Thái tử Bắc Yến đã mở miệng, người khác còn có thể nói gì nữa?
Ngay khi bốn chữ “trời đất tác hợp” rơi xuống, cả đại điện lặng ngắt như tờ. Thái giám đã đổ mồ hôi nhễ nhại, bàn tay cầm thánh chỉ run rẩy nhìn về phía Lương Việt, cả người hoảng loạn. Đây đúng là một màn đảo ngược trời long đất lở, phải làm sao bây giờ?!
Lương Việt liếc xuống dưới đài, nơi Nghiêm Đan Thanh đang nhìn lại hắn với ánh mắt kiên định, rồi lại quay sang nhìn Xích Trản Lan Sách đang đứng bên cạnh với sắc mặt u ám, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo…
Hắn cúi mắt xuống, khẽ gật đầu.
Da đầu thái giám lập tức căng lên, vội vàng hắng giọng, cất tiếng có phần run rẩy: “Trung Dũng hầu Nghiêm Đan Thanh, cùng nữ nhi Diệp Phái Diệp Tích Nhân, nghe chỉ!”
Diệp Tích Nhân bước ra khỏi hàng, quỳ xuống cạnh Nghiêm Đan Thanh.
Ánh mắt hắn dán chặt lấy nàng, khóe môi cong lên nụ cười không thể che giấu, đôi mắt vừa rồi còn sắc lạnh giờ đây chan chứa dịu dàng như nước, nụ cười rạng rỡ ấy còn có đôi phần ngốc nghếch.
Hai tai Diệp Tích Nhân bất giác ửng đỏ, nàng trừng hắn một cái.
Chỉ là biện pháp tạm thời, cười rạng rỡ như vậy làm gì chứ?
Thời gian quay lại lúc trên xe ngựa.
Diệp Tích Nhân nhìn chằm chằm tờ giấy, mắt tròn xoe.
[Chớ sợ, ta đã tìm được cách ngăn cản Xích Trản Lan Sách cầu hôn, chỉ đợi xong việc sẽ lập tức đến dự yến trong cung.
Tuy không rõ vì sao Xích Trản Lan Sách lại cố chấp muốn đính hôn với nàng, nhưng chắc hẳn chỉ là muốn trói nàng bên cạnh để mưu đồ khác. Nếu có thể rút củi dưới đáy nồi, khiến hắn không còn cách đánh chủ ý lên người nàng, có lẽ sẽ ép được hắn nóng ruột mà hành động, làm ra những chuyện khác để đạt được mục đích.
Trong cục diện hiện tại, ta không sợ hắn ra tay, chỉ sợ hắn bất động như núi! Vì vậy, hôm nay ta muốn ở trước mặt mọi người, xin thánh thượng ban hôn. Chỉ là kế tạm thời, nếu Nhị cô nương nguyện ý phối hợp, trong hộp là cây trâm mai do ngoại tổ mẫu ta lưu lại. Đeo nó lên thì đồng ý, không đeo thì ta cũng sẽ không để Xích Trản Lan Sách cầu hôn…]
Hắn vẫn luôn gọi nàng là “Tích Tích”, hôm nay vì không muốn gây áp lực cho nàng nên đổi thành “Nhị cô nương”.
Diệp Tích Nhân bỗng thấy mặt mình nóng lên vô cớ.
Sau đó, nàng khẽ lẩm bẩm: “Có thể ép Xích Trản Lan Sách một phen, khiến hắn không toại nguyện thì ta tất nhiên sẽ phối hợp. Chỉ là kế hoãn binh cần gì phải nghiêm túc hỏi ta như vậy?”
Nói xong, nàng chậm rãi mở hộp, ánh mắt rơi vào cây trâm mai tinh xảo bên trong. Từ Bắc Đô đến Nam Đô, Nghiêm gia trải qua bao phong ba bão táp, cuối cùng chỉ còn một mình Nghiêm Đan Thanh.
Vậy mà cây trâm mai này vẫn luôn được hắn mang theo bên mình, cho thấy nó quan trọng đến nhường nào.
Còn về chuyện hôn sự do Hoàng đế ban xuống liệu mai này có thể hủy bỏ hay không…
À, Nghiêm Đan Thanh không nói.
Diệp Tích Nhân cũng không hỏi.
Yên Sương trông đầy thắc mắc, không rõ tướng quân bảo nàng mang thứ gì đến. Người đưa thì nghiêm túc, mấy lần muốn nói lại thôi lộ rõ vẻ bất an, người nhận thì mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu không nói tiếng nào.
Thật kỳ quái!
*
Dục Anh Điện
Trong lòng Diệp Tích Nhân đang thầm oán than, nhưng đôi vành tai bị tóc che xuống lại càng đỏ hơn khi nghe thái giám đọc thánh chỉ.
Ai cũng nhìn ra được, so với lúc đối mặt với Xích Trản Lan Sách ra vẻ “chớ lại gần bổn cô nương”, thì giờ đây trên mặt nàng làm gì có chút miễn cưỡng nào?
Như vậy là hoàn toàn cắt đứt khả năng Xích Trản Lan Sách cưới nàng. Diệp Trường Minh thở phào liếc sang Diệp Phái, cả hai cùng nở nụ cười. Ngay sau đó, nụ cười cứng lại.
Khoan đã, không đúng, nữ nhi (muội muội) nhà mình thế là định thân thật rồi sao?!
Cả hai lập tức sa sầm mặt, há hốc miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cũng không ngăn cản. Nghiêm tiểu tướng quân… thôi được rồi, miễn cưỡng cũng coi như xứng với Tích Tích nhà họ.
Thái giám đọc thánh chỉ vấp váp liên tục…
Phải bỏ qua mấy câu “hai nước hòa hảo vĩnh cửu” nọ kia, lại còn phải ứng khẩu bịa ra lời chúc, đến lúc đọc đến tên “Xích Trản Lan Sách” thì lại đổi thành “Nghiêm Đan Thanh”, càng đọc càng vấp, nhưng mọi người ở đây đều chẳng để tâm đến chiếu thư bất thường ấy, chỉ yên lặng mà nghe.
Từng đôi mắt hết nhìn Xích Trản Lan Sách đứng đó, rồi lại đảo đến hai người quỳ trước điện là Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh.
“Thần, tạ ơn Hoàng thượng ban hôn!” Nghiêm Đan Thanh cao giọng tiếp chỉ, hai tay nâng cao, đón lấy thánh chỉ tứ hôn.
Sau đó, hắn đứng dậy, đưa tay về phía Diệp Tích Nhân. Nàng ngập ngừng trong chớp mắt, nhưng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay hắn, mượn lực đứng lên. Mọi ánh mắt trong điện lại đồng loạt dồn về phía Xích Trản Lan Sách.
Người kia sắc mặt âm trầm, buông mình ngồi xuống, giọng lạnh lẽo thốt ra từng chữ: “Chúc hai vị bách niên giai lão, xứng đôi vừa lứa.”
“Đương nhiên rồi.” Nghiêm Đan Thanh mỉm cười bình thản.
Khi Diệp Tích Nhân đứng lên, đồng tử Lương Việt lập tức co rút, ánh mắt khóa chặt vào cây trâm hoa mai trên tóc nàng, vẻ mặt vẻ kinh hoảng vô thức muốn mở miệng hỏi, tay chống bàn toan đứng dậy.
Nhưng vừa hé miệng, hắn chợt nhớ ra hoàn cảnh trước mặt. Bản thân đang ngồi trên mọi người, lời vừa lên tới cổ đành nuốt ngược trở lại, ngón tay siết chặt, tâm trí bắt đầu rối loạn bất an.
Sau khi Xích Trản Lan Sách ngồi xuống cũng không nói gì, tay đặt trên chiếc hộp, đầu ngón tay dính máu. Hắn cau mày rút khăn ra lau vết máu, đôi mắt càng thêm u ám.
Lưu Đa Hỉ cười hì hì dựa sang, muốn hòa giải bầu không khí: “Điện hạ rồi cũng sẽ gặp được cô nương hợp ý, sánh đôi trọn kiếp, con đàn cháu đống thôi.”
Xích Trản Lan Sách lạnh lùng liếc ông một cái: “Lưu đại nhân, uống nhiều thì bớt nói.”
Lưu Đa Hỉ: “…”
Được rồi, ta là người câm.
Ông lẳng lặng trốn sang một góc uống rượu, chẳng còn dám ho he.
Xích Trản Lan Sách vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Đan Thanh và Diệp Tích Nhân, thấy Nghiêm Đan Thanh cúi đầu nói gì đó, nàng khẽ gật đầu. Hắn lại trông thấy đối phương đưa nàng trở về bên cạnh Liêu thị, khách sáo trò chuyện với bà.
Một cao một thấp, trông thật sự rất xứng đôi.
Khác với Diệp Phái và Diệp Trường Minh mặt mày vặn vẹo, Liêu thị lại cười rạng rỡ, dung mạo thư thái vừa lòng hết mực.
Hiện tại trong kinh thành, có bao nhiêu nam tử sánh được với Nghiêm tiểu tướng quân? Tích Tích cũng không còn nhỏ nữa, định thân với một người như vậy là tốt nhất, huống chi nữ nhi suýt nữa bị xem như lễ vật mà tặng cho thái tử Bắc Yến, bà còn có gì không hài lòng?
Càng nghe Nghiêm Đan Thanh đáp lời ôn hòa, Liêu thị lại càng liên tục gật đầu…
Sắc mặt Xích Trản Lan Sách mỗi lúc một tối tăm, hắn cúi mắt chẳng biết đang nghĩ gì, đến cả Tưởng Du đến bàn chuyện công vụ cũng bị hắn hờ hững đẩy lùi, chẳng chịu đổi ý, lại còn tỏ ra hết sức khó ở. Chiếc hộp trên bàn thấm máu, không ai còn dám đến gần.
Hoàng thượng làm mối, cung yến ban hôn đáng lẽ là chuyện vui chồng thêm chuyện vui, nhưng vì thánh chỉ ban hôn này là do Nghiêm Đan Thanh nửa đường chen ngang đón đầu Xích Trản Lan Sách, ai nấy đều cười mà không dám cười, không cười lại không đúng, vô cùng gượng gạo.
Lương Việt ngồi ở vị trí cao nhất thì suốt buổi thất thần, tinh thần chẳng tập trung. Không khí cung yến ngày càng kỳ quái, cuối cùng nhanh chóng kết thúc qua loa. Mọi người không dám nấn ná, vội vàng tản đi.
Diệp Tích Nhân ở lại dưới ánh nhìn lo lắng ngoái lại không ngừng của Liêu thị. Trong điện giờ chỉ còn lại Lương Việt, Tưởng Du, Lưu Đa Hỉ, Xích Trản Lan Sách, cùng hai người đứng bên là Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh.
Khi mọi người vừa rời khỏi, Tưởng Du lập tức cất tiếng: “Xích Trản điện hạ, hôm nay đã thỏa thuận về chuyện thủ thư và lương thảo…”
Ông chỉ quan tâm hai thứ ấy mà thôi!
Xích Trản Lan Sách bật cười lạnh một tiếng, chẳng thèm đáp.
Diệp Tích Nhân có chút lo lắng, Nghiêm Đan Thanh khẽ vỗ mu bàn tay nàng, bước lên trước một bước, ánh mắt bình thản: “Thỏa thuận tất nhiên vẫn có hiệu lực, dù sao Xích Trản điện hạ cũng là thật lòng muốn giảng hòa, sao có thể vì đổi ý mà trở mặt chối bỏ được?”
Lưu Đa Hỉ: “…” Rõ ràng là ngươi ép hắn phải đổi lời, mà vẫn dám đường hoàng nói ra lời này sao??
“Nếu ta không thừa nhận thì sao?” Xích Trản Lan Sách hỏi ngược lại.
Sắc mặt Nghiêm Đan Thanh không thay đổi: “Vậy tức là điện hạ chưa từng có ý muốn hòa đàm. Hai nước giao chiến, Bắc Yến chính là kẻ địch của Đại Lương, tất cả người Bắc Yến trong lãnh thổ Đại Lương, không tha một ai.”
Không ai hoài nghi lời hắn nói là dọa suông, bởi hai nghìn người trước đó đã nói giết là giết.
“Nghiêm Xuân Trú!” Tưởng Du chờ hắn nói xong mới quát một tiếng, lại quay sang Xích Trản Lan Sách, cố nặn ra nụ cười: “Nghiêm tiểu tướng quân tính tình thẳng thắn, mong điện hạ đừng chấp nhặt. Đại Lương thành tâm hòa đàm với Bắc Yến, ý nguyện ấy không hề thay đổi.”
Ông vừa sợ Nghiêm Đan Thanh chọc giận Xích Trản Lan Sách, khiến đường sống duy nhất bị cắt đứt, lại vừa vì không biết trong chiếc hộp kia chứa thứ gì nên không dám chen vào giữa cuộc đối đầu, chỉ đành lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Xích Trản Lan Sách cúi mắt, ngón tay v**t v* chiếc hộp nhỏ, một lúc lâu mới rút từ tay áo ra bức thư rút quân viết sẵn, ánh mắt ngước lên nhìn về phía trên: “Hoàng đế Đại Lương, Bắc Yến đã thể hiện thành ý, mong Đại Lương đừng nhiều lần đùa bỡn ta nữa, bằng không đàm hòa coi như không có. Ta chết cũng kéo Đại Lương chôn cùng, chẳng thiệt gì.”
Sắc mặt Lương Việt và Tưởng Du đồng loạt biến đổi.
Ngay sau đó, Tưởng Du lập tức cầm lấy bức thư, xác nhận nội dung xong thì mừng rỡ ra mặt, khẽ gật đầu với Lương Việt.
“Đương nhiên sẽ không như vậy. Điện hạ hãy yên tâm, chúng ta thành tâm hòa đàm với Bắc Yến, những điều kiện Tưởng tướng đã nói sẽ không thay đổi một chữ.” Lương Việt cố kéo môi nở nụ cười.
Ký vào bản hòa ước như thế, đế vương Đại Lương là hắn chắc chắn sẽ lưu danh muôn đời… nhưng là bị để thiên hạ chửi rủa…
“Thế còn lương thảo?” Nghiêm Đan Thanh lại hỏi.
Xích Trản Lan Sách đập mạnh tay xuống bàn, chén rượu rơi xuống vỡ toang, rượu bắn tung tóe, đôi mắt hắn đỏ ngầu, lời bật ra từng chữ một: “Nghiêm Đan Thanh, đừng quá đáng!”
Nghiêm Đan Thanh lạnh lùng nhìn lại hắn, ánh mắt chạm nhau, ai cũng lạnh hơn ai.
Lúc này, Diệp Tích Nhân bước lên, giọng mềm mà kiên quyết: “Xích Trản điện hạ, thư rút quân và lương thảo đều là thành ý mà Bắc Yến tự nguyện đưa ra để hòa đàm. Dù sao trước đây đã nhiều lần thất hứa, nếu điện hạ muốn Đại Lương tin tưởng một lần nữa thì lấy thành ý ra để chứng minh chẳng phải là lẽ nên sao?”
Mạng của hắn vẫn đang nằm trong tay họ, còn muốn kiêu ngạo gì nữa?!
Xích Trản Lan Sách nhìn nàng, đột nhiên đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt, giọng nói cũng không còn chút tình cảm nào: “Lương thảo đưa đến còn cần thời gian, đành phải chờ thêm vài ngày.”
Dứt lời, hắn không nán lại thêm giây nào, cầm chiếc hộp đi thẳng, vạt áo lướt qua bàn nhỏ, “xoảng” một tiếng, chén đĩa rơi vỡ đầy đất.
“Xích Trản điện hạ!” Tưởng Du nhìn sang Lương Việt, thấy đối phương khẽ gật đầu thì lập tức đuổi theo an ủi.
Đã muốn hòa đàm thì không thể xé toạc hết thể diện. Nghiêm Đan Thanh đã đóng vai kẻ mặt sắt, giờ đến lượt ông ta ra mặt nói lời nhẹ nhàng, kẻo hai bên thành khó coi quá mức.
Thấy Xích Trản Lan Sách rời đi mà vẫn mang theo chiếc hộp, vết máu loang trên bàn vô cùng rõ ràng, Lưu Đa Hỉ tò mò hỏi Nghiêm Đan Thanh: “Ngươi đã dùng gì đe dọa hắn, khiến Xích Trản Lan Sách sợ hãi đến vậy?”
Nghiêm Đan Thanh không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Hắn là kẻ thông minh, tự nhiên biết cái nào nặng, cái nào nhẹ.”
Lưu Đa Hỉ lại càng không hiểu, gãi đầu bối rối.
Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh thoáng nhìn nhau, mọi thứ xem như đã nói hết.
Phía trên, Lương Việt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở lời hỏi: “Nhị cô nương Diệp, cây trâm trên đầu ngươi từ đâu mà có?”
Câu hỏi bất ngờ đến mức ai nấy đều sững sờ.
Diệp Tích Nhân vô thức đưa tay chạm lên cây trâm trên tóc, khóe mắt liếc về phía Nghiêm Đan Thanh. Cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn sang, Nghiêm tiểu tướng quân chẳng hề giữ kẽ, tặng nàng một nụ cười rạng rỡ.
“Tâu bệ hạ, đó là đồ hồi môn của mẫu thân thần, trước khi tổ mẫu lâm chung đã căn dặn rằng nếu mẫu thân sinh nữ nhi, cây trâm mai này sẽ là của hồi môn. Nếu không có nữ nhi, thì nó sẽ trở thành sính lễ cầu hôn.” Nghiêm Đan Thanh nói khẽ, mắt nhìn về phía Diệp Tích Nhân. Nhà hắn không có nữ nhi cho nên cây trâm này chính là sính lễ hắn chuẩn bị sẵn.
Diệp nhị cô nương lập tức liếc sang hướng khác, vành tai bỗng đỏ ửng.
Nghiêm tiểu tướng quân đúng là không biết giữ chừng mực gì cả!
“Cho trẫm xem được không?” Lương Việt bất ngờ đứng dậy từ trên cao, vẻ mặt hoảng loạn hoàn toàn chẳng giữ được vẻ uy nghiêm.
Diệp Tích Nhân ngơ ngác tháo trâm xuống.
Lương Việt nâng lấy nó cực kỳ cẩn trọng, xoay mặt sau cây trâm, giơ lên trước ngọn nến. Quả nhiên, giữa nhánh mai được chạm khắc tinh xảo, có một chữ nhỏ…
“Uyển.” Lương Việt khẽ đọc.
Ngay sau đó, cả người hắn run rẩy, ôm lấy đầu rồi ngã thẳng xuống, như thể đau đớn đến cực độ, nước mắt ứa ra, miệng lẩm bẩm gọi: “A Uyển, A Uyển!”
Diệp Tích Nhân giật mình, bản năng lùi lại.
Nghiêm Đan Thanh và Lưu Đa Hỉ lập tức đỡ lấy Lương Việt. Lúc này, hoàng đế đã hoàn toàn chìm trong cơn ác mộng, hai mắt sung huyết, vẻ mặt đau khổ dữ tợn, chỉ không ngừng kêu lên hai chữ “A Uyển”, từng tiếng bi ai như rỉ máu tim gan, khiến ai nghe cũng thấy đau xót.
“Mau, truyền thái y!” Lưu Đa Hỉ lớn tiếng hô.
Cung nhân trong điện rối loạn, kẻ vội vã chạy đi gọi thái y, kẻ thì xông vào muốn đỡ hoàng đế. Nghiêm Đan Thanh cầm lại cây trâm, đưa trả cho Diệp Tích Nhân: “Tích Tích, nàng về trước đi.”
Mang thứ này đi, có lẽ sẽ đỡ hơn phần nào.
Diệp Tích Nhân cầm trâm, ngơ ngác gật đầu, còn Nghiêm Đan Thanh và Lưu Đa Hỉ thì dìu hoàng đế vào nội điện. Hoàng thượng ngã quỵ, ai nấy đều cuống quýt, không ai để ý đến nàng nữa.
Nàng bắt chước Lương Việt, giơ cây trâm lên trước ánh nến, nhìn kỹ mặt sau. Quả nhiên, có khắc một chữ “Uyển” rất nhỏ. Ý là gì?
*
Sao mà trông quen quá?
Như chợt nghĩ ra gì đó, đồng tử nàng bỗng co lại, lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.
Con dao!
Con dao nhỏ sắc bén nàng luôn mang theo bên mình, giờ để trong xe ngựa, trên thân dao cũng có chữ ấy. Nhưng con dao ấy nàng lấy từ kho vật dụng của tổ mẫu, sao cây trâm nhà họ Nghiêm cũng có cùng một chữ?
Diệp Tích Nhân vội vã rời khỏi hoàng cung.
Tiếng vó ngựa lóc cóc, xe ngựa đưa nàng thẳng về Diệp phủ.
Nàng ra cung hơi muộn, trên đường đã vắng người qua lại, đám quan lại dự yến cũng đã về cả. Cả con đường chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng trên cao soi sáng chiếc xe.
Phu xe im lặng đánh xe, hai chiếc lồng đèn lụa tám cạnh treo rung nhẹ theo gió đêm, theo bóng tối xuôi về phía trước.
“Hí”
Phu xe đột ngột ghì cương, quát lớn: “Người nào?!”
Xe ngựa chao đảo, đèn lồng cũng rung lắc dữ dội. Trong đêm tối, một nhóm người áo đen bất ngờ chui ra từ ngõ hẻm, không một tiếng động mà bao vây xe ngựa. Kẻ cầm đầu giọng khàn đặc: “Diệp nhị cô nương, xuống xe đi, chủ nhân chúng ta cho mời.”
Diệp Tích Nhân vén một góc rèm xe, giọng hơi run: “Chủ các ngươi là ai?”
Giữa đêm mà còn “mời” nàng, rõ ràng là ép buộc!
Kẻ đó không đáp, chỉ nói: “Cô nương đi rồi sẽ rõ. Chủ nhân nói, nếu Diệp nhị cô nương phối hợp thì sẽ được mời đi đàng hoàng. Còn nếu không nghe lời, đừng trách chúng ta không khách khí…”
Lời cuối cùng mang đầy đe dọa, sát khí bừng bừng.
Diệp Tích Nhân giật mình, sợ hãi rụt vào trong, rèm xe rung nhẹ, chẳng dám ló mặt ra nữa.
“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt!” Kẻ kia hừ lạnh, lập tức rút đao, vung lên chém mạnh vào xe ngựa không chút lưu tình.
Tên này là cao thủ!
“Rầm!”
Một nhát đao ấy trực tiếp bổ xe ngựa nát thành bốn mảnh, để lộ bên trong… là Diệp Tích Nhân bình tĩnh đứng đó, và xung quanh nàng là Diệp Trường Minh, Giang Tùy, Bàn Kim, Thấu Ngân cùng mấy người nữa.
Bọn áo đen: “???”
Không ổn, trúng kế rồi!
Chưa kịp xoay người đào tẩu, đã nghe tiếng bước chân dồn dập, thêm nhiều người từ trên mái nhà nhảy xuống, bao vây chúng. Với quân số áp đảo, họ lập tức chia nhóm, mỗi nhóm vây một người, đều chỉ đánh vào nơi không nguy hiểm đến tính mạng. Trong chớp mắt đã bắt sống hơn nửa, không cho bất cứ tên nào thoát.
Diệp Tích Nhân lập tức hô lớn: “Bắt sống!”
Kẻ cầm đầu trừng mắt, lập tức kéo theo tay chân xông về phía xe ngựa, đã không bắt được nàng thì giết!
Bàn Kim, Thấu Ngân và đám người còn lại vội chắn trước bảo vệ Diệp Tích Nhân hoàn toàn không biết võ công.
Đám sát thủ biết mình mắc bẫy, chẳng đoái hoài gì nữa mà liều mạng lao vào Diệp Tích Nhân, mục tiêu chính là nàng dù có chết cũng phải giết nàng rồi mới chết!
Bàn Kim, Thấu Ngân cản đòn, chờ cứu viện.
Trên mái, vài cung thủ đã lặng lẽ nhắm tên vào Diệp Tích Nhân, mũi tên bay dồn dập xuống.
“Bộp!” “Bộp bộp!”
Tên c*m v** tấm khiên che lọng, để lại vô số vết sứt sâu nông, Diệp Tích Nhân trốn kỹ sau đó, chặn mình kín mít quyết không ló đầu ra.
Không bắn trúng được, chúng định đổi vị trí.
Nhưng chưa kịp di chuyển máu đã ào ào túa ra, đỏ loang cả mặt đất. Đám cung thủ ngã vật xuống, tay còn ôm cổ họng, mũi tên rơi rụng đầy đất. Yên Sương thu gọn thanh đao lại, máu nhỏ tong tong.
Đông người thế này, chẳng cần giữ sống hết.
Xác nhận không còn ai ẩn nấp, Yên Sương xếp dao, lao về phía xe ngựa.
Kẻ cầm đầu trợn mắt, mặc kệ thương tích mà liều chết lao vào tấm khiên, lưỡi đao chọc mạnh vào phía sau, hướng thẳng tim Diệp Tích Nhân!
Nhưng một tiếng “keng” trầm đục vang lên.
Mũi đao đâm trúng miếng giáp che tim.
Nàng không chỉ học theo Xích Trản Lan Sách đeo giáp hộ tâm trước ngực, mà còn tự mình gắn thêm một miếng to khác phía sau lưng, che kín mọi nơi nguy hiểm.
Nhát đao đó chỉ cắt rách áo nàng, ngoài ra không sứt mẻ gì.
Tên kia trợn trừng đôi mắt đầy oán độc, rút đao muốn đâm tiếp.
Nhưng thân thể hắn bỗng cứng đờ, một mũi tên xuyên thẳng qua ngực.
Trong khi đó, Diệp Tích Nhân vẫn co ro sau tấm khiên, mình mặc giáp bảo vệ toàn thân, một tay nắm dao, tay kia giữ nỏ giắt sẵn.
Chính mũi tên ấy đã đoạt mạng hắn.
Vừa trông thấy Yên Sương hạ xong đám cung thủ mà chạy tới, Diệp Tích Nhân lập tức vứt khiên, thả nỏ xuống, chuồn nhanh ra sau lưng Yên Sương, giấu kỹ mình chờ được bảo vệ.
Yếu thì phải biết sợ, như vậy mới sống nổi!
Tên kia tuy võ công cao cường, nhưng chỉ kịp mở to đôi mắt không cam tâm rồi gục ngã nặng nề, chết không nhắm mắt.
Yên Sương: “……”
Đến một sát thủ lão luyện như nàng cũng đành phải cảm thán, Diệp nhị cô nương đúng là khó mà giết nổi.
*
Diệp Tích Nhân: Tất cả đều dựa vào kinh nghiệm.