Nghe vậy, Diệp Tích Nhân cẩn thận hồi tưởng lại từng vòng tuần hoàn, đặc biệt là lần thứ bảy.
Hôm đó, nàng hạ độc cả nhà, khiến Diệp Phái không thể vào triều chịu tội. Buổi trưa Nghiêm Đan Thanh bị chém, đến chiều tối khi bọn họ tỉnh lại thì thân tín của Trịnh đại nhân mang đến tin dữ. Sau đó Lục Thiên xông vào phủ, gần như định đoạt số phận Đại Lương. Diệp Tích Nhân đâm vào lưỡi đao của Lục Thiên, khởi động lần thứ tám.
“Khác biệt của lần thứ bảy so với những lần trước là: nghị hòa, Nghiêm tiểu tướng quân chết, Xích Trản Lan Sách chết, cùng đầu của Nghiêm tiểu tướng quân bị gửi tới Hoài An Khúc, cục diện bại của triều Đại Lương đã định…” Diệp Phái dùng bút lông khoanh tròn những điểm khác biệt này, lẩm bẩm: “Nhưng đây đều là những biến hóa bên trong vòng tuần hoàn, do hành vi của con thay đổi mà sinh ra ảnh hưởng, chứ không phải bản thân vòng tuần hoàn.”
Hiện tại, trong vòng tuần hoàn chỉ còn Diệp Tích Nhân, vì nàng không còn là kẻ bị giết?
“Trước đây là cả nhà bị tru di, lần thứ bảy là con chủ động khởi động lại, nên vòng tuần hoàn mới biến đổi? Nhưng từ lần thứ bảy trở đi, bất kể con bị giết hay chủ động khởi động lại, đều trở về mồng Ba tháng Ba, không còn bất kỳ biến đổi nào.” Diệp Tích Nhân lắc đầu, nghĩ mãi không thông.
Diệp Phái cũng chưa nghĩ ra mấu chốt.
Nếu “chủ thể của vòng tuần hoàn” chủ động khởi động lại sẽ dẫn đến thay đổi vòng tuần hoàn, vậy từ lần thứ tám trở đi lẽ ra không thể không có biến hóa, lần nào cũng như nhau…
Còn có gì là biến đổi của “chủ thể vòng tuần hoàn” nữa?
“Manh mối vẫn quá ít, cứ thấy thiếu một khâu then chốt. Mai ta nghĩ cách hỏi Bạch bá bá và Trịnh bá bá của con, hai người họ giỏi điều tra, có lẽ sẽ có kết luận mới.”
Diệp Phái nhấn mạnh khoanh tròn lần thứ bảy, lại nói: “Lần này rất quan trọng, khiến quy luật vòng tuần hoàn thay đổi. Nếu có lần tuần hoàn tiếp theo mà quy luật lại biến đổi, chỉ cần hiểu rõ mối liên hệ giữa hai lần ấy, là có thể…”
Nói tới đây, Diệp Phái bỗng lắc đầu, vẻ mặt nặng nề: “Vẫn là đừng có lần sau nữa. Phụ thân hy vọng vòng tuần hoàn của con chấm dứt hẳn, sống thật lâu cho đến khi tuổi già nằm xuống.”
Rơi vào vòng tuần hoàn rất có thể là vì phải đạt được một mục tiêu nào đó. Nếu không chết thì có thể sống từng ngày, đến “tuổi già nằm xuống” mà vẫn chưa thoát khỏi vòng tuần hoàn, cuộc đời bắt đầu lại… chưa chắc đã là điều tốt.
Diệp Tích Nhân chợt thấy tim trĩu nặng, nàng cũng nghĩ đến điểm này.
Nàng muốn thoát ra. Nhìn bên ngoài, trong vòng tuần hoàn dường như nàng không chết, có thể có vô hạn sinh mệnh, nhưng chỉ có người trải qua vòng tuần hoàn mới biết.
Chỉ mình nàng giữ được toàn bộ ký ức, những người bên cạnh hoàn toàn không nhớ nổi chuyện đã xảy ra, nhưng họ vẫn sống cùng một khoảng thời gian, trải qua những việc đã xảy ra, nói những lời đã nói, để lộ cùng một nét mặt với nàng…
Hết lần này đến lần khác, những người bên cạnh như biến thành những con rối đang diễn kịch, lặp đi lặp lại, quỷ dị mà rợn người.
Nàng mắc kẹt trong đó không thể thoát ra, thời gian trong vòng tuần hoàn càng kéo dài, cô độc và sợ hãi sẽ nhấn chìm con người hoàn toàn.
Mà đây chính là nỗi tuyệt vọng mà ngay cả cái chết cũng không thể giải thoát.
Diệp Phái hít sâu một hơi, tiếp tục phân tích: “Muốn thoát khỏi vòng tuần hoàn, vẫn phải tìm ra nút thắt của vòng tuần hoàn, rốt cuộc vì nguyên do gì mà vòng tuần hoàn tồn tại, mới có thể phá giải. Tích Tích, trong vòng tuần hoàn, con muốn nhất là gì?”
Nữ nhi gặp phải trải nghiệm ly kỳ như thế này, mà ông lại không thể làm gì, chỉ có thể tận lực phân tích, giúp nàng thoát ra.
“Con muốn sống tiếp, muốn cùng mọi người sống tiếp.” Diệp Tích Nhân trả lời.
Từ lúc phát hiện mình có thể sống lại, nàng đã muốn làm điều đó.
“Nhưng lần thứ bảy con đã cứu chúng ta rồi. Nếu đây chính là nút thắt của vòng tuần hoàn, thì con đã thoát, lẽ ra không có lần thứ tám.”
Bàn tay trái Diệp Phái chậm rãi siết chặt, thở ra một hơi: “Trừ phi, nhà ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, vậy thì không tính là mục tiêu hoàn thành.”
Lúc ấy Đại Lương sắp vong, bọn họ là người của Đại Lương, làm sao có thể gọi là hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm? Nhưng nếu cả điều đó cũng tính vào, thì Tích Tích rốt cuộc phải làm đến bước nào?
Nghĩ tới đây, Diệp Phái cảm thấy một nỗi tuyệt vọng.
Liêu thị chợt ôm chặt Diệp Tích Nhân, cánh tay run rẩy, khóe mắt ngấn lệ.
Diệp Tích Nhân vỗ vỗ mu bàn tay bà, mỉm cười an ủi: “Hiện giờ Đại Lương chưa vong, chính diện chiến trường chúng ta còn năm phần thắng, chỉ cần mọi người đều sống thật tốt, sống tới già, chẳng phải con sẽ thoát khỏi vòng tuần hoàn sao? Hơn nữa, con có thể mãi mãi ở bên mọi người, cả nhà chúng ta hiện giờ đều sống tốt, vòng tuần hoàn cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.”
Nàng nói ra những điều tốt, cố gắng trấn an phụ mẫu đang lo lắng.
Tim Liêu Trường Anh nhói một cái.
Bà buông Tích Nhân ra, nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ không tán đồng: “Tích Tích, lần thứ bảy con làm không đúng. Con làm sao biết chắc sẽ còn lần sau? Bất kỳ lần nào cũng phải coi là lần cuối cùng của vòng tuần hoàn, không được lãng phí sinh mạng để làm lại.”
Diệp Phái gật đầu tán thành.
“Được.” Diệp Tích Nhân cụp mắt, đáp khẽ.
Thực ra, khi ấy nàng có một ý nghĩ thầm kín: nếu từng lần trọng sinh là hồn phách sau khi chết không tan, hoặc chỉ là một cơn ác mộng, vậy thì chết thật, thoát hẳn ra… chẳng phải cũng tốt sao?
Một mình ở trong đó vòng đi vòng lại, nàng đã có phần sụp đổ, bằng không cũng sẽ không làm ra chuyện hạ độc cả nhà.
“Con chưa từng trải qua mồng Bốn tháng Ba?” Diệp Phái lại hỏi.
Diệp Tích Nhân gật đầu.
Diệp Phái tính toán thời gian, trong mắt lóe lên tia hy vọng: “Hiện giờ sắp bước vào mồng Bốn tháng Ba, lần này chúng ta sẽ cùng con, cùng xem mồng Bốn tháng Ba sẽ xảy ra chuyện gì?”
Biết càng nhiều, sẽ có càng nhiều manh mối, mau chóng phá cục.
“Chúng ta sẽ ở bên con, nhất định tìm ra cách thoát khỏi vòng tuần hoàn.” Liêu Trường Anh dịu dàng nói rồi ôm chặt nữ nhi.
“Còn có ta nữa.” Giọng Diệp Trường Minh vang lên theo sát.
Hắn chống chân tập tễnh bước vào, đêm rõ ràng vẫn còn lạnh, vậy mà hắn chạy đến mồ hôi ướt trán: “Phụ thân, mọi việc xong rồi. Bạch bá bá và Trịnh bá bá đều nói giao cho họ, yên tâm đi.”
Diệp Phái gật đầu.
Trong lòng Diệp Tích Nhân càng thêm ấm áp, nụ cười trên mặt sáng rỡ, cố ý làm ra vẻ nhẹ nhõm, vung tay như không để tâm: “Nghị hòa đã được ngăn chặn, Xích Trản Lan Sách và phe chủ hòa Tưởng tể tướng đều đã chết, ngoài chiến trường thì thắng bại năm phần, chỉ cần Đại Lương thắng, Diệp gia ta sẽ sống tốt, vòng tuần hoàn… có lẽ sẽ kết thúc theo. Nói cách khác, biết đâu con đã thoát khỏi vòng tuần hoàn rồi, đừng lo!”
“Đúng, Tích Tích có thể đã thoát khỏi vòng tuần hoàn.” Diệp Trường Minh vỗ tay, rất tán đồng.
Diệp Phái và Liêu Trường Anh kéo khóe miệng, như thể cũng cười theo, để người nhà yên tâm.
Nhưng sâu trong đáy mắt ba người, đều là nỗi lo hóa giải không nổi.
Tích Tích của họ.
Diệp Phái cầm lấy ghi chép chi tiết mười ba lần tuần hoàn trước mặt, khẽ nói: “Tích Tích, con đi nghỉ đi. Thời gian này chắc chắn rất mệt, trước tiên ngủ một giấc cho thật ngon, những chuyện khác giao cho phụ thân.”
Diệp Tích Nhân do dự một chút, không muốn người nhà lo lắng nên vẫn gật đầu.
Bên kia, Diệp Trường Minh chen lại gần, hạ thấp giọng: “Tích Tích, có thể cho ta cùng muội vào cái vòng tuần hoàn chết tiệt này không? Với trí tuệ của ta, nhất định có thể bảo vệ muội, nghĩ ra cách phá cục!”
Diệp Tích Nhân: “……”
Nàng xoè tay, hết sức bất đắc dĩ: “Ngay cả bản thân muội làm sao bước vào vòng tuần hoàn còn chẳng biết, thì làm sao đưa huynh đi cùng? Ta còn mong mọi người đều nhớ được, để ta khỏi phải phí bao nhiêu nước bọt, còn bị huynh cho rằng ta bịa đặt gạt người.”
Ngón tay Diệp Phái khựng lại.
Lời nói này thoáng vụt qua trong đầu ông, khiến mày cau càng chặt hơn, cúi đầu lật lại bản ghi chép mười ba lần tuần hoàn, xem đi xem lại, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Ở bên cạnh, Diệp Trường Minh lại nói: “Vậy hay là ta nói cho muội một bí mật, lần sau muội nhắc tới tuần hoàn, chỉ cần nói ra bí mật này, ta nhất định sẽ tin muội ngay.”
“Bí mật gì?”
Diệp Trường Minh ghé sát tai, hạ giọng: “Muội chỉ cần nói ‘thỏi mực tốt giấu trong thư phòng của phụ thân đã bị huynh moi hết rồi’, đây là bí mật lớn nhất của ta, ngoài ta ra chẳng ai biết. Nếu muội có thể nói ra, ta nhất định lập tức tin muội.”
Diệp Tích Nhân nghe xong, nhớ kỹ câu ấy, gật đầu, rồi quay sang nhìn Diệp Phái: “Phụ thân, thỏi mực tốt trong thư phòng của người đã bị huynh ấy moi hết rồi.”
Diệp Trường Minh: “???”
Diệp Phái lập tức giáng cho hắn một cái, nghiến răng: “Đồ trời đánh, đó là Thánh thượng ban cho!” Nếu không phải giờ còn việc hệ trọng, ông thật muốn lột da cái tên phá gia này.
Diệp Trường Minh ôm đầu, tủi thân ấm ức.
Diệp Phái trừng mắt lườm hắn.
Hắn đành ôm đầu, nép sau lưng Diệp Tích Nhân, cũng nghiến răng nghiến lợi: “Vì muốn muội tin ta nên ta mới chịu nói bí mật này, thế mà muội quay đầu bán đứng ta, Diệp Tích Nhân, sao muội càng ngày càng xấu thế hả?!”
Thấy hắn tức tối đến mức ấy, Diệp Tích Nhân che miệng cười trộm.
Hy sinh chút thể diện của một người, khiến bầu không khí trong Tùy An Đường không còn quá nặng nề, hàng mày của mọi người cũng giãn ra, suy cho cùng hiện giờ cả nhà vẫn còn sống, vẫn đang yên ổn bên nhau.
“Đi nghỉ cả đi.” Liêu Trường Anh yêu thương xoa đầu nữ nhi, lại dặn dò.
Diệp Tích Nhân gật đầu: “Mọi người cũng nghỉ sớm đi, hôm nay mẫu thân bị kinh sợ, nên ngủ sớm, huynh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm, còn phụ thân… sáng mai trời vừa sáng đã có một trận phải đánh, cần dưỡng sức mà ứng phó.”
Biên quan sắp khai chiến, phe chủ chiến lúc này cần phát huy, Tể tướng lại “chết bất ngờ”, để lại khoảng trống quyền lực, trong triều e rằng sẽ loạn, Diệp Phái cần phải gắng gượng tinh thần mà đối diện.
Diệp Phái càng thêm khó chịu.
Đã đến nước này, Tích Tích vẫn còn lo lắng cho bọn họ. Ông cẩn thận nhìn lại các vòng tuần hoàn, ánh mắt thoáng động: “Chủ thể tuần hoàn thay đổi, chưa chắc đã là vì Tích Tích…”
Diệp Tích Nhân lúc này đang định đứng dậy, nghe vậy thì ngoái lại nhìn ông.
Diệp Phái chỉ vào chỗ khác thường trong vòng tuần hoàn thứ bảy, nhắc nhở: “Tích Tích, con nghĩ kỹ lại xem: nghị hòa, Nghiêm Đan Thanh, Xích Trản Lan Sách, trong đó có điểm gì bất thường không?”
Diệp Tích Nhân sững người.
Lần thứ bảy khác biệt so với trước đó, chính là nghị hòa bị ngăn cản, Nghiêm Đan Thanh và Xích Trản Lan Sách đều chết, vậy nên, vòng tuần hoàn có lẽ đã vì những việc này mà thay đổi?
Diệp Tích Nhân đứng thẳng người, đang định mở miệng, trước mắt bỗng tối sầm, trời đất đảo lộn một trận.
Nàng vịn chặt bàn mới có thể đứng vững, dù cố mở to hai mắt nhưng hình bóng Diệp Phái trước mặt đã bắt đầu xoay tròn, cả gian nhà dường như đảo ngược, cây cối ngoài cửa sổ đã lộn ngọn xuống đất, cửa lớn, người trong phòng… tất cả đều quay một vòng, thế giới trước mắt dần trở nên mơ hồ…
Diệp Tích Nhân lắc mạnh đầu.
Chẳng lẽ vì nàng đã mắc kẹt ở mồng Ba quá lâu, không được nghỉ ngơi, nên chống đỡ không nổi, sắp ngất đi?
Không đúng!
Diệp Tích Nhân vội túm chặt cổ tay Diệp Trường Minh bên cạnh, dùng chút ý thức cuối cùng hỏi: “Ca ca, bây giờ là giờ nào?”
“Giờ Tý vừa quá nửa.”
Giọng nói dần xa, Diệp Tích Nhân chìm vào bóng tối.
Giờ Tý vừa qua… tức là mồng Ba tháng Ba vừa kết thúc, mồng Bốn tháng Ba sắp bắt đầu, là ranh giới giữa hai ngày!
*
Hoàng Thành tư, chiếu ngục.
Lục Thiên cầm chặt thanh đao trong tay phải, kề sát vào người bị giam bên trong, gương mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Cái bộ dạng này của ngươi khiến ta cực kỳ chướng mắt! Nghiêm Đan Thanh, hôm nay ngươi tất phải chết.”
Nghiêm Đan Thanh: “???”
Hắn không thèm nhìn Lục Thiên, gần như lập tức đưa tay, mặc kệ sợi xích sắt phía sau căng kéo đến rỉ máu, gạt đống rơm rạ trên mặt đất lên xem.
【Sáu】
Hôm nay rõ ràng là mồng Ba tháng Ba!
Sao lại thế?!
Ánh mắt Nghiêm Đan Thanh trầm xuống, lông mày nhíu chặt.
Diệp Tích Nhân bật ngồi dậy, trong mắt vẫn mang theo vẻ kinh ngạc, khó tin.
“Cô nương?” Tuyết Thiền vội vàng bước vào, mày cau chặt, “Cô nương lại gặp ác mộng rồi sao?”
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Diệp Tích Nhân gấp gáp hỏi.
“Mồng Ba tháng Ba.”
Quả nhiên!
Hơi thở Diệp Tích Nhân khựng lại, không phải chỉ cái chết mới khiến vòng tuần hoàn bắt đầu lại. Nàng không chết, nhưng vẫn không thể sống tới mồng Bốn!
Ngay khi mồng Ba tháng Ba kết thúc, thế giới lập tức khởi động lại, tất cả đều trở về nguyên điểm, trở lại giờ Dần ngày mồng Ba tháng Ba.
Nàng ôm ngực th* d*c kịch liệt, cả người như bị gậy nện một cú thật mạnh, mọi suy đoán và kế hoạch đều dừng lại, tất cả trở về con số không.
Vậy chẳng phải tất cả cố gắng của nàng đều uổng phí sao?!
“Cô nương?” Tuyết Thiền lo lắng gọi.
Động tác Diệp Tích Nhân chợt dừng, không đúng, không phải tất cả đều trở về con số không.
Nàng nhớ tới lời phụ thân từng nói: “Nếu lại có một lần tuần hoàn mà quy luật thay đổi, thì tức là chủ thể vòng tuần hoàn đã có biến…”
Nàng không chết, cũng không hề thay đổi, vậy tại sao vòng tuần hoàn lại biến đổi?
Diệp Tích Nhân không ngừng hồi tưởng lại hết thảy của lần thứ bảy và lần thứ mười ba, rốt cuộc đã thay đổi chỗ nào mới khiến quy luật vòng tuần hoàn bị biến động?
Tích Tích, con nghĩ kỹ lại xem: nghị hòa, Nghiêm Đan Thanh, Xích Trản Lan Sách, trong đó có điểm gì bất thường không?
Diệp Tích Nhân hạ tay xuống, trong lòng mơ hồ dấy lên một ý niệm kỳ dị…
Nàng lập tức xuống giường, nhanh chóng thay y phục, vấn lại mái tóc dài, chụp lấy áo choàng rồi sải bước ra ngoài.