Mãn Môn Sao Trảm - Thập Vỹ Thỏ

Chương 68

Diệp Tích Nhân khép mắt lại. Mặt trời đã dần lên cao, ánh nắng từng chút chiếu rọi, lặng lẽ lan vào trong phòng, rơi xuống án thư trong khuê phòng, soi rọi những trang thư tay đang mở.

Nến đã cháy đến tận chân, chỉ còn lại lớp sáp đông đặc lại trong đế nến.

Nàng lần nữa mở mắt ra, ngón tay lướt nhẹ lên trang thư đang nằm dưới ánh nắng, dừng lại trên dòng cuối cùng ghi chép về lần luân hồi thứ mười bốn của Nghiêm Uyển, có một ký tự “x” được bỏ ngỏ…

Thời điểm Nghiêm Uyển viết thư tay là ngày hai mươi chín tháng hai, nhưng điều đó không có nghĩa nàng chết vào ngày ấy. Ngược lại, dựa vào những vòng luân hồi trước mà suy đoán, Nghiêm Uyển có lẽ đã chết sau khi đàm phán với Xích Trản Lan Sách, vào lúc thành Nam Đô thất thủ, nước Đại Lương diệt vong.

Nếu không như thế, hà cớ gì một hoàng hậu lại dễ dàng tử vong?

Nếu thành Nam Đô thất thủ, Đại Lương mất nước, thì trong vòng luân hồi đó, nàng và Nghiêm Uyển hẳn là chịu chung một cái chết như nhau.

Diệp Tích Nhân nhìn dòng chữ cuối cùng của vòng luân hồi thứ mười bốn, nước mắt rơi không kiềm lại được.

Nàng rất sợ.

Đặc biệt từ sau khi biết đến sự tồn tại của người mang tên Nghiêm Uyển ấy, nỗi sợ hãi trong nàng càng thêm sâu sắc. Theo ghi chép trong thư, quan hệ giữa nàng và Nghiêm Uyển từng rất thân thiết, thế nhưng dù nàng cố gắng lục tìm trong ký ức thế nào, cũng không thể nhớ ra dù chỉ một chút về người ấy. Ngay cả sau khi tận mắt nhìn thấy những trang thư này, trong đầu nàng vẫn không có lấy một chút hồi ức liên quan đến Nghiêm Uyển, cứ như thể người đó chưa từng tồn tại trên đời.

Đây cũng sẽ là kết cục cuối cùng của nàng, nếu nàng không thoát được khỏi vòng luân hồi. Rõ ràng nàng vẫn tồn tại, rõ ràng nàng đã từng sống qua một kiếp, vậy nhưng trên thế gian này không ai còn nhớ đến nàng.

Chỉ cần nàng còn sống, cho dù sơn hà bại diệt, cho dù Đại Lương không còn nữa, nàng vẫn có thể tránh được kết cục bi thảm sau thất bại là cái kết bị người đời vĩnh viễn lãng quên!

Diệp Tích Nhân run rẩy toàn thân, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt lấy tập thư, qua làn nước mắt long lanh, nàng như thấy Nghiêm Uyển đang đứng trước mặt mình. Nàng cúi đầu sâu, rồi chậm rãi nói: “Được.”

Diệp Tích Nhân không biết mình có thể thành công hay không. Ở vòng luân hồi thứ mười lăm, dù Nghiêm Uyển đã chuẩn bị đàm hòa, nhưng trong lòng vẫn toan tính bắt giữ Xích Trản Lan Sách, có Nghiêm Uyển ở đó, triều đình cũng sẽ không hi sinh Nghiêm Đan Thanh. Vậy mà kết quả… vẫn là thất bại.

Vậy nàng thì sao? Liệu nàng có thể thành công?

Diệp Tích Nhân không biết, nàng chỉ biết bản thân phải dốc toàn lực thử một lần.

Nghiêm Uyển đã thất bại, nàng càng không thể bỏ cuộc, không thể để tất cả nỗ lực của Nghiêm Uyển trở nên vô ích. Từ Bắc Đô đến Nam Đô, từ tiểu hoàng đế đến Lương Việt, Nghiêm Uyển đã dốc hết sức mình. Dù biết bản thân cuối cùng cũng sẽ bị quên lãng, nàng vẫn cẩn thận viết lại những dòng thư, gửi gắm nỗi lo lắng cuối cùng cho Đại Lương.

Cái chết của Nghiêm Uyển chính là để nàng có thể sống đến hiện tại.

Nếu không nhờ vậy, nàng đã chết ngay từ vòng luân hồi đầu tiên, ngay trong cuộc thảm sát Bắc Đô.

Tất cả những điều từng khiến nàng không sao hiểu nổi, sau khi đọc xong tập thư này, đều bỗng trở nên sáng tỏ. Không lạ khi Hoàng thượng chưa từng nạp phi, bởi người từng có một hoàng hậu hết mực yêu thương, chỉ là người đã quên mất.

Không lạ khi Tưởng Du sau khi phế truất gian thần lại có thể nhanh chóng nắm quyền chính, là vì Nghiêm Uyển, hết lần này đến lần khác, đã giúp đỡ ông ta.

Ngay từ đầu của luân hồi, Lương Việt đã một lòng cầu hòa, bởi… họ đã thất bại quá nhiều lần rồi!

Nhưng vì sao vòng luân hồi của Nghiêm Uyển chỉ có mười lăm lần?

Diệp Tích Nhân cảm nhận rõ rệt sự mỏi mệt không gì kìm nén nổi trong cơ thể mình, cộng với nỗi đau đớn như bị bánh xe cán nát mỗi lần tỉnh giấc. Ngón tay nàng siết chặt lấy tập thư đến trắng bệch, một suy nghĩ dần dần hiện lên.

Mỗi một vòng luân hồi, đều có cái giá của riêng nó.

Thân thể con người chịu được bao nhiêu lần khởi động lại, thì sẽ có bấy nhiêu vòng luân hồi. Mỗi vòng của Nghiêm Uyển đều kéo dài và đau khổ khôn cùng, nên nàng chỉ có mười lăm lần.

Còn Diệp Tích Nhân, đã đến lần thứ hai mươi hai.

Lúc đầu Nghiêm Uyển bị mọi người quên lãng, đến vòng cuối nàng im lặng thì không ai nhìn thấy nàng nữa. Rồi sau đó, nàng hoàn toàn biến mất… Diệp Tích Nhân hiểu rất rõ, lần tiếp theo… sẽ là vòng luân hồi cuối cùng của nàng.

Diệp Tích Nhân lau nước mắt, bắt đầu đọc lại tập thư tay.

Đã quyết định rồi, dù tận sâu trong lòng có sợ hãi đến tột cùng, nàng vẫn sẽ kiên định thực hiện, không chút chần chừ. Chỉ còn hai lần nữa, nàng nhất định phải tìm ra con đường sống cho Đại Lương!

Diệp Tích Nhân như nhìn thấy hình ảnh Nghiêm Uyển viết lại tập thư này, rồi cùng Lương Việt vất vả niêm phong trong bản quân đồ ở Nam Đô, giao cho Tưởng Du, chuyển đến tay tổ mẫu Triệu Lan Quân.

Quả nhiên, tổ mẫu ngày ngày quỳ trong Phật đường, gánh lấy vai trò “người giữ cửa”, ghi nhớ rằng từng có một người, nhớ về sự tồn tại của bản quân đồ, rồi trao lại cho Diệp Tích Nhân, để tập thư được nhìn thấy ánh sáng.

Tất cả tựa như được trời cao phù hộ, không đành để bi kịch lặp lại.

Đây là tâm huyết của Nghiêm Uyển, là kinh nghiệm nàng đúc kết được. Diệp Tích Nhân lật đi lật lại tập thư, vẫn còn rất nhiều điều khiến nàng không sao hiểu nổi.

Rõ ràng ở vòng luân hồi thứ mười lăm của Nghiêm Uyển, Bắc Đô đã thu hồi, lương thực từ Vân Thái cũng đã gửi đến. Ngày 29 tháng Hai, Nghiêm Đan Thanh vẫn còn ở Hoài An, căn bản không thể nào xuất hiện cảnh bị giam trong ngục.

Vậy có nghĩa là…

Thế giới nàng trải qua, không phải là thế giới đã được Nghiêm Uyển chỉnh sửa lại. Trong ký ức của nàng, cái chết oan khuất cả nhà bị trảm vào mùng Một tháng Ba, hoàn toàn không thể là vòng luân hồi thứ mười lăm của Nghiêm Uyển.

Chỉ cần Nghiêm Uyển còn sống, nàng sẽ không để cả nhà bị giết vào ngày hôm sau sau khi viết thư tay.

Vòng luân hồi đầu tiên của nàng, không phải là vòng luân hồi thứ mười lăm trong ghi chép của Nghiêm Uyển.

Diệp Tích Nhân bỗng có một suy đoán táo bạo.

Sau vòng luân hồi thứ mười lăm, Nghiêm Uyển đã chết, rồi thế giới lại khởi động lại một lần nữa!

Vậy thì lần khởi động này là vì ai?

Nếu là vì nàng, thì đáng lẽ phải quay lại mùng Một tháng Ba, sao lại xuất hiện một diễn tiến hoàn toàn khác ở vòng luân hồi thứ mười lăm? Nếu là vì Nghiêm Uyển, thì lẽ ra nàng vẫn còn sống, nhưng vì sao lại không làm gì nữa, tập thư cũng chẳng có ghi chép nào về vòng thứ mười lăm, mười sáu và… Một ký tự “x……” dừng lại như bị xóa bỏ.

Trong trí nhớ của Diệp Tích Nhân, vòng luân hồi đầu tiên bắt đầu vào mùng một tháng Ba, không có Nghiêm Uyển, Lương Việt và Tưởng Du đồng lòng muốn thúc đẩy hòa đàm, Diệp Phái là phe chủ chiến hết lần này đến lần khác ngăn cản. Tưởng Du gài bẫy với tội “gian lận trường thi” để liên lụy cả nhà Diệp gia, nàng chết, rồi sống lại…

Vòng lặp chính thức mở ra.

Giống như nàng đang sống trong một thế giới chịu ảnh hưởng từ những điều Nghiêm Uyển để lại, nhưng dòng chảy của thế giới lại không khớp với vòng luân hồi cuối cùng trong ghi chép của Nghiêm Uyển. Diệp Tích Nhân đọc đi đọc lại thư tay, vẫn không sao hiểu nổi.

Đột nhiên, tay nàng khựng lại, đồng tử co rút.

Không đúng.

Ở vòng luân hồi thứ mười ba, Bắc Yến rơi vào thế bại, Xích Trản Lan Sách và Nghiêm Đan Thanh cùng nhau chết trận. Đến vòng thứ mười bốn, Bắc Yến lại thua, Xích Trản Lan Sách dẫn theo một vạn kỵ binh thiết giáp là liều chết kéo theo Nghiêm Đan Thanh!

Hắn là một kẻ điên, mỗi khi rơi vào đường cùng, hắn thà hy sinh bản thân để kéo Nghiêm Đan Thanh xuống cùng!

Vậy còn chuyện lương thực vừa thẩm tra ra tối qua, chính là một tin tức sẽ đẩy Xích Trản Lan Sách vào tuyệt cảnh thì sao?

Diệp Tích Nhân đột ngột đứng bật dậy, mở cửa sổ, gọi lớn: “Yên Sương!”

Yên Sương đạp cành cây đáp xuống bên cửa sổ, đúng lúc ánh mắt bắt gặp Diệp Tích Nhân, nàng như sực nhớ ra chuyện liền vội nói: “Đúng rồi, Nghiêm tiểu tướng quân gửi tin đã tìm thấy lương thực rồi. Chúng đều ở thuyền trên sông hộ thành, huynh ấy đang chuẩn bị lấy lương cùng Xích Trản Lan Sách.”

Thật là…

Rõ ràng lúc nhận tin, nàng còn nhớ phải báo cho Nhị cô nương Diệp, nhưng đến phủ Diệp gia, lại đột nhiên quên mất mục đích, đứng ngẩn ngơ trên cây mãi đến khi Nhị cô nương lên tiếng, nàng mới bừng nhớ ra.

Yên Sương gõ gõ vào đầu mình, hoài nghi cuộc đời: “Mình già rồi sao?”

Còn Diệp Tích Nhân thì mặt mũi trắng bệch, vừa đứng dậy đã lao thẳng về phía sông hộ thành, hơi thở dồn dập: “Hỏng rồi, đó là cái bẫy!”

Trên xe ngựa.

“Ngươi nói gì?” Tưởng Du nghiêng người phía trước, chết trân nhìn người ngồi đối diện, dường như không tin nổi vào tai mình.

“Lô quân lương đó vốn dĩ không hề tồn tại, sao lại cần phải cố ý bố trí người đi cướp?”

Trương Nguyên Mưu bình thản đáp, ánh mắt đối diện hắn không đổi: “Chẳng lẽ ngươi quên lô quân lương đó từ đâu mà có? Ngươi uy h**p thương nhân lương thực, ép bọn họ chuẩn bị quân lương. Ngươi có biết ở thời loạn thế này, với những thương nhân đó lương thực chính là chỗ dựa để phát tài không? Thương nhân trọng lợi, vì lợi ắt có thể làm bất cứ điều gì. Triều đình muốn lấy lương thực của bọn họ, vậy thì tại sao bọn họ không thể đổi chủ để bán?”

Vì chuẩn bị quân lương, Tưởng Du đã uy h**p giới thương nhân.

Ngay cả thương nhân ở thành Nam Đô cũng dám vì tiền bạc mà bán thuốc súng cho Xích Trản Lan Sách, thì những thương nhân nắm giữ lương thực trong thời loạn lạc càng to gan hơn nhiều. Làm sao họ cam tâm để mặc người khác bóp nặn mình?

Bọn họ lập tức quay đầu, đầu quân cho Thái tử Bắc Yến.

Hơn nữa, việc Tưởng Du uy h**p thương nhân, há chẳng phải chính là phơi bày sự yếu kém trước mặt bọn họ sao?

Đại Lương đã khan hiếm lương thực đến thế rồi, còn thắng nổi sao?

Thương nhân vốn là những kẻ hiểu rõ nhất nên chọn đứng về phía nào có lợi cho bản thân.

Trước mắt Tưởng Du tối sầm lại, bấu chặt vào nệm mềm dưới người, như thể bị đánh tung mấy quyền, cả người chao đảo, khó khăn lắm mới bật ra được tiếng: “Ta rõ ràng đã kiểm tra rồi mà…”

“Thứ lương thực ngươi kiểm tra tất nhiên không có vấn đề, nhưng khi bọn họ chuyển lương lên thuyền, thứ được chuyển lên chính là… cát sông.”

Trương Nguyên Mưu liếc nhìn hắn, khẽ lắc đầu: “Đây vẫn là chủ ý của Xích Trản Lan Sách. Hắn quả thực là ‘vị chủ nhân’ rất phóng khoáng không chỉ không lấy một hạt lương, mà còn sai ta phối hợp với thương nhân, thay cả số lương thực thật mà kho quốc khố đưa lên thuyền bằng cát sông. Thương nhân chuyển lương lên thuyền đã âm thầm mang hết lương thật đi, chỉ để lại chút vỏ ngoài đối phó, đủ cho đội vận chuyển tiêu dùng trên đường.”

“Bọn thương nhân chia hết lương thực tại chỗ, mang về giấu trong nhà, phân tán thành từng phần nhỏ. Các ngươi cho dù lật tung cả Đại Lương, thì làm sao tìm được quân lương vốn dĩ chưa từng tồn tại?”

Tưởng Du uy h**p thương nhân, kết quả họ đi đầu quân cho Xích Trản Lan Sách. Khi lô lương được chuyển đi, thương nhân mang đến lương thật lẫn cát sông, lương để qua mặt Tưởng Du, cát để chất lên thuyền.

Ý tưởng là từ Xích Trản Lan Sách, thương nhân dám mạo hiểm, còn có Trương Nguyên Mưu đứng phía sau che giấu.

Khi thuyền lương nhổ neo, số “quân lương” mà đội vận chuyển áp tải chỉ còn sót lại một ít lương thật để họ ăn dọc đường, nên đến khi vào tay Nghiêm Đan Thanh ở Hoài An thì chỉ còn là cát sông, không còn lấy một hạt lương.

Hai mắt Tưởng Du đỏ ngầu như muốn nứt toạc tròng mắt: “Vì sao đội vận lương không ai báo cho ta biết?!”

Rõ ràng dọc đường đã ăn hết lương, người phụ trách vận chuyển không thể không biết. Hơn nữa, vì số lương đó vô cùng quan trọng ông không chỉ cắt cử một người phụ trách mà là hai, ba người giám sát lẫn nhau.

Sao không có một ai truyền tin về? Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều bị Xích Trản Lan Sách mua chuộc rồi?

Tưởng Tướng quân không sao hiểu nổi.

Trương Nguyên Mưu phá lên cười: “Ha ha ha, Tưởng tướng à Tưởng tướng, ngài thật quá đơn thuần. Ngài sẵn sàng vì nước quên mình, chẳng lẽ ngài nghĩ tất cả mọi người đều như ngài, sẵn lòng vì đại nghĩa mà hi sinh hết thảy? Trước hết, bọn họ đều là người, mà bản chất con người là muốn sống, muốn bảo toàn bản thân.”

“Ta chỉ cần nói với họ, lô lương này vô cùng trọng yếu, nếu có chuyện gì xảy ra, cả gia đình bọn họ, không ai được tha!”

Là tính mạng của cả gia đình.

Khi đội vận lương phát hiện lương đã bị đổi thành cát mà không tìm được dấu vết gì, họ dám nói ra sao? Để giữ lấy mạng sống, bảo vệ người thân, bọn họ còn dám làm gì nữa?!

Bọn họ chỉ có thể ngầm đồng ý che giấu, đưa “quân lương” đến Hoài An. Ở đó đang thiếu lương, hai bên giằng co, vì giữ vững quân tâm nên Nghiêm Đan Thanh không dám nói ra.

Vậy thì lô lương lỗi không phải từ họ, mà trở thành lỗi của Nghiêm Đan Thanh, như thế bọn họ có thể sống sót cũng bảo toàn được cả nhà.

Còn Nghiêm Đan Thanh ư?

Còn triều đình Đại Lương ư?

Đến khi đối diện với sinh tử, ai còn bận tâm chứ?

Tưởng Du không còn kìm nén được nữa, khóe miệng trào ra máu tươi, nước mắt đỏ hoe rơi xuống, như cũng thấm màu máu. Ông có thể trách ai đây? Hắn còn có thể trách ai nữa? Chỉ có thể trách chính mình mà thôi!

“Nhanh…” Tưởng Du vịn lấy đệm mềm, khó khăn thốt ra mấy chữ: “Quay lại! Đó là một cái bẫy!”

Vốn dĩ không có lương thực, vậy Xích Trản Lan Sách và Nghiêm Đan Thanh đi giao dịch cái gì chứ? 

*

Một con thuyền lớn cập bến phía thượng nguồn bến tàu Nam Đô, dập dềnh trên dòng sông hộ thành. Từng con thuyền chất đầy hàng hóa từ từ tiến gần, khoang thuyền chìm sâu, tựa như bên trong chứa đầy lương thực.

Gió thổi ào ạt, mặt trời dần bị mây đen che phủ, gió cuốn mây vần, thuyền bè qua lại tấp nập trên sông.

Nghiêm Đan Thanh thu tầm mắt lại, nhìn sang bên cạnh.

Xích Trản Lan Sách đứng trên boong thuyền, gió thổi tung mái tóc hắn, hắn khẽ siết áo khoác, mỉm cười: “Nghiêm tướng quân, giao dịch vui vẻ. Mong rằng ngươi giữ đúng lời hứa, ta đưa lương ngươi thả ta đi.”

Lời nói vọng cùng tiếng gió, càng thêm sảng khoái.

Nghiêm Đan Thanh nhìn hắn, cặp mày sắc lạnh, gương mặt anh tuấn, trên thân hắn khoác bộ kỵ trang đen viền đỏ giản đơn hoàn toàn đối lập với bộ áo choàng lông cừu trắng của Xích Trản Lan Sách.

Hắn đáp, giọng lạnh lùng: “Giao dịch sòng phẳng. Chiến trường gặp lại.”

“Được. Chiến trường gặp nhau.”

Xích Trản Lan Sách cong khóe mắt, hơi nhếch môi lộ rõ khí thế như sắp xông pha: “Đến lúc đó, xem ai trong chúng ta mới là kẻ chiến thắng.”

Bốn mắt giao nhau, hai bóng người, một đen một trắng cùng đứng bên mép thuyền, hiếm hoi có thể bình tĩnh đối mặt, không lưỡi kiếm, không sát khí.

Hai bên nói xong, thuyền trên sông bắt đầu giao hội.

Thuyền chở lương từ Bắc Yến, theo ám hiệu, lập tức chuyển người sang thuyền lớn. Cùng lúc đó, Nghiêm Đan Thanh và binh lính quăng móc sắt, thoáng chốc leo lên thuyền lương. Khi hai thuyền lướt qua nhau, hoàn tất trao đổi mà không gây ra tiếng động nào. Thuyền đổi chủ, Nghiêm Đan Thanh nắm thuyền lương xuôi dòng, Xích Trản Lan Sách quay thuyền lớn ngược dòng mà đi.

Giao dịch hoàn tất trong khoảnh khắc giao thoa.

Trên bờ, Diệp Tích Nhân và Tưởng Du gặp nhau tại bến tàu, gần như đồng thời cất tiếng: “…Nghiêm Đan Thanh đâu?!”

Người của Nghiêm Đan Thanh chỉ ra giữa sông, đáp: “Ngài ấy đang giao dịch với Thái tử Bắc Yến. Nghiêm tướng quân lấy được thuyền lương, Xích Trản Lan Sách đã rời đi.”

Sắc mặt cả hai đồng thời biến đổi, nhìn về phía sông lớn.

Từ xa, Diệp Tích Nhân nhìn thấy thuyền đã lướt qua nhau, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên giao dịch đã xong, không thể cứu vãn.

Tưởng Du lảo đảo bước mấy bước về phía mép sông. Nếu không bị ngăn lại, ông đã rơi xuống dòng nước. Giọng nói run rẩy: “Hết rồi… Nghiêm Đan Thanh trúng kế rồi… Xích Trản Lan Sách… chạy thoát rồi…”

Trên thuyền, sau khi lên khoang, Nghiêm Đan Thanh lao ngay đến kho chứa. Trường đao đâm xuống, khi rút ra cát sông tràn ra ào ạt.

“Ầm!”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ quan trên thuyền bỗng kích hoạt, vạn mũi tên cùng lúc bay ra, bắn thẳng về phía Nghiêm Đan Thanh. Thuyền vỡ toang, nước sông ùa vào, tấm lồng sắt nặng nề từ trên rơi xuống, giam chặt hắn, nhanh chóng chìm xuống đáy sông.

Phía bên kia, Xích Trản Lan Sách quay đầu lại, khóe môi cong lên cười.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, nụ cười đông cứng.

Mùi dầu đèn hòa cùng mùi thuốc nổ lan tràn, một cú chấn động ập đến. Trước mắt hắn tối sầm, thuyền lớn nổ tung, ngọn lửa bùng lên, một đám mây hình nấm đen kịt cuộn trào.

Tất cả thuyền đi ngược dòng đều bị cuốn theo. Thuyền lương trôi xuôi đã tan nát dưới đáy sông, sóng sông cuồn cuộn. Còn thuyền đi ngược dòng, cùng bị thổi tung giữa mặt nước, lửa bốc cao rồi bị sóng nuốt lấy.

Giao dịch sòng phẳng? Chiến trường gặp lại?

Không. 

Cả hai chưa từng muốn đối phương còn sống để bước lên chiến trường.

*

Lời tác giả:

Đừng lo lắng! Đều là những người thông minh, ai cũng có tính toán riêng của mình.

Chưa hiểu rõ mối quan hệ luân hồi của nữ chính và Nghiêm Uyển ư? Đừng vội, phần sau sẽ giải thích kỹ càng nhé!

Bình Luận (0)
Comment