Yên Sương có thể rảnh tay, mấy tên sát thủ còn lại trong thời gian rất ngắn đã bị dẹp xong, bị trói lại, dù có muốn tự sát cũng làm không được.
Diệp Tích Nhân thở ra một hơi, rồi mới chui ra từ phía sau Yên Sương, đêm nay coi như lại giữ được mạng.
Diệp Trường Minh tận mắt chứng kiến cảnh này, nuốt nước bọt lấy lại lý trí rồi tò mò tiến tới gần.
Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã có người cưỡi ngựa nhanh lao tới từ phía sau, tiếng vó ngựa dồn dập như thể người trên lưng ngựa đang sốt ruột.
Diệp Tích Nhân ngẩng đầu nhìn, chính là Nghiêm Đan Thanh,
Khi ngựa tới gần thì hắn đột ngột giật cương, phóng mình từ trên xuống bước nhanh về phía họ.
“Có bị thương không?” Hắn kéo Diệp Tích Nhân sang một bên nhìn kỹ, tối nay ở trong cung Hoàng thượng bỗng xảy ra biến cố, lại còn cần người đi chặn thư mệnh trên đường, dù cả quãng đường lao đi vẫn đến muộn hơn so với dự định, không tự mình bảo hộ được nàng.
“Ta không sao.” Diệp Tích Nhân lắc đầu, lại hỏi, “Thánh thượng thế nào rồi?”
Nghiêm Đan Thanh thấy nàng chỉ rách một mảnh quần áo, thật sự không bị thương mới yên lòng, “Thánh thượng không sao, chỉ bị đau đầu dữ dội, đã nghỉ ngơi rồi.”
Còn về người mà thánh thượng miệng luôn gọi là “A Uyển” là ai thì hắn cũng không rõ.
Nghe vậy, Diệp Tích Nhân yên lòng, không phải vì nàng lo lắng Lương Việt nhiều tới vậy, mà là trong tình thế đang căng thẳng hiện giờ, không thể xuất hiện những biến số khác, nhất là những biến số bất lợi cho Đại Lương.
Nàng lại chỉ vào đám người bị bắt, oán thán tỏ ra tủi thân: “Họ nói là ‘chủ nhân’ bọn họ mời ta tới, nếu không hợp tác sẽ làm khó ta!”
“Ta thật muốn xem thử, hắn định làm khó đến mức nào?” Ánh mắt Nghiêm Đan Thanh lóe lên rét lạnh, “Trước đưa vào chiếu ngục, lát nữa ta sẽ tự mình thẩm vấn.”
Yên Sương nghe thế lập tức áp giải đám người này rời đi.
Chỉ có Diệp Trường Minh bối rối không hiểu đầu đuôi, chuyện hôm nay thật kỳ lạ, trước có Nghiêm Đan Thanh không biết lấy ra thứ gì đó chặn ngang việc ban hôn, sau đó trước lúc rời cung, Diệp Tích Nhân còn bảo hắn đem người ẩn trong xe ngựa đề phòng tối nay có người chặn giết…
“Vậy rốt cuộc là thế nào? Các người làm sao biết tối nay sẽ có người chặn đường?” Diệp Trường Minh chen vào giữa hai người, cau mày hỏi.
Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh liếc nhìn Diệp Trường Minh một cái, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Nghiêm tướng quân hôm nay đưa thư cho muội, nói muốn gây áp lực cho Xích Trản Lan Sách, tốt nhất là ép đến mức hắn cùng đường làm ra điều gì đó liều lĩnh……” Diệp Tích Nhân chậm rãi mở miệng.
Không biết Xích Trản Lan Sách cầu thân nàng vì lý do gì, nhưng không thể nghi ngờ là hắn muốn lợi dụng nàng để đạt mục đích nào đó, Diệp Tích Nhân không tin loại người như Xích Trản Lan Sách sẽ đưa thư rút quân và lương thảo để đổi một hôn ước chỉ vì cảm thấy “hứng thú”.
Nàng không có “có giá trị” đến vậy.
Yến tiệc trong cung đêm nay, Nghiêm Đan Thanh ở trước mặt mọi người đạp lên mặt Thái Tử Bắc Yến, nếu hắn còn chịu nhịn thì mới lạ, đã “cầu thân” không thành, rất có khả năng sẽ trực tiếp động thủ.
Nghiêm Đan Thanh gật đầu, lại nói: “Việc lưu dân nổi loạn tối qua nhất định có liên quan tới người Bắc Yến, Xích Trản Lan Sách đang bị giam trong chiếu ngục, không được gặp người ngoài, chúng ta đã cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc hắn bày mưu thế nào.
“Cho nên, ta nghi ngờ bên ngoài còn người của hắn trà trộn vào Nam Đô, chờ cơ hội hành động…”
Vì vậy, đêm qua hắn trà vào giữa đám dân nổi loạn, lần theo manh mối tìm ra người Bắc Yến ẩn nấp trong đám dân, bắt giữ bọn họ.
“Ta chặt ngón tay chúng, cùng vài thứ chứng minh thân phận bỏ vào trong rương, đem vào yến tiệc, lấy đó uy h**p Xích Trản Lan Sách.” Vẻ mặt Nghiêm Đan Thanh bình tĩnh, kể lướt qua việc bắt người, thẩm vấn từ đêm qua tới sáng nay, những chuyện gay cấn nghẹt thở đều được hắn thuật lại một cách nhẹ nhàng.
“Huynh dùng thủ hạ của hắn để uy h**p hắn?” Diệp Trường Minh kinh hãi, “Hắn chịu ngoan ngoãn nghe theo sao?”
Xích Trản Lan Sách là người để tâm đến thuộc hạ như vậy sao? Trước kia một hơi giết hai nghìn người cũng đâu thấy hắn có phản ứng gì?
Diệp Tích Nhân lắc đầu: “Là do chênh lệch thông tin. Hắn không biết Nghiêm Đan Thanh đã bắt được bao nhiêu người, nhưng dù là bao nhiêu, thì sau khi hai ngàn hộ vệ đó chết đi, đây đã là chỗ dựa duy nhất của hắn. Một khi từ bỏ chẳng khác gì mất hết tay chân, không còn chút hy vọng.”
Hơn nữa, đám người do Xích Trản Lan Sách cài cắm ở bên ngoài đến giờ vẫn chưa bị bắt hết, cũng chẳng nghe được chút tin tức nào, đủ thấy bọn họ ẩn mình quá kỹ, e rằng còn dính dáng đến những bí mật khác của Bắc Yến.
Đó mới là thứ có thể uy h**p được Xích Trản Lan Sách.
“Hôm nay hắn kiêng dè đến vậy, càng chứng minh phán đoán của ta không sai.” Nghiêm Đan Thanh nhìn quanh cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, ánh mắt âm u, “Bắc Yến vẫn còn người ẩn nấp trong Nam Đô, mà trong số đó có kẻ nào hoặc bí mật nào mà Xích Trản Lan Sách vô cùng để tâm.”
Diệp Trường Minh bừng tỉnh.
Thì ra là vậy!
Đêm qua người của Xích Trản Lan Sách gây rối giữa đám dân lưu, Nghiêm Đan Thanh mất một ngày một đêm lôi được một số người ra, dùng họ để uy h**p Xích Trản Lan Sách từ bỏ hôn ước. Hôm nay hắn càng kiêu căng ngạo mạn trên triều, thì Xích Trản Lan Sách càng không biết hắn đã điều tra được đến đâu, tự nhiên chỉ có thể lùi bước.
Ban hôn không thành, mà Nghiêm Đan Thanh đã chạm đến manh mối, người Bắc Yến sao có thể không nôn nóng, một khi nôn nóng thì sẽ hành động, nên mới xảy ra chuyện tối nay, bọn họ mưu đồ cướp đi Diệp Tích Nhân…
“Nếu vậy thì mưu tính của Xích Trản Lan Sách lần này lại thất bại!” Diệp Trường Minh vỗ tay, vô cùng phấn khích, “Nếu có thể moi miệng mấy người bị bắt này thì sẽ biết thêm nhiều tin tức!”
Diệp Tích Nhân nhìn sâu xa: “Ai nói với huynh rằng những người tối nay là do Xích Trản Lan Sách phái tới?”
“Hả?” Diệp Trường Minh ngơ ngác.
Ý gì?
Chẳng phải đây là người của Xích Trản Lan Sách sao?!
Nghiêm Đan Thanh liếc qua Diệp Tích Nhân, sự ăn ý bất ngờ khiến hắn giãn mày nở nụ cười: “Có thể uy h**p được Xích Trản Lan Sách nghĩa là hắn không hoàn toàn nắm rõ tình trạng của đám người Bắc Yến ở bên ngoài.”
“Hôn ước không thành, kế hoạch thất bại, đám người Bắc Yến bên ngoài thông tin đủ nhanh, lập tức triển khai kế hoạch mới và thế là bại lộ…”
Trong chiếu ngục, hắn quả thật không thể truyền tin ra ngoài.
Loạn dân nổi dậy là do đám Bắc Yến bên ngoài muốn cứu Thái tử, mà kẻ chỉ huy chính là người mà hắn để tâm. Việc Nghiêm Đan Thanh và Diệp Tích Nhân giăng bẫy là nhằm đánh vào kẽ hở thông tin giữa đôi bên.
Xích Trản Lan Sách không biết bên ngoài đã bị bắt bao nhiêu người.
Còn đám người bên ngoài không biết vì sao ngay cả hôn ước cũng không thành, lại không rõ liệu Xích Trản Lan Sách có đang nguy hiểm hay không.
Nghiêm Đan Thanh có linh cảm, chỉ cần tìm ra kẻ mà Xích Trản Lan Sách đặt nặng ở bên ngoài, thì sẽ biết được… rốt cuộc Bắc Yến còn cất giấu bí mật lớn gì, khiến hắn dám đích thân đến Nam Đô mạo hiểm!
“Làm sao xác định được không phải do Xích Trản Lan Sách?” Diệp Trường Minh lại hỏi.
“Bởi vì giờ hắn không thể liên lạc được với người Bắc Yến bên ngoài.” Nghiêm Đan Thanh cười bất ngờ, “Huynh cho rằng Tưởng Du ngồi không chắc?”
Cùng lúc đó, Xích Trản Lan Sách ngồi trong sứ quán Bắc Yến, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đối diện, từng chữ một: “Trời không còn sớm, Tưởng tể tướng vẫn chưa về sao?”
Câu đuổi khách này, hắn đã nói không biết bao nhiêu lần.
Tưởng Du vẫn giữ nụ cười khách khí, vô cùng khiêm nhường: “Hôm nay điện hạ chịu nhiều thiệt thòi, ta nhất định phải thay mặt Đại Lương xin lỗi, đêm nay ta sẽ ngủ lại sứ quán, cùng điện hạ ‘cận kề thêm thân’.”
Sắc mặt Xích Trản Lan Sách càng lúc càng u ám.
Hắn vung tay áo, cụp mắt xuống, bình thản nói: “Có người khác ở đây, ta ngủ không được.”
“……”
Tưởng Du như thể không hiểu ý, bày bàn cờ ra, cười nói: “Vậy ta bồi điện hạ đánh thêm ván cờ, đợi một lát nữa rồi sẽ rời đi.”
Xích Trản Lan Sách nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Một lát nữa?”
Một lát nữa thì trời sẽ sáng mất!
*
Diệp Trường Minh hít mạnh một hơi, quả thực là… một buổi yến tiệc trong cung thoạt nhìn bình yên, kỳ thực bên dưới đã sớm sóng ngầm mãnh liệt, tất cả mọi người đều đang hành động, từng khắc tranh thủ thời cơ.
Ơ?
Không đúng.
Vẻ mặt Diệp Trường Minh kỳ quái, lại đặt câu hỏi: “Những chuyện này phải dựa vào phản ứng của người Bắc Yến mà tùy cơ ứng biến, không thể đoán trước hoàn toàn, hai người các ngươi đã bàn bạc từ khi nào vậy?”
Xích Trản Lan Sách không thể liên lạc được với Bắc Yến, Nghiêm Đan Thanh và Diệp Tích Nhân cũng chỉ truyền đúng một mảnh giấy, mà đã làm rõ mọi chuyện? Lại còn có thể điều chỉnh kế hoạch bất cứ lúc nào?
Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh đồng thời mở miệng: “Cần gì phải bàn bạc?”
Nói xong, cả hai ngẩn ra một thoáng rồi nhìn nhau cười, tất cả không cần lời nói mà tự hiểu.
Diệp Trường Minh: “…..”
Không hiểu sao, bỗng thấy hơi no rồi.
Trong lòng Diệp Tích Nhân dâng lên ấm áp, giữa vòng lặp tuyệt vọng không lối thoát này, có Nghiêm Đan Thanh phối hợp, lại sinh ra chút hy vọng, như thể một ngày nào đó, họ nhất định sẽ thoát ra được.
Có những chuyện căn bản không cần phải bàn bạc kỹ, mà là kết quả của vô số vòng lặp phối hợp ăn ý trước đó, cách dùng bản thân làm quân cờ, trong mịt mù vẫn lừa được đủ manh mối, thậm chí lấy cả tính mạng ra làm giá…
Những chuyện như vậy, đã từng lặp lại không chỉ một lần.
Ngay cả người thông minh như Tưởng Du cũng thế thôi. Ông ta chẳng biết chuyện gì, nhưng chỉ cần thấy Nghiêm Đan Thanh chọc giận Xích Trản Lan Sách đến mức ấy, là hiểu mình nên làm gì tốt nhất.
Tưởng Du sợ Xích Trản Lan Sách lại làm ra chuyện uy h**p Đại Lương, thì cứ canh chừng hắn, cuối cùng, nếu mình không ra chiêu được, thì đừng để đối phương ra chiêu!
Nghiêm Đan Thanh nói xong liền vội vàng rời đi, hắn còn phải thẩm vấn những người Bắc Yến bị bắt, đã vất vả bày trò mà tóm được bọn chúng, nhất định phải moi ra vài manh mối mới được.
“Đi thôi, chúng ta cũng về, mọi người chắc lo lắng lắm rồi.” Diệp Trường Minh nhắc.
Diệp Tích Nhân gật đầu, cùng đại ca về nhà.
Thế nhưng…
Cửa lớn nhà họ Diệp đóng chặt, trong sân đèn đã tắt từ lâu, chỉ còn chiếc đèn lồng lặng lẽ treo đó, le lói ánh sáng, chẳng thể nhìn ra chút “lo lắng” nào của Diệp Phái và Liêu Trường Anh.
Diệp Trường Minh: “…”
Diệp Trường Minh: “???”
Hắn là người đầu tiên lao vào phủ Diệp, khó tin hỏi: “Phụ thân mẫu thân ngủ rồi? Không đợi chúng ta?!”
Người gác cổng xấu hổ gật đầu.
Diệp Trường Minh im lặng, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, chưa nói đến việc con gái được sắc phong hôn sự, chỉ riêng chuyện con gái chưa về nhà, sao họ có thể ngủ nổi?
“Phụ thân mẫu thân thật là, chẳng lo cho chúng ta chút nào à?” Diệp Trường Minh oán trách, “Chúng ta có phải con ruột không thế?”
Diệp Tích Nhân: “….”
Hôm qua huynh cũng ngủ ngon lành, quên ta sạch sành sanh còn gì.
“Thôi được rồi, ai về phòng nấy đi.” Nàng lắc đầu, không để tâm, “Phụ mẫu đã ngủ thì đừng làm phiền họ, thời gian qua mệt mỏi lắm rồi, huynh cũng đi nghỉ đi.”
“Muội không ngủ sao?” Diệp Trường Minh kinh ngạc.
“Muội muốn đợi tin của Nghiêm Đan Thanh.” Diệp Tích Nhân đáp.
Đối phương đã tính toán đến mức nhắm vào nàng, đe dọa đến an nguy của nàng, chẳng lẽ không nên làm rõ bọn họ muốn gì sao? Hơn nữa, nàng sờ tay lên con dao găm trong áo… vẫn còn một chuyện nữa cần tĩnh tâm suy nghĩ.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Trường Minh trở nên nghiêm túc: “Vậy ta cũng chưa ngủ. Ta sẽ ở lại chờ cùng muội. Nếu muội nhận được tin từ Nghiêm tiểu tướng quân, nhớ lập tức đến viện Trường Hành tìm ta, ta sẽ không ngủ, nhớ đó.”
Muội muội đang trong nguy hiểm, hắn sao có thể yên tâm ngủ ngon được!
Diệp Tích Nhân thấy lòng ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người tách ra, ai trở về viện nấy.
So với viện Trường Hành, nơi bọn tiểu đồng còn đang thức chờ đại công tử, thì viện Thính Tuyết lại yên tĩnh lạ lùng, các nha hoàn và bà vú đều đã ngủ, đến cả Tuyết Thiền người luôn lo cho nàng nhất cũng không chờ bên trong.
Diệp Tích Nhân khựng bước.
Gần đây là sao vậy?
Hễ nàng ra khỏi tầm mắt, bọn họ sẽ quên nàng sạch sẽ ư…
Nàng lắc đầu, cũng không gọi Tuyết Thiền dậy mà tự mình vào phòng, thắp sáng nến, làm cả gian phòng sáng rỡ, rồi rút dao găm ra khỏi tay áo, chăm chú quan sát dưới ánh lửa.
Trên đó quả thật có chữ, nhưng không nhìn rõ.
Ngón tay Diệp Tích Nhân vuốt nhẹ lên bề mặt, cảm giác chạm rất rõ ràng. Nàng vừa nhìn vừa dùng tay lần theo vết khắc, so sánh với chữ trên cây trâm hoa mai, sau một hồi mi mắt dần mỏi mới xác định được: “Uyển.”
Trên đó, quả thật có một chữ “Uyển”, cảm giác khắc lên kim loại không khác gì trên trâm hoa mai, chỉ là quá mờ, mắt thường khó mà thấy rõ.
Diệp Tích Nhân vô thức nhíu mày, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Sự khác thường của hoàng đế, vật liên quan tới nhà họ Nghiêm lại xuất hiện trong viện tổ mẫu…
Tựa như một tầng sương mờ đang che khuất tầm nhìn, khiến mọi thứ trở nên không rõ ràng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một nỗi sợ vô hình, khiến người ta không dám bước thêm.
Ngoài cửa sổ có động tĩnh.
“Ai?” Diệp Tích Nhân ngẩng đầu nhìn, tay nắm chặt dao găm.
Yên Sương mở cửa sổ nhảy vào, dứt khoát nói: “Tướng quân đã tra được manh mối. Bọn họ bắt cô nương là muốn dùng người uy h**p tướng quân, nhằm bảo vệ mạng của Xích Trản Lan Sách.”
Tim Diệp Tích Nhân trĩu xuống.
Không động được đến Nghiêm Đan Thanh, bọn chúng lại nhắm vào nàng.
Yên Sương uống một chén trà lạnh, rồi nói tiếp: “Trong thành Nam Đô đúng là vẫn còn người Bắc Yến ẩn nấp, nhưng chưa biết ở đâu, vẫn chưa khai ra. Ngoài ra, tướng quân tra được một tin quan trọng.”
“Tin gì?” Diệp Tích Nhân vội hỏi.
“Lương thảo.” Nét mặt Yên Sương trở nên nghiêm túc, “Số lương thảo mà Xích Trản Lan Sách muốn dùng để trao đổi, thực tế chính là số quân lương mà Đại Lương bị mất trước đó, nó vẫn đang ở gần đây.”
“Vẫn ở Nam Đô?!” Diệp Tích Nhân kinh hãi, số lương bị tráo thành cát sông ấy hóa ra vẫn ở quanh Nam Đô, chưa từng đến Hoài An.
Đúng thật là… Dưới đèn mới là chỗ tối nhất.
Yên Sương gật đầu, thở ra một hơi: “Đúng vậy, vẫn còn ở gần Nam Đô. Chuyện quan trọng nên tướng quân phải tiếp tục thẩm tra để moi thêm tin tức, rồi mau chóng cướp lại số lương thảo ấy!”
Vốn dĩ Nghiêm Đan Thanh muốn tự mình đến, nhưng bên kia tình hình cấp bách, đành để Yên Sương qua truyền tin trước, tiện thể bảo vệ nàng.
Diệp Tích Nhân mím môi, rồi cầm dao găm đứng dậy, vội đi tìm Diệp Trường Minh.
Ca ca của nàng không nói đến chuyện khác, riêng việc thăm dò tin tức thì có chút bản lĩnh, tình thế trước mắt cấp bách, Đại Lương đang quá thiếu lương thực, họ nhất định phải tìm ra mới có thể bắt đầu phản công Bắc Yến!
Có được manh mối về lương thảo, các việc khác lại thành thứ yếu. Nếu cướp lại được số lương này, cộng thêm số lương do Vân Thái gửi đến, ít nhất Đại Lương có thể đánh thêm một trận với Bắc Yến.
Viện Trường Hành
Diệp Tích Nhân đứng trước cửa không nhúc nhích, bàn tay cầm dao găm khẽ run. Một cơn lạnh buốt từ chân tràn l*n đ*nh đầu, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, không tài nào động đậy được.
Nàng cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt toàn là khiếp hãi, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống trán, cả người như rơi vào hầm băng.
Diệp Trường Minh… đã ngủ rồi.
Cửa viện Trường Hành đã khép lại, đèn trong phòng cũng tắt sạch, yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể lời hứa “không ngủ, cùng đợi tin với muội” vừa nãy chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
…
Huynh trưởng đã quên hỏi nàng việc quan trọng.
Phụ mẫu… quên mất việc nàng không ăn được măng xuân.
Đêm qua nàng không về nhà mà cả nhà vẫn ngủ yên.
Hôm nay được sắc phong hôn sự, phụ thân mẫu thân quên mất chuyện đó, nha hoàn trong viện Thính Tuyết còn chẳng biết nàng chưa trở về, mà ca ca sau khi chia tay nàng, đã quên sạch bao chuyện họ nói với nhau…
Tất cả vụt qua trong đầu, khiến cơ thể nàng như đông cứng, rơi vào sự sợ hãi tột cùng.
Giọng Diệp Tích Nhân run rẩy: “Yên Sương, ngươi… có quên ta không?”
“Hả?” Yên Sương ngẩn người, vẻ mặt mơ hồ.
Diệp Tích Nhân không thể kìm chế được nữa, túm váy chạy thẳng đi, trong tay vẫn nắm chặt dao găm và trâm hoa mai, vội vàng hướng về hậu viện. Tổ mẫu, chỉ có tổ mẫu đêm qua còn đợi nàng về!
Trường Thọ Đường
Trong viện tối đen như mực, chỉ có Phật đường còn ánh nến lập lòe, bóng người quỳ tụng kinh lay động theo ánh lửa, trong đêm mây che trăng, đó dường như là ánh sáng duy nhất giữa trời đất.
Diệp Tích Nhân th* d*c chạy vào.
Trong Phật đường, Triệu Lan Quân đang niệm kinh, nhưng tượng Quan Âm bằng ngọc trắng mà nàng từng đập vỡ đã không còn, bà đang hướng về phía bức tường trống không… lặng lẽ tụng kinh.
“Tổ mẫu…”