Mãn Môn Sao Trảm - Thập Vỹ Thỏ

Chương 71

Diệp Tích Nhân rơi lệ đầy mặt.

Trong giấc mộng trước khi tỉnh lại, nữ tử có dung mạo giống hệt Nghiêm Đan Thanh ấy đã dùng chút sức lực cuối cùng kéo nàng xuống sông, nhưng đó lại là để cứu nàng thoát khỏi cảnh bị làm nhục, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng ấm áp và quen thuộc đến thế.

Họ vốn dĩ phải rất thân thiết, tình như tỷ muội, thế nhưng trong ký ức của nàng lại chẳng có chút dấu vết nào về Nghiêm Uyển. Nếu vòng tuần hoàn này thất bại, nàng cũng sẽ giống như Nghiêm Uyển, bị tất cả mọi người lãng quên hoàn toàn…

Diệp Tích Nhân lau nước mắt, hạ bút như bay, viết lại toàn bộ những trải nghiệm và phát hiện trong các vòng tuần hoàn của mình.

Nếu như phải chết, cũng có thể giống như bút ký của Nghiêm Uyển, để lại gợi ý cho người còn sống hoặc là người của vòng tuần hoàn tiếp theo!

Diệp Tích Nhân rất nhanh đã viết xong bút ký về hai mươi ba lần tuần hoàn của mình, lại lục lọi khắp hòm tủ, từ bên trong tìm ra một chiếc hộp được niêm phong kỹ càng, từ từ mở ra.

Bên trong là một bức tranh.

Hơn một năm trước, vào lễ cập kê của nàng, bởi vì Bắc Đô mưa gió sắp đến, triều chính bấp bênh sắp sửa dời đô về phía Nam, Diệp gia không tổ chức lễ cập kê công khai cho nàng, nhưng đóng cửa lại, cả phủ đều chúc mừng nàng.

Sau đó, Diệp Phái muốn vẽ một bức tranh “Toàn gia hoan hỷ”, vào thời khắc sinh tử tồn vong của quốc gia ghi lại hình ảnh cả gia đình bọn họ, nhưng bất đắc dĩ việc triều chính quá nhiều, ông chỉ mới vẽ được một nửa.

Bức tranh này là do Diệp Trường Minh vẽ nốt phần cuối, lại được Diệp Phái tặng cho Diệp Tích Nhân.

Nàng rất thích, coi như bảo bối cất trong rương, suốt dọc đường xuôi Nam đều bảo quản kỹ càng, Diệp Trường Minh đã nhiều lần lén lút lấy đi thưởng thức, cuối cùng vẫn bị nàng giành lại khiến cho Diệp Trường Minh kêu la om sòm: “Cái này rõ ràng là ta vẽ mà!!”

Diệp Tích Nhân bèn lườm nguýt: “Đã là huynh vẽ, vậy huynh vẽ lại một bức khác đi.”

Diệp Trường Minh lập tức im lặng, sau đó thầm lầm bầm: “Vẽ tranh chú trọng tâm cảnh, bức này là phụ thân vẽ một nửa trước, nếu ta có thể vẽ lại một bức nữa thì đã chẳng thèm trộm của muội…” Tức chết đi được!

Ký ức vẫn còn tươi mới, chuyện nàng cùng Diệp Trường Minh cãi cọ ầm ĩ như mới vừa hôm qua. Phụ thân bất lực, mẫu thân dung túng, tổ mẫu mỉm cười nhìn sang.

Trước kia chỉ cảm thấy đó là những chuyện bình thường vụn vặt, đến thời khắc này mới nhận ra thật đáng quý biết bao. Từng khung hình, từng hình ảnh đều in sâu trong tâm trí, khó lòng quên được.

Diệp Tích Nhân cuộn tấm da dê lại, nhét vào bên trong trục bức tranh, lúc đang định đứng dậy, không biết nghĩ đến điều gì, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, một bóng người mơ hồ, lễ cập kê năm đó thật sự chỉ có một nhà năm người bọn họ thôi sao?

Nàng đột nhiên vươn tay, kéo dải lụa đỏ buộc bên trên ra, từ từ mở bức tranh… Ngay sau đó, toàn thân nàng chấn động, run rẩy đưa tay chạm vào tranh, hốc mắt đỏ hoe.

Trên bức họa này, bên cạnh nàng thế mà lại có thêm một người đang đứng, mày kiếm mắt sáng đầy anh khí, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước, tay Diệp Tích Nhân càng run rẩy dữ dội, nước mắt tuôn trào.

Nghiêm Uyển, chắc chắn là Nghiêm Uyển!

Sao trước đây nàng không nhìn thấy, trên bức tranh này còn có hình bóng của Nghiêm Uyển chứ?

Diệp Tích Nhân v**t v* người con gái đang mỉm cười trong tranh. Trong ký ức của nàng, bức tranh này không hề có bóng dáng Nghiêm Uyển, thậm chí đêm giao thừa năm nay, nàng còn cùng Diệp Trường Minh mở ra xem, tuyệt đối không có Nghiêm Uyển.

Là bởi vì nàng đã nhớ ra Nghiêm Uyển, nên những dấu vết liên quan đến Nghiêm Uyển mới theo ký ức của nàng mà tồn tại sao?

Trong lòng có nàng ấy, thì trong mắt mới có nàng ấy.

“A Uyển tỷ tỷ…” Diệp Tích Nhân lẩm bẩm.

Sau đó nàng vội vàng cuộn tranh lại, lao ra khỏi viện Thính Tuyết. Trời đã sáng, tất cả mọi người trong Diệp phủ đều đã bắt đầu bận rộn. Nàng bước ra khỏi khuê phòng, đi ngang qua Tuyết Thiền đang cười nói, băng qua hành lang, chạy ra khỏi viện Thính Tuyết, đi trên hành lang gấp khúc nơi có người người qua lại không ngớt…

Không ai để ý đến nàng, không một ai phát hiện ra nàng!

Diệp Tích Nhân chạy vào viện Trường Hành, Diệp Trường Minh vừa mới dậy, đang định đi ra ngoài, cũng giống như bao người khác, hắn lướt qua người nàng mà hoàn toàn không hề hay biết sự tồn tại của muội muội.

“Ca…” Giọng Diệp Tích Nhân khẽ run.

Diệp Trường Minh đột ngột quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt trong thoáng chốc, sau đó kinh ngạc: “Hả? Tích Tích, sao muội lại ở đây?”

Phía sau lưng hắn, Thấu Kim và Bàn Ngân cũng sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhị cô nương?

Sao ban nãy lại không chú ý tới nhỉ?

Mắt Diệp Tích Nhân đỏ hoe.

Nàng gượng gạo nhếch khóe môi, đưa bức tranh trên tay cho Diệp Trường Minh, giọng nhẹ nhàng: “Ca ca, muội tặng huynh bức tranh này, huynh hứa với muội phải giữ gìn cẩn thận, vĩnh viễn đừng bao giờ quên, được không?”

Diệp Trường Minh bước vài bước lên trước, sờ trán nàng, lầm bầm: “Không sốt mà? Sao lại bắt đầu nói sảng rồi?”

Diệp Tích Nhân lắc đầu không nói nữa, chỉ nhét bức tranh vào lòng Diệp Trường Minh. Nàng sợ mình vừa mở miệng sẽ òa khóc nức nở, cha mẹ coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, huynh trưởng hay cùng nàng đùa nghịch nhưng mãi mãi bảo vệ nàng…

Họ đều đang dần quên đi nàng.

“Vậy muội đừng có hối hận đấy!” Diệp Trường Minh thèm thuồng bức tranh này đã lâu, giơ trục tranh lên vẻ mặt trêu chọc, “Đã cho ta, thì là đồ của ta rồi.”

Diệp Tích Nhân gật gật đầu: “Là của huynh rồi.”

Diệp Trường Minh lập tức mở tranh ra thưởng thức, vẻ mặt thích thú quay đầu về phòng: “Ta phải cất kỹ mới được, không, ta phải treo lên, treo ngay đầu giường…”

“Ca!”

Diệp Tích Nhân thấy hắn đi xa dần, cảm giác sợ hãi đột nhiên ập tới, nàng lớn tiếng gọi.

“Làm sao?” Diệp Trường Minh ngơ ngác quay đầu lại.

Diệp Tích Nhân vận bộ váy dài màu trăng sáng, đứng dưới gốc đào đã nở rộ trong sân, sương sớm trên cánh hoa ẩn hiện lấp lánh, gió đêm qua thổi làm cánh hoa rơi đầy đất.

Sắc xanh và sắc hồng tôn lên nhau, một khung cảnh tràn đầy sức sống như thế, nhưng trong lòng Diệp Trường Minh lại run lên một cái.

Diệp Tích Nhân cười, lắc đầu: “Không có gì, ca, giữ kỹ bức tranh này nhé.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi, tay áo tung bay, cành đào lay động, sương sớm trên hoa thi nhau nhỏ xuống, lăn trên mặt đất, tan biến vào trong bùn đất không còn nhìn thấy nữa.

Diệp Trường Minh ôm bức tranh đứng chôn chân tại chỗ, hồi lâu không hoàn hồn.

Không biết vì sao, trong lòng hắn chua xót lại buồn bã, dường như có thứ gì đó hắn rất để tâm đang lặng lẽ trôi mất trong lúc hắn không hay không biết. Hốc mắt không kìm được mà ươn ướt, hắn theo bản năng vươn tay ra, muốn kéo muội muội đang rời đi lại, nhưng nàng đã biến mất khỏi viện Trường Hành…

“Tích Tích…”

Diệp Trường Minh bước về phía trước hai bước, ôm chặt bức tranh trong tay.

*

Diệp Tích Nhân bước ra khỏi Diệp gia, vừa vặn đụng phải Nghiêm Đan Thanh đang tìm tới. Bên ngoài trời đã sáng rõ, người đi đường qua lại tấp nập, nàng len lỏi trong đó, không được bất kỳ ai chú ý.

Nhưng ở phía trước, Nghiêm Đan Thanh đang đi về phía nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Diệp Tích Nhân nở một nụ cười rạng rỡ.

So với Nghiêm Uyển, nàng thật sự may mắn hơn rất nhiều, trong vòng tuần hoàn của nàng không chỉ có một người, dù cho bị tất cả lãng quên, thì vẫn còn một người khác nhớ đến.

Nghiêm Đan Thanh sải bước đi tới, khẽ giải thích: “Vẫn luôn không tìm được manh mối về lương thảo và người Bắc Yến, cho nên vòng tuần hoàn trước chưa kịp bàn bạc với nàng, ta đã mạo hiểm một lần.”

Diệp Tích Nhân lắc đầu: “Không sao, chàng làm đúng lắm, lần tuần hoàn trước rất hữu ích, đã tìm ra được rất nhiều manh mối…”

Nàng kéo Nghiêm Đan Thanh vào một góc khuất, đem tất cả những phát hiện trong vòng tuần hoàn trước kể lại: từ vấn đề lương thảo, Quốc sư Bắc Yến, cho đến những động tĩnh lạ bên phía Bắc Yến, một năm một mười nói lại không hề giấu giếm.

Nghiêm Đan Thanh hơi sững sờ.

Vốn tưởng Tích Tích sẽ trách cứ sự l* m*ng của hắn, không ngờ nàng lại vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức khiến hắn cảm thấy có chút bất thường, nỗi bất an nảy sinh từ sáng nay lại càng thêm mãnh liệt.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!

Diệp Tích Nhân nói xong, thở hắt ra một hơi, lại nói: “Bắc Yến còn có một bí mật, nếu chúng ta có thể làm rõ bí mật này là gì, có lẽ mới có thể thực sự đánh thắng Bắc Yến, thu hồi đất đai đã mất.”

Nghe vậy, Nghiêm Đan Thanh hoàn hồn, gật đầu: “Được, chúng ta đi tìm Tưởng tướng.”

Lời vừa dứt đột nhiên hắn khựng lại, đồng tử co rút nhìn chằm chằm người trước mặt: “Không đúng Tích Tích, vòng tuần hoàn lần trước, sao nàng biết được Bắc Yến có trá, Xích Trản Lan Sách muốn đồng quy vu tận với ta?”

Tưởng Du là cạy được miệng của Trương Nguyên Mưu, còn Tích Tích thì sao?

Còn cả cảm giác sai lệch giữa Yên Sương và Tích Tích sáng nay nữa, rốt cuộc là vì sao?

“Đây là chuyện thứ hai ta muốn nói với chàng.” Diệp Tích Nhân nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Hai người cùng ở trong vòng tuần hoàn, đây là cơ hội cuối cùng, nàng vốn cũng chẳng định giấu giếm, chỉ là bất ngờ vì Nghiêm Đan Thanh lại nhạy bén đến thế.

“Chàng có biết ‘A Uyển’ là ai không?” Nàng ngẩng đầu hỏi.

Nghiêm Đan Thanh sững lại, cái tên A Uyển này vô cùng quen thuộc, hắn đã nghe thấy hai lần từ miệng Lương Việt, mỗi một lần hắn đều có phản ứng khác nhau, cứ như thể hắn nên quen biết người tên “A Uyển” này vậy.

“Là ai?” Giọng Nghiêm Đan Thanh rất nhẹ, tựa như đang đứng bên bờ vực thẳm, giọng nói nhẹ đến mức bị gió thổi tan.

“Nàng ấy là tỷ tỷ ruột của chàng, Nghiêm Uyển.” Diệp Tích Nhân nói hết sự thật.

Thế mà lại còn một người nữa từng tuần hoàn!

Tuần hoàn thất bại, bị thế giới xóa sổ, bọn họ không còn ký ức về người này nữa, nhưng đó là tỷ tỷ đồng bào của hắn, thế mà hắn lại chẳng nhớ ra chút gì?!

Khuôn mặt Nghiêm Đan Thanh đầy vẻ ngỡ ngàng, cho dù cứng rắn như hắn, cơ thể cũng loạng choạng lùi vài bước trong cơn hoảng hốt. Nghiêm gia không chỉ còn lại mình hắn, hắn có người thân máu mủ, hắn còn có tỷ tỷ.

Nhưng tỷ tỷ đã biến mất trong vòng tuần hoàn rồi.

Ngay khoảnh khắc Diệp Tích Nhân nói xong, Nghiêm Đan Thanh ôm chầm lấy nàng, giọng nói không kiềm chế được mà run rẩy: “Còn nàng? Vậy còn nàng thì sao?”

Tỷ tỷ hắn mười lăm lần tuần hoàn thất bại, bị thế giới lãng quên. Còn Diệp Tích Nhân? Giờ phút này nàng đang phải đối mặt với điều gì?

Thảo nào hai ngày nay luôn cảm thấy sai khác, thảo nào sáng sớm nay Yên Sương lại khác thường như thế, đó rõ ràng là điềm báo Tích Tích đang bị lãng quên.

Nghiêm Đan Thanh đã hiểu hết cả rồi!

Cả người hắn run rẩy, ngược lại Diệp Tích Nhân đã qua giai đoạn sợ hãi nhất, giờ phút này lại khôi phục vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, an ủi: “Đây là lần tuần hoàn cuối cùng, nhưng chúng ta đã ở rất gần thắng lợi rồi, chỉ cần phá giải vòng tuần hoàn, ta sẽ không sao cả.”

Tuần hoàn kết thúc, tự nhiên sẽ không cần tuân theo quy luật cũ nữa.

Chỉ là… họ đã quên nàng rồi, liệu khi tuần hoàn kết thúc, họ có nhớ lại được không?

Diệp Tích Nhân không dám nghĩ tới.

Cánh tay Nghiêm Đan Thanh cứng như sắt ôm chặt lấy nàng, hai người cùng cảm nhận hơi ấm của đối phương, tiếng tim đập dồn dập vang vọng bên tai. Hắn chỉ nghiến răng hỏi: “Tại sao họ lại quên nàng, còn ta thì không bị quên?”

Cùng ở trong vòng tuần hoàn, sao có thể như vậy chứ?!

Lòng Nghiêm Đan Thanh rối như tơ vò, trong đầu tiếng “ong ong” vang lên không dứt, hoảng loạn như mất đi lý trí.

Diệp Tích Nhân cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nàng thoát khỏi lồng ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn, phân tích: “Có lẽ là do nguyên nhân chủ thể tuần hoàn, quy luật tuần hoàn của chàng và ta vốn dĩ đã có chút khác biệt.”

Vòng tuần hoàn của Nghiêm Uyển chỉ có một mình tỷ ấy, vòng tuần hoàn của Diệp Tích Nhân có hai người, bọn họ đều là chủ thể, đều có thể ảnh hưởng đến quy luật.

Nhưng Diệp Tích Nhân chết thì Nghiêm Đan Thanh cũng chết theo, trực tiếp bắt đầu lại từ đầu, còn Nghiêm Đan Thanh chết, Diệp Tích Nhân vẫn có thể sống hết ngày này, xem ra tuần hoàn cũng phân chia chính phụ.

Diệp Tích Nhân là chính, Nghiêm Đan Thanh là phụ.

“Cũng may là ta.” Diệp Tích Nhân nhếch khóe môi, cố tình nói đùa cho qua chuyện, “Nếu bọn họ đều quên chàng rồi, vậy thì đánh trận thế nào? Làm sao đuổi Bắc Yến ra ngoài được?”

Môi Nghiêm Đan Thanh mím chặt thành một đường thẳng.

Hắn thà rằng người đó là hắn!

Đối diện với đôi mắt đen láy của Diệp Tích Nhân, Nghiêm Đan Thanh hít sâu một hơi ép buộc cái đầu đang liên tiếp chịu đả kích của mình dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt hắn dần trở nên trong trẻo, thu hồi lại sự ướt át, thay vào đó là vẻ sắc bén như dao.

Chìm đắm trong bi thương là vô dụng, hắn đã quên mất tỷ tỷ Nghiêm Uyển, lẽ nào còn muốn để người mình yêu sâu đậm cũng biến mất khỏi thế giới của hắn sao?

“Tích Tích đừng sợ, chúng ta sẽ thành công.” Nghiêm Đan Thanh nắm lấy tay Diệp Tích Nhân, chạy về một hướng khác, “Đi theo ta!”

Diệp Tích Nhân bị hắn kéo đi xuyên qua đám người, những người đó có thể nhìn thấy Nghiêm Đan Thanh nên cũng nhìn thấy người được hắn nắm tay, nhao nhao nhường ra một con đường.

Hy vọng trong mắt nàng từng chút từng chút được thắp lên.

Vẫn còn lần cuối cùng!

Bình Luận (0)
Comment