Mãn Môn Sao Trảm - Thập Vỹ Thỏ

Chương 80

Loạn.

Loạn đến mức không thể loạn hơn!

Diệp Tích Nhân ngồi cạnh Trường Phong, lắc đầu: “Khi trước ở Đại Lương, phe chủ hòa và chủ chiến cũng tranh cãi như thế này, giờ thì đến lượt Bắc Yến.”

Xích Trản Lan Sách chết, trụ cột tinh thần của Bắc Yến tan vỡ.

Thêm vào đó, Tưởng Du trong tối không ngừng khuấy gió quấy mưa, còn bí mật liên kết với không ít người Bắc Yến. Hiện giờ Bắc Yến đã trở thành một nồi cháo sôi sục, ngày ngày ầm ĩ chẳng ngừng, bị Xích Trản Lan Sách đè nén quá lâu lại gặp cảnh khó bề lựa chọn, liền bật ngược phản kháng mạnh mẽ.

Mỗi lần như vậy, Diệp Tích Nhân đều không nhịn được mà cảm thán.  

Khi sự thông minh và tàn nhẫn của Tưởng tướng không dùng để hại nàng, mà dùng để đối phó kẻ địch… thì đúng là sảng khoái thật.

Tiếng cãi vã mơ hồ từ các bộ tộc trong vương trướng truyền ra, dù Diệp Tích Nhân ở trên sườn dốc vẫn nghe rõ mồn một, Tưởng Du thì bị Bắc Yến Vương nhốt trong trướng, không cho bước ra.

Không ai nhìn thấy Diệp Tích Nhân, nên nàng lại có thể thoải mái lượn lờ khắp nơi, dắt theo Trường Phong lang thang quanh ngọn đồi nhỏ.

Tiếng quan thoại của Bắc Yến giống với tiếng Đại Lương, còn thứ tiếng Bắc Yến thường dùng trong vương đô thì nàng theo Tưởng Du học trên đường đi, hiểu được một phần, nhưng lúc họ tranh cãi quá dữ dội, nàng chỉ có thể đoán mò.

“Trường Phong, thảo nguyên đẹp thật, nhưng ta vẫn thích Đại Lương hơn.” Diệp Tích Nhân ngồi bên cạnh Trường Phong đang ăn cỏ, lẩm bẩm, “Ngươi có nhớ nhà không?”

Nàng thì nhớ rồi.

Trường Phong phì mạnh một tiếng, né nàng ra xa.

Một lúc lâu sau, tiếng cãi vã trong vương trướng vẫn chưa dứt, nhưng lại có một người chậm rãi bước ra ngoài, bước chân loạng choạng.

Diệp Tích Nhân hơi kinh ngạc.

Vậy mà lại là Bắc Yến Vương Xích Trản Hốt Nô!

Bộ râu trắng xóa trên mặt che hết biểu cảm, nhưng dáng đi chậm chạp cho thấy tinh thần đã rệu rã. Trong vương trướng tiếng tranh cãi vẫn tiếp tục, người Bắc Yến tính tình dã tính hơn người Đại Lương, giọng nói càng lớn, càng khiến bóng lưng ông trở nên nhỏ bé tội nghiệp.

“Làm sao có thể nghị hòa?! Những gì chúng ta đã làm ở Đại Lương, trong lòng các ngươi không rõ sao? Huống hồ, Thánh tử từng nói, năm nay Bắc Yến nhất định phải đánh hạ Đại Lương, nếu không về sau sẽ để lại hậu họa vô tận.”

Đó là phe chủ chiến.

“Ha ha, Thánh tử? Thi thể đó các người đều kiểm tra rồi, đúng là bệnh tim, không được trời che chở. Xích Trản Lan Sách liên minh với Ô Khiếu, lừa các bộ tộc chúng ta làm tiền phong, đánh đến giờ lợi chẳng thấy đâu, người thì chết không ít! Nếu đánh hạ Đại Lương thì còn nói được, nhưng giờ hai nước kết thù, hắn lại chết không toàn thây, chúng ta còn đánh thế nào? Chi bằng sớm nghị hòa với Đại Lương đi.”

Đây là phe chủ hòa.

“Không thử sao biết?”

“Thử rồi là Bắc Yến thật sự tiêu đời!”

“Chúng ta phải báo thù cho Điện hạ Lan Sách!”

“Ngươi muốn đi thì đi, chúng ta thì không.”

Trong tiếng tranh cãi ầm ĩ hỗn loạn, Bắc Yến Vương một mình cô độc rời khỏi vương trướng, đi đến phía sau nơi chiếc băng quan đặt ở đó, nhẹ nhàng bế nhi tử mình lên.

Xích Trản Lan Sách – vị Thánh tử từng lừng danh một thời, chỉ cần nói một câu là không ai dám phản bác. Vậy mà giờ đây, hắn nằm yên lặng phía sau vương trướng, chẳng ai buồn để ý, chẳng ai quan tâm thi thể hắn, chỉ lo tranh nhau khoảng trống quyền lực hắn để lại.

Xích Trản Vương khom lưng, cõng đứa con mình yêu thương nhất, đặt kỳ vọng lớn nhất là Xích Trản Lan Sách lên lưng, nâng lên thử sức nặng, rồi cõng đi về phía ngọn đồi nơi Diệp Tích Nhân đứng.

Ông mệt đến th* d*c, đứng một bên, bảo thị vệ mang cuốc và xẻng đến rooif chôn cất Xích Trản Lan Sách. Chỉ có ông, vẫn nhớ để đưa Lan Sách xuống mồ yên ổn.

Bắc Yến sắp loạn rồi.

Đến lúc đó, ai còn để ý đến con trai ông nữa?

Chẳng bao lâu, một gò đất nhỏ xuất hiện trên sườn núi, mộ phần quay mặt về thảo nguyên mênh mông. Xích Trản Vương tự tay đào đất trồng mấy đóa hoa cỏ bên cạnh, đôi bàn tay đầy bùn đất, nhăn nheo, lau nước mắt, thì thầm: “Trắc nhi, ta chôn con ở núi Ô Nguyệt mà con thích nhất, ở đây con có thể nhìn thấy cả thảo nguyên rộng lớn. Kiếp sau… Trắc nhi của ta nhất định phải sống lâu trăm tuổi, không bệnh không đau.”

Nếu là tạo nghiệp, tại sao trời xanh không lấy mạng ông, mà lại lấy mạng Lan Sách?

Nó còn trẻ như vậy cơ mà!

Xích Trản Hốt Nô ngồi một lúc, khi đứng dậy thân thể lảo đảo, cố gắng đứng vững. Bóng dáng ông ngày càng còng xuống, lộ rõ dáng vẻ một người sắp hết đời, ông bước từng chút một xuống núi Ô Nguyệt, quay lại vương trướng.

Diệp Tích Nhân ngẩng đầu nhìn, vừa đúng lúc thấy mộ phần của Xích Trản Lan Sách.

Nàng nổi hết cả da gà.

Cho dù người này đã chết, nàng vẫn không kìm được mà sinh lòng sợ hãi. Kiếp sau nếu để hắn sống lâu, thì xin đừng ban cho hắn trí tuệ tuyệt đỉnh đồng thời lại cho hắn dã tâm và tàn bạo.

Quá đáng sợ!

Diệp Tích Nhân đứng ở nơi cao, từ xa nhìn thấy có người phi ngựa như bay mà đến, đồng tử nàng co lại, lập tức chạy xuống.

Có tin rồi!

“Bẩm! Vương thượng, Hoài An đại bại, Nhị điện hạ mang theo mấy chục vạn đại quân Bắc Yến chạy trốn trong hỗn loạn, hiện đang rút khỏi Hoài An!” Người nọ mặt đỏ bừng, bi phẫn tột độ.

“Phụt!”

Xích Trản Hốt Nô trợn to hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, ngã gục ngay tại chỗ.

Diệp Tích Nhân sững sờ, sau đó là niềm vui bùng nổ.

Đổi cách nói lại thì chính là: “Quân ta đại thắng ở Hoài An”! Bắc Yến gặp ác mộng, Đại Lương được tin mừng.

Nghiêm Đan Thanh thật sự giỏi quá!

Xích Trản Lan Sách để lại thư máu và đối sách, trong lòng quân Bắc Yến đầy thù hận, vậy mà hắn vẫn thắng trận chiến quan trọng nhất này. Đúng thật Nghiêm tiểu tướng quân danh bất hư truyền.

Nàng không giấu nổi sự phấn khích, kích động vỗ lên Trường Phong một cái rồi chạy xuống chân núi, kết quả bị một hòn đá vấp phải, loạng choạng suýt đập úp mặt xuống đất.

Diệp Tích Nhân: “?”

Diệp Tích Nhân: “!!”

Nàng nhìn hòn đá dưới chân, lại nhìn bàn tay vừa rồi hình như đã chạm vào Trường Phong, cúi đầu nhìn chính mình… niềm vui trên mặt bị kinh hoảng và sững sờ thay thế từng chút một, gương mặt đầy khiếp đảm.

Hình như… nàng sắp hiện thân?

Điều này là tốt, nhưng đây là ở vương trướng Bắc Yến đó!

Xin đừng lôi ta ra lúc này!

Diệp Tích Nhân hoảng loạn, nhất là khi phát hiện có người liếc sang phía mình, nàng lập tức cứng đờ như một con mèo bị dựng ngược lông, mặt đầy bối rối.

May mắn thay, người kia theo bản năng dời mắt đi, như thể không nhìn thấy gì cả.

Diệp Tích Nhân thở phào một hơi.

Rất nhanh sau đó, nàng xác định vẫn chẳng ai chú ý đến mình, không ai nhìn thấy mình, ngay cả hòn đá cũng chẳng phải lúc nào cũng ngáng được chân nàng. Nàng giống như đang kẹt giữa lần tuần hoàn áp chót và lần tuần hoàn cuối cùng này…

Xuất hiện rồi.

Nhưng lại chưa hoàn toàn xuất hiện.

Tưởng Du vẫn không nhớ ra nàng, thế giới này vẫn không có ký ức về nàng, nhưng thỉnh thoảng nàng có thể chạm vào đồ vật, cũng có thể sờ được Trường Phong, điều này báo hiệu nàng đang hồi phục, đây đã là tin tức tốt nhất rồi.

Diệp Tích Nhân chuẩn bị chuồn đây.

Nghĩ mà xem, nếu nàng diễn màn đột nhiên xuất hiện ngay tại vương trướng Bắc Yến, thì nàng vừa sống lại e là sẽ phải chết ngay lập tức…

Diệp Tích Nhân liếc nhìn Tưởng Du một cái, tuy ông bị nhốt ở đây, nhưng tin tức lại vô cùng linh thông, Bắc Yến có không ít kẻ lén lút qua lại với ông, muốn tranh thủ sự ủng hộ của Đại Lương để đoạt lấy quyền lực vương trướng Bắc Yến.

Đương nhiên là ông đã nhận được tin Nghiêm Đan Thanh đại thắng ngay lập tức.

Tưởng Du mừng rỡ như điên, sau đó cúi đầu viết từng lá thư, lén lút truyền cho các thế lực Bắc Yến, trong mắt cuộn trào ý lạnh.

Trong khoảng thời gian này, trên bàn lại có thêm nhiều thư từ do các bộ tộc Bắc Yến gửi tới, thậm chí chẳng còn che giấu nữa mà đưa thẳng đến tay ông. Bắc Yến Vương thổ huyết, cho dù đã gắng gượng qua khỏi, nhưng đám người kia vẫn đang toan tính xem sau khi lão chết sẽ tranh quyền thế nào…

Tin tức đại bại ở Hoài An càng khiến bọn họ bắt đầu suy nghĩ làm sao mới có thể bảo toàn bản thân tốt hơn. Từng chồng thư chất cao ngất này chính là “thành ý” của các bộ tộc Bắc Yến, bọn họ muốn hòa đàm, muốn đình chiến!

Diệp Tích Nhân nói: “Tưởng tướng, ta phải đi gấp đây, chỗ ông xem ra mọi chuyện đều thuận lợi, bảo trọng nhé.”

Chuồn thôi chuồn thôi.

Diệp Tích Nhân nhấc chân, vừa định rời khỏi lều, lại thấy Tưởng Du nhìn ngọn nến trên bàn, vươn tay đốt cháy một tờ giấy chi chít chữ, nở nụ cười thản nhiên: “Đêm nay, đến lúc rồi.”

Bước chân Diệp Tích Nhân khựng lại.

Ông định làm gì?

Tưởng Du không nói gì, chỉ lặng lẽ phát ra ám hiệu. Người oonh mang theo không tiếng động áp sát, đưa tới từng ống trúc buộc trên chân, ông gom những thứ đó lại, đổ tất cả vào một ống trúc lớn hơn, cẩn thận giấu đi…

Khoảnh khắc Diệp Tích Nhân nhìn rõ vật đó, đồng tử co rút lại.

Tiếng bước chân vang lên, Tưởng Du lập tức khôi phục vẻ bình thường, ngồi trước bàn đọc sách. Người tới cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: “Vương thượng đã đồng ý hòa đàm, Tưởng tướng, mời.”

Tưởng Du đứng dậy, vẻ mặt như thường, chắp tay sau lưng, thong dong cất bước đi theo.

Diệp Tích Nhân hít sâu một hơi khí lạnh, cũng chẳng màng đến chuyện rời đi nữa, ngồi xổm xuống gần vương trướng Bắc Yến quan sát động tĩnh bên kia…

Bên trong Vương trướng.

Xích Trản Hạt Nô sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng chống đỡ ngồi trên vương tọa ở vị trí cao nhất, thấy Tưởng Du vẻ mặt kiêu ngạo hất cằm sải bước đi vào, gân xanh trên trán ông ta giật một cái, cố nén lửa giận giữa hai hàng lông mày xuống.

Nhưng thấy dáng vẻ ngông cuồng này của Tưởng Du, hẳn là đối phương đến hòa đàm thật, chứ không phải cố ý giở trò lừa gạt bọn họ…

Không thể trách Xích Trản Vương không tin.

Xích Trản Thành Nghiệp đã đại bại, còn chưa biết có sống sót trở về được hay không, hôm nay ông lại thổ huyết, nếu không phải uy danh tích lũy từ trước của Xích Trản Lan Sách vẫn còn đó, thì đám người này đã làm loạn lên để tranh đoạt vương quyền rồi.

Nếu ông ta không chịu nghị hòa, chỉ một chốc thôi là có thể loạn ngay.

Xích Trản Vương giật giật khóe miệng, nở một nụ cười nhưng vô cùng khó coi: “Tưởng đại nhân, hoan nghênh đến Bắc Yến, mời ngồi, đây là đặc sản Bắc Yến chúng ta, đại nhân nếm thử?”

Tưởng Du vung tay áo, tự mình ngồi xuống bên cạnh, không hành lễ, không khách khí, cứ thế thản nhiên ăn uống.

Xích Trản Hốt Nô siết chặt tấm da hổ dưới tay.

Cuộc nghị hòa, chính thức bắt đầu.

Trong vương trướng, từ lúc trời tối cãi đến lúc trời sáng, rồi từ lúc trời sáng lại cãi đến tận hoàng hôn. Điều kiện nghị hòa mà Tưởng Du đưa ra vô cùng khắc nghiệt, Xích Trản Vương giận dữ đến tái mặt, nhưng các thần tử cùng những bộ tộc khác lại âm thầm gây áp lực…

“Đại Lương các ngươi không hề có thành ý nghị hòa, nếu không sao đưa ra điều kiện hà khắc như vậy?!”

“Ngươi phải hiểu rõ, giờ thế thượng phong nằm trong tay Đại Lương chúng ta. Nghiêm tiểu tướng quân trời sinh dị bẩm, dũng mãnh thiện chiến, Đại hoàng tử Xích Trản không được trời che chở mà chết, Nhị hoàng tử thì chỉ là kẻ vô dụng. Hiện tại, chính các ngươi mới là bên cần nghị hòa hơn!”

“Bắc Yến ta thế lớn, còn Đại Lương các ngươi thì cạn kiệt bên trong, ngay cả lương thực cũng không lấy nổi, các ngươi có thể đánh mãi được sao?”

“Lương của chúng ta không đủ, nhưng có thể đi cướp của các ngươi mà, chẳng phải đó là chiêu các ngươi quen dùng sao? Nếu không thì lương của Bắc Yến từ đâu ra? Không phải toàn đi cướp ở Bắc địa của chúng ta à! Hơn nữa, còn có Vân Thái phụ trợ, cung cấp lương thực cho chúng ta, sợ gì?”

“Tưởng Du, ngươi đừng quá đáng!”

Càng cãi dữ, Xích Trản Vương lại càng thả lỏng, vị Tưởng tướng này đúng là thật lòng muốn nghị hòa.

Một vài điều kiện khắc nghiệt giống như đang ép sát giới hạn tâm lý của Bắc Yến Vương. Ông ta liếc nhìn những người có mặt, còn điều gì mà không hiểu đây?

May thay, chỉ là bắt Bắc Yến nhả ra những gì đã nuốt vào, còn về việc đáp ứng các điều kiện khác, đợi đến khi Xích Trản Thành Nghiệp và đại quân trở về, Bắc Yến ổn định nội loạn xong…

Thì chưa chắc họ sẽ nhận thua!

Diệp Tích Nhân ngồi ở cửa lều lớn nhất, lúc thì ngồi xổm, lúc thì ngồi, cứ thế chịu đựng đến khi trời lại tối thêm lần nữa. Cuối cùng cũng nghe thấy bên trong yên tĩnh, Tưởng Du đã chịu nhượng bộ một bước.

Tiếng tranh cãi khàn đặc hoàn toàn biến mất, dần dần thay bằng giọng nói hòa hoãn, rồi tiếng cười vui vẻ.

“Còn mong Tưởng tướng và hoàng đế Đại Lương giữ đúng lời hứa.”

“Đương nhiên, không có kẻ thù vĩnh viễn. Đại Lương và Bắc Yến, Hoàng thượng chúng ta và Xích Trản Vương, mãi mãi là bằng hữu.”

“Hahahaha, dùng cổ ngữ của các ngươi mà nói, chúng ta đây chính là một nụ cười xóa tan thù hận. Người đâu, nhóm lửa, chuẩn bị rượu, chúng ta phải chào đón vị khách đến từ nơi xa!”

Diệp Tích Nhân: “…”

Có lúc, nàng thật sự khâm phục đám quan viên này. Vừa nãy còn cãi nhau muốn rút đao chém chết đối phương, khản cả giọng, xoay đầu một cái đã thành “bằng hữu tốt”, qua biển thù máu vẫn có thể tươi cười nâng chén.

Chuyện này không phải người thường làm được.

Trong ánh lửa bập bùng, ca múa nhộn nhịp, rượu qua chén lại, Tưởng Du cười tươi bị vây ở giữa, ai mời rượu cũng uống. Sau khi ký kết thư nghị hòa, ông như thật sự coi nơi này thành nhà, vẻ kiêu ngạo hoàn toàn biến mất, trở nên hòa nhã hơn hẳn.

Trời càng lúc càng tối, không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Xích Trản Hốt Nô nhìn Tưởng Du, mỉm cười.

Bên cạnh ông ta, Vương phi Bắc Yến ánh mắt độc địa, giọng khàn đi: “Đám người Lương này giết con ta, Vương thượng còn muốn nghị hòa với bọn họ sao?! Ai báo thù cho con ta?”

Xích Trản Hốt Nô siết chặt tay bà, hạ thấp giọng nói: “Ta tự mình sẽ báo thù cho Trắc nhi. Đám người Lương kia giờ đang chiếm thế thượng phong, đã chịu nghị hòa thì cứ để họ nghị hòa, chỉ là một tờ giao ước, muốn xé lúc nào chẳng được. Cứ chờ thêm đi, chỉ cần Bắc Yến lấy lại được một hơi thở, ta sẽ dùng máu của hàng vạn người Lương để chôn cùng con ta!”

Nói xong, ông ra lệnh: “Đưa Vương phi về.”

Đợi Vương phi đi rồi, ông lại cười đứng dậy, nụ cười chẳng hề chạm tới mắt, chậm rãi bước đến chỗ Tưởng Du, nâng chén rượu mời: “Tưởng tướng, Bắc Yến ta thế nào?”

“Rất tốt, rất tốt.” Tưởng Du uống đến mơ mơ màng màng, cụng chén với ông, “Ta rất thích Bắc Yến đấy……”

“Ầm!”

Rượu còn chưa kịp uống, Xích Trản Hốt Nô lại thấy tai như bị xé toạc, trước mặt bỗng bùng lên một ngọn lửa lớn, lửa bốc thẳng lên trời, nuốt trọn mọi thứ xung quanh. Tưởng Du đứng ngay trước mặt ông đã biến thành một người lửa.

Tiếng gào thét, tiếng rú, tiếng ngựa hoảng loạn vang lên không dứt. Xích Trản Vương ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu “ong ong” như thể chưa kịp phản ứng lại từ vụ nổ.

Đã xảy ra chuyện gì?!

“Vương thượng!”

“Mau cứu Vương thượng!”

“Dập lửa!”

Xích Trản Hốt Nô cúi đầu, lúc này mới phát hiện… bản thân mình cũng đang bốc cháy.

Ông ta với Tưởng Du đứng quá gần, cú nổ mạnh từ đống lửa bên cạnh đã khiến cả hai thất khiếu chảy máu, không còn đường sống.

Ông phản ứng lại…

Là thuốc nổ!

Sao có thể?!

Tưởng Du này không muốn sống nữa sao?!

Tưởng Du ở ngay sát tâm vụ nổ, toàn thân bốc cháy, thất khiếu chảy máu, nhưng đôi mắt lại lóe lên hung quang. Ông chụp lấy một thanh loan đao Bắc Yến, dốc sức vung xuống, chém bay đầu người trước mặt.

Đôi mắt Xích Trản Vương trừng lớn, chết không nhắm được mắt.

“Ha ha ha ha!” Tưởng Du ngẩng đầu cười lớn, ném bản nghị hòa vào lửa, giọng khản đặc hung dữ: “Giặc Yến các ngươi giết phụ mẫu ta, bắt con ta, giày xéo gia viên ta… Muốn một nụ cười xóa tan thù hận? Nằm mơ giữa ban ngày!”

Xích Trản Vương đã chết.

Vậy thì Vương trướng Bắc Yến vốn đã loạn vì cái chết của Xích Trản Lan Sách, cứ để nó loạn thêm đi.

Sắp tới, chỉ riêng chuyện các bộ tộc tranh nhau chọn ra một Bắc Yến Vương mới thôi, cũng đủ khiến họ đánh nhau thành một nồi cháo rồi, còn sức đâu mà hỗ trợ hay tấn công Đại Lương nữa?

Ông thành công rồi.

Những ánh mắt phẫn nộ đồng loạt đổ dồn về phía ông, từng lưỡi đao đâm vào cơ thể, Tưởng Du hoàn toàn không để ý, ông chỉ nhìn cái đầu của Xích Trản Vương rơi xuống đất, gương mặt tràn đầy tiếc nuối.

Đáng tiếc thay.

Nếu có thể mang cái đầu này giao vào tay Nghiêm Đan Thanh thì càng tốt, hắn nhất định sẽ phát huy tác dụng lớn nhất, khiến đám quân Bắc Yến do Xích Trản Thành Nghiệp dẫn dắt hoàn toàn tan rã. Đến lúc đó, vương trướng Bắc Yến không thể phái quân tiếp ứng, kết cục đã định, không thể xoay chuyển…… thắng lợi của Đại Lương, ngay trước mắt rồi.

Đáng tiếc, đáng tiếc!

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tưởng Du ngây người.

Thấy cái đầu của Xích Trản Vương trên mặt đất… bay lên……

Bay lên.

Cứ thế mà lơ lửng bay lên giữa không trung.

Diệp Tích Nhân vốn luôn nép trong vùng an toàn, ngay lúc ông chém rơi đầu, nàng nhắm mắt, nghiến răng lao ra, dùng một mảnh vải trùm lấy cái đầu của Xích Trản Vương, mặt mũi dữ tợn xách lên rồi chạy!

Cứu mạng!

Tưởng Du: “???”

“Có ma!!!”

Xung quanh, tiếng hét thất thanh vang lên một mảng.

Ngay trong khoảnh khắc bị lửa nuốt trọn, Tưởng Du dường như thấy theo hướng cái đầu biến mất, có một bóng dáng màu trắng quen thuộc ẩn hiện trong biển la hét kinh hoàng, lao về phía Trường Phong.

Trong đầu ông, ký ức như đang dần quay trở lại.

Tưởng Du mỉm cười: “Là Diệp nhị cô nương.”

Cuối cùng ông hoàn toàn yên lòng, khép mắt lại, cơ thể ầm ầm đổ xuống, biến mất trong biển lửa đang bùng cháy dữ dội. 

Bình Luận (0)
Comment