Mãn Môn Sao Trảm - Thập Vỹ Thỏ

Chương 67

Năm Hy Hòa thứ hai, ngày Hai mươi chín tháng Hai, cũng là ngày trước khi vòng lặp của Diệp Tích Nhân bắt đầu, đồng thời là lần cuối cùng vòng lặp của Nghiêm Uyển, và khi nàng nhận ra rằng sẽ không còn cơ hội quay lại nào nữa, nàng đã để lại bút ký này, giấu trong bản đồ quân sự.

Trên đời này, rất nhiều thứ có thể bị hủy hoại, biến mất hoặc bị lãng quên, nhưng bản đồ quân sự thì mang ý nghĩa trọng đại, tuyệt đối không thể bị ai tùy ý bỏ qua. Bản đồ Cấm Thương quân Nam Đô này xuất hiện ở Diệp gia, không phải vì ai đó đang lợi dụng nó mưu đồ chuyện gì, mà là vì một nữ tử đường cùng tuyệt lộ, chỉ mong để lại dấu vết và manh mối của mình.

Nếu trời còn thương, sẽ có một ngày nào đó, có người mở ra bút ký này, biết được những chuyện từng xảy ra.

Và nàng đã đợi được đến Diệp Tích Nhân.

Mỗi nét chữ trên bút ký đều vội vàng, nguệch ngoạc, nhưng hạ bút vẫn mạnh mẽ, tràn đầy khí lực. Diệp Tích Nhân như nhìn thấy nữ tử ấy, đang chậm rãi kể lại câu chuyện của mình, một số chuyện mà cả Diệp Tích Nhân lẫn người đời đều không hề hay biết.

Bút ký ấy như càng lúc càng mở rộng, như núi non sông suối cuồn cuộn, mà Diệp Tích Nhân dường như vượt qua thời gian và không gian, rơi xuống trên mặt giấy, đối thoại cùng Nghiêm Uyển, xuyên qua vô số vòng lặp sinh tử của cả hai.

Dường như nàng đang đứng ngay trước mắt, thủ thỉ kể lại:

“Vòng lặp của ta bắt đầu từ năm Cảnh Hựu thứ ba mươi tư. Hiến Tông rơi vào cảnh bại trận thảm hại, trốn về Bắc Đô, để lại cho huynh trưởng ta một đống rối ren. Huynh ấy gồng gánh chống đỡ mà vô phương cứu vãn, cuối cùng vạn tiễn xuyên tim mà chết. Bắc Yến công thẳng vào Bắc Đô, Hiến Tông và gian thần quyết định dời đô.”

“Năm ấy, ta còn được Triệu phu nhân của Diệp gia nuôi nấng trong khuê phòng. Phụ thân chết thảm, ruột thịt ly tán, mẫu thân mặc áo tang trở về Bắc Đô, kiên quyết không chịu theo triều đình về phía nam, thề trấn thủ cố đô. Diệp gia trung liệt, cũng không chịu bỏ đi, thành Bắc Đô vỡ, chúng ta chết dưới loạn đao…”

Trong lần lặp đầu tiên của Nghiêm Uyển, cả Diệp gia lẫn Nghiêm gia đều chết tại Bắc Đô.

Cũng giống như Diệp Tích Nhân, lúc mới bắt đầu, nàng không biết gì cả, mấy lần đều chết trong cảnh thành Bắc Đô thất thủ, thi thể tan nát dưới đao kiếm. Quốc phá gia vong, số mệnh đã định, lấy từng ấy người Bắc Đô, sao có thể chống nổi vạn quân Bắc Yến?

Đến lần lặp thứ tư, nàng cuối cùng quyết định thử rời khỏi Bắc Đô xem sao.

Nghiêm phu nhân không chịu rời đi, chết ở Bắc Đô, còn Nghiêm Uyển cũng chẳng sống bao lâu bởi trên đường về phía Nam, Hiến Tông và gian thần bị quân Bắc Yến đuổi kịp, rồi đồng loạt chết.

“Đã đều chết cả rồi, vậy thì vì sao phải rời khỏi Bắc Đô?” Nghiêm Uyển rất giống Nghiêm Đan Thanh, gương mặt xinh đẹp lại cương nghị, trong mắt mang theo sát khí của nữ nhi tướng gia, “Đến vòng lặp thứ năm, dưới sự giúp đỡ của Diệp thúc thúc, ta cùng Tưởng Du liên thủ g**t ch*t Hiến Tông và gian thần, phò tá tiểu hoàng đế lên ngôi, tử thủ Bắc Đô.”

Thế nhưng, họ vẫn không trụ nổi. Thành Bắc Đô vỡ, quân Bắc Yến… đồ thành.

Nghiêm Uyển cùng người Diệp gia đều chết trong cuộc thảm sát đó.

Vậy nên, nàng lại thay đổi suy nghĩ. Dưới sự trợ lực của Diệp Phái, nàng cùng Tưởng Du, Trương Nguyên Mưu… liên thủ giết gian thần, phò tá Tưởng Du làm tướng quốc, để mặc Hiến Tông chủ trì việc nam tiến.

Triều đình bắt đầu trở về Nam Đô, nhưng Nghiêm phu nhân vẫn không chịu đi.

Xuyên qua vô số vòng sinh tử, Diệp Tích Nhân như nhìn thấy nỗi đau khi ấy của Nghiêm Uyển, một bên là người thân, một bên là xã tắc, nàng không thể mang mẫu thân đi được.

Nghiêm phu nhân, Thẩm Mộc Trân, tiễn nàng rời đi. Nghiêm gia phải có người trấn thủ Bắc Đô. Phu quân đã chết, trưởng tử đã chết, thứ tử lưu lạc nơi đâu không biết, Thẩm Mộc Trân dù chết cũng không chịu bỏ đi, nhưng vẫn hy vọng nữ nhi có đường sống.

Nghiêm Uyển rời đi, nàng ở lại nơi đó chỉ là một vòng lặp nữa, nàng phải dùng triều đình đến Nam Đô, tìm đường sinh tồn cho Đại Lương.

Dù đi hay ở, dù ở phương trời nào, trong lòng người Nghiêm gia, đều trọn một chữ “gia quốc”.

Họ lại một lần nữa phò dựng tiểu hoàng đế, nhờ năng lực vòng lặp của Nghiêm Uyển, vượt qua vô số hiểm cảnh, cuối cùng vào tháng hai năm Cảnh Hựu thứ ba mươi lăm, tới được Nam Đô.

“Vòng lặp của người, mỗi lần đều quay về điểm ban đầu sao?” Diệp Tích Nhân khẽ hỏi.

Trên bút ký, Nghiêm Uyển như đứng đối diện, trước bàn sách, vừa tuyệt vọng viết, vừa lẩm bẩm:

“Quy luật vòng lặp của ta là luôn quay về tháng Chín năm Cảnh Hựu ba mươi tư. Ta đã trải qua vô số lần thành Bắc Đô vỡ, mẫu thân chết thảm, hoảng loạn chạy trốn… Đau đớn vô cùng!”

Mỗi lần lặp lại đều phải đối mặt với một kiếp nạn, nhìn thấy xác chết đầy rẫy khắp nơi. Nàng đứng nơi tận cùng của thời gian, nhìn cảnh thảm kịch đã định sẵn mà bản thân lại không sao ngăn cản, hết lần này đến lần khác trơ mắt chứng kiến.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng ấy, dù nàng có vòng lặp sinh tử cũng không thể thật sự nghịch thiên cải mệnh, bởi đó là năm Cảnh Hựu thứ ba mươi tư, khi Đại Lương bị giày xéo dưới vó ngựa Bắc Yến, lực bất tòng tâm. Nghiêm Uyển chỉ có thể lấy chính sinh mạng mình mà kéo dài con đường tuyệt vọng ấy, nhưng vẫn không thể xoay chuyển càn khôn.

Tim Diệp Tích Nhân khẽ run lên.

Ngay cả vòng lặp ban đầu của nàng cũng giống như Nghiêm Uyển, đều trở về cùng một điểm khởi đầu. Mãi đến vòng lặp thứ bảy, sau khi Nghiêm Đan Thanh qua đời, điểm nối vòng lặp mới thực sự thay đổi, như thể kể từ lúc đó… Nghiêm Đan Thanh mới thật sự bước vào vòng lặp và nàng đã có người đồng hành.

Trước đó, nàng cũng chỉ như Nghiêm Uyển, một mình diễn hoài một vai bi kịch tuyệt vọng.

Thế nhưng, so với Nghiêm Uyển, vòng lặp của nàng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng có một người bạn đồng hành, cũng không phải trải qua những tháng năm dài đằng đẵng, vô vọng lập lại cùng một bi kịch, hết ngày này đến ngày khác.

“Ta gặp lại Lương Việt sau khi triều đình dời đến Nam Đô.” Nghiêm Uyển nói, trong mắt thoáng qua muôn vàn cảm xúc, cuối cùng đọng lại thành nhớ nhung và ấm áp. Trong những nét chữ tuyệt vọng ấy, không ngờ lại có chút ôn hòa.

Nàng đã quen biết Lương Việt từ sớm, thuở bé thư từ qua lại, lớn lên thì sinh lòng yêu thương.

Nhưng vào thời Hiến Tông, Lương Việt chỉ là Dự Vương không được trọng dụng, còn Nghiêm gia là tướng môn trấn thủ biên cương, Hiến Tông tuyệt nhiên không thể ban hôn cho họ. Thế là, chàng không cưới, nàng không gả.

Sau khi hành đài đến Nam Đô, Nghiêm Uyển và Lương Việt gặp lại, vòng lặp của nàng vẫn tiếp diễn, nàng vẫn thử sai hết lần này đến lần khác, từ đó trở đi, Lương Việt trong mỗi vòng lặp đều vô điều kiện tin nàng, đồng hành cùng nàng bước từng bước.

Đó là hơi ấm duy nhất giữa vòng xoáy điên cuồng của Nghiêm Uyển.

Cũng lúc ấy, đệ đệ nàng, Nghiêm Đan Thanh, xuất hiện.

Người đệ đệ lưu lạc bên ngoài ấy không chết, cũng không hề bị chìm đắm trong bi thương. Dòng máu nhà họ Nghiêm chảy trong người hắn, hắn đã dựng lên một đội quân hùng mạnh, chặn đứng Bắc Yến.

“Khi Xuân Trú xuất hiện, ta đã biết rốt cuộc sau bao lần lặp lại sinh tử, ta cũng nhìn thấy một tia hy vọng.” Ánh mắt Nghiêm Uyển mềm mại, khe khẽ cười: “Phụ thân từng nói, chờ Xuân Trú trưởng thành, Đại Lương sẽ không còn sợ Bắc Yến nữa. Đệ ấy là người có thể lưu danh sử xanh, thống lĩnh tam quân, phong thái vang dội…”

Nụ cười bỗng khựng lại, ánh mắt nàng lại rơi vào vẻ u sầu.

Phụ thân từng nói, chỉ cần Xuân Trú trưởng thành, Đại Lương sẽ không còn e dè Bắc Yến. Nhưng Xuân Trú còn chưa lớn, bên Bắc Yến đã xuất hiện một quái vật là Xích Trản Lan Sách…

Cùng một thời đại, như thể thiên tài chưa chắc chỉ có một người, Nghiêm Đan Thanh vừa bộc lộ thiên phú, Bắc Yến cũng lập tức xuất hiện một Xích Trản Lan Sách khiến thiên hạ rung chuyển.

Hắn là nhi tử của Bắc Yến Vương, được sủng ái vô hạn, là người gánh lấy mấy trăm năm tích lũy của Bắc Yến, được tôn là “Thánh tử”, sinh ra đã ngồi trên quyền lực, muốn gì được nấy, không hề có vật cản.

Nhưng may thay, vào lúc tuyệt vọng nhất của Đại Lương, Nghiêm Đan Thanh sau trăm đắng nghìn cay đã kịp trỗi dậy.

Nghiêm Uyển và Lương Việt muốn khống chế triều cục, dốc sức hỗ trợ cho Nghiêm Đan Thanh, không ngờ đất nước này đã mục nát đến vậy, giặc ngoài rình rập mà nội bộ vẫn chỉ lo tranh đoạt quyền lực!

Bọn họ lo liệu vì đại cục, nhưng những quan lại kia chỉ sợ phu thê Dự Vương đang mưu đồ đoạt vị.

Thế là, họ khống chế tiểu hoàng đế, làm loạn bên trong Đại Lương.

Một thánh chỉ lại một thánh chỉ, liên tục triệu hồi Nghiêm Đan Thanh về kinh, nhưng hắn cắn răng không rời tiền tuyến, cố thủ trấn giữ kênh Hoài An, không lương thực, không viện binh, sau lưng còn kẻ đâm lén, cuối cùng thảm bại.

“Ta nghe Lương Việt và Tưởng Du bàn luận, quốc gia này nhất định phải cải cách nhưng tình thế trước mắt chẳng cho họ thời gian để cải cách!” Nỗi căm phẫn của Nghiêm Uyển xuyên qua mực chữ, phơi bày trước mắt Diệp Tích Nhân. “Đến vòng lặp thứ mười hai, ta quyết định để Lương Việt lên ngôi, chàng làm vua, ta làm hậu như vậy ít nhất cũng đủ sức giúp Xuân Trú giữ vững tuyến đầu, đối kháng với Xích Trản Lan Sách, phải không?”

Nhưng… vẫn thất bại.

Chiến loạn ở Giao Châu, Từ Châu cùng hạn hán liên tiếp ập đến. Đại Lương cạn lương thảo, kẻ mà họ tin là Trương Nguyên Mưu lại phản bội, biến số lương chuyển đến Hoài An Khê thành cát sỏi. Nàng và Lương Việt không trụ nổi, Hoài An không trụ nổi, dân chạy nạn cũng không trụ nổi.

Lần đó, chính là lưu dân và loạn quân tràn vào Nam Đô, nàng và Lương Việt chết trong nội loạn…

Đó là ngày mồng Tám tháng Ba, năm Hy Hòa thứ hai.

Cũng chính là ngày mai của Diệp Tích Nhân.

Nếu không có trận bạo loạn của lưu dân vào đêm mồng Năm tháng Ba, thì đến mồng Tám, lưu dân vẫn sẽ nổi loạn, cùng loạn quân Giao Châu công phá Nam Đô, tiêu diệt Đại Lương từ bên trong.

Dù bây giờ Tưởng Du đã rút lương thực để an ủi lưu dân thì liệu có thể cầm cự được bao lâu? Một ngày? Hay hai ngày?

“Đến vòng lặp thứ mười ba, ta bắt đầu từ lương thảo, kịp thời cứu vãn nguy cơ.” Nghiêm Uyển tiếp tục kể.

Vòng lặp của nàng đau khổ hơn, nhưng cũng có lợi thế hơn vì nàng có đủ thời gian.

Lần này, nàng phái người đến Vân Thái để mang lương thực về, ổn định lưu dân, sớm hành động khống chế Trương Nguyên Mưu, thuận lợi đưa lương thảo đến Hoài An, Nghiêm Đan Thanh lo đối ngoại, nàng cùng Lương Việt, Tưởng Du lo đối nội.

Thế mà vẫn thất bại.

“Xích Trản Lan Sách đúng là đồ điên. Không rõ phía tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì, kẻ điên ấy cùng Xuân Trú đồng quy vu tận. Thánh tử Bắc Yến chết dưới tay Xuân Trú, người Bắc Yến lập tức như phát cuồng, liều mạng công vào Đại Lương.”

Đến đây, Nghiêm Uyển vừa hoài nghi, lại vừa căm phẫn cực độ.

Diệp Tích Nhân hiểu lắm.

Xích Trản Lan Sách đúng là một kẻ điên tuyệt đối!

Chỉ cần có thể giết Nghiêm Đan Thanh, hắn thậm chí không màng đến mạng sống của chính mình. Diệp Tích Nhân đã luôn thắc mắc, lẽ nào trong mắt hắn mạng của Nghiêm tiểu tướng quân đối với Đại Lương lại quan trọng hơn cả sinh mệnh “Thánh tử” của hắn đối với Bắc Yến?

Nàng nghĩ không ra.

Nghiêm Uyển cũng nghĩ không ra.

Nghiêm Đan Thanh từng nói, nếu cả hai người họ đều chết thì Đại Lương và Bắc Yến sẽ ngang ngửa năm ăn năm thua. Nhưng từ bút ký của Nghiêm Uyển, Diệp Tích Nhân biết rằng kết cục nghiêng về thất bại.

“Đến vòng lặp thứ mười bốn, ta mới ngỡ ngàng phát hiện, dường như người bên cạnh đang lãng quên ta…” Nghiêm Uyển lệ rơi đầy mặt, từng giọt rơi xuống trang giấy, “Càng thân thiết với ta, lại càng là người quên trước!”

Nàng biết rõ Lương Việt yêu nàng đến thế nào.

Tình yêu khắc cốt ghi tâm ấy được kiểm nghiệm qua vô số vòng sinh tử, thế mà người yêu nàng đến mức nhớ rõ mọi sở thích của nàng, nhớ từng lời nàng nói cũng bắt đầu quên nàng.

Diệp Tích Nhân hiểu rõ nỗi tuyệt vọng ấy, như lúc này nàng đang rùng mình vì lạnh, không phải ảo giác cũng không còn hy vọng may mắn. Nàng thực sự sẽ bị mọi người trong vòng lặp quên lãng, từ người thân thiết nhất trở đi…

Dẫu vậy, Nghiêm Uyển vẫn không từ bỏ hy vọng. Dù nàng là nữ nhi Nghiêm gia hay là hoàng hậu trong cung, nàng vẫn muốn cứu tất cả những người trong thiên hạ này.

Ở vòng lặp thứ mười bốn, nàng chuẩn bị sẵn lương thực từ sớm, báo trước cho đệ đệ chú ý, thậm chí bởi biết trước tình hình quân sự mà nhắc nhở Nghiêm Đan Thanh, khiến Đại Lương chiếm được ưu thế, và Nghiêm Đan Thanh đã dồn quân Bắc Yến đến bờ Hoàng Hà.

“Thế mà vẫn thất bại!”

Hơi thở Nghiêm Uyển dồn dập, gần như tức giận đến phát cuồng: “Xích Trản Lan Sách lại một lần nữa lợi dụng Hoàng Hà, hy sinh một vạn quân Bắc Yến cùng chính hắn, chỉ để giết mình Xuân Trú!”

Đó chính là một vạn thiết kỵ Bắc Yến!

Chỉ để dụ giết Nghiêm Đan Thanh, mà trong kế đó, Xích Trản Lan Sách còn đem cả mạng mình ra làm mồi nhử. Cuối cùng, hắn và Nghiêm Đan Thanh cùng chết.

Xích Trản Lan Sách đã trao đổi một vụ “lỗ vốn” nhất đời, lấy mạng mình và một vạn thiết kỵ Bắc Yến, chỉ để giết một người là Nghiêm Đan Thanh…

Nhưng hắn đã thắng.

Đại Lương vốn đã như trứng để đầu sóng ngọn gió, dù Nghiêm Uyển có chuẩn bị trước, nàng cũng đâu thể trồng ra được lương thực, càng không thể bù đắp lại một đất nước đã bị Hiến Tông vét sạch ruột gan, để lại một mớ hỗn độn. Lương thực do Vân Thái gửi đến cũng hữu hạn.

Các tướng lĩnh của Đại Lương không ai còn được như Nghiêm Đan Thanh, có thể quyết chiến đến cùng, Bắc Yến thì như hóa điên, quyết báo thù cho Thánh Tử của họ. Đó là một quốc gia mang niềm tin tôn giáo sâu sắc, còn Xích Trản Lan Sách là một kẻ tàn độc, hắn đã đem toàn bộ tín ngưỡng của Bắc Yến buộc vào chính mình.

Thánh Tử chết, để lại huyết thư trước khi lâm chung.

Người Bắc Yến dù phải đồng quy vu tận, cũng sẽ lao tới cắn nát Đại Lương.

Lại thua nữa rồi!

Diệp Tích Nhân nhìn thấy dòng chữ phía sau, toàn thân run rẩy, lần này cách Nghiêm Uyển chết khiến nàng tuyệt vọng, lại bùng lên ngọn lửa oán hận, chỉ hận không thể cùng Xích Trản Lan Sách và bọn Bắc Yến kia đồng quy vu tận!

Nét bút Nghiêm Uyển viết xuống càng lúc càng nặng nề, như cả sơn hà đè lên vai, mười mấy lần luân hồi hành hạ, đều dồn hết trong mực chữ.

Như thể nàng đang đứng trên chính trang giấy, nghẹn ngào bật khóc: “Đây là lần cuối cùng rồi, bởi vì… tất cả mọi người trên đời này đều đã quên ta mất rồi. Rõ ràng ta đang đứng ở đây, chỉ cần ta không lên tiếng, không một ai nhìn về phía ta, như thể… ta chưa từng tồn tại…”

Chỉ khi chính nàng nắm lấy tay ai đó, chủ động cất lời, người đó mới như bừng tỉnh khỏi mộng chợt nhớ ra nàng, nhưng điều đó chỉ còn tác dụng với những người thân thiết nhất, còn những người xa cách thì đã hoàn toàn quên nàng rồi.

Nghiêm Uyển và Diệp Tích Nhân đều hiểu, đây là lần cuối cùng.

Lần sau…

Liệu nàng còn có thể đứng đây không? Liệu còn ai có thể nhìn thấy nàng nữa không? Những người thân thiết ấy, liệu còn có thể nhớ ra nàng?

Diệp Tích Nhân lạnh đến nỗi răng va lập cập, chữ trước mắt dần mờ đi, bởi mắt nàng ẩm ướt cũng bởi những giọt lệ to lớn của Nghiêm Uyển rơi xuống.

“Cơ hội cuối cùng rồi… ta muốn sống, ta muốn người Đại Lương đều sống yên ổn. Nhưng tháng Ba đang dần tới, mà ta vẫn không tìm được lối thoát. A Việt đã nhận ra điều khác lạ trên người ta, chàng không thể tin rằng đã từng có lúc quên mất ta, càng không tin nổi lời bịa chuyện để dỗ dành chàng của ta.”

Nước mắt Nghiêm Uyển như mưa: “Vì thế, ta đã kể cho A Việt nghe tất cả về vòng lặp. Chàng tìm ra bức thư nghị hòa do Xích Trản Lan Sách gửi đến mấy hôm trước, và quyết định đàm phán. Chàng muốn tính xem…”

Lần này khởi đầu, Nghiêm Đan Thanh đã lấy lại Bắc Đô, Xích Trản Lan Sách gửi đến thư nghị hòa.

Rõ ràng hy vọng ở ngay trước mắt, nhưng nàng biết, Xích Trản Lan Sách như ngòi thuốc nổ có thể bùng lên bất cứ lúc nào, không ai rõ hắn đang mưu tính điều gì.

Nghiêm Uyển đồng ý. Một khi Xích Trản Lan Sách nguyện ý đích thân vào Nam Đô, dù đàm phán không thành, bọn họ cũng có thể g**t ch*t Thánh Tử Bắc Yến này, giành lấy phần thắng.

“Lần này, chúng ta sẽ nghị hòa. A Việt không cho phép có bất kỳ khả năng thất bại nào. Chúng ta đã xuất hiện vài bất đồng. Không hiểu sao trong lòng ta cứ bất an mãi không dứt, thế nên ta viết lại bút ký này, cất trong bản đồ quân cơ ở Nam Đô, nhờ Tưởng tể tướng mang đến Diệp gia, giao tận tay Triệu phu nhân.”

“Ta đúng là một vãn bối tệ bạc. Diệp gia ai cũng đối tốt với ta, Triệu phu nhân thương ta như thương Tích Tích, vậy mà ta lại trao thứ nguy hiểm như thế cho người, còn hy vọng sau khi ta bị tất cả lãng quên, người vẫn còn nhớ đến ta…”

Khuôn mặt Nghiêm Uyển đầy hổ thẹn, giọng run rẩy: “Nhưng ta phát hiện, càng thân thiết, thì càng là người dễ quên trước. Nhưng cũng chính vì thân thiết, lại càng dễ lưu lại dấu vết hơn!

“Chỉ khi bản đồ Cấm Thương quân Nam Đô đột ngột xuất hiện ở Diệp gia, họ mới thấy lạ. Nếu trời còn thương, bút ký này sẽ được lưu lại, đến tay người có thể cứu vãn Đại Lương. Cả đất nước này, cả Nam Đô này mới có hy vọng!”

Diệp gia tốt như thế, Triệu phu nhân thương nàng, muội muội mà nàng thích nhất, Tích Tích lại đáng yêu biết bao… Vậy mà nàng đem nguy hiểm gửi đến họ, gửi cả hy vọng vào họ.

Nếu lần này thất bại, vòng lặp kết thúc, Đại Lương diệt vong thì bản đồ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nếu Đại Lương chưa diệt, hoặc còn có thể mở lại vòng lặp, thì bút ký này mang theo tin tức của mười bốn lần luân hồi trước, sẽ có thể là hy vọng của Đại Lương!

“Đây là vòng lặp thứ mười lăm, cũng là lần cuối cùng của ta. Chúng ta sẽ nghị hòa với Bắc Yến. Nếu ta và Đại Lương có thể qua được nguy nan, ta sẽ đến lấy lại bút ký, nếu còn lần tiếp theo ta sẽ thêm một dòng ghi chép trên bút ký này.”

“Nếu không ai đến, nếu trên bút ký không hề có ghi chép vòng lặp thứ mười lăm, thì ta đã thất bại hoàn toàn, biến mất khỏi thế gian. Ta không biết liệu bút ký này có thể thấy ánh sáng một ngày nào không, cũng không biết ai sẽ là người tìm thấy nó nữa…”

Nghiêm Uyển buông bút, như đang nhìn thẳng vào Diệp Tích Nhân: “Nhưng xin ngươi, hãy cứu lấy Đại Lương, cứu lấy ba mươi vạn bách tính vô tội của Nam Đô này!” 

Bình Luận (0)
Comment