Diệp Tích Nhân giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Du, thì ra, khi đứng bên cạnh băng quan, điều ông nghĩ không phải là Đại Lương sẽ thắng, mà là… Đại Lương phải thắng bằng cách nào.
Đúng là người làm việc lớn, nhìn xa, nhìn thấu.
Lương Việt bật đứng dậy, sắc mặt biến đổi trong thoáng chốc: “Tưởng tướng, ông biết mình đang nói gì không? Tự mình đến Bắc Yến, ông còn mạng mà trở về ư?”
Tưởng Du quỳ giữa điện, vẻ sắc cung kính, giọng nói nện xuống từng chữ, chắc nịch mạnh mẽ: “Thần biết rõ. Bệ hạ, sau khi thần rời đi, Thượng thư Hộ bộ Diệp Phái là người ngay thẳng trung liệt, năng lực xuất chúng, có thể phong làm Tể tướng, để Tham tri chính sự Lưu Đa Hỉ hỗ trợ. Diệp Phái quá cương trực, còn Lưu Đa Hỉ thì quá khéo léo, cả hai đều không thể giao quyền quá mức.
May thay cả hai đều trung quân ái quốc, một lòng vì dân. Nếu để họ cùng điều hành triều chính, ắt có thể hỗ trợ lẫn nhau, vô cùng có lợi cho quốc triều.
Thượng thư Lễ bộ và Hộ bộ có thể giao cho Triệu Khuyết và Vu Hữu Tào kế nhiệm. Thượng thư Công bộ chỉ chú tâm nghiên cứu kỹ nghệ, không thể đề bạt quá cao, nhưng Công bộ nhất định phải giao cho hắn phụ trách, để hắn nghiên cứu, hoàn thiện nghề thủ công Đại Lương.
Việc cải pháp phải do Thánh thượng dẫn đầu. Diệp Phái, Lưu Đa Hỉ, Bạch Thành Quang, Trịnh Văn Giác đều là lực lượng hỗ trợ. Diệp Trường Minh, Lê Tiền, Miêu Minh Khôn cùng các tân tiến sĩ khoa này đều phải được bồi dưỡng kỹ, đều là nhân tài có thể đào tạo, đặc biệt là Diệp Trường Minh, vừa có sự trung trinh của phụ thân, lại không mất đi sự linh hoạt……”
Ông đem toàn bộ đại sự triều đình, những sắp đặt còn canh cánh trong lòng, từng điều từng điều nói ra, để lại cho Lương Việt tham khảo.
Hôm nay mà không nói hết, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Lương Việt vội vã lắc đầu, bước nhanh xuống khỏi long ỷ, suýt vấp ngã trên bậc thềm, giọng gấp gáp: “Thế còn khanh thì sao? Tưởng tướng, lúc từ phủ Dự Vương nghênh trẫm ra, khanh từng nói: ‘Đại Lương nay gian nan, về sau cũng chẳng dễ dàng, hai ta quân thần sẽ cùng nhau cạo xương trị độc, bảo hộ muôn vạn bách tính’. Giờ mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, khanh lại muốn bỏ trẫm một mình sao?”
【Điện hạ Dự Vương, người phải nghĩ kỹ, hôm nay đi cùng ta, từ nay về sau hai ta quân thần sẽ cùng Đại Lương đang bên bờ sụp đổ này, cùng sống cùng chết.】
Lời năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, sao Tưởng Du lại đi đến bước này?
“Chính vì thế, thần mới phải đến Bắc Yến.”
Tưởng Du ngẩng đầu nhìn hoàng đế, vành mắt đỏ lên: “Thần biết rõ Nghiêm Đan Thanh vô tội, vậy mà lại tự ý chặn sáu phong mật thư của hắn, còn tống hắn vào ngục, muốn lấy mạng hắn đổi lấy hòa đàm giữa Đại Lương và Bắc Yến. Mùng Một tháng Ba, thần ngầm ra lệnh Thượng thư Lễ bộ, định dùng tội gian lận trường thi hãm hại Diệp gia đến mức tru di. Mùng Hai tháng Ba, thần sai Lục Thiên vu cáo Diệp gia, để thúc đẩy hòa đàm. Mùng Ba tháng Ba, thần muốn bức Nghiêm Đan Thanh vào chỗ chết….”
Lương Việt muốn nói gì đó.
Tưởng Du lắc đầu, giọng khẽ run: “Thần không hối hận. Nếu hòa đàm thành công, Đại Lương và Bắc Yến không khai chiến, giữ vững giang sơn, những gì thần làm, thần không sợ bị xét xử, cũng chẳng sợ trời phạt. Nhưng thần sai rồi. Tin tưởng tên Trương Nguyên Mưu phản bội bách tính, thu dùng gian thần Lục Thiên b*n n**c, một mực thúc đẩy hòa đàm, muốn giết kẻ trung dũng… từng chuyện từng chuyện, thần đều đáng chết muôn lần!”
Ông suýt nữa hại cả Đại Lương!
Mấy ngày nay, ông luôn gặp ác mộng, nếu mưu tính của ông thật sự thành công, liệu Đại Lương còn tồn tại không? Cả thiên hạ giờ sẽ biến thành bộ dạng gì?
Mỗi lần bừng tỉnh, nỗi sợ hãi lại bám chặt không rời.
“Thần biết, nếu được làm lại một lần nữa, nhìn thấy quốc khố trống rỗng, cầm mật thư từ Từ Châu, Giao Châu, e rằng thần vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống hệt…”
Khuôn mặt Tưởng Du đầy nước mắt: “Nhưng thần đã sai lầm lớn rồi!”
“Bệ hạ, thần đã gây ra sai lầm quá lớn, luôn phải làm một việc đúng đắn.” Trong mắt ông lóe lên sát ý, như cuộn trào sóng dữ: “Nghiêm Đan Thanh chỉ mang theo một ít lương thảo ra chiến trường, hắn không thể thua. Bắc Yến quá cường thịnh, Đại Lương nay suy yếu, nếu có thể phá Bắc Yến từ bên trong, chỉ một việc này thôi đã có thể cắt đứt đường lui của chúng, cứu vạn vạn tướng sĩ khỏi đau khổ!”
“Chỉ cần một mình thần đến Bắc Yến là đổi được, cớ gì lại không làm?” Tưởng Du hỏi ngược.
Lương Việt há miệng, nhưng không nói nên lời.
“Ngộ được rằng chuyện đã qua không thể sửa, biết rằng tương lai vẫn có thể đuổi kịp, thần từng nói, đời này không cầu lưu danh thiên cổ hay công lao hiển hách, chỉ mong giữ vững giang sơn, bảo hộ bách tính.
Tưởng Du cúi thấp người, từng chữ đều vang dội, chắc nịch mạnh mẽ: “Xin Thánh thượng ân chuẩn!”
Trong điện lặng ngắt, Diệp Tích Nhân đứng bên cạnh rất lâu mà không nói được lời nào, còn hai người trên điện, một đứng một quỳ, cũng đều im lặng, tĩnh đến cực điểm.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, tàn dương đỏ như máu.
Qua một lúc rất lâu, rất lâu, Lương Việt mới xoay người lại, cuối cùng cất lời, giọng nghèn nghẹn run rẩy: “Được, trẫm đồng ts. Đợi soạn xong thư nghị hòa, trẫm sẽ đóng ngọc tỷ…”
Tưởng Du chậm rãi chống người đứng dậy, trịnh trọng tháo mũ ô sa đặt sang bên cạnh, khóe môi nhếch lên: “Thần, tuân chỉ.”
Cuối cùng ông dập đầu thật mạnh, cất cao giọng: “Tưởng Du bái biệt Thánh thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Dứt lời, ông đứng lên, xoay người sải bước rời đi.
“Tưởng tướng!” Lương Việt quay đầu, bước lên hai bước, vội vàng mở miệng: “Khanh còn muốn gì, trẫm sẽ ban cho khanh tất cả.”
Tưởng Du nghĩ một lúc, rồi cười sang sảng: “Vậy xin bệ hạ ban cho thần một con ngựa, hộ tống ta lên đường, mong ta thuận gió mà đi, mã đáo thành công.”
Lương Việt khép mắt, khẽ gật đầu.
Tưởng Du vung tay áo lớn, sải bước rời đi, tay áo quan bào màu tím rộng dài, quét qua bậc cửa điện Văn Đức, theo bước chân ông men theo hành lang hẹp của hoàng cung Nam Đô, ngẩng đầu, sải bước đi về tận cuối con đường.
Trên con đường dài ấy chỉ có một mình ông, hoàng hôn buông xuống kéo bóng dáng thành một dải dài, mỗi lúc một xa, mỗi lúc một nhỏ dần.
Diệp Tích Nhân ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ấy.
Trong khoảnh khắc, nàng không biết phải nói con người này thế nào cho đúng, ông ta có thể làm gian tướng, kẻ ác, đặt sự tồn vong của triều đại lên trên tất thảy, dọc đường này, ông có thể làm rất nhiều chuyện sai, tay nhuốm máu tươi.
Nhưng đúng như ông ta nói, chỉ cần có thể giữ nước, bảo dân, chết cũng không hối tiếc, thì trong những người có thể hy sinh, cũng bao gồm cả bản thân mình.
“Con người này thật là….”
Nàng thì thầm, lại chẳng biết phải dùng từ nào để hình dung.
*
Sáng sớm hôm sau, sứ đoàn do Tưởng Du dẫn đầu liền xuất phát, không giống Xích Trản Lan Sách dẫn theo rất nhiều người đến Nam Đô, Tưởng Du không mang nhiều người đi Bắc Yến, chỉ đủ để đảm bảo an toàn và trông coi băng quan của Xích Trản Lan Sách.
Trên đường vì tranh thủ thời gian, lúc thì đi thuyền, lúc thì đổi sang xe ngựa, lại tiếp tục thúc ngựa chạy gấp, cố hết sức đi nhanh nhất có thể, thẳng hướng Bắc Yến.
Còn tại sao Diệp Tích Nhân biết được những chuyện này ư?
À, là vì nàng đi theo.
Ở lại Nam Đô, nhìn người Diệp gia vì dấu vết của nàng mà đau khổ, nàng giúp không được gì, chẳng bằng đi theo, xem thử Tưởng Du rốt cuộc muốn làm gì, tốt nhất là có thể tận mắt thấy Bắc Yến loạn, Đại Lương thắng!
“Trường Phong, sao ngươi chẳng say sóng cũng chẳng than mệt thế?” Diệp Tích Nhân ngồi xổm bên cạnh con ngựa trắng, đưa tay ra nhưng vẫn chạm không tới, “Trường Phong, chắc ngươi buồn lắm nhỉ, chẳng ai cưỡi ngươi cả. Ta cũng biết cưỡi ngựa mà, tuy kỹ thuật không tốt lắm, nhưng ta có thể học nghiêm túc trên đường!”
Trường Phong là con bạch long mã bệ hạ ban cho Tưởng Du. Lúc đầu định đặt tên là “Trường Phong” trong câu thuận gió mà đi, nhưng nghĩ một hồi, Lương Việt lại đổi thành “Trường Phong” mang nghĩa mùa màng bội thu.
Quả nhiên, Tưởng Du rất thích.
Diệp Tích Nhân cũng thích.
Nhưng đường đi thật sự quá, quá, quá đỗi nhàm chán!
Suốt chặng đường nàng ngồi trong xe ngựa, lúc dừng lại nghỉ nàng lại nói chuyện với Trường Phong. Bộ lông trắng của Trường Phong đẹp đến mức chói mắt, đôi mắt đen láy xoay tròn, như thể có thể nhìn thấu tất cả, thỉnh thoảng còn liếc nhìn nàng.
Tưởng Du đã lớn tuổi, tất nhiên chẳng thể nào cưỡi ngựa mà chạy đường dài được, nếu mà cưỡi thật, e rằng chưa đến Bắc Yến đã mất mạng, thế nên Trường Phong cứ đi bên cạnh xe ngựa, như một linh vật hộ tống.
“Trường Phong, nói chuyện với ta đi mà.” Diệp Tích Nhân lại tiếp tục lải nhải.
Con bạch long mã như liếc nàng một cái, rồi phì mạnh một hơi, nhấc chân đuổi theo đoàn người, cái mông ngúng nguẩy, chỉ để lại cho nàng cái bóng lưng.
Diệp Tích Nhân: “…”
Có lúc nàng thật sự hoài nghi… con ngựa này nhìn thấy được nàng!
Nàng vội vàng đuổi theo, leo lên xe ngựa, chỉ cần lên xe ngựa là nàng có thể đi theo, cũng chẳng rõ đây là hiện tượng kỳ quái gì nữa.
Trong xe, Tưởng Du đang nhai lương khô, suy tính cách ứng phó sau khi đến Bắc Yến, cân nhắc hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần viết xong một xấp, ông ta lập tức châm lửa đốt, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Diệp Tích Nhân đôi khi nhìn mà cũng thở dài, tuổi tác lớn như vậy rồi mà còn phải lao lực đến thế, chẳng trách trông già hơn tuổi thật.
Dọc đường coi như thuận lợi, Tưởng Du chỉ gửi thư nói là mang trả thi thể Xích Trản Lan Sách, không nói rõ thời gian hay tuyến đường, lại liên tục ngụy trang che mắt, nên họ an toàn tiến vào biên giới Bắc Yến.
Nhưng đến đất Bắc Yến thì tình huống đã khác.
Khi càng đến gần quốc đô Bắc Yến, Bắc Yến Vương và thuộc hạ của Xích Trản Lan Sách đại khái cũng nhận được tin tức, bắt đầu kéo quân ra chặn giết bọn họ không ngừng, muốn diệt khẩu và hủy thi diệt tích, may mà trước đó Tưởng Du đã gửi thư cho các bộ tộc lớn của Bắc Yến, vừa né tránh nguy hiểm, vừa để họ ứng viện, hiểm hóc lắm mới thoát khỏi tay Bắc Yến Vương.
Dù vậy, dọc đường họ vẫn phải liên tục đổi ngựa đổi xe, mất rất nhiều đồ đạc, chỉ có quan tài và Trường Phong là Tưởng Du bảo vệ đến cùng, đưa vào quốc đô Bắc Yến an toàn.
Trên đường không dám để lộ tung tích, ngay cả Tưởng Du cũng không nắm được tin tức bên ngoài. Nhưng khi đến quốc đô Bắc Yến, cuối cùng họ nhận được tình báo mới nhất từ chiến trường.
“Nghiêm tiểu tướng quân đã thắng Bắc Yến ba trận liên tiếp, còn cướp được một phần lương thảo của họ. Hiện tân thái tử Bắc Yến Xích Trản Thành Nghiệp đang tránh không giao chiến!”
Tin này là của mười ngày trước, giờ e rằng đại chiến đã bắt đầu rồi.
Diệp Tích Nhân bật dậy, gương mặt ngập tràn vui mừng.
Tưởng Du càng không kìm được, đập mạnh lên thành xe vui sướng vô cùng, khóe miệng nhếch cao: “Tốt lắm, tốt lắm!”
Như vậy, chuyến đi này ông càng thêm vững tin.
Tưởng Du chỉnh lại tay áo, hít sâu một hơi, ngẩng cao cằm, theo sau người Bắc Yến đến đón họ, sải bước đi vào trướng Bắc Yến Vương. Sau lưng, băng quan được xe kéo, từ từ tiến lại gần.
“Thi thể Thánh tử?”
“Chết vì bệnh tim, chưa chắc đã là Thánh tử.”
“Suỵt! Vương thượng không cho nói bậy, còn chưa kiểm tra đâu, nhỡ đâu là do đám chó Đại Lương kia bịa đặt thì sao?”
“Dù thế nào cũng thật đáng tiếc cho Lan Sách điện hạ của chúng ta, không có điện hạ, Bắc Yến sao mà thắng nổi?”
Những lời bàn tán bên cạnh truyền đến rõ mồn một.
Diệp Tích Nhân bước giữa hai hàng người trên thảo nguyên xa lạ, không khỏi thấy khó chịu. Nhưng nhìn thấy phía trước, Tưởng Du ngẩng cằm, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ kiêu ngạo ngút trời, nàng cũng bắt chước ngẩng cằm theo, ưỡn ngực mà đi.
Dù chẳng ai nhìn thấy nàng, nàng sợ gì chứ?
Diệp Tích Nhân bước mấy bước lên phía trước, tiến thẳng đến hàng đầu, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, còn vẫy tay chào những người Bắc Yến đứng hai bên đường, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy thù hận và sát khí của họ, cười cười chào hỏi.
“Con trai ta!!” Bắc Yến Vương Xích Trản Hốt Nô lao thẳng ra, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy đám người Đại Lương thì tràn đầy sát ý, lập tức rút dao: “Ta muốn giết hết bọn chó Lương các ngươi để báo thù cho con ta!”
Tưởng Du nghe vậy, rút thánh chỉ từ trong tay áo, giơ cao lên, cất giọng sang sảng: “Ta, Tưởng Du, tể tướng Đại Lương, phụng chỉ dụ của Thánh thượng đến đây nghị hòa. Nếu các ngươi giết ta, nghĩa là cùng Đại Lương không chết không dừng?”
“Nói bừa!” Xích Trản Hốt Nô quát, “Đại Lương các ngươi sao có thể nghị hòa? Nhất định là tới gây rối!”
Dứt lời, ánh mắt ông ta sắc như dao, không buồn suy nghĩ mà lao tới muốn ra tay, để trả thù cho đứa con ông ta yêu thương nhất.
Diệp Tích Nhân hít mạnh một hơi, suýt bị dọa đến bật ngửa.
Tưởng Du vẫn ngẩng đầu, không hề có chút hoảng sợ mặc lưỡi đao treo ngay trên đỉnh đầu. Xích Trản Hốt Nô bị người Bắc Yến khác giữ chặt lại, có kẻ vội vàng khuyên nhủ.
“Vương thượng, nghe xem ông a muốn nói gì đã.”
“Đúng vậy, họ đưa thi thể điện hạ Lan Sách về Bắc Yến, lúc này không nên giết họ.”
“Giết ông ta cũng chẳng khiến chúng ta thắng được Đại Lương, việc cấp bách hiện tại là phải suy xét cho kỹ xem có nên nghị hòa hay không.”
“Vương thượng, phải nghĩ lâu dài, đừng vội…”
Bọn họ giữ chặt Xích Trản Hốt Nô, các thủ lĩnh bộ tộc thì không nói một lời.
Có người đã mở nắp quan tài, xác nhận bên trong đúng là Xích Trản Lan Sách, lập tức sắc mặt đồng loạt trắng bệch.
Diệp Tích Nhân đứng ở giữa, nhìn rất rõ ánh sáng lóe lên trong mắt đám quan lại của vương trướng và dòng chảy ngầm trong những ánh mắt trao đổi giữa họ.
Nàng biết…
Tình cảnh loạn cục từng diễn ra trong triều đình Đại Lương, cuộc tranh chấp giữa phe chủ hòa và phe chủ chiến, đã một lần nữa tái hiện tại nơi này.