Yến trước dùng thuốc nổ giết Nghiêm Đan Thanh, hay là Nghiêm gia quân trước vây giết Xích Trản Lan Sách? Diệp đại nhân, ta nghĩ ngài hiểu hơn ta.”

 

Họ chủ động đánh Xích Trản Lan Sách trước, rõ ràng là cố ý phá hoại hoà nghị.

 

Diệp Tích Nhân cúi mắt xuống, kẻ này thật tinh tường!

 

Nàng và Mã Sơn đã bàn về giả thuyết nói Xích Trản Lan Sách động thủ trước, bởi chẳng ai lý giải nổi tại sao Xích Trản Lan Sách lại xuất hiện bên ngoài chiêu ngục; Lục Thiên là người của hắn chuyện này chỉ có Bắc Yến biết…… Vậy mà Tưởng Du còn dám hoài nghi thứ tự hai cái chết của Xích Trản Lan Sách và Nghiêm Đan Thanh, thật là thông minh.

 

“Ta biết cái gì?” Diệp Phái run cả người, mày cau, “Tưởng Du, đừng đặt tội cho ta.”

 

“Diệp Phái, chúng ta đều đã điều tra rõ ràng, trước khi Mã Sơn rời đi chính là đến phủ Diệp! Những chứng cứ về thư ở trạm dịch, thuốc nổ trong triều hôm nay……” Trương Nguyên Mưu hừ lạnh một tiếng, cười cợt: “Chứng cứ đó cũng chính là do ông đưa ra, hóa ra ông đã sớm âm thầm cấu kết với Nghiêm gia quân.”

“Đừng giả vờ nữa, đừng coi chúng ta là trẻ con mà lừa dối. Dù sao thì cũng không sống qua đêm nay, ngươi còn chối cãi làm gì?”

Lời trước làm Diệp Phái chưng hửng, nhưng không kịp nghĩ thêm thì đã nghe câu sau. Đồng tử ông co rụt lại, không thể tin được: “Các người định giết ta ư? Tưởng Du, các người dám sao?! Các người không sợ Thánh thượng truy cứu sao?”

Dẫu có tội, thì cũng phải bắt giam tra hỏi đã, sao các người dám trực tiếp dẫn người tới nhà chém giết? Chẳng còn luật pháp gì nữa sao?!

Trương Nguyên Mưu vỗ tay cười lớn, nói: “Đêm mồng Ba tháng Ba, toàn Diệp gia bị chém sạch sẽ, đó là sự trả thù có chủ ý của người Bắc Yến. Rốt cuộc, Diệp đại nhân ông cấu kết với Nghiêm gia quân giết Xích Trản Lan Sách, phá hoại hoà nghị; nếu Thánh thượng không xử tử ông đã là khoan dung rồi, còn mong gì sẽ đứng ra bảo vệ cho ông?”

Diệp Phái chợt nhìn kỹ đám người Hoàng Thành tư vây quanh, mới phát hiện trong tay bọn họ chính là vũ khí của Bắc Yến! 

Tưởng Du đã toan tính từ trước!

Ông vô thức ôm Diệp Tích Nhân và Liêu thị vào sau lưng, ép chặt môi, ánh mắt quét qua những lưỡi dao dưới ánh trăng. Đèn lồng trong sân lung lay, hình bóng trên mặt đất méo mó, lá cây xào xạc trong gió. Đầu ông suy tính nhanh, cố tìm cách giữ mạng gia quyến.

Diệp Trường Minh vịn gậy đứng lên trước, nghiến răng: “Vô pháp vô thiên! Tưởng Du, ông không sợ người ta phát hiện sao?!”

Tưởng Du không đáp, chỉ giơ tay ra.

“Bình” Cổng Diệp phủ từ bên trong đóng sập. Như vậy, sẽ không ai biết chuyện gì xảy ra trong nhà, và nếu bọn họ dám đến, sẽ quét sạch mọi dấu vết. 

Hành động ấy nói rõ một điều: Bọn họ không hề sợ hãi.

Đứng sau Diệp Phái, Diệp Tích Nhân bỗng lên tiếng: “Vậy ra trước kia Lục Thiên vu cáo khiến chúng ta chịu cảnh mãn môn sao trản cũng chính là do ông, Tưởng Du.”

Trương Nguyên Mưu là đồng mưu, Lưu Đa Hỉ cũng thuộc phe chủ hoà, dù không trực tiếp tham gia, họ cũng đều biết, những người này đã quyết tâm giết bọn họ vậy, tội trạng nào mà không thể bị kết? Tội tru di cả nhà vốn là thảm khốc, chẳng lạ khi gia đình họ nhiều lần bị định tội lớn… không phải vì họ thật sự phạm tội, mà vì những kẻ kia muốn nhà họ không còn một ai sống sót!

Diệp Phái nắm tay Diệp Tích Nhân, ra hiệu cho nữ nhi im tiếng, lúc này ông muốn bảo vệ tính mạng cho gia quyến, không thể nói nhiều.

Tưởng Du lướt ánh mắt từ Diệp Phái sang nàng, thoáng liếc rồi không để ý, lạnh lùng nói: “Ngăn cản hoà nghị thì phải chết.”

Diệp Phái một thời là người đứng cao trong phe chủ chiến, vì Nghiêm Đan Thanh mà bôn ba, tìm mọi cách cứu chàng. Đêm mồng Ba nếu muốn cho nghị hoà diễn ra thuận lợi thì phải giết ông ta. Giết một người chưa đủ; trong triều không thiếu những kẻ muốn lấy tính mạng đổi lấy danh tiếng, chỉ khi gia quyến bị nghiêm trị thì những người chủ chiến khác mới im miệng, tránh rủi ro.

Đáng tiếc, vẫn xảy ra biến cố ngoài dự liệu.

“Diệp Phái ngươi thật có bản lĩnh, hai lần đều chưa giết được ngươi, để ngươi sống đến hôm nay, ngăn cản nghị hòa.” Ánh mắt Trương Nguyên Mưu thoáng qua sát ý, gió thổi, đuốc rực, bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Diệp Tích Nhân nghe vậy nhìn về phía ông ta rồi hỏi: “Vậy tượng Quan Âm là các người đặt trong nhà họ Diệp sao?”

Rõ ràng, so với Tưởng Du lặng lẽ, người này dễ mở miệng hơn, sẽ tiết lộ chân tướng phía sau cho nàng.

Trương Nguyên Mưu khinh thường khịt mũi, mắt lạnh như móc, nói: “Chuyện đó phải hỏi Diệp gia các ngươi đã, bản đồ Nam đô bị đánh cắp, xuất hiện trong Diệp phủ các ngươi, trước kia ta thật không hiểu các người làm sao lấy được bản đồ…… giờ mới biết ra là người của Nghiêm Đan Thanh làm, nhà các ngươi vốn đã quen biết kẻ phản loạn, ăn cắp bản đồ không phải phản loạn là gì?”

Không phải bọn họ sao?

Diệp Tích Nhân nhíu mày.

Từ lời Diệp Phái và Diệp Trường Minh nàng đã biết, nhà họ trước kia không quen biết Nghiêm Đan Thanh, dù Diệp Phái không nói thì Nghiêm tướng quân cũng từng nói không quen biết Diệp thượng thư, chỉ nghe tên qua tai; hai nhà tuyệt đối không có giao tình.

Diệp Tích Nhân không thể hiểu nổi.

“Dù các người cùng Nghiêm Đan Thanh quen biết thế nào, hợp tác ra sao, Nghiêm Đan Thanh đã chết, các người cũng không thể sống.” Tưởng Du giơ tay, đám người của Hoàng Thành tư lập tức xông lên chém giết.

Diệp Phái không chịu nói rõ, thì thôi, đạt được mục đích mới là quan trọng, chết người có thủ đoạn thế nào cũng vô dụng.

Diệp Trường Minh lớn tiếng quát: “Bàn Kim, Thấu Ngân!” 

Hai người đồng loạt xông ra, Giang Tùy cũng mang theo hộ vệ lao lên ngăn cản thế công, tiếng đao kiếm va chạm vang lên giữa đêm tối, vô cùng rõ rệt, lạnh lẽo thấu xương.

Không đúng!

Diệp Tích Nhân đứng nguyên tại chỗ, mày cau chặt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tưởng Du, từng chữ từng chữ nặng nề: “Không đúng, ngươi muốn giết nhà ta là để trừ bỏ phe chủ chiến, để chuyện nghị hòa không bị quấy nhiễu. Nhưng giờ Xích Trản Lan Sách đã chết, khai chiến là điều không thể tránh, vì sao ngươi còn muốn ra tay với nhà ta?”

Tưởng Du cuối cùng cũng nhìn về phía Diệp Tích Nhân, ánh mắt sắc bén mang theo chút ngạc nhiên. Ông ta khẽ cười, có vài phần tán thưởng: “Diệp nhị cô nương gia quả nhiên thông tuệ.”

Hai bên vẫn đang giao chiến, mà mấy hộ vệ Diệp gia căn bản không phải đối thủ của đám người Hoàng Thành tư, bị đánh cho liên tiếp bại lui. Có lẽ là muốn cho bọn họ chết minh bạch, hoặc cũng là bởi khâm phục sự nhạy bén của Diệp Tích Nhân…

Tưởng Du cụp mắt xuống, đáp: “Ta vốn cũng cho rằng Xích Trản Lan Sách đã chết, nghị hòa thất bại. Nhưng chỉ nửa canh giờ trước, thám tử đưa bồ câu truyền tin về, Bắc Yến đã lập tân thái tử, nay thái tử Bắc Yến chính là Nhị hoàng tử Xích Trản Thành Nghiệp.”

Diệp Tích Nhân sững người, đột nhiên chưa kịp hiểu ra.

Ở phía trước, toàn thân Diệp Phái run lẩy bẩy, há miệng thốt ra mà như không thể tin nổi: “Các ngươi… vẫn còn muốn nghị hòa?!”

Nghe vậy, đồng tử Diệp Tích Nhân co rút, còn gì không rõ nữa.

Bắc Yến đổi thái tử, đến lượt Nhị hoàng tử đăng vị, thế thì lại có khả năng nghị hòa. Tưởng Du bọn họ vẫn muốn hòa đàm, nên phải giết sạch lãnh tụ phe chủ chiến, tránh sinh thêm rắc rối.

Nghiêm Đan Thanh đã chết, đến lượt Diệp gia bọn họ.

Đặc biệt Tưởng Du còn nghi ngờ bọn họ liên thủ với Nghiêm gia quân g**t ch*t Xích Trản Lan Sách, có thủ đoạn quỷ quái như vậy, Tưởng Du sao có thể bỏ qua, tất phải diệt cỏ tận gốc, mới không sinh thêm sóng gió.

Ông ta tuyệt đối không muốn để hòa đàm bị phá hỏng lần nữa.

Công kích càng lúc càng dữ dội, Diệp gia gần như không chống đỡ nổi. Bàn Kim và Thấu Ngân liều chết ngăn cản, Diệp Phái nhìn sang Giang Tuỳ, người kia gật đầu, che chở Diệp Tích Nhân cùng Diệp Trường Minh, hạ giọng nói: “Chúng ta mau rút theo cửa sau!”

Diệp Trường Minh quay đầu nhìn phụ thân, nghiến răng đẩy Diệp Tích Nhân về phía Giang Tuỳ, tuốt đao xông lên, quát lớn: “Muội muội ta chẳng biết gì cả chỉ là một tiểu cô nương thôi. Tưởng Du, các ngươi để muội ấy đi, Diệp gia ta sẽ lập tức chịu trói!”

“Đừng hòng có kẻ nào thoát được.” Trương Nguyên Mưu lạnh lẽo nhếch môi, lưỡi đao trong tay hất lên, chỉ một chiêu đã đánh bật Diệp Trường Minh. Võ công của ông ta cũng đâu có kém.

Diệp Trường Minh loạng choạng lùi lại mấy bước mới gắng gượng đứng vững, chân đau nhói nhưng vẫn gồng mình chống đao chặn trước mặt Diệp Tích Nhân, muốn kéo dài thời gian cho nàng rút đi.

Giang Tuỳ nghiến răng, kéo tay Diệp Tích Nhân định đi. Thế nhưng nàng giật tay ra, tiến thẳng lên trước, đứng vượt qua cả Diệp Phái và Diệp Trường Minh, đối diện trực diện đao kiếm, đôi mắt khóa chặt Tưởng Du.

“Ngươi ra tay với nhà ta, là để tiếp tục thúc đẩy cái gọi là nghị hoà của ngươi, giết hết người phe chủ chiến, thì chẳng còn ai dám phản đối ngươi nữa… Tể tướng đại nhân, ta hiểu rồi.”

Lưỡi đao giương ngay trước mặt, mắt Liêu Trường Anh trợn đỏ rực: “Tích Tích!”

Diệp Tích Nhân nhìn mũi đao, bỗng lớn tiếng quát: “Yên Sương, ra tay!”

“Vút!”

Một loạt mũi tên dày đặc từ sau lưng nàng phóng vút ra, trên mái nhà xuất hiện một hàng người áo đen, mà ngay cả dưới mái hiên cổng sau lưng Tưởng Du, cũng không biết từ khi nào đã có một toán người ẩn mình, lặng lẽ nhảy xuống.

Tán cây trong viện chao đảo, một bóng người sượt qua, giữa trán tên binh lính cầm đao trước mặt Diệp Tích Nhân rỉ ra một dòng máu đỏ, mắt trợn trừng, ngã gục xuống ngay trước nàng. Bóng người hạ mình đáp xuống sát bên nàng.

Yên Sương, nữ đao khách đã giết Xích Trản Lan Sách ban ngày.

Tưởng Du ngẩng đầu liếc mái nhà, lại nhìn sang nữ đao khách, rồi dứt khoát bỏ mặc những mối đe doạ phía sau, ánh mắt găm chặt lên gương mặt Diệp Tích Nhân. Trong đôi mắt lão lộ rõ vẻ chấn động, không hề che giấu như bừng tỉnh ngộ: “Là ngươi! Người Xích Trản Lan Sách muốn giết chính là ngươi! Còn ngươi, các ngươi, đã giết hắn!”

Nhận ra chân tướng, Tưởng Du bật thốt: “Nghiêm gia quân vốn chưa hề rời đi! Người rời đi chỉ có Mã Sơn và vài kẻ, tất cả chỉ là giả vờ để chúng ta nhìn thấy.”

Là vậy.

Mã Sơn rõ ràng có thể âm thầm truyền tin, thế mà trước khi ra khỏi thành lại cố ý đến Diệp phủ, chẳng qua là để cho người có tâm trông thấy. Bọn họ giống như cá mắc câu, không hề hay biết đã sa bẫy.

Khó trách trước đó Tưởng Du theo dõi sát sao Diệp Phái cũng chẳng phát hiện điều gì khác thường, vậy mà Xích Trản Lan Sách lại chết một cách đột ngột đến thế. Không ai ngờ, kẻ chen chân vào việc này không phải Diệp Phái, mà chính là nữ nhi của ông ta, một tiểu thư khuê các không ai phòng bị, thoạt nhìn yếu đuối mảnh mai, Nhị tiểu thư Diệp gia.

“Nghiêm tiểu tướng quân từng dạy ta không được coi thường các ngươi. Trong triều có rất nhiều người thông minh, nhưng có lúc, con người cũng không thể quá thông minh.” Diệp Tích Nhân rủ mắt xuống.

Nàng nhớ lại phản ứng chắc nịch của Nghiêm Đan Thanh trong địa lao khi nhắc đến sổ sách. Triều đình chưa bao giờ thiếu những kẻ khôn ngoan, họ giám sát tất cả mọi thứ, còn nàng thì chỉ để Mã Sơn đến thử một phen, không ngờ thật sự câu ra được một con cá lớn.

Mưu kế “thả câu” do Nghiêm tiểu tướng quân bày ra, nay được nàng vận dụng ở đây. Và kẻ đứng sau hãm hại nhà họ Diệp bị xử tội tru di chính là Tưởng Du, kẻ có thể vì nghị hoà mà chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào.

“Ngươi có ý gì?” Trương Nguyên Mưu mím chặt môi, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hoàng, “Chẳng lẽ ngươi còn dám ra tay với chúng ta?!”

Một người là Tể tướng, một người là Tham mưu chính sự, đều là nhân vật lớn trong triều, hắt chân nhấc tay là dấy lên phong ba, lại còn là thân tín của Thánh thượng, nàng sao dám?!

Trương Nguyên Mưu vô thức lùi về sau, nhưng sau lưng là một đám áo đen lăm lăm đao bén, khí lạnh rùng rợn. Đám người Hoàng Thành tư kia… vốn chẳng phải đối thủ quân của Nghiêm gia. Cục diện đảo ngược trong nháy mắt, ông ta trừng trừng nhìn Diệp Tích Nhân, ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo.

Nếu là trước đây, Diệp Tích Nhân hẳn sẽ sợ hãi. Không, giờ đây nàng vẫn sợ. Nhưng trong tay áo, mật lệnh của Nghiêm Đan Thanh đang được nàng nắm chặt, Diệp Tích Nhân đè nén nỗi hoang mang bất an, ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm phản chiếu ánh lửa, bừng lên dũng khí vô tận.

Nàng đã can dự, lại nắm giữ nhiều thứ hơn người khác. Trời đã chọn nàng, nàng không được phép sợ hãi.

“Nghiêm gia quân sớm đã rời thành, phụng mệnh Hoàng thượng cấp tốc tới Hoài An, người người đều biết. Còn Diệp gia ta, quan văn tay trói gà không chặt, thi thể Tể tướng và Tham tri chính sự nếu bị phát hiện trong sứ quán, thì đó cũng là do người Bắc Yến hạ thủ, có liên quan gì đến kẻ khác đâu?”

Diệp Tích Nhân nhìn thẳng vào Tưởng Du, từng chữ rành rọt: “Đa tạ Tể tướng chỉ điểm cho ta. Chủ hoà bị chặt đầu, lại là do Bắc Yến ra tay, vậy còn ai trong Đại Lương dám mơ mộng nuôi ảo tưởng nghị hoà nữa chứ?”

Bàn tay Tưởng Du siết chặt trong thoáng chốc, lão trừng trừng mắt nhìn nàng.

Diệp Tích Nhân nhắm mắt lại: “Yên Sương, giết. Không để sót một ai.”

Bình Luận (0)
Comment