Mùng Bảy tháng Ba, vào thời điểm sớm hơn so với vòng tuần hoàn trước, Cấm quân phủ Nam Đô, Đại Lý Tự đồng loạt xuất kích, ập vào phủ đệ của các thương nhân buôn lương thực.
“Rầm!”
Cửa lớn bị một cước đá văng, quan binh xông vào lập tức bắt người.
Bên ngoài một hiệu sách trông không có gì bắt mắt, Yên Sương và Ứng Xương Bình dẫn người âm thầm bao vây chặt như nêm cối, Nghiêm Đan Thanh nhẹ bước trên mái ngói, lặng lẽ áp sát.
“Tiên sinh, tình hình không ổn!” Trong phòng có người hạ thấp giọng, gấp gáp nói, “Điện hạ đã bị đưa về sứ quán, Nghiêm Đan Thanh không biết đã đi đâu, không hề đến gần sông hộ thành, giao dịch tạm dừng.”
Ô Kiều nghe vậy, cau mày.
Nghiêm Đan Thanh đương nhiên nghe hiểu tiếng Bắc Yến, tai hắn khẽ động, càng thêm nín thở ngưng thần, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất, muốn thám thính thêm tin tức.
Có kẻ nhíu mày thắc mắc: “Chẳng lẽ người Đại Lương đã phát hiện ra điều gì? Thật vô lý, kế hoạch của chúng ta diễn ra bất ngờ, bọn họ không thể nào có thời gian phản ứng mới đúng.”
Ô Kiều ngồi ở vị trí chủ tọa, trùm mũ che khuất mặt, giọng nói lạnh băng: “Lập tức đi kiểm tra xem những thương nhân lương thực kia có bị lộ hay không. Điện hạ đã hy sinh tính mạng, tuyệt đối không được phép thất bại…”
Tiếng nói bỗng im bặt, có mấy con chim vụt bay lên từ sân sau hiệu sách, Ô Kiều quay ngoắt ra cửa sổ: “Kẻ nào?!”
Hóa ra chúng dùng chim để truyền tin!
“Yên Sương!” Nghiêm Đan Thanh quát lớn rồi dùng sức dưới chân đạp vỡ ngói nhảy xuống, lao thẳng về phía Ô Kiều, “Đừng để mấy con chim này bay thoát!”
“Vút vút vút!”
Mũi tên trút xuống như mưa, bắn hạ toàn bộ số chim bay ra từ trong sân, không chừa lại một con.
Người bên trong thấy biến lập tức đạp đổ đèn dầu, toan phóng hỏa tự thiêu, Yên Sương cùng phó thống lĩnh Cấm quân lập tức lao vào, rút đao khỏi tay, khống chế bắt sống toàn bộ.
Ở phía bên kia, Ô Kiều thấy tình thế không ổn, ánh mắt lóe lên tia tàn độc, móc thuốc độc từ trong ngực áo ra định tống vào miệng.
Việc này quan hệ đến sự sống chết của Diệp Tích Nhân, sao Nghiêm Đan Thanh có thể để Ô Kiều tự sát thành công? Mắt hắn dán chặt vào ông ta, đã sớm lao tới đè nghiến ông ta xuống đất, đao trong tay chém xuống dứt khoát, chặt đứt hai bàn tay, tháo luôn khớp hàm để ông ta không thể cắn lưỡi tự sát.
Động tác quá nhanh, nhanh đến mức khiến Diệp Tích Nhân đi theo phía sau phải sững sờ, chưa kịp hoàn hồn.
Mặt Ô Kiều cắt không còn giọt máu, trừng mắt nhìn chòng chọc vào người đang đè mình, không thể tin nổi: “Nghiêm, Đan, Thanh!”
Sao bọn họ lại bị bại lộ?!
Nghiêm Đan Thanh tất nhiên sẽ không giải thích, xách Ô Kiều đã bị phế là lên, ném cho Yên Sương, ánh mắt đầy sát khí: “Đưa về chiếu ngục, đừng để ông ta chết, ta sẽ đích thân thẩm vấn.”
Yên Sương nhận lệnh, lôi người rời đi.
Nghiêm Đan Thanh hít sâu một hơi, thu lại vẻ lạnh lẽo trong mắt, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Diệp Tích Nhân, ánh mắt trở nên ôn hòa: “Đừng sợ, chúng ta có thể phá vỡ vòng tuần hoàn mà.”
Cũng không biết là đang an ủi chính mình, hay là an ủi Diệp Tích Nhân.
Diệp Tích Nhân lắc đầu, bước lên phía trước: “Ta không sợ nữa.”
Trước kia nàng rất sợ, nhưng nàng đột nhiên nhận ra, Nghiêm Đan Thanh dường như còn sợ hãi chuyện nàng sắp biến mất hơn cả bản thân nàng… Thấy vậy, nàng ngược lại trở nên bình tĩnh, không còn sợ hãi như trước nữa.
Nghiêm Đan Thanh cứng ngắc nhếch khóe miệng: “Ta phải đến chiếu ngục, nàng…”
“Cùng đi.” Ánh mắt Diệp Tích Nhân kiên định.
Nghiêm Đan Thanh nắm chặt tay nàng. Giờ phút này, hắn cũng không muốn để Diệp Tích Nhân rời khỏi tầm mắt. Người khác càng lờ đi nàng, hắn càng thêm sợ hãi, chỉ muốn nhìn chằm chằm nàng mãi, sợ chỉ cần lơ là một ánh mắt, nàng sẽ hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
*
Sứ quán Bắc Yến.
Trước mặt Xích Trản Lan Sách bày một bàn cờ vây, quân đen quân trắng giằng co kịch liệt, tựa như hai con rồng đang quấn lấy nhau xâu xé, không phân thắng bại. Mạc Lặc và A Hữu đã bị giải đi, Ứng Xương Bình đứng ngay bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
Hắn thử bắt chuyện, nhưng Ứng Xương Bình không hề mở miệng, không cho hắn làm gì, cũng chẳng cho hắn biết gì.
Xích Trản Lan Sách cầm một quân cờ trắng trên tay đã hồi lâu, không dám hạ xuống. Thắng và bại chỉ trong một ý niệm, nước cờ này sai, thua cả bàn cờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chợ phía Tây, không có lấy một con chim nào bay tới, yên tĩnh đến quỷ dị. Đại Lương hôm nay cũng yên tĩnh như vậy, từ khi hắn bị đưa về sứ quán, những nhân vật quan trọng của Đại Lương như Lương Việt, Tưởng Du, Nghiêm Đan Thanh, một người cũng không thấy mặt.
Bọn họ đang bận rộn cái gì?
Xích Trản Lan Sách từ từ siết chặt quân trắng trong tay, rũ mi mắt xuống.
Đã có chuyện xảy ra rồi.
*
Chiếu ngục.
Thẩm vấn từ sáng đến tối mịt vẫn không có kết quả, Ô Kiều sắp bị đánh thành một đống bùn nhão nhưng vẫn kiên quyết không chịu mở miệng, nhiều lần không chịu nổi hình phạt, định tự kết liễu đời mình.
Những tên người Bắc Yến khác ngược lại đã bị cạy được miệng, nhưng bọn họ chẳng biết gì cả, chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của Xích Trản Lan Sách và Ô Kiều, bao gồm cả Mạc Lặc và A Hữu, tất cả đều hoàn toàn mù tịt.
Người biết bí mật của Bắc Yến, hiện giờ chỉ có Ô Kiều và Xích Trản Lan Sách, từ chỗ Ô Kiều không lấy được manh mối, thì chỗ Lan Sách lại càng không thể.
Nghiêm Đan Thanh hắt một thùng nước muối lên người ông ta, ép phải tỉnh táo lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo hờ hững hỏi: “Quốc sư Bắc Yến, Ô Kiều tiên sinh, ngươi không mở miệng cũng được thôi.”
Hắn đi sang một bên, vừa rửa tay vừa nói: “Ta không nhất thiết phải biết bí mật ẩn giấu của Bắc Yến mới có thể thắng trận. Quân Bắc Yến mất đi Xích Trản Lan Sách cũng như hổ bị nhổ nanh, ta cuối cùng sẽ đuổi bọn họ ra ngoài, đánh cho tâm phục khẩu phục!”
Ô Kiều khó nhọc mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, yếu ớt lại đau đớn nhếch mép, vẫn một mực không nói một lời, cúi đầu xuống, yên lặng chờ chết.
Rõ ràng ông ta không hề đồng tình với lời của Nghiêm Đan Thanh, ánh mắt chứa đựng sự trào phúng vô tận.
“Giết hắn đi.” Nghiêm Đan Thanh xoay người.
Yên Sương gật đầu, đang định bước lên ra tay.
Diệp Tích Nhân đột nhiên chạy xộc vào, thở không ra hơi: “Xuân Trú, Xích Trản Lan Sách chết rồi!”
Sắc mặt Nghiêm Đan Thanh thay đổi đột ngột.
Phía sau lưng, Ô Kiều nghe thế ngẩng phắt đầu lên, trong mắt xẹt qua tia sáng kỳ lạ.
Nghiêm Đan Thanh vội vã bước lên, hỏi dồn: “Đã phong tỏa tin tức chưa?”
Hơi thở Diệp Tích Nhân càng thêm dồn dập, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu: “Tưởng tướng đã lập tức phong tỏa tin tức không để Bắc Yến biết. Xuân Trú, chàng phải mau chóng đến Hoài An, đánh cho Bắc Yến trở tay không kịp.”
“Ha ha ha, Đại Lương… Đại Lương không thể nào thắng Bắc Yến chúng ta!”
Trong miệng Ô Kiều trào ra máu tươi, ông ta cười lớn, hàm răng đã bị gõ rụng nên giọng nói mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ.
“Bắc Yến ta mấy trăm năm cuối cùng cũng có Thánh tử giáng sinh, trời ban phúc trạch. Các ngươi giết Thánh tử, Bắc Yến ắt sẽ báo thù cho Thánh tử, vấn đỉnh Trung Nguyên, thâu tóm Đại Lương!”
Nghiêm Đan Thanh giận dữ quay đầu lại: “Nằm mơ đi!”
Ô Kiều không nói nữa, rũ mi mắt xuống.
Ba người vội vã rời khỏi Chiếu Ngục.
Vẻ mặt Yên Sương cấp thiết, quay đầu hỏi: “Diệp nhị cô nương, Xích Trản Lan Sách chết như thế nào?” Tuy không ai muốn hắn sống, nhưng ít nhất cũng phải biết rõ chân tướng rồi hẵng giết chứ.
Diệp Tích Nhân lắc đầu, Yên Sương sửng sốt.
Ánh mắt Nghiêm Đan Thanh trở nên dịu dàng, khẽ nói: “Xích Trản Lan Sách chưa chết, Tích Tích lừa ông ta thôi.”
Yên Sương: “??”
Thẩm vấn phạm nhân sợ nhất là hắn không chịu mở miệng, chỉ cần mở miệng, bất kể nói cái gì cũng tốt, kiểu gì cũng lấy được chút thông tin. Diệp Tích Nhân vẫn luôn đứng bên ngoài địa lao, chỉ là nàng không lên tiếng, nên không ai có thể “nhìn thấy” nàng.
Lúc rửa tay, Nghiêm Đan Thanh đã liếc nhìn Diệp Tích Nhân trong góc một cái, một ánh mắt giao nhau, sự ăn ý phối hợp qua hàng chục lần tuần hoàn, chỉ cần một ánh mắt là biết nên làm thế nào.
Hắn thẩm vấn cả ngày không ra kết quả, khi rốt cuộc chịu “từ bỏ”, Diệp Tích Nhân giả vờ chạy vào thông báo Xích Trản Lan Sách đã chết, thu hút sự chú ý của Ô Kiều… Tất cả đều hợp tình hợp lý.
“Yên Sương, muội tiếp tục canh chừng ở đây, đừng để Ô Kiều chết.” Nghiêm Đan Thanh dặn dò xong, cùng Diệp Tích Nhân vội vã tiến cung. Thời gian cấp bách, không thể lãng phí.
*
Trong cung.
Tưởng Du lau mồ hôi trên trán, đang bẩm báo: “Diệp đại nhân đang cùng Binh bộ, Hộ bộ chuẩn bị chiến tranh, lương thực đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể vận chuyển tới Hoài An. Nhưng lương thực trong kho của những thương nhân này không đủ, trước đó có không ít lương thực đã bị bọn họ lén vận chuyển tới Bắc Yến…”
Đầu quân cho Bắc Yến không chỉ đơn thuần là phối hợp với Xích Trản Lan Sách, bọn họ còn từng dâng cả lương thực sang đó!
Thảo nào vào tiết tháng ba giáp hạt, người Bắc Yến vây quanh Hoài An mà vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi, hóa ra là có kẻ tiếp tế lương thực cho chúng, đủ để cầm cự một thời gian.
“Rầm!”
Lương Việt ném mạnh tấu chương trong tay xuống, khóe mắt muốn nứt ra vì giận: “Lũ nghịch tặc này, thế mà lại dâng lương thực cho Bắc Yến?! Bắc Yến giày xéo đất đai của chúng, giết hại con dân của chúng, mà chúng lại còn để kẻ thù ăn lương thực của mình? Trong lòng những kẻ này đã hoàn toàn không còn gia quốc và đồng bào nữa sao?”
Lương Việt nghĩ tới là thấy ngạt thở, hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Lúc này Nghiêm Đan Thanh dẫn Diệp Tích Nhân đi vào.
Nếu chỉ có một mình Diệp Tích Nhân, tất cả mọi người sẽ không nhìn thấy nàng, nhưng Nghiêm Đan Thanh đang nắm tay nàng, ngay khoảnh khắc mọi người nhìn thấy Nghiêm Đan Thanh sẽ chú ý tới Diệp Tích Nhân, lập tức nhớ lại những ký ức về nàng mà họ đã lãng quên.
Đương nhiên, nếu không nhìn nàng chằm chằm, chỉ cần quay người đi, sẽ lại tự nhiên bỏ qua nàng, không hề mảy may nghi ngờ.
Tưởng Du vội hỏi: “Thẩm vấn thế nào rồi?”
Lương Việt nén cơn giận xuống, bước lên hai bước, cũng nhìn về phía bọn họ.
“Đây là một ván cờ sát phạt hiến tế sinh mạng.” Nghiêm Đan Thanh hành lễ xong, trả lời: “Hôm nay nghe được Ô Kiều nói ‘Điện hạ hiến dâng sinh mệnh’, lại thêm vừa rồi ông ta không hề bất ngờ trước cái chết của Xích Trản Lan Sách, ngược lại còn chắc chắn Bắc Yến có thể thắng. Điều này chỉ có thể chứng minh, lần này Thái tử Bắc Yến tiến vào Nam Đô vốn không định sống sót trở về.”
Ngay từ đầu bọn họ đều tưởng rằng Ô Kiều tới để bảo vệ Xích Trản Lan Sách, nhưng quan sát phản ứng của Ô Kiều, bảo vệ Thánh tử không phải nhiệm vụ hàng đầu của ông ta.
Trong vòng tuần hoàn trước, hắn giao dịch với Xích Trản Lan Sách, e rằng Xích Trản Lan Sách biết mình không sống nổi nên cố kéo hắn chết cùng. Ô Kiều… cũng biết rõ điều đó, nếu không sao Ô Kiều lại không đến đón Thái tử điện hạ của bọn họ chứ?
Điều duy nhất Nghiêm Đan Thanh không nghĩ ra là, nếu Ô Kiều không để ý đến sự sống chết của Xích Trản Lan Sách, vậy ông ta tới Nam Đô làm gì? Đường đường là Quốc sư Bắc Yến, một thân một mình mạo hiểm, chỉ để phối hợp với Xích Trản Lan Sách thôi sao?
Lương Việt cùng Tưởng Du đầy mặt kinh ngạc.
Thái tử Bắc Yến lại thật sự không muốn sống nữa?!
Diệp Tích Nhân nhớ tới việc trong bút ký có ghi chép Xích Trản Lan Sách và Nghiêm Đan Thanh đã mấy lần đồng quy vu tận, bèn bổ sung: “Hắn chính là một kẻ điên, chỉ cần có thể thắng, căn bản không màng sống chết. Hơn nữa địa vị của hắn ở Bắc Yến vô cùng cao, nhờ thân phận Thánh tử mà nhận được lòng tin của tất cả người dân Bắc Yến.”
“Nếu hắn chết ở Đại Lương, tuy nhổ được nanh vuốt Bắc Yến, nhưng lại châm ngòi hận thù trong lòng người Bắc Yến, khiến bọn họ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải báo thù cho Thánh tử…”
Ngay cả nàng không hiểu việc binh đao cũng biết nếu binh sĩ đối phương không sợ chết, thà bỏ mạng cũng phải giết được người Đại Lương, thì sẽ đáng sợ đến nhường nào.
Đây không phải là một hay hai người, mà là toàn bộ quân Bắc Yến. Sức nặng của thân phận “Thánh tử” của Xích Trản Lan Sách còn hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Diệp Tích Nhân phỏng đoán, Nghiêm Uyển thất bại ở lần tuần hoàn thứ mười lăm, e rằng là do tỷ ấy không thể bắt giữ Xích Trản Lan Sách để uy h**p Bắc Yến, ngược lại để đối phương chết ở Đại Lương, đến nỗi sau này quân Bắc Yến đạp lên đất Đại Lương, miệng đều gào thét báo thù cho Thánh tử.
Còn về phần Nghiêm Đan Thanh trong vòng tuần hoàn đó đã xảy ra chuyện gì, Diệp Tích Nhân vẫn chưa đoán ra được.
“Đã không thể tùy tiện giết hắn, lại không tra hỏi được kết quả, việc này biết phải làm sao?” Lương Việt nhíu chặt mày, lẩm bẩm, “Nếu như có thể phá vỡ lòng tin của Bắc Yến đối với Xích Trản Lan Sách thì tốt rồi…”
Nhưng phá thế nào?
Trong mắt người Bắc Yến, Thánh tử là người được trời chọn, trừ phi chứng minh được hắn không được trời phù hộ, bằng không lòng tin sao có thể bị phá vỡ?
Tưởng Du lại hỏi: “Vậy bây giờ nên làm thế nào?”
Ông nhìn về phía Nghiêm Đan Thanh: “Lương thảo tuy không quá dư dả, nhưng vận chuyển tới Hoài An cũng đủ đánh một trận, còn có lương thực từ Vân Thái ngày kia sẽ tới nơi… Nghiêm tướng quân hãy lập tức tới Hoài An được không?”
Nếu Xích Trản Lan Sách đã không muốn hòa đàm, thậm chí không định sống sót trở về, vậy thì bức thư tay lui binh trước đó hơn nửa là vô dụng, Hoài An bất cứ lúc nào cũng có thể sinh loạn, nếu không có Nghiêm Đan Thanh trấn thủ ở đó, Tưởng Du có chút lo lắng.
Ngón tay Nghiêm Đan Thanh ma sát vào nhau.
Hồi lâu sau, hắn lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa, ta luôn cảm thấy bí mật của Bắc Yến sẽ nằm trên người Xích Trản Lan Sách. Nếu có thể cởi chân tướng mọi chuyện mới tuyệt đối yên tâm được…”
Liên quan đến tính mạng của Tích Tích, hắn không thể thất bại!
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Rốt cuộc Bắc Yến đang che giấu điều gì? Trên người Xích Trản Lan Sách và Ô Kiều rốt cuộc còn có bí mật gì?
Diệp Tích Nhân nhìn ra ngoài điện, trăng sáng đã dần dần leo lên cao. Thời gian trôi qua trong vô thức, thế mà đã qua mùng Bảy tháng Ba, bước sang mùng Tám tháng Ba. Nàng lại sống thêm được một ngày.
Lương Việt đang định mở miệng thì một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai người một trước một sau, từ hai hướng khác nhau gần như cùng lúc chạy tới.
Lưu Đa Hỉ đến trước, Ứng Xương Bình theo sau.
Vẻ mặt Lưu Đa Hỉ nôn nóng, trên tay cầm một bức mật thư niêm phong bằng xi sáp, sải bước chạy tới, hai tay dâng lên: “Bệ hạ, khẩn cấp tám trăm dặm từ Hoài An! Nhị vương tử Bắc Yến Xích Trản Thành Nghiệp, dường như đang ở trong quân đội Đại Lương!”
Ứng Xương Bình hô hấp dồn dập, cao giọng nói: “Bệ hạ, Xích Trản Lan Sách nói, hắn có thể tiết lộ chân tướng chúng ta muốn tra, nhưng yêu cầu được gặp Diệp nhị cô nương, hắn chỉ nói cho một mình Diệp nhị cô nương biết!”