Đã đến giờ Sửu, chỉ một lát nữa thôi là người trong phủ sẽ lục tục dậy. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên, gác cổng mắt còn ngái ngủ, cất giọng qua cửa: “Ai thế? Khuya thế này có chuyện gì?”
Nghe vậy, lòng Diệp Tích Nhân mới thả lỏng, mọi chuyện vẫn bình thường, chí ít cũng không phải nhà họ Diệp xảy ra chuyện đột ngột, vậy thì tốt rồi.
“Là ta.” Diệp Tích Nhân mở miệng.
Gác cổng nhận ra giọng quen thuộc, nghi ngờ mở cửa thì thấy Diệp Tích Nhân đứng ngoài, tay cầm lồng đèn, phía sau còn có Yên Sương vác đao.
Gác cổng sững lại một chút.
Kế đó, hắn trợn trừng mắt, vội vàng mở rộng cửa nghênh đón, trên mặt là vẻ kinh ngạc không kìm được: “Giờ này mà Nhị cô nương còn ở bên ngoài sao?”
Diệp Tích Nhân: “…”
Ta về hay chưa, các người không biết ư?!
Nàng cũng chẳng buồn nói nhiều, phất tay, quay người dặn Yên Sương: “Ta về đến nhà rồi, ngươi mau đi đi. Đừng quên phái người điều tra chuyện ta đã nói, rất quan trọng.”
Yên Sương gật đầu, lập tức biến mất vào bóng tối.
Diệp Tích Nhân bước vào phủ, cánh cửa phía sau chậm rãi khép lại. Nàng nhanh chóng bước về viện Thính Tuyết của mình, mơ hồ nghe thấy tiếng gác cổng ở sau lưng đang hối hận oán trách nhau:
“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Nhị cô nương còn chưa về, sao chẳng ai nói với ta?”
“Ta không biết mà! Lão gia, phu nhân cũng chẳng nhắc gì đến, ta thật không biết là Nhị cô nương còn chưa về, nên mới quên mất chuyện đó!”
“Thật là…”
Tiếng họ càng lúc càng xa, rồi dần biến mất.
Tất cả người trong nhà vẫn bình yên, không vì lo cho nàng mà thức trắng chờ đợi bên ngoài, điều đó khiến nàng buông được một hơi, nhưng trong lòng lại thoáng thấy có gì đó… không đúng lắm.
Diệp Tích Nhân cầm lồng đèn, hơi cau mày, nghĩ mãi không ra.
Viện Thính Tuyết cũng yên ắng như thường, nhưng đèn trong chính sảnh lại sáng trưng. Ở cửa, Tuyết Thiền đang đứng ngóng ra ngoài, thấy nàng về mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới đón đỡ lồng đèn, dìu nàng vào, thở phào nhẹ nhõm: “Cô nương cuối cùng cũng đã về. Lão phu nhân đang đợi cô nương trong phòng, đã đợi hai canh giờ rồi.”
Hôm nay cô nương đi vắng suốt, tối đến Tuyết Thiền suýt nữa đóng cửa viện đi ngủ, đến lúc lão phu nhân đến, họ mới giật mình nhận ra Diệp Tích Nhân đã ra ngoài cả ngày mà chưa trở về.
Lão gia và phu nhân không hay biết, đã nghỉ cả rồi. Tuyết Thiền vốn định đến chính viện bẩm báo để phái người đi tìm, nhưng lão phu nhân ngăn lại, bảo cứ chờ.
Diệp Tích Nhân giật mình, lập tức bước nhanh hơn, vẻ mặt đầy lo lắng: “Tổ mẫu, người đừng đợi con chứ! Con không sao, người lớn tuổi rồi, sao có thể thức đêm chờ như vậy được?”
Dù xuất thân từ nhà võ tướng, nhưng chẳng biết từ bao giờ, Triệu Lan Quân bắt đầu tín Phật. Bà luôn quỳ trước tượng Quan Âm trong Phật đường mà khấn vái, đã rất lâu không lui tới bên ngoài.
“Ta lo cho con, thấy con về là ta yên lòng rồi.” Triệu Lan Quân buông lỏng tâm tình, nét mặt để lộ sự mệt mỏi, bà chống tay lên ghế, chậm rãi đứng dậy.
Diệp Tích Nhân vội đỡ lấy, lo lắng vô cùng.
Người già rồi, dường như trở nên nhỏ bé, như cội cây khô cằn, ánh nến hắt lên khiến nàng bất giác chấn động, tóc tổ mẫu đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn gầy gò hơn hẳn trong ký ức, giữa chân mày giăng đầy nỗi lo chẳng thể tan.
“Tổ mẫu…” Mắt Diệp Tích Nhân ươn ướt, “Là tôn nữ khiến người lo lắng rồi.”
Triệu Lan Quân lắc đầu, khẽ vỗ tay nàng, bàn tay già nua truyền hơi ấm vào bàn tay lạnh buốt của nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Tổ mẫu không biết con đang làm gì, nhưng cô nương nhà chúng ta xưa nay ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc hẳn con có lý do của riêng mình. Ta chỉ muốn nhắc con, mọi chuyện đều phải lấy an nguy của con làm trọng, sau này đừng về muộn thế nữa.”
Diệp Tích Nhân gật đầu thật mạnh, đáp lời.
Lúc đêm khuya trở về, vẫn có người đợi mình, ân cần dặn dò… Sự ấm áp đó là thứ quý giá nhất đời nàng, là ý nghĩa duy nhất khiến nàng muốn tiếp tục sống.
“Thôi, con cũng bôn ba cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi. Ta về Trường Thọ Đường.” Triệu Lan Quân duỗi tay, bà vú già bên cạnh lập tức bước lên đỡ. Diệp Tích Nhân muốn tiễn nhưng bị bà ngăn lại.
“Được rồi.” Bà buông tay nàng ra.
Diệp Tích Nhân bước lên hai bước, nhìn theo bóng Triệu thị đang được đỡ đi, dọc theo hành lang tiến về Trường Thọ Đường phía sau, lòng nàng dâng lên một nỗi chua xót. Đây chính là người nhà của nàng, có họ lo lắng yêu thương, nàng sinh ra vô tận dũng khí, không sợ bất cứ điều gì.
Nàng cũng muốn bảo vệ họ.
Triệu thị đi khỏi, Tuyết Thiền tiến lên: “Cô nương…”
“Rửa mặt đi.” Diệp Tích Nhân thu lại ánh mắt.
Một ngày nay đã quá mệt mỏi, cơ thể nàng càng lúc càng nặng trĩu, buồn ngủ đến không mở nổi mắt. Lúc này nàng chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật sâu.
Tuyết Thiền gần như phải dìu nàng rửa mặt, xong xuôi Diệp Tích Nhân ngã xuống giường liền ngủ. Tuyết Thiền buông rèm sa, trong mắt không giấu nổi nỗi lo âu.
Ban ngày, Diệp Trường Minh từng dặn, chỉ cần Diệp Tích Nhân trở về là lập tức đến gặp hắn, nhưng rồi hắn không đến hỏi nữa, Tuyết Thiền thấy trời sắp sáng cũng thôi không để tâm, đành gác chuyện đó sang một bên.
Ngày mồng Sáu tháng Ba, giờ Tỵ
Diệp Tích Nhân như rơi vào ác mộng, ép mình mở mắt ngồi dậy. Bên ngoài thành, không biết đám dân chạy nạn đã được an trí hay chưa, còn tên điên Xích Trản Lan Sách kia đã làm gì nữa? Và Nam Đô sắp thiếu lương rồi liệu có loạn lạc thêm không? Giờ dân chạy nạn bùng phát, e rằng triều đình sẽ càng nóng lòng cầu hòa…
Lối thoát cuối cùng rốt cuộc ở đâu?
Hết chuyện này đến chuyện khác đè lên người như núi đỉnh chồng chất, khiến nàng ngay cả trong mộng cũng không yên. Thân thể như bị áp nặng đến nghẹt thở, rõ ràng muốn tỉnh lại nhưng làm sao cũng không mở nổi đôi mắt.
Cuối cùng ngồi dậy được, trước mắt lúc đen lúc trắng, một hồi lâu sau mới hồi phục lại tầm nhìn dần rõ ràng.
Nhưng còn chưa kịp cho người đi dò hỏi tình hình bên ngoài, Diệp Tích Nhân đã giật mình: “Yến tiệc trong cung?”
Nàng suýt nghi ngờ mình nghe lầm, vô duyên vô cớ sao hôm nay lại có yến tiệc?
“Không rõ nữa.” Tuyết Thiền lắc đầu, mắt đầy mơ hồ. “Đại Lương chúng ta không có hoàng hậu, từ lúc Hoàng thượng đăng cơ đến nay chưa từng có yến tiệc nào mời nữ quyến vào cung cả.”
Diệp Tích Nhân để Tuyết Thiền thay y phục đơn giản, chải đầu qua loa, rồi vội vàng ra tiền viện thăm hỏi.
“Phụ thân!” Diệp Tích Nhân bước vào chính viện, mày nhíu chặt: “Sao đột nhiên lại có cung yến? Bên ngoài loạn thế thế kia, Đại Lương kiệt quệ thế kia, mà bệ hạ còn có tâm tình mở yến tiệc?”
“Đừng vội, con ăn chút gì đã.” Diệp Phái kéo nàng lại, lắc đầu: “Sáng nay, Tưởng tướng xin chỉ vào ngục chiếu, đưa Xích Trản Lan Sách ra, rồi áp giải đến sứ quán Bắc Yến. Sau đó, không rõ họ nói gì, thánh chỉ về yến tiệc được ban xuống. Ta vừa cho người đi dò, nghe nói Đại Lương và Bắc Yến sắp nghị hòa lại, Tưởng tướng và Xích Trản Lan Sách đã bàn xong một phần điều kiện.”
Tròng mắt Diệp Tích Nhân co lại.
Nhanh vậy sao?!
Nàng biết ngoài kia dân chạy nạn khắp nơi, Nam Đô thiếu lương, lòng Tưởng Du càng quyết tâm nghị hòa, nhưng không ngờ sự tình lại tiến triển nhanh đến thế, còn bày yến tiệc trong cung, chẳng khác nào mở màn cho việc nghị hòa, bày tỏ thành ý nghênh đón Thái tử Bắc Yến.
Nghĩ đến tin tức biết được hôm qua…
Diệp Tích Nhân nắm chặt tay áo, phần “điều kiện” đã đàm phán, rốt cuộc là gì, mà đến cả nữ quyến cũng phải nhập cung?
Mọi người trong viện đã dùng bữa xong, Liêu Trường Anh đưa bát đũa cho nàng, rồi dặn người thêm món: “Gần đây đang vào mùa măng xuân, bảo nhà bếp làm nhanh, thêm vài món cho Nhị cô nương.”
Diệp Phái nhìn trán Diệp Tích Nhân nhíu chặt, định lên tiếng an ủi, thì những ký ức vụn vỡ trong đầu bỗng ùa về. Ông khựng lại, nhớ đến lời Bạch Thành Quang hôm qua: “Bắc Yến thật sự muốn nghị hòa sẽ không nhắc lại chuyện giết Nghiêm tiểu tướng quân nữa. Chỉ có điều, Xích Trản Lan Sách yêu cầu bệ hạ ban hôn, muốn cầu hôn Diệp nhị cô nương.”
Diệp Trường Minh cũng cùng lúc sực nhớ ra.
Sao họ lại quên mất chuyện quan trọng đến vậy?!
“Chẳng lẽ yến tiệc trong cung hôm nay, Xích Trản Lan Sách là vì Tích Tích mà đến?” Diệp Trường Minh bật dậy, ánh mắt không tin nổi: “Khốn kiếp! Chẳng lẽ điều kiện mà Tưởng Du thương lượng được chính là lời cầu hôn hôm qua của Xích Trản Lan Sách, lấy thư rút quân và lương thảo để đổi sắc chỉ ban hôn?”
Ánh mắt Diệp Phái trở nên lạnh lẽo, từng chữ như gõ đá: “Tích Tích, con đừng sợ. Dù có phải kháng chỉ, ta cũng tuyệt đối sẽ không để con lấy Thái tử Bắc Yến!”
Một kẻ mang thù hận với Diệp gia lại đòi cưới Diệp Tích Nhân thì chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp. Ông có thể hy sinh bản thân, nhưng không thể đẩy nữ nhi vào chỗ chết.
Diệp Tích Nhân nhìn những người trong nhà lo lắng vì mình, lại nhớ đến tổ mẫu chờ suốt đêm hôm qua, trong lòng bỗng bình tĩnh hơn, khẽ lắc đầu: “Không sao đâu. Ban hôn thì ban, con không sợ.”
Kháng chỉ là tội chết. Nhưng nếu Xích Trản Lan Sách chịu đổi một đạo thánh chỉ ban hôn để lấy lương thảo và thư rút quân, thì cứ đổi đi!
Diệp Tích Nhân không tin việc nghị hòa sẽ thành. Nghiêm Đan Thanh cũng không để nó thành, đợi đến lúc tìm được cách phá vỡ bế tắc, chính là lúc Xích Trản Lan Sách phải chết, hôn ước tự nhiên thành vô nghĩa.
Ở vòng lặp trước, ngay khi nàng ngăn Nghiêm Đan Thanh giết Xích Trản Lan Sách, nàng đã hiểu mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Dùng một đạo thánh chỉ không bao giờ thực hiện được để đổi lấy lương thảo và thư rút quân, quá lời rồi còn gì?
Nếu chuyện là thật, lương thảo có thể cứu được mạng dân. Nếu là giả, chẳng phải sẽ lộ ra ý đồ của Xích Trản Lan Sách sao?
Không tìm được lối thoát bên ngoài, thì cứ tự mình tiến vào trong ván cờ, xem rốt cuộc Xích Trản Lan Sách đang bày tính gì!
Hơn nữa…
Hiện tại không thể khai chiến, phải ổn định Bắc Yến và dân chạy nạn, ban hôn cũng chẳng đến lượt nàng từ chối.
Diệp Trường Minh vò tóc, đầy phiền muộn: “Sao hắn lại chỉ nhìn trúng Tích Tích? Hắn là Thái tử Bắc Yến, bên đó không thiếu quý nữ, tại sao lại chạy sang đây cầu hôn?! Còn làm ầm lên, mở cả yến tiệc trong cung!”
Xích Trản Lan Sách đúng là có bệnh!
Chuyện ầm ĩ thế này, hại danh tiếng Tích Tích bị ảnh hưởng, dù sau này hôn ước có bị hủy, thì nàng vẫn là người từng được Thái tử Bắc Yến cầu hôn. Người nhà họ Diệp vốn thật lòng thương Tích Tích, nên không bận tâm.
Nhưng còn người ngoài thì sao?
Chỉ nghĩ đến đó thôi Diệp Trường Minh đã muốn “kháng chỉ”, thậm chí một đao tiễn luôn Xích Trản Lan Sách cho xong!
Diệp Tích Nhân nhếch môi cười khẽ: “Hắn đang toan tính gì, đến yến tiệc rồi sẽ rõ.”
Đúng lúc món ăn được bưng lên, nàng cầm đũa, nhưng rồi nhận ra trước mặt là măng xuân, đũa chuyển hướng sang gắp vài món đã nguội bên cạnh ăn tạm, không muốn khiến người nhà lo.
Liêu Trường Anh vẫn luôn để ý nàng, lập tức nhíu mày, gương mặt đầy tiếc nuối: “Đúng là nhiều chuyện đến hồ đồ, quên mất Tích Tích không thích ăn măng xuân. Mau chuẩn bị món cô nương thích…”
Bà quay đầu dặn dò người hầu.
Diệp Tích Nhân hơi nhíu mày.
Kiếp trước, phụ thân nàng cũng từng gắp măng xuân cho nàng, không hiểu sao cảm giác kỳ lạ lại dâng lên…
Bị ba ánh mắt lo lắng dõi theo, Diệp Tích Nhân khẽ lắc đầu, vứt mớ suy nghĩ linh tinh sang một bên, nhấn mạnh lại: “Con thực sự không sợ. Thánh chỉ ban hôn mà thôi, chỉ cần con xem như không có, thì nó chẳng làm gì được con!”
Chỉ là… không biết Xuân Trú sẽ có phản ứng thế nào?
Trong những vòng lặp trước, lúc Nghiêm Đan Thanh chết đi hết sức bình thản, nhưng dường như mỗi lần nghe tin thanh chỉ ban hôn mà Xích Trản Lan Sách cầu xin, hắn lại có những hành động điên cuồng khác thường?
Diệp Tích Nhân không khỏi lo lắng.
Nàng hỏi Diệp Phái và Diệp Trường Minh, nhưng cả hai đều không nhận được tin tức gì từ Nghiêm Đan Thanh.
Đến tận buổi chiều khi lên đường vào cung, vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Đan Thanh.
“Vẫn không có tin của Nghiêm tiểu tướng quân sao?” Diệp Tích Nhân vén rèm xe lên, lo lắng hỏi.
Diệp Trường Minh cưỡi ngựa quay trở lại từ phía trước, lắc đầu: “Không có. Ta vừa dò hỏi rồi, trong cung, ngoài cung, cả ngày nay Nghiêm tiểu tướng quân đều không xuất hiện, không ai biết hắn đang ở đâu. Hôm nay phủ tướng quân cũng không có xe ngựa vào cung, hình như hắn không trở về từ đêm qua!”
Diệp Tích Nhân thấy lòng chìm xuống.
Có vẻ từ sau giờ Tý hôm qua khi Nghiêm Đan Thanh rời thành, hắn đã không quay lại nữa. Hắn đi đâu chứ? Có lần ra được manh mối nào trong đám dân chạy nạn hay không?
Diệp Tích Nhân cắn môi, khó tránh nỗi lo lắng. Đúng lúc ấy, phu xe kéo cương, điều khiển xe sang một bên, rõ ràng là gặp người địa vị cao hơn phải nhường đường.
Diệp Trường Minh cũng thúc ngựa tránh sang mép.
Tiếng vó ngựa lóc cóc, một cỗ xe khác chậm lại khi đi ngang qua xe của Diệp Tích Nhân, rồi bất ngờ dừng hẳn, tấm rèm được một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng vén lên. Từ bên trong, một người khẽ mỉm cười nhìn nàng, ánh tà dương rọi lên gương mặt hắn, lông mày đuôi mắt giãn ra, áo lông cừu phủ lên vai càng làm nổi bật nước da trắng như ngọc, quả thực là một thiếu niên tuấn mỹ, phong lưu thoát tục.
Ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt nàng, trong đôi mắt như chỉ còn mình nàng, chan chứa niềm vui, giọng nói cũng ôn hòa hơn mọi khi: “Diệp nhị cô nương!”
Nhưng Diệp Tích Nhân vừa nhìn thấy người ấy, toàn thân liền run lên.
Diệp Trường Minh lập tức thúc ngựa tiến lên, đứng chắn giữa hai cỗ xe, ánh mắt cảnh giác.
Xích Trản Lan Sách!
Hắn chống tay lên khung cửa sổ xe, nụ cười không đổi, tựa như chẳng hề thấy sự đề phòng của họ, ánh mắt vẫn chỉ dán lên mặt Diệp Tích Nhân, dù lưng quay ngược ánh sáng, vẫn rõ ràng có thể nhìn ra tia sáng trong đôi mắt hắn: “Đã lâu không gặp Diệp nhị cô nương, Lan Sách thật rất nhớ mong.”
Lần cuối họ gặp nhau là mồng Bốn tháng Ba, trong chiếu ngục.
Lúc đó Diệp Tích Nhân phòng bị nghiêm ngặt, chỉ thoáng nhìn rồi đi ngay. Hôm qua hắn vẫn còn bị giam trong đó, lẽ ra những cảm xúc của hắn dành cho nàng phải dừng lại ở mồng Bốn tháng Ba mới đúng.
Thế nhưng…
Hôm nay tỉnh dậy, tâm trí hắn cứ mãi vấn vít hình bóng nàng, khuôn mặt ấy lặp đi lặp lại trong đầu, chẳng cách nào xua đi. Giờ đây vừa nhìn thấy nàng, toàn thân hắn bỗng đau nhói ở nhiều chỗ cùng lúc, như bị kẻ khác đánh trọng thương, tim cũng đau quặn từng hồi.
Cảm giác lạ lùng hôm mồng Ba tháng Ba khi nhìn thấy Diệp Tích Nhân lại càng mãnh liệt, cả người hắn run rẩy, lại càng thêm… phấn khích.
Diệp Tích Nhân: “…”
Nàng vô thức co cổ lại, nàng đã giết Xích Trản Lan Sách không chỉ một lần, nhưng giờ nhìn thấy người sống sờ sờ trước mặt, nàng vẫn không sao dằn được nỗi sợ.
Không phải không dám mà bởi Xích Trản Lan Sách quá thông minh, để lại trong lòng nàng một cái bóng quá lớn.
Thấy nàng không nói gì, Xích Trản Lan Sách thò đầu ra thêm, mời mọc: “Nhị cô nương có muốn lên xe Lan Sách không? Chúng ta cùng vào cung?” Giống như sợ nàng lo lắng, hắn còn giải thích thêm: “Xe ngựa này là long xa của Hoàng đế Đại Lương các người, rất rộng rãi đấy.”
Rộng rãi thoải mái chỉ là bề ngoài, ý hắn muốn nói là an toàn, vì hắn đang bị người Đại Lương theo dõi nên Diệp Tích Nhân ngồi trên xe của hắn chắc chắn sẽ an toàn, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, Diệp Tích Nhân không hề do dự, buông rèm rụt vào trong xe, giọng nàng lạnh như băng vang ra: “Không cần.”
“Vậy ta qua đó?” Xích Trản Lan Sách làm như muốn xuống xe.
Diệp Trường Minh trợn mắt, lập tức giật cương ngựa chắn ngay trước lối lên, thái độ cự tuyệt rõ ràng, tuyệt đối không thể để hắn lại gần.
Xích Trản Lan Sách thoáng thất vọng.
Hắn nhìn sâu vào tấm rèm buông xuống, không còn nhìn thấy người bên trong nữa rồi khẽ lắc đầu thu ánh mắt về, đôi mắt lấp lánh tham vọng, giọng điệu lạnh nhạt: “Nàng cứ trốn đi, xem có thể trốn được bao lâu.”
Tiếng vó ngựa vang lên, bánh xe lăn qua nền đất phát ra âm thanh “lộc cộc”, rồi dần dần rời xa. Phía sau là xe ngựa nối đuôi chật kín, nhưng phía trước là long xa của Hoàng thượng, chẳng ai dám vượt lên, chỉ dám len lén thám thính mà thôi.
Diệp Trường Minh vỗ nhẹ vào cửa xe: “Hắn đi rồi.”
Diệp Tích Nhân mới thở dài một hơi.
Vòng lặp nhất định đã để lại dấu vết trên người Xích Trản Lan Sách!
Hắn không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng những cảm giác khắc sâu trong linh hồn vẫn còn đó. Ở vòng trước, nàng đã từng giết hắn một lần, khiến thái độ của hắn với nàng lần này càng “thân mật” hơn.
Nghĩ đến lúc rời khỏi xe Xích Trản Lan Sách hôm mồng Ba tháng Ba mà hắn lập tức trở mặt, Diệp Tích Nhân hoàn toàn có lý do để tin rằng sau vòng lặp trước, Xích Trản Lan Sách chắc chắn càng muốn giết nàng hơn!
Thật quá nguy hiểm.
Nàng phải tìm cách đề phòng cho thỏa đáng…
Trên chiếc xe ngựa khác, A Hữu thuộc hạ duy nhất còn được hầu hạ bên cạnh hắn, bực bội nói: “Điện hạ đã nói năng nhã nhặn như vậy, mà Nhị cô nương kia thật chẳng biết điều!”
Xích Trản Lan Sách liếc nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, quát: “Nàng ấy là chủ tử tương lai của ngươi, hãy giữ lễ cho tốt!”
A Hữu giật mình, vội cúi đầu xin tội, một lúc sau nàng lại dè dặt ngước lên hỏi nhỏ: “Điện hạ… thật sự muốn cưới nàng ta sao?”
Không phải là kế sách ư?
Phải rồi, hiện giờ tâm trí điện hạ đều dồn cả lên người nàng…
Xích Trản Lan Sách nhắm mắt lại, như thể lại nhớ tới hình ảnh Diệp nhị cô nương. Cổ, ngực, tay chân, khắp người như cùng lúc nhức nhối, cổ họng nghẹn lại, ngón tay hắn khẽ vuốt, khóe miệng cong lên, giọng nói mơ hồ: “Đương nhiên rồi. Ta rất thích nàng ấy.”
Xe ngựa nối nhau vào cung, nhưng Diệp Tích Nhân vẫn chưa thấy bóng dáng Nghiêm Đan Thanh, nàng càng thêm sốt ruột, rốt cuộc hắn đi đâu? Hắn có biết hôm nay là yến tiệc ban hôn không?
Đúng lúc xe sắp đến nơi, một bóng người bất ngờ lao thẳng vào trong xe.
Diệp Tích Nhân giật mình, lập tức rút dao trong tay, vung thẳng về phía kẻ đó, chẳng lẽ Xích Trản Lan Sách đã phái người đến giết nàng?!
Yên Sương bắt lấy cổ tay nàng, khẽ lắc đầu: “Là ta.”
Không đợi Diệp Tích Nhân hỏi thêm, Yên Sương đã đưa thứ đang cầm trên tay cho nàng: “Tướng quân đã biết hôm nay là yến tiệc ban hôn, nhưng hiện tại không thể thoát thân. Ngài ấy bảo ta đưa thứ này cho cô nương.”
Một mảnh giấy, một chiếc hộp.
Diệp Tích Nhân nghi ngờ nhận lấy. Nàng đặt chiếc hộp lên đùi, trước tiên mở tờ giấy ra, vừa thấy rõ nội dung thì liền trợn mắt: “Đây… đây là…?”