Chỉ trong hai canh giờ, phủ Trấn Bắc tướng quân đã treo đầy lụa đỏ khắp sân, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao chiếu xuống bậc đá trước cửa, chữ hỉ đỏ thẫm kiêu hãnh phô bày, đến giờ hoàng hôn, sắc đỏ tươi ấy lại được dát lên một tầng ánh vàng.
Lưu Đa Hỉ và Bạch Thành Quang nhìn nhau, sững sờ.
“Nghiêm tiểu tướng quân cưới ai vậy?”
“Không biết, đâu nghe nói hắn có giao tình với tiểu thư nhà nào, hơn nữa… chẳng có tân nương, thế này tính là hôn lễ gì?”
Trịnh Văn Giác nhìn sang người bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Ông biết không?”
Diệp Phái lắc đầu, không nói. Không hiểu vì sao, nhìn sắc đỏ tưng bừng này, trong lòng ông lại nghẹn đến khó chịu, như chỉ trong chớp mắt đã đứng giữa một thế giới trống hoác, trắng xóa, tim bị khoét đi một lỗ, tìm mãi chẳng thấy lối ra, bàng hoàng mịt mờ.
Sau lưng, Diệp Trường Minh ôm một cuộn tranh, ngẩn ngơ nhìn đèn lồng đỏ.
Hắn… có phải đã quên mất ai?
Trong cửa.
Nến đỏ cháy sáng, đèn kết hoa tưng bừng mà lại yên ắng lạ thường. Trong sảnh chỉ đứng một người, mặc một thân hồng y, đối diện chiếc ghế trống phía trên cùng và hai cây nến đỏ, bóng dáng lẻ loi đơn độc.
Nghiêm Đan Thanh khẽ giật khóe môi: “Ta tìm khắp phủ tướng quân cũng không thấy thánh chỉ ban hôn đâu cả. Nhưng mà… trên đó cũng chẳng đề tên ta với nàng, đợi nàng trở về, chúng ta nhất định phải xin Hoàng thượng ban lại một thánh chỉ mới…”
Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, dẫu là hắn cũng không dám nói một câu ‘nhất định còn sống mà trở về’. Hôm nay rời Nam Đô, chẳng biết khi nào mới có ngày trở lại, huống hồ, Tích Tích bây giờ vẫn chẳng biết đang ở nơi đâu, sống hay chết cũng không rõ.
“Nàng nói sau này làm việc gì cũng phải bàn bạc với nàng.” mắt Nghiêm Đan Thanh hoe đỏ, khẽ lẩm bẩm: “Vậy ta bây giờ bàn với nàng đây, Diệp Tích Nhân, nếu nàng không lên tiếng, ta sẽ coi như nàng đã đồng ý.”
Trong phòng tĩnh lặng, ánh nến lay động, kéo dài cái bóng duy nhất.
Diệp Phái và Liêu Trường Anh bước vào từ bên ngoài, vốn định hỏi cho rõ, nhưng vừa vào cửa đã nghẹn lời, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, thần trí hoảng hốt.
Nghiêm Đan Thanh tính cả thời gian, còn đang nóng ruột lên đường ra chiến trường, chỉ sợ chẳng kịp chờ đến giờ lành nhất.
Nhưng cưới Tích Tích, thời khắc nào cũng là giờ lành.
Lễ quan xướng: “Nhất bái thiên địa!”
Nghiêm Đan Thanh một mình nâng dải dây đồng tâm đỏ, cúi mình hướng về trời đất thần linh ngoài cửa, giấu hết nỗi bi thương trên mặt, nở nụ cười hân hoan rực rỡ, nghiêm chỉnh bái một lễ.
Diệp Phái không kìm được nữa, quay mặt đi, lúc này mới phát hiện sắc mặt Liêu Trường Anh bên cạnh đã tái nhợt, một tay nắm chặt cổ áo trước ngực, một tay bóp lấy cổ tay ông, gắng gượng đứng vững để khỏi ngã xuống.
Vì sao lại đau lòng đến thế?
Bọn họ đã quên mất điều gì?!
Giữa sảnh đường không ai thấy, Diệp Tích Nhân vốn đang luống cuống xoay quanh Diệp Phái và Liêu Trường Anh, giờ đã nước mắt đầy mặt.
Nàng bước lên một bước, đứng cạnh Nghiêm Đan Thanh, không nắm nổi dải đồng tâm, không có khăn trùm đỏ, thậm chí trên người vẫn mặc bộ y phục trắng lúc đến gặp Xích Trản Lan Sách. Nàng cùng hắn nâng tay, cùng cúi mình.
Một âm một dương, một người mặc hồng y, một người khoác bạch y, cùng bái thiên địa.
“Nhị bái cao đường!”
Chiếc ghế gỗ ở chủ vị trống không, Nghiêm Đan Thanh cung kính cúi một lễ.
Diệp Tích Nhân lập tức theo sau mà bái.
Dù là hai đời Trung Dũng Hầu đã chết trên sa trường, hay phu nhân Trung Dũng Hầu trấn thủ Bắc Đô đến hơi thở cuối cùng, hoặc Nghiêm Uyển đã biến mất trong luân hồi, không còn ai nhớ tới, tất cả đều đáng được bái vọng.
“Phu thê đối bái!”
Nghiêm Đan Thanh mỉm cười cúi sâu về phía đối diện, một lễ bái trọn vẹn.
Dù hắn không nhìn thấy, Diệp Tích Nhân vẫn chăm chú đứng trước mặt hắn, nín hơi định thần nghiêm túc đáp lễ, đây không phải màn độc diễn của một mình Xuân Trú.
Trong mắt người ngoài, chỉ là tân lang mặc hồng y một mình, cử hành một hôn lễ kỳ quặc chưa từng có, người đời khó mà hiểu nổi. Nhưng trong lòng Nghiêm Đan Thanh, đó là hắn và Tích Tích của hắn, cùng khoác hồng y, cùng bái trời đất.
Trong mắt Diệp Tích Nhân, là họ, một trắng một đỏ, một âm một dương, một thực một hư và nàng đã đáp lại lời cầu thân của hắn.
Khi ngẩng đầu lên, Nghiêm Đan Thanh nở nụ cười rạng rỡ với phía đối diện.
Nếu không phải đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn, chỉ sợ Diệp Tích Nhân sẽ hoài nghi, có lẽ hắn thật sự nhìn thấy nàng… Nghiêm Đan Thanh đang cười, còn Diệp Tích Nhân thì mím môi bật khóc, nàng không muốn như thế này!
Nàng muốn về nhà, muốn gặp Xuân Trú.
Nghiêm Đan Thanh đã không còn người thân, đã quên cả tỷ tỷ, nay dù còn nhớ nàng, lại càng đau khổ hơn cả quên lãng. Nếu giờ nàng biến mất, không bao giờ trở về nữa…
…Xuân Trú vốn chưa có thê tử, giờ lại như góa thê!
Họ như đứng ở hai thế giới đối diện: kẻ không thấy thì đang cười, người thấy rõ lại đang khóc.
Lưu Đa Hỉ chứng kiến toàn bộ, không hiểu vì sao, rõ ràng là một hôn lễ kỳ lạ chưa từng thấy, chỉ có một người, lại đơn sơ đến vậy, thế mà ông lại nghẹn ngào, giống như đã xem xong một hồi bi hoan, sinh ly tử biệt.
Ông vô thức nhìn người bên cạnh, định nói gì đó, nhưng vừa quay sang lại thấy gương mặt Diệp Phái tuôn lệ già, giống như chỉ trong chớp mắt đã già thêm mười tuổi, mày nhíu chặt, nỗi u sầu không sao tan được.
Sau lưng, Diệp Trường Minh đỏ hoe mắt, luống cuống mở cuộn tranh ôm suốt từ sáng đến giờ. Sáng nay tỉnh dậy thấy bức tranh treo trên đầu giường, chẳng hiểu vì sao, một giọng nói trong lòng như nhắc nhở hắn nhất định không được quên, thế là ôm theo, không dám rời tay.
Giờ mở ra, trong tranh có bốn người: tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân và hắn.
“Không đúng.” Diệp Trường Minh lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, “Cái này không đúng.”
Nhưng rốt cuộc sai ở đâu?
Nghiêm Đan Thanh bái lễ xong rồi sải bước về hậu viện.
Diệp Tích Nhân không biết hắn định làm gì, vội nhấc chân đuổi theo. Bản thân nàng rốt cuộc đang ở trạng thái gì đây? Không cần ăn uống, không biết mệt, giống hệt một người chết thật sự… một hồn phách trong truyện.
Nàng theo sau hắn, thấy hắn bước vào từ đường.
Diệp Tích Nhân khựng lại, tim đập thình thịch, với bộ dạng hiện giờ mà bước vào đây, lỡ đâu va trúng tổ tông nhà Xuân Trú thì sao?
Nàng dè dặt theo vào.
Cũng may, chỉ là vô số linh vị, chẳng thấy ma quỷ gì, mọi thứ đều bình thường.
Không nói rõ được là mình thở phào hay thất vọng.
Nàng thấy Nghiêm Đan Thanh lật tìm gia phả, tò mò ghé lại: “Chàng định làm gì vậy?”
Đương nhiên không ai đáp. Nghiêm Đan Thanh cầm bút lên, bên cạnh tên mình, từng nét một viết xuống:
【Nội tử Diệp Tích Nhân, sinh ngày 25 tháng 7 năm Cảnh Hữu thứ 19, trải qua hai mươi ba lần luân hồi, nay sống chết chưa rõ. Nàng cứu ta khỏi chiếu ngục, phá tan âm mưu Bắc Yến, đổi lại vận mệnh Đại Lương, một mình cứu sống hàng chục vạn bá tánh…】
Diệp Tích Nhân sững người.
Hắn… muốn ghi nàng vào gia phả sao?
Viết xong đoạn ấy, Nghiêm Đan Thanh hít sâu, lại tiếp tục viết vào gia phả:【Tỷ ruột của ta là Nghiêm Uyển, sinh ngày……】
Viền mắt Diệp Tích Nhân đỏ lên, đôi mắt đỏ rực lại chứa đầy nước, nỗi sợ vốn đè nén bấy lâu cuối cùng cũng lan rộng.
Nàng hoàn toàn không tìm thấy Nghiêm Uyển!
Một trạng thái đáng sợ, không chạm được người, không chạm được vật, nói cũng chẳng ai nghe. Nàng rõ ràng đứng ngay trước mặt mọi người lại như ở một thế giới khác, thế giới của nàng không có ai, chỉ có chính nàng, hoàn toàn tách rời khỏi thế giới thật.
Vậy còn Nghiêm Uyển?
Nếu nàng cũng không còn nữa, chẳng phải… cũng sẽ giống như nàng ấy, hoàn toàn biến mất sao?
Nghiêm Đan Thanh cuối cùng viết xong, dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía trước, tựa như đang nhìn Diệp Tích Nhân, giọng nhẹ đến run: “Xin lỗi, chưa được nàng đồng ý đã cùng nàng thành thân, lại ghi nàng vào gia phả.”
“Nhà Trung Dũng Hầu Nghiêm thị đời đời vì nước chinh chiến, dù Nghiêm gia không còn ai, thì phủ Trấn Bắc tướng quân này và quyển gia phả này, cũng sẽ luôn có người giữ gìn thay chúng ta.”
Hắn gượng cười, khó nhọc: “Ta nghĩ, nếu ta không thể sống mà trở về, ít nhất sau này khi có người giở gia phả ra, họ vẫn biết nàng và tỷ tỷ từng tồn tại, hai người không đáng bị quên lãng.”
“Chàng còn nhớ mà.” Diệp Tích Nhân nhìn hắn, “Chỉ cần chàng sống, sẽ có người nhớ đến chúng ta.”
Nghiêm Đan Thanh khựng lại một chút, rồi nói: “Đợi mọi chuyện kết thúc, nếu nàng vẫn chưa trở về… ta sẽ đi theo nàng, được không?”
“Không được!” Diệp Tích Nhân lập tức nhíu mày, cuống quýt chạy vòng vòng.
Nhưng Nghiêm Đan Thanh chẳng nghe được một chữ.
Hắn khoác một thân hồng y ngồi xuống đất, nâng gia phả lên áp vào trán, nuốt hết mọi chua xót và đau đớn, gương mặt giấu sau quyển gia phả đã đẫm lệ từ lâu: “Tích Tích, nàng rốt cuộc ở đâu?”
“Ta ở đây!” Diệp Tích Nhân vội đưa tay ra, nhưng bàn tay lại xuyên qua người hắn, khiến nàng tức đến mức đập mạnh vào tay mình, nước mắt tràn đầy gương mặt.
“Rõ ràng ta vẫn còn sống mà…”
Một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay Nghiêm Đan Thanh, xuyên qua rồi biến mất.
Thế nhưng hắn tựa như cảm nhận được điều gì đó, bàn tay bỗng siết lại, đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc: “Tích Tích?”
“Ta đây!” Diệp Tích Nhân vội đáp.
Nghiêm Đan Thanh nghe không thấy, trước mắt vẫn trống rỗng, toàn là hư vô, nhưng trên mặt hắn từng chút tích tụ thành một nụ cười, mắt hoe đỏ: “Nàng ở đây, ta biết nàng vẫn còn ở đây!”
Hắn đưa tay ra, như muốn ôm lấy người trước mặt, nhưng chẳng chạm được gì, chỉ toàn khoảng không, không để lại chút dấu vết, như ảo giác thoáng qua.
Diệp Tích Nhân chủ động lao đến, giơ tay vòng qua hắn, áp sát vào hắn.
Rõ ràng chỉ có một mình, rõ ràng là trống rỗng, nhưng tim hắn như có một trái tim khác cùng nhịp đập, nhẹ hơn, yếu hơn, nhưng nàng đang tồn tại!
“Ta… dường như cảm nhận được nàng rồi.”
Nghiêm Đan Thanh nghe tiếng bước chân gấp gáp ngoài cửa, khẽ lẩm bẩm: “Ta sẽ cứu nàng, ta nhất định sẽ cứu nàng…”
Thời gian đã đến, phải lên đường rồi.
Hắn hít sâu một hơi, lau khô nước mắt, thay chiến giáp, sải bước rời khỏi phủ tướng quân đầy lụa đỏ.
*
Cổng Nam Đô
Lương Việt và Tưởng Du đích thân đến tiễn Nghiêm Đan Thanh. Một đội quân đơn giản mà tinh nhuệ, bao hành lý sau lưng là từng phong thư, từng đạo thánh chỉ; trên lưng chiến mã treo theo lương khô và túi nước.
Nghiêm Đan Thanh cúi lạy Hoàng thượng và Tưởng tể tướng.
Lương Việt chợt nhớ đến tin vừa nghe, bước lên một bước: “Xuân Trú, Nghiêm gia chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi nhất định sẽ sống mà trở về. Đợi ngươi hồi kinh, trẫm sẽ ban cho ngươi một mối hôn sự thật tốt, đích thân chủ hôn.”
Nghiêm gia không còn ai khác, là quân vương được họ tận trung phụng sự, hắn phải thay họ làm chủ một lần.
Hơn nữa, mỗi lần nhìn Nghiêm Đan Thanh, hắn lại có cảm giác mình giống như một trưởng bối, phải chăm lo cho hắn thật tốt… Nhưng là ai đã nhờ hắn chăm sóc nhỉ?
Lương Việt lại thấy đau đầu.
“Hoàng thượng, thần đã có thê tử rồi.”
Nghiêm Đan Thanh khẽ kéo môi: “Chỉ là… hôn lễ ấy thiệt thòi cho nàng quá. Đợi nàng trở về, chúng thần sẽ xin bệ hạ ban hôn lại một lần, tổ chức thật tốt.”
Lương Việt sững người.
Ban lại?
Hắn… chẳng lẽ đã từng được ban hôn rồi sao?
Nghiêm Đan Thanh xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương: “Hoàng thượng, Tưởng tướng, thần cáo lui.”
Thấy hắn xoay đầu ngựa, chuẩn bị giương roi phi đi, Lương Việt theo bản năng bước lên mấy bước, thất thố gọi lớn: “Nghiêm Đan Thanh, nàng…… nàng có từng tồn tại không?”
Hơi thở rối loạn, cả người hoang mang bất an.
“Có.” Nghiêm Đan Thanh nhắm mắt đáp, “Tỷ ruột Nghiêm Uyển, vị hôn thê Diệp Tích Nhân, họ đều từng tồn tại.”
Tiếng nói dần xa, Nghiêm Đan Thanh đã giương roi thúc ngựa, đội sao đạp trăng lao về chiến trường của hắn. Hắn nghĩ, liệu rằng… chỉ cần hắn thắng, Tích Tích có thể trở về?
Hắn nhất định phải thắng, nhất định.
Tưởng Du hơi nghi hoặc, vừa định lên tiếng hỏi lại thấy bên cạnh mình Lương Việt ôm đầu, nước mắt chảy ròng, thân thể thẳng tắp đổ xuống.
“A Uyển, A Uyển!” từng chữ đầm đìa máu lệ, xé gan xé phổi.
“Bệ hạ!” Tưởng Du cùng những người phía sau vội vàng lao tới đỡ lấy.
Lương Việt nắm chặt cổ tay Tưởng Du, gắng trụ lại tinh thần, chứng đau đầu của hắn lại phát tác, vừa khóc vừa cười, bộ dạng vô cùng thê thảm. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mộng của hắn luôn có một thần nữ, không nhìn rõ dung mạo, cũng chẳng nhớ được thân phận.
Chỉ biết nàng gọi là “A Uyển”, họ gì, tên gì đầy đủ, y không biết.
Nhưng mỗi khi nhớ đến lại đau thấu tim gan, như thể mình đã quên mất người tuyệt đối không nên quên. Hắn cố gắng nhớ, càng nhớ không ra lại càng thống khổ, từ đó mới sinh bệnh đau đầu.
Lương Việt luôn cảm thấy, việc không tài nào nhớ nổi “A Uyển” giống như bản thân hắn trong thế giới này đã mất đi cội rễ, chỉ còn một cái vỏ rỗng tuếch. Chính nhờ tâm nguyện khắc sâu vào xương tủy, giữ vững Đại Lương mới khiến hắn gắng gượng đến hôm nay.
Nếu nàng quan trọng đến thế, sao hắn lại có thể quên?
Là ai?
Thật sự từng tồn tại sao?
“Nghiêm Uyển…” Lương Việt thấp giọng lẩm bẩm, toàn thân run rẩy, vẻ mặt đau đớn, “Nàng thật sự tồn tại, không phải là mộng.”
Đến hôm nay, hắn mới biết rõ tên nàng.
Đó là thê tử của hắn, vậy hắn phải đi đâu để tìm nàng đây?
Tích Nhân đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn Lương Việt. Khi thay long bào, bỏ mũ miện xuống, nàng mới nhận ra vị hoàng đế trẻ tuổi này… đã bạc trắng cả mái đầu.