Lương hoàng đế vẫn chưa lập hậu, lại cũng không có Thái hậu nên yến tiệc trong cung chỉ được tổ chức ở Dục Anh Điện không mấy rộng rãi. Nam nữ ngồi riêng hai bên, bị ngăn cách bởi bức bình phong thêu “Giang Sơn Vạn Lý Đồ”, màn lụa khẽ lay động, cung nhân qua lại không ngớt, hai bên nhìn rõ từng cử động của nhau.
Từ khi triều đình vội vã dời xuống Nam Đô, chưa kịp xây một tòa cung điện nguy nga tráng lệ như ở Bắc Đô, hơn nữa vì quốc khố eo hẹp, buổi yến trong cung lần này đến cũng quá đột ngột, ngay cả cách bài trí trong điện cũng có phần tầm thường, không còn chút huy hoàng rực rỡ nào của Đại Lương thuở trước, như núi sông chìm trong buổi hoàng hôn.
Nhưng cho dù như vậy…
Các bá quan và gia quyến cuối cùng cũng có cơ hội dự tiệc rượu, vẫn náo nhiệt rộn ràng, cụng ly thay chén, tiếng đùa tiếng cười lan khắp.
Lạc lõng giữa không khí đó, Diệp Tích Nhân ngồi bên cạnh Liêu Trường Anh. Hôm nay tổ mẫu nàng không được khỏe nên không đến dự, hai người vì thế lại càng yên tĩnh, hoàn toàn không hòa vào không khí xung quanh. Hình như có vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, nhưng chẳng ai chủ động lại gần, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt sau lưng.
Không phải những người này cố ý tránh né, mà là vì ai ai hôm nay cũng hiểu rõ mục đích của buổi tiệc này.
Hòa đàm sắp tới, kết cục vẫn chưa rõ, chí ít hiện tại Hoài An và biên ải Bắc Yến vẫn đang đối địch. Đối diện với vị Diệp nhị tiểu thư, người được định sẵn để trở thành Thái tử phi Bắc Yến trong tương lai, quả thật chẳng biết nên dùng thái độ gì mới phải.
Thân cũng không được, mà xa lại chẳng xong.
Liêu Trường Anh nắm tay nàng, nghiêng đầu khẽ hỏi: “Có muốn ta đưa con đi gặp mấy người bạn thân ngày trước không?”
Diệp Tích Nhân khẽ lắc đầu.
Nàng hoàn toàn không có tâm trạng dự yến, chỉ khẽ nghiêng tai lắng nghe tiếng xì xào nho nhỏ quanh mình.
“Cuối cùng cũng được tham dự yến tiệc rồi, bao giờ buổi xuân yến sẽ được tổ chức tiếp nhỉ?”
“Còn phải xem Bắc Yến có chịu rút quân không đã, giờ trong ngoài vẫn hỗn loạn thế này.”
“Thật là, đã qua mấy ngày rồi kể từ mùng Ba tháng Ba, sao còn chưa định đoạt? Thái tử Bắc Yến còn đang ở ngay Nam Đô, mau ký nghị hòa đi, đánh mấy năm trời rồi, dù chúng ta là quan lại đi nữa cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì…”
“Nghe nói sắp bàn được rồi, nếu không đã chẳng có buổi yến tiệc hôm nay, chẳng phải là để khoản đãi Xích Trản điện hạ đó sao…”
Diệp Tích Nhân nghe những lời bàn luận ấy, lại nghĩ đến tình thế hiện giờ, chỉ thấy lòng mình từng cơn giá lạnh.
Trong triều, dù không thông địch, rất nhiều quan viên cũng chẳng phải lương thần gì, bệnh tích chính trị lâu năm bám rễ, bao đời nay truyền thống vẫn vậy. Ở vị trí của mình, họ chỉ nghĩ đến việc an ổn qua ngày, làm sao để sống tốt hơn một chút, còn chuyện trăm họ dưới tay mình ra sao… căn bản chẳng ai bận tâm.
Tưởng Du nói đúng.
Diệp Tích Nhân khẽ thở dài trong im lặng.
Nàng lại nhìn sang phía đối diện, màn trướng khẽ rung, Diệp Trường Minh đang nói cười vui vẻ, rõ ràng không có chức tước gì, vậy mà có thể đứng cùng Diệp Phái giữa một đám quan viên trò chuyện huyên náo, rất được hoan nghênh.
Diệp Phái ít nói, giữa mày nhíu chặt một nếp hằn.
Diệp Trường Minh thì tươi cười rạng rỡ, chuyện trò hết người này đến người khác. Diệp Tích Nhân bất giác nhíu mày, chờ đến khi nhìn rõ những người đang nói chuyện với huynh trưởng, nàng lại hơi kinh ngạc.
Những người đó đa phần còn trẻ, phẩm cấp trong triều chưa cao, nhưng Diệp Tích Nhân từng đến nửa gian thư phòng bị Tưởng Du che lại, biết rõ đó đều là những kẻ được Thánh thượng và Tưởng tướng âm thầm chọn làm nhân tài cho cuộc “cải cách” sau này…
Lại nghĩ đến những lời thường ngày của ca ca, hẳn là huynh ấy rất hợp ý với Thánh thượng và Tưởng tướng.
Diệp Tích Nhân đang định thu hồi ánh mắt, bỗng cảm giác có một luồng ánh nhìn nóng rực chiếu thẳng vào mình. Nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Xích Trản Lan Sách, đang ngồi hàng đầu đối diện, bên cạnh Tưởng Du.
Hắn nâng chén về phía nàng, khẽ cười, môi không phát tiếng nhưng rõ ràng nói: “Thái tử phi nương nương.”
Ánh mắt nóng rực, thế như chớp giật, rõ ràng mang theo ý chiếm hữu tuyệt đối, tựa như nàng đã là vật trong tay hắn, “Để xem nàng trốn được bao lâu.”
Diệp Tích Nhân lập tức sa sầm mặt, dời ánh mắt đi nơi khác.
Liêu Trường Anh lặng lẽ ngồi hơi dịch lên, che nàng sau lưng mình, nhưng giữa lông mày vẫn là nỗi u sầu, lo âu không sao giấu được. Bà phải làm cách nào mới có thể ngăn cản tất cả những việc sắp xảy đến đây?
Chẳng lẽ thật sự chỉ còn con đường chống lại thánh chỉ? Nhưng nếu chống chỉ trước bàn dân thiên hạ thế này, thì cả nhà họ…
Diệp Tích Nhân như cảm nhận được sự bất an của mẫu thân, vô thức đưa tay vuốt nhẹ búi tóc, trên đó cài một cây trâm mai khắc họa tinh xảo, sống động như thật.
“Hôm nay Trẫm mở yến, thứ nhất là để nghênh đón Lan Sách điện hạ đến Đại Lương, thứ hai, là để cầu mong Đại Lương và Bắc Yến tình như huynh đệ, gác bỏ hiềm khích, kết nghĩa trăm năm hữu hảo!”
Lời Hoàng đế vừa dứt, trong điện lập tức yên ắng như tờ, sau đó ai ai cũng nâng chén, trên mặt nở nụ cười chân thành hay gượng gạo đều có, cùng hoàng đế chúc cho hai nước Đại Lương Bắc Yến giao hảo.
Xích Trản Lan Sách nâng ly, mỉm cười nói: “Tất nhiên, bản vương rất thích Đại Lương, cũng nguyện nghị hòa, vun bồi tình giao hảo giữa hai nước mãi về sau.”
Mọi người lại một lần nữa nâng chén mừng hòa đàm. Qua màn lụa khẽ bay, Diệp Tích Nhân có thể nhìn rõ nét mặt các quan viên đối diện, đa phần đều vì hòa đàm mà thở phào nhẹ nhõm, cười thoải mái.
Diệp Tích Nhân cong môi, nhếch lên nụ cười như có như không, cười mà chẳng lọt đến đáy mắt.
“Giữa Đại Lương và Bắc Yến nếu có thể hòa thuận như xưa, Lan Sách điện hạ có thể xem nơi này như nhà mình, người Đại Lương chúng ta nhất định sẽ khoản đãi thật chu toàn.” Tưởng Du nhìn về phía Xích Trản Lan Sách, hoàn toàn phớt lờ những vết thương rõ rệt hắn phải chịu đựng trong ngục chiếu, nụ cười ôn hòa như gió xuân.
“Như ở nhà vậy.” Xích Trản Lan Sách nâng ly đáp lời, không hề để tâm ống tay áo trượt xuống, làm lộ ra vết thương ở cổ tay.
“Nghe nói điện hạ vẫn còn chưa thanh thân?” Tưởng Du mỉm cười hỏi.
Trong khoảnh khắc, cả đại điện như đông cứng, tất cả động tác đều dừng lại. Các quan viên đưa mắt nhìn Diệp Phái, phía nữ quyến thì đồng loạt nhìn về phía Diệp Tích Nhân.
Tới rồi.
Diệp Tích Nhân siết chặt nắm tay, toàn thân Liêu Trường Anh cũng căng cứng. Dù đã đoán được trước, vẫn không ngăn được chút hy vọng mong manh rằng mọi chuyện sẽ không tệ đến thế…
Hắn là Thái tử Bắc Yến, lấy tiểu thư Đại Lương làm gì?!
“Chưa.” Nụ cười của Xích Trản Lan Sách càng thêm rạng rỡ, với cách sắp xếp chỗ ngồi tối nay, chỉ cần hơi nghiêng đầu là hắn có thể nhìn thẳng về phía Diệp nhị cô nương ở đối diện.
Đôi mắt hắn dường như chỉ chứa bóng hình Diệp Tích Nhân, như một con mãnh thú đang nhẹ nhàng thăm dò con mồi, từng tiếng một: “Nhưng Lan Sách đã có người trong lòng rồi. Một vị cô nương thông minh, xinh đẹp, lại gan dạ vô cùng…”
Không chỉ đích danh, nhưng với ánh mắt như găm chặt nàng lại, ai còn không biết hắn đang nói về ai?
Xích Trản Lan Sách chờ mong nhìn thấy trên mặt nàng sự hoảng sợ hay e ngại, nhưng Diệp Tích Nhân chỉ cúi đầu, nét mặt chẳng đổi.
Đồ điên!
Có bệnh trong đầu!
Yến cẩu!
Nàng mắng to trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn lạnh nhạt thản nhiên, cả người như viết mấy chữ to tướng: Liên quan gì đến ta.
Trong mắt Tưởng Du không gợn sóng, khách sáo mở lời: “Thế thì quả là chuyện đáng mừng. Đại Lương có vô số giai nữ, thông minh cơ trí, gan dạ phi phàm. Nếu vậy, chi bằng nhờ Thánh thượng ban hôn?”
Xích Trản Lan Sách lập tức đứng dậy giơ tay hành lễ, ánh sáng rực rỡ từ đèn đuốc trong điện chiếu thẳng lên gương mặt hắn, khiến nụ cười kẻ thắng cuộc càng thêm đắc ý. Ánh mắt hắn vẫn không rời Diệp Tích Nhân.
Thế nhưng, đối phương vẫn cúi đầu, một thái độ rõ ràng: Không liên quan, đừng động vào ta.
Nụ cười Xích Trản Lan Sách lại càng thêm sâu.
Diệp Tích Nhân, ngươi trốn không thoát đâu.
Trên thượng vị, Hoàng đế Lương Việt mặt không biểu cảm, ngồi im không nhúc nhích, cứ như chỉ hoàn thành một quy trình thường lệ, đem những lời đã thuộc nằm lòng đọc ra bằng giọng điệu ôn hòa: “Đã như vậy, hôm nay cùng trăm quan yến ẩm vui chung, trẫm sẽ ban hôn lễ cho điện hạ, vui càng thêm vui.”
Vẻ mặt vô cảm và giọng nói ôn hòa của hắn trái ngược hoàn toàn, nhưng vào thời khắc này, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ, đây là điều kiện trao đổi của buổi hòa đàm, không do họ quyết định, cũng chẳng do người được ban hôn quyết định… có nguyện ý hay không đều vô nghĩa.
Bên cạnh ngài, thái giám cầm chiếu thư chậm rãi mở ra. Trong ánh mắt dõi theo của toàn thể, hắn khẽ ho một tiếng, chuẩn bị tuyên đọc. Cả đại điện càng thêm tĩnh lặng, ai cũng đang chờ thánh chỉ hạ xuống.
Một khi thánh chỉ ban hôn này được đọc lên, nghĩa là hòa đàm chính thức thành lập!
Diệp Phái và Diệp Trường Minh không thể kiềm nén nữa, mặt trầm xuống, gần như đồng thời đứng dậy.
“Khoan đã!”
Một tiếng trong trẻo nhưng sắc bén từ bên ngoài truyền vào, từ xa đến gần, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Mọi người khựng lại, vô thức nhìn ra ngoài điện.
Nắm đấm đang siết chặt của Diệp Tích Nhân dần buông lỏng, nàng thở dài một hơi, Cuối cùng hắn cũng đến.
Nghiêm Đan Thanh vận trên mình bộ y phục đen viền đỏ, nhưng sắc đỏ ấy tối sầm, như đã bị thứ gì đó thấm đẫm. Ngay lập tức có người trợn to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm xuống chân hắn.
Theo từng bước chân của hắn, vạt áo lại nhỏ xuống những giọt máu!
Tóc tai hắn rối bời, mày kiếm mắt sao lại càng thêm sắc lạnh, trên mặt có một vết thương nhỏ, máu tươi đang từ đó rỉ ra, khiến dung mạo vốn tuấn tú lúc này giống như một tu la.
Hắn bưng một chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, sải bước đi vào trong điện, vạt áo phất lên mang theo sát khí ngùn ngụt khiến không khí cả điện lập tức căng như dây đàn, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Diệp Tích Nhân hơi căng thẳng, lại chạm vào cây trâm mai trên tóc.
“Nghiêm Đan Thanh, dung mạo thất lễ có gì dám diện thánh?” Tưởng Du lập tức đứng lên, sắc mặt trầm xuống mà ra lệnh: “Người đâu, đưa Trung Dũng Hầu đi thay y phục rồi hãy vào dự yến.”
Ông lo hắn phá hoại, muốn đuổi ra!
Nhưng Nghiêm Đan Thanh đến chính là để phá hoại, sao có thể ngoan ngoãn rời đi? Hắn quét mắt một vòng, ngay cả thị vệ cũng không dám tiến lên.
Rồi bước thẳng tới chỗ Xích Trản Lan Sách, mỉm cười: “Nghe nói điện hạ có người trong lòng, Đan Thanh đặc biệt tới dâng lễ, mong điện hạ ưng ý.”
Hắn ném chiếc hộp gỗ trong tay cho Xích Trản Lan Sách.
Bên trong không thấy được, nhưng máu từ tay hắn đã nhuộm đỏ cả hộp, “tí tách” nhỏ xuống nền đất, vang lên trong đại điện yên tĩnh càng thêm rợn người.
Hắn nhướng mày, cười nhạt: “Có điều, Đan Thanh cho rằng hiện tại chưa phải lúc điện hạ thành thân.”
Từ lúc hắn xuất hiện, Xích Trản Lan Sách luôn dùng ánh mắt lạnh lùng sắc như dao nhìn thẳng hắn, sát khí cuồn cuộn.
Hiện tại nhận lấy chiếc hộp, hắn mở ra nhìn liếc vào bên trong đồng tử lập tức co lại, rồi vội vàng đậy nắp xuống, sắc mặt vốn đã khó coi giờ càng nặng nề, toàn thân căng cứng, tay siết chặt chiếc hộp, ánh mắt nhìn Nghiêm Đan Thanh có thể ăn tươi nuốt sống.
Trong đó là gì?!
Xích Trản Lan Sách chỉ liếc qua rồi đóng ngay lại, Tưởng Du chưa kịp nhìn rõ, nhưng đây không phải lần đầu ông đối mặt với Nghiêm Đan Thanh. Nhìn máu nhỏ giọt từ chiếc hộp, ông lập tức nhớ đến chiếc hộp tối qua được mang đến phủ mình…
Ông không mở ra xem, bị Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh bố trí mà lừa gạt. Nay Xích Trản Lan Sách đã mở lại lập tức thay đổi sắc mặt, trong đó nhất định là thứ có thể uy h**p hắn. Rốt cuộc là cái gì?!
Nghiêm Đan Thanh đứng ngay trước mặt Xích Trản Lan Sách, ánh mắt lạnh lùng đối diện nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười, từng bước ép sát: “Điện hạ, ngài nghĩ sao?”
Xích Trản Lan Sách siết chặt chiếc hộp, gân xanh bên cổ giật giật, đầu ngón tay trắng bệch, ánh mắt âm u, sau một lúc lâu mới đáp: “Phải, người bản vương thích ở Bắc Yến, giờ không phải là lúc thành thân, e là cô phụ thánh ân rồi.”
Trong điện lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Diệp Phái và Diệp Trường Minh vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn nhau kinh ngạc tột độ, tại sao Xích Trản Lan Sách lại chịu đổi lời?!
Liêu Trường Anh siết chặt tay Diệp Tích Nhân, bờ vai hoàn toàn thả lỏng, không còn căng như dây đàn.
Chính lúc này, bà mới nhận ra, hình như nữ nhi đang có vẻ căng thẳng? Không phải từ trước mà là sau khi Xích Trản Lan Sách buông ý định cầu thân, nàng lại căng thẳng…
Hô hấp Tưởng Du trở nên dồn dập.
Không trách Diệp nhị tiểu thư lại bình thản như vậy, rõ ràng sắp bị ban hôn lại lạnh nhạt im ắng như chẳng liên quan gì đến mình, thì ra nàng biết trước Nghiêm Đan Thanh sẽ đến, và biết trước thánh chỉ ban hôn sẽ không thành.
Tưởng Du và Hoàng đế Lương Việt nhìn nhau, trong lòng đồng loạt trỗi dậy cảm giác bất an.
Bao cảm lẫn lộn trong lòng, một mặt họ lo căng chuyện ban hôn bất thành sẽ ảnh hưởng hòa đàm, sẽ không lấy được lương thảo và quốc thư mà họ cấp bách cần đến, một mặt họ lại muốn biết Nghiêm Đan Thanh rốt cuộc mang đến thứ gì khiến Xích Trản Lan Sách phải đổi ý?
Lương Việt hơi chần chừ, yến tiệc đã bắt đầu, thánh chỉ đã mở ra, sắp đọc rồi, chẳng lẽ cứ vậy mà thu lại? Hắn đã bị đẩy l*n đ*nh sóng, trong chốc lát không biết xử trí thế nào.
Lương Việt hé môi, định lên tiếng.
Nghiêm Đan Thanh đã quay đầu nhìn về phía Diệp Tích Nhân.
Khi đối diện với ánh mắt ấy, vành tai nàng ửng đỏ, ngón tay vô thức siết lại cố gắng giữ cho ánh mắt vững vàng không né tránh, lồng ngực hơi phập phồng, cây trâm mai trên tóc nàng theo đó khẽ rung, nổi bật dị thường.
Ánh mắt Nghiêm Đan Thanh dừng lại trên cây trâm ấy, vẻ lạnh lùng giữa mi tâm lập tức tan chảy. Gương mặt hắn dù có hơi nhếch nhác lại rạng rỡ như hoa xuân, không sao giấu nổi tâm trạng rạng ngời lúc này.
Hắn bước nhanh về phía trước hai bước, bỗng quỳ sụp xuống, cao giọng: “Hôm nay yến tiệc trong cung, thần khẩn cầu Hoàng thượng ban hôn cho thần và Nhị tiểu thư của Hộ bộ Thượng thư Diệp Phái.”
Ầm.
Cả điện xôn xao như có tiếng sét đánh.
Tất cả lập tức nhìn sang Diệp Tích Nhân, rồi quay phắt về phía Xích Trản Lan Sách, vẻ mặt ai nấy đều mang vẻ kinh ngạc tột độ, tim đập ầm ầm trong lồng ngực.
Diệp nhị tiểu thư này rốt cuộc là thế nào mà cả Nghiêm Đan Thanh lẫn Thái tử Bắc Yến đều muốn lấy nàng?!
Tưởng Du, Lưu Đa Hỉ và mấy người từng giao tiếp với Diệp Tích Nhân, đồng loạt hít một hơi lạnh. Họ không ngạc nhiên về quan hệ của Nghiêm Đan Thanh và Diệp Tích Nhân, nhưng bất ngờ là tại sao Nghiêm Đan Thanh lại chọn lúc này để cầu hôn!
Hàng loạt ánh mắt dồn sang phía Xích Trản Lan Sách, hành động này của Nghiêm Đan Thanh chẳng khác nào giẫm thẳng lên mặt Thái tử Bắc Yến, công khai khiêu khích.
Chết tiệt!
Cho dù có muốn cầu hôn, cũng không thể là lúc này chứ!?
Lưu Đa Hỉ suýt nghẹn thở, trước mắt tối sầm vài lần, cảm thấy đám trẻ bây giờ có thể dọa chết sạch đám bọn lão thần như họ.
Sắc mặt Tưởng Du u ám, mắt dán chặt lấy Nghiêm Đan Thanh, hắn không chỉ phá bỏ ý định của Xích Trản Lan Sách, mà còn phá luôn cả hòa đàm. Tát thẳng vào mặt Bắc Yến thế này hòa đàm còn thuận được sao?!
Tưởng Du run run, giơ tay chỉ thẳng vào hắn, định quát.
Nghiêm Đan Thanh lại chỉ nhìn thẳng Xích Trản Lan Sách, cằm hơi kiêu ngạo nhấc lên, khóe môi mỉm cười, hỏi: “Điện hạ, người cảm thấy hôn sự này thế nào?”
Rõ ràng hắn đang quỳ còn Xích Trản Lan Sách đứng, hắn áo tơi mà Xích Trản Lan Sách y hoa phục mỹ, nhưng với chiếc cằm ngẩng cao kia, với ánh mắt mỉm cười bất chấp kia, từng lời từng chữ đều như tát thẳng lên mặt Thái tử Bắc Yến, châm chọc đến tận tim.
Mọi người: “!!”
Đúng là điên rồi. Một đòn công kích đối mặt hoàn toàn!
Xích Trản Lan Sách vẫn siết chiếc hộp trong tay, ánh mắt quét qua gương mặt khiêu khích của Nghiêm Đan Thanh, lại chậm rãi nhìn về phía đối diện.
Ánh mắt Diệp Tích Nhân bình lặng đối diện hắn, không còn trốn tránh. Cây trâm mai phản chiếu ánh nến khiến nàng càng thêm xinh đẹp, đôi mắt trong veo như mặt hồ yên tĩnh lại kiên định như sắt đá.
Hai tay siết hộp thêm chặt, đầu ngón tay tái đi, hắn lần nữa nhìn sang Nghiêm Đan Thanh, mùi máu tanh tràn lên tận cuống họng buộc hắn phải khó khăn nuốt xuống, mi mắt run nhẹ, giọng như bị bóp nghẹt thốt ra một câu: “Trời đất tác hợp, thật tốt!”