Triệu Lan Quân quay đầu lại, sững người một chút, rồi như chợt nhớ ra điều gì, kéo khóe môi cười giọng nhẹ nhàng: “Tích Tích đến rồi.”
Bà đưa tay ra.
Diệp Tích Nhân vội bước tới đỡ, gần như nửa thân trên của Triệu Lan Quân đều dựa vào nàng, chậm rãi đứng dậy. Thật kỳ lạ, sao người lại nhẹ đến vậy, từ bao giờ tổ mẫu đã trở nên già nua đến độ này?
Dù lòng đang rối bời, nhưng khi nhìn thấy mái đầu bạc trắng trước mặt, mọi nghi ngờ đều bị nàng nuốt lại, chỉ còn lời nhắc nhở: “Tổ mẫu tuổi đã cao, đừng cứ quỳ mãi trong Phật đường để niệm kinh, khuya thế này còn chưa ngủ…”
Tổ mẫu nàng trước kia cũng là nữ nhi xuất thân tướng môn, quyết đoán mạnh mẽ. Sao về già lại trở nên thành tâm lễ Phật như thế?
Vì tụng kinh mà không chịu ngủ.
Triệu Lan Quân nắm tay nàng, đứng vững rồi, bàn tay còn lại v**t v* gương mặt nàng, giọng hiền từ nhưng khàn đục: “Ta đang đợi con, Tích Tích, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”
Viền mắt Diệp Tích Nhân đỏ lên, trong khoảnh khắc bao tủi thân và sợ hãi dâng trào không sao kìm nổi, giọng run run: “Tổ mẫu, sao người lại có con dao găm này? A Uyển là ai?”
Nàng lấy con dao găm trong tay áo ra.
Triệu Lan Quân khựng lại.
Sau đó, bà khẽ lắc đầu: “Ta không biết. Ta không nhớ con dao này từ đâu mà có, lại càng không biết A Uyển mà con nhắc đến là ai.”
Ánh mắt Diệp Tích Nhân hiện lên vẻ thất vọng, nàng cất dao lại.
Nhưng sao có thể như vậy được?
Con dao găm sắc bén vô cùng, là món binh khí hiếm có, hơn nữa tổ mẫu còn cẩn thận đặt nó trong hộp, giữ ngay giữa kho phòng sao lại nói là không nhớ?
“Nhưng ta biết mình đã quên mất một người.”
Triệu Lan Quân khẽ nói.
Trong Phật đường yên tĩnh, một câu ngắn ngủi ấy lại khiến cả người nghe run rẩy, như thể trong nháy mắt da đầu tê buốt, toàn thân dựng ngược lông tóc.
Tim Diệp Tích Nhân như bị bóp chặt, khó thở.
“Quên…?” Nàng vô thức lặp lại.
Triệu Lan Quân nắm tay nàng chặt hơn, đôi mắt nhìn về án thờ, nơi từng đặt tượng Quan Âm ngọc trắng, ánh mắt trống rỗng.
Một bàn tay siết lấy ngực áo, giọng thấp và mơ hồ: “Ta không biết ta đã quên ai, càng không rõ cái gọi là ‘quên’… có phải là do tuổi già, trí nhớ lẫn lộn, nhưng trong lòng ta luôn có một tiếng nói bảo ta, không thể quên, nhất định không thể quên…”
Rốt cuộc là điều gì không thể quên?
Trong tim mách bảo phải nhớ, nhưng bản thân lại không nhớ nổi điều cần nhớ là gì. Mỗi lúc nghĩ đến, toàn thân lại lạnh run, một cơn đau đớn và tuyệt vọng tràn đến, khiến tâm thần bất an.
“Con có biết, bản đồ Cấm Thương quân Nam Đô cơ mật giấu trong tượng Quan Âm… là ai bỏ vào không?” Triệu Lan Quân bỗng nhìn thẳng nàng.
Diệp Tích Nhân sững sờ.
Rồi toàn thân nàng run lẩy bẩy, đôi mắt mở to, trong đầu chợt hiện lên một phỏng đoán kinh hoàng.
“Là ta.” Triệu Lan Quân khẽ cười, xác nhận sự đoán của nàng.
Diệp Tích Nhân gần như đứng không vững, cơ thể lảo đảo.
Hóa ra bản đồ quân sự suýt nữa bị Tưởng Du và người khác lợi dụng để hãm hại Diệp gia, quả thật là do tổ mẫu đặt vào. Chẳng trách lần nàng thử Tưởng Du, ông ta lại nhất quyết không thừa nhận…
Chân tướng suốt bao lâu không thể xâu chuỗi, lúc này dần dần mở ra. Trong lòng Diệp Tích Nhân không kìm được nỗi sợ, như thể trước mặt là một vực sâu thăm thẳm, tối đen không đáy, chực chờ nuốt chửng tất cả.
Nhưng nàng đã không thể dừng lại, chỉ có thể trợn mắt nhìn bản thân từng chút một trượt vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
“Bản đồ quân sự của Nam Đô giấu trong tượng Quan Âm là ta đặt vào.”
Giọng Triệu Lan Quân run run, lẫn trong đêm như tơ mỏng: “Ta không biết vì sao thứ này lại ở trên tay ta, càng không nhớ ai đã giao cho ta. Nhưng ta biết rất rõ ta nhất định phải cất giấu nó.”
Bàn tay đang nắm lấy tay Diệp Tích Nhân không ngừng run rẩy, giọng nói như nghẹn lại trong lồng ngực: “Cảm giác ấy mạnh mẽ đến mức dù biết giấu bản đồ quân cơ là tội lớn, ta vẫn che giấu nó, không dám nói cho ai biết. Ta muốn nhớ người đã bảo ta giữ gìn nó, và nó phải được giao cho ai… nhưng ta không thể nhớ nổi.”
Cảm giác ấy quá đáng sợ.
Rõ ràng biết thứ này quan trọng, nhưng lại không thể nhớ những gì có liên quan, như thể ký ức đã bị xé rách, xóa sạch toàn bộ chỉ để lại nỗi đau tê tâm liệt phế.
[Xin giữ kỹ quân cơ đồ, chớ giao cho kẻ khác — Nghiêm]
Diệp Tích Nhân chợt nhớ đến tờ giấy đó.
Trâm hoa mai trong tay nóng lên, nàng xác định đã có một người như vậy tồn tại, người đó đưa bản đồ Cấm Thương quân Nam Đô và tờ giấy cho tổ mẫu nàng, nhờ bà cất giữ. Nếu người đó mang họ Nghiêm, vậy trâm hoa mai khắc chữ “Uyển” và con dao găm nhà họ Diệp đều kết nối lại.
Chúng thuộc về cùng một người.
Diệp Tích Nhân vẫn nhớ rõ chữ viết trên tờ giấy, nét bút thanh thoát, vậy đó hẳn là một nữ tử họ Nghiêm, trong tên có chữ “Uyển”, một người đã bị thời gian và thế gian lãng quên.
Nàng ấy là ai? Nàng ấy đã trải qua điều gì?
“Tổ mẫu, người đã hoàn toàn quên nàng ấy sao?” Diệp Tích Nhân hỏi, giọng run run.
“Đúng vậy, không nhớ gì cả. Đã có lúc ta hoài nghi, liệu có phải tuổi tác làm trí nhớ ta lẫn lộn.”
Triệu Lan Quân chớp mắt, hàng lệ bất chợt trào ra, nỗi chua xót tràn đầy lồng ngực, như thể có người nào đó từng tồn tại, nhưng bà và cả mọi người đều quên mất rồi.
“Ta già rồi, sống không bao lâu nữa. Ta từng cố dò hỏi, nhưng chẳng ai biết đã từng có người như thế. Ta không nhớ nổi dung mạo hay giọng nói, chỉ nhớ… ta phải bảo vệ bản đồ cơ mật ấy.”
Triệu Lan Quân khẽ khép mắt: “Vậy nên, ta giấu nó trong tượng Quan Âm, ngày ngày túc trực trong Phật đường, chỉ cần nhìn tượng, ta sẽ nhắc được bản thân… không quên. Vì ta biết, nếu không canh giữ, nếu không nhắc nhở mình mỗi ngày ta sẽ quên mất, sạch sẽ đến mức không thể nhớ lại nữa…”
Chỉ cần còn nhìn, còn nhớ, thì bà sẽ không quên.
Phải luôn luôn nhớ, đã có một người tồn tại, đã có một việc phải hoàn thành.
Dù chẳng nhớ người ấy là ai, việc ấy là gì, nhưng bà phải canh giữ.
Bởi nếu ngay cả bà cũng quên, thì còn ai nhớ đây?
Triệu Lan Quân xuất thân tướng môn không phải đột nhiên thành tín Phật.
Bà chỉ đang canh giữ bản đồ quân sự và giữ lấy tiếng nói từ sâu trong trái tim: Đừng quên.
Ngày nào cũng giữ, ngày nào cũng nhắc, ký ức ấy mới không bị xóa hoàn toàn.
Rõ ràng tiết trời đã ấm lên, mà Diệp Tích Nhân lại lạnh đến thấu xương, đến tận tủy.
Nàng nhớ đến sự khác thường của Thánh thượng Lương Việt, nhớ đến những vòng lặp, mỗi lần đều trở lại từ đầu, nhưng vẫn lưu lại chút dấu vết mơ hồ trong ký ức người khác…
Thế gian này từng có một người tồn tại, nhưng người ấy đã bị cả thế gian xóa sạch.
Chỉ còn để lại vài tàn tích mong manh, chẳng ai còn nhớ đến nàng, điều đó… còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Tổ mẫu canh giữ Phật đường và tượng Quan Âm như một cánh cửa.
Chỉ cần bà còn sống, cánh cửa ấy chưa khép.
Và nhờ cửa ấy còn mở, ngay lúc này Diệp Tích Nhân đã có thể nhìn thấy… vệt sáng nhỏ nhoi của sự thật sau cánh cửa ấy.
Kinh ngạc, ghê sợ và chân thực.
Đột nhiên như chợt nhận ra điều gì, đồng tử Diệp Tích Nhân co rút, giọng khó khăn và nặng nề: “Tổ mẫu, người nói ‘đã từng hoài nghi’… là có ý gì? Vì sao bây giờ lại không hoài nghi nữa?”
Hôm qua và hôm nay, cả nhà đều quên mất nàng chưa về, nhưng tổ mẫu vẫn chờ.
Triệu Lan Quân siết chặt tay nàng, đôi mắt già nua đục ngầu nhìn thẳng vào nàng, nỗi lo lắng và sợ hãi đã không thể che giấu nữa, nghẹn ngào nói: “Bởi vì, chúng ta cũng đang dần quên con rồi.”
*
“Tưởng tể tướng, ta buồn ngủ rồi.”
Xích Trản Lan Sách cuối cùng mất kiên nhẫn, chờ thêm nữa là trời sẽ sáng, mà giờ đây tình thế cụ thể ra sao, Nghiêm Đan Thanh đã tra được đến đâu, hắn đều không hay biết gì.
Tưởng Du cố nén mệt mỏi, vẫn giữ nụ cười: “Nếu điện hạ buồn ngủ, vậy xin cứ nghỉ ngơi.”
“Ông không đi, sao ta ngủ được?” Xích Trản Lan Sách nói thẳng, không đợi Tưởng Du tiếp tục quanh co, liền lạnh giọng: “Tưởng tể tướng nếu thật lòng muốn đàm hòa thì chẳng cần phải canh chừng ta như vậy. Sắp trọn một đêm rồi, dù Nghiêm Đan Thanh muốn làm gì, thì chắc giờ cũng làm xong rồi, ông chẳng cần gắng trụ nữa.”
Sự giễu cợt còn nguyên trên mặt hắn, ánh mắt đầy thách thức khiến Tưởng Du đột nhiên cứng họng. Hai người đều biết rõ chuyện này, nay Xích Trản Lan Sách đã vạch trần, ông còn biết nói gì?
Tưởng Du cầm quân cờ trong tay, tính toán trong lòng.
“Bộp!”
Cửa viện bỗng bị đá tung.
Ngay sau đó, Nghiêm Đan Thanh xông vào, trên đao vẫn nhỏ từng giọt máu, phía sau dẫn theo một đám người sát khí đằng đằng. Hắn chỉ tùy ý lau máu trên tay áo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hai người.
“Nghiêm Đan Thanh, ngươi làm gì vậy?” Tưởng Du quát lên nhưng vai đã thả lỏng, Nghiêm Đan Thanh chịu đến đây tức là đã hoàn tất việc bên kia. Như vậy là tốt.
Hắn không cần tiếp tục gắng gượng kéo dài thời gian nữa.
Xích Trản Lan Sách cũng đột nhiên bình tĩnh, tùy ý ném quân cờ xuống bàn, làm loạn cả ván cờ, sắc mặt thản nhiên: “Nghiêm tướng quân, xông vào sứ quán như hung thần là lại muốn nhốt ta vào ngục sao?”
Nghe vậy, Nghiêm Đan Thanh thu đao vào vỏ: “Giam điện hạ thì có ích gì? Dù sao, lương thảo đang ở ngay Nam Đô, mà kẻ điện hạ để tâm… cũng đều nằm trong tay ta.”
Một câu nói nhẹ như không, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén.
Xích Trản Lan Sách đột ngột nhìn về phía hắn, toàn thân căng chặt, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm.
Rồi lại khẽ cười: “Nghiêm Xuân Trú, giờ ngươi cũng biết giở trò rồi nhỉ. Nếu thực sự đã bắt được người cần bắt, ngươi đã chẳng vội vã tìm ta.”
Vẻ mặt Nghiêm Đan Thanh vẫn bình thản nhưng đáy lòng lại cuộn sóng.
Ý Xích Trản Lan Sách là nếu họ đã bắt được người thì sẽ không cần đến hắn nữa. Vậy hắn đang chờ điều gì? Sẽ làm gì tiếp theo?
Tưởng Du thì càng hoảng sợ, Xích Trản Lan Sách còn người ở Nam Đô, còn lương thảo giấu trong Nam Đô, mỗi tin tức đều như sét đánh làm người ta rúng động. Ông há miệng hai ba lần mà chẳng thể chen lời.
Nghiêm Đan Thanh ngồi khoanh chân sang một bên, ánh mắt đen sâu hun hút nhìn Xích Trản Lan Sách, tay bưng chén trà, thong thả uống một ngụm, càng thêm điềm tĩnh: “Có gì khác nhau sao? Chỉ cần đều ở Nam Đô, ta sẽ tìm được hết, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi. Điện hạ đừng vội, chúng ta có thể chờ từ từ.”
Nghe vậy, Xích Trản Lan Sách khẽ nheo mắt, khóe môi như có như không một nụ cười: “Các ngươi có thời gian mà chờ sao?”
Hắn biết rất rõ Đại Lương đã sắp cạn lương, kiệt lực đến nơi.
Thời gian, không đứng về phía họ.
“Xích Trản điện hạ, cứ việc thử xem.” Nghiêm Đan Thanh đáp lại, giọng điềm đạm, “Ngươi đoán xem, ngay sau khi dẹp yên loạn dân ngoài thành tối qua, thuộc hạ Mã Sơn của ta đã đi đâu?”
Rồi hắn quay mắt nhìn ra ánh trăng ngoài trời, khẽ nở nụ cười: “Đã là mùng Bảy tháng Ba rồi.”
Xích Trản Lan Sách găm chặt ánh mắt vào hắn, cả hai lặng lẽ đối đầu, căn phòng chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Không ai nói thêm nữa, cũng chẳng ai chịu nhường bước, lúc này xem ai có thể chịu đựng lâu hơn.
Nam Đô thiếu lương, hoặc là cắt lương trước, hoặc tìm được người và lương thảo trước…
Chuyện Mã Sơn đi làm chính là con bài mà Nghiêm Đan Thanh đã nắm trong tay, không rõ là gì nên càng không thể biết nặng nhẹ ra sao. Cả hai đều gánh vận mệnh quốc gia, ván cược này không chỉ là thắng thua, mà là sinh tử.
Tưởng Du cụp mắt, giấu đi cơn sóng dữ sâu trong lòng, những ngón tay khô gầy vò chặt tay áo.
Một thoáng sau, ông đột nhiên cất tiếng, phá tan sự áp bức tĩnh mịch: “Nam Đô đang thiếu lương, nhưng cũng không phải hoàn toàn không chống nổi. Ta tuổi già rồi, không ngại mang tiếng ngàn năm.”
Lời đó đột ngột nhưng rõ ràng là đang thêm một quân cờ vào bàn cho Nghiêm Đan Thanh, cũng là cảnh cáo với Xích Trản Lan Sách: Nam Đô nghèo lương thật nhưng Tưởng Du ta có thể làm bất cứ điều gì để giữ Đại Lương qua khỏi giai đoạn này, cho dù bị thiên hạ mắng chửi cũng không sao.
Vậy, Xích Trản Lan Sách ngươi có chịu được không?
Bên ngoài, trời bắt đầu sáng, mơ hồ thấy ánh hửng đông, đã gần đến giờ Dần.
Xích Trản Lan Sách nói từng chữ một: “Ta trả lại lương thảo cho các ngươi, hãy để ta rời Nam Đô.”
Nghiêm Đan Thanh lập tức đáp: “Được!”
Tưởng Du liền biến sắc, quát lớn: “Nghiêm Đan Thanh! Hai nước sắp nghị hòa, Thái tử Bắc Yến không thể rời khỏi Nam Đô!”
Đại Lương đang suy yếu, nếu để Xích Trản Lan Sách rời đi, họ còn gì lợi thế để chế ngự Bắc Yến nữa?!
Nhưng Nghiêm Đan Thanh chẳng thèm để ý, chỉ phất tay ra lệnh: “Người đâu, đưa Lan Sách điện hạ rời khỏi sứ quán.”
Thái độ cũng hòa hoãn hơn, từ “Xích Trản điện hạ” thành “Lan Sách điện hạ.”
Đám quân lập tức tiến vào.
Tưởng Du muốn ngăn cản, nhưng giờ trong tay ông không người, đành tận mắt nhìn Nghiêm Đan Thanh dẫn Xích Trản Lan Sách rời đi, để thực hiện thỏa thuận của họ.
Tưởng Du nghẹn giọng, mặt xanh xám.
Ngay sau đó, Ứng Xương Bình vội chạy đến, ngạc nhiên hỏi:
“Tưởng tướng, có huyện gì vậy? Sao Nghiêm tiểu tướng quân lại dẫn Thái tử Bắc Yến đi? Chúng ta có đuổi theo không?”
“Người đâu, chuẩn bị xe!” Tưởng Du hất tay áo, lạnh giọng: “Đi, đưa Trương Nguyên Mưu lên xe.”
Lương thảo!
Số lương thảo ấy hóa ra vẫn ở Nam Đô, ông phải lập tức đến đó, ngăn cản giao dịch giữa Nghiêm Đan Thanh và Xích Trản Lan Sách.
Cùng lúc ấy, trên xe ngựa.
Xích Trản Lan Sách nghiêng đầu: “Nghiêm tiểu tướng quân đồng ý nhanh như vậy? Chịu để ta rời đi thật sao?”
Nghiêm Đan Thanh nhìn thẳng hắn, ánh mắt bình thản: “Ngươi đã chịu từ bỏ âm mưu, để ngươi rời đi thì có sao? Ta chỉ lo một điều, ngươi có thật sự trả lại lương thảo cho chúng ta không thôi.”
Xích Trản Lan Sách cúi mắt, thở nhẹ: “Đã không giết được ngươi bằng mưu kế, vậy thì trả chiến trường lại cho Hoài An đi. Ta sẽ trả lương rồi quay về, chúng ta lại phân thắng bại ngoài chiến trường.”
Ánh mắt hắn nhìn thẳng người đối diện, trong con ngươi như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi.” Nghiêm Đan Thanh đáp, một tay đặt trên chuôi đao, ngồi thẳng trong xe, lưng vững như tùng sơn.
“Cả đời Xích Trản Lan Sách ta chưa từng thua ai.” Hắn bật cười ngạo mạn, gương mặt tái nhợt vẫn mang khí phách bức người: “Đi thôi, đến bến thuyền sông bảo vệ thành.”
Chiến trường sẽ trở lại Hoài An.
Đó chính là lý do để họ chấp nhận vụ giao dịch này.
*
Diệp Tích Nhân chống tay lên án thờ mới miễn cưỡng đứng vững, trước mắt bỗng tối sầm, như thể nàng đã rơi thẳng vào vực sâu vô tận, lạnh lẽo quấn lấy cơ thể, hàn ý xuyên tới tận xương tủy.
Sao lại như vậy?
Chẳng lẽ… đã có người từng trải qua vòng lặp rồi?
Và việc nàng bị mọi người quên lãng, phải chăng chính là cái giá của vòng lặp hay sao?
Khi nàng không còn xuất hiện trước tầm mắt họ, thì họ sẽ quên mọi chuyện về nàng. Vòng lặp trước đã có dấu hiệu, vòng lặp này càng rõ ràng, vậy còn vòng lặp tiếp theo thì sao?
Ông trời cho cơ hội sống lại hết lần này tới lần khác, nhưng đến cuối cùng, hóa ra lại muốn lấy đi sự tồn tại của nàng sao?
“Tích Tích…”
Triệu Lan Quân ôm nàng thật chặt, toàn thân run rẩy: “Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết trên người con đang mang gánh nặng gì… nhưng con còn trẻ, dù gặp phải chuyện gì đi nữa, hãy đặt tính mạng mình lên trên hết. Phải sống cho thật tốt!”
Tổ mẫu tuổi cao sức yếu mà còn lo cho mình đến vậy, viền mắt Diệp Tích Nhân đỏ hoe. Nàng hít sâu, nén lại cảm giác ê ẩm, mỉm cười trấn an: “Có chuyện gì chứ? Con đều giải quyết được mà. Tổ mẫu đừng lo, hãy ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai tỉnh dậy, Tích Tích vẫn là Tích Tích, người sẽ không quên đâu.”
“Thật sao?” giọng Triệu Lan Quân như thoảng gió.
“Thật ạ!” Nàng khẳng định chắc nịch.
Thấy sắc mặt nàng bình thường, còn nở nụ cười, Triệu Lan Quân cũng yên lòng. Dù sao tuổi già thể xác đã không còn theo kịp sự nặng nề trong lòng.
Diệp Tích Nhân mỉm cười, dìu tổ mẫu trở về phòng, khẽ khàng dỗ bà ngủ.
Chờ bà ngủ say, nàng lại giúp kéo chăn, nhẹ nhàng khép cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nàng dựa lưng vào cửa, đưa tay che miệng, lặng lẽ trượt xuống, òa khóc không thành tiếng.
Sao lại thành ra thế này?
Nàng chẳng biết vòng lặp khởi đầu từ đâu, cũng chẳng biết làm sao kết thúc. Vậy phải tìm cách thoát ra thế nào?
Căn bản là không có vô số lần sống lại để thử sai mà sửa đúng.
Rồi mọi người sẽ quên nàng.
Giống như họ đã quên A Uyển, nàng sẽ biến mất khỏi thế gian này, sạch sẽ triệt để.
Không còn ai nhớ rằng đã từng có một người mang tên Diệp Tích Nhân.
Diệp Tích Nhân ôm lấy hai gối, khóc một lúc lâu.
Rồi nàng lau nước mắt, bất chợt bật dậy, lao thẳng tới thư phòng, dù ánh mắt sưng đỏ như mực đen bị nước hòa tan, nhưng trong ánh nhìn lại le lói chút kiên cường.
Không thể bỏ cuộc, vẫn còn hy vọng.
Mọi người chưa quên nàng hẳn, chỉ cần tìm được cách thoát khỏi vòng lặp nàng sẽ sống tiếp!
Biết rõ điều ấy hơn bao giờ hết, người nàng phải cứu, chính là bản thân mình.
Tấm bản đồ Cấm Thương quân Nam Đô ngày ấy nàng đã lấy ra từ tượng Quan Âm giấu đi.
Lúc Lục Thiên rời đi, nàng đã đưa nó cho phụ thân Diệp Phái xem.
Khi đó, phe chủ hòa và chủ chiến đối đầu dữ dội, đến Diệp Phái cũng chẳng dám tùy tiện mang bản đồ ấy ra dùng, sợ bị phe chủ hòa lấy cớ công kích.
Nói cách khác, bản đồ quân sự mà A Uyển để lại đến giờ vẫn ở Diệp gia!
Diệp Tích Nhân vội xông vào thư phòng, đến khi tìm được thì bật hết đèn nến bắt đầu nghiên cứu thứ mà tổ mẫu nói, vật quan trọng được giao phó.
Nếu đã quan trọng, có lẽ sẽ ẩn dấu thông tin gì đó?
Bản đồ vẽ trên giấy da dê, trải dài khi mở.
Còn tờ giấy kèm trong đó thì rất nhỏ, vỏn vẹn một câu, như viết vội vàng nhưng nét bút mạnh mẽ, đủ thấy người viết cẩn trọng thế nào.
Trong lòng Diệp Tích Nhân hình thành một suy đoán táo bạo.
Nếu A Uyển đã bị lãng quên, có lẽ những đồ vật liên quan đến người ấy cũng sẽ không còn tồn tại, đặc biệt là thư từ.
Nếu không người quen nàng ấy sao không hề sinh nghi?
Một hai vật thì thôi, chứ nhiều thứ như vậy mà chẳng ai cảm thấy lạ?
Nhưng tờ giấy ấy vẫn còn, chữ viết vẫn còn, chẳng phải do tổ mẫu luôn gắng nhớ đến “A Uyển”, nhớ đến bản đồ và chuyện này, nên tờ giấy vẫn được giữ lại sao?
Ngoài ra, liệu A Uyển có để lại manh mối nào khác liên quan đến vòng lặp trên bản đồ không?
Diệp Tích Nhân cau mày, nâng bản đồ lên gần ánh nến.