Mã Sơn xách đầu người trên tay, sải bước ra khỏi quân trướng với vẻ mặt đầy cảm khái: “Quả thật là buồn ngủ gặp chiếu manh! Diệp nhị cô nương thế mà có thể mang đầu của Bắc Yến Vương từ Bắc Yến về đây!”
Đây gọi là gì?
Đây chính là ăn ý tuyệt vời!
Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, Diệp nhị cô nương cưỡi bạch mã giẫm nắng mà đến, vị tiểu tướng quân nhà họ bất chấp mọi hình tượng, xông thẳng về phía đối diện. Khi hai người đến gần, Diệp nhị cô nương ghìm cương, nhảy phóc xuống ngựa.
Còn vị tướng quân của họ…
Đón người vào lòng, ăn ý vô cùng, ôm chặt không chịu buông tay, vừa khóc vừa cười, cái vẻ mất rồi lại tìm thấy ấy quả thật khiến người ta không thể nhìn tiếp được. Mã Sơn vừa theo vào đại trướng là thấy trong mắt tướng quân bọn họ chỉ còn nhìn thấy Diệp nhị cô nương, chẳng thấy bất cứ thứ gì khác nữa.
Vẫn là Diệp nhị cô nương lý trí hơn, vừa an ủi tướng quân vừa xoay người đối diện với hắn, mỉm cười… rồi moi ra một chiếc đầu người.
Mã Sơn: “…”
Khoan chưa nói đến sự kinh hãi và chấn động tột độ lúc bấy giờ của hắn, Diệp nhị cô nương mặt mày vẫn điềm tĩnh, giải thích rõ lai lịch của chiếc thủ cấp này, giao nó vào tay hắn để hắn xử lý.
Nghĩ đến đây, Mã Sơn không kìm được mà cảm thán, quả không hổ là Diệp nhị cô nương.
Triệu Vũ ngẩn người, nghi ngờ mình nghe lầm, vẻ mặt ngơ ngác: “Ngươi nói Diệp nhị cô nương từ Bắc Yến mang về cái gì cơ?”
“Đầu của Bắc Yến Vương đấy.”
“Diệp nhị cô nương mang đầu Bắc Yến Vương từ đâu về?”
“Đương nhiên là từ Bắc Yến.”
“Ai mang đầu Bắc Yến Vương từ Bắc Yến về?”
“Diệp nhị cô nương!!”
Triệu Vũ: “…”
Sau khi xác nhận rằng mình không nghe lầm một chữ nào, ông lập tức rơi vào vô vàn nghi hoặc như “Ta là ai”, “Ta từ đâu đến”, “Ta sẽ đi về đâu”, “Ta vừa nghe thấy cái gì”, cứ thế đờ đẫn tại chỗ.
Mã Sơn thấy ông ta ngây ra thì cười khẩy một tiếng: “Ông vẫn hiểu quá ít về vị phu nhân tương lai của tướng quân chúng ta. Đó chính là người đã đâm Lục Thiên, cứu tướng quân chúng ta đấy.”
Nói xong, hắn lắc đầu rồi nhấc chân rời đi.
Chiếc thủ cấp này đã được cấp tốc mang về, tuy đã dùng không ít băng lạnh, lại không ngừng thay thuốc xử lý trên đường, nhưng vẫn đã bị phân hủy, chỉ miễn cưỡng nhìn ra là ai.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Dù sao, việc Bắc Yến Vương đã chết đầu người biến mất có thể bọn họ chưa nhận được tin tức, nhưng những nhân vật cốt cán trong quân Bắc Yến nhất định đã biết, một động tĩnh lớn như vậy, không thể giấu giếm quá lâu.
Lúc này, bọn họ mang thủ cấp ra trước trận, còn sợ lòng quân Bắc Yến không loạn sao? Còn sợ Xích Trản Thành Nghiệp và bộ hạ của hắn không vội vàng sao?
Nếu lúc này không lo lắng quay về, đợi đến lúc vị tân thái tử này quay về còn có thể lên làm Bắc Yến Vương được nữa không?
“Ha ha ha ha!” Mã Sơn bật cười lớn tiếng.
Diệp nhị cô nương, quả thật lợi hại.
*
Bên trong lều trại
Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh nhìn nhau, đôi mắt cả hai đều đỏ hoe, khoảnh khắc tiếp theo, Nghiêm Đan Thanh ôm nàng vào lòng, v**t v* hơi ấm của nàng, ngón tay không ngừng run rẩy.
“Nàng đã trở về rồi sao?” Hắn hỏi đi hỏi lại.
“Ừm, ta đã trở về rồi.” Diệp Tích Nhân đáp lại không ngừng.
Nghiêm Đan Thanh run rẩy ôm chặt nàng, Diệp Tích Nhân đưa tay ôm lại, hai tay cũng dùng sức tương tự. Trong từ đường Nghiêm gia ở Nam Đô, bọn họ một người hư ảo, một người là thực thể, không thể chạm vào đối phương.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cả hai đã cùng ở nhân gian, dùng sức cảm nhận được hơi ấm chân thật của nhau, trái tim trống rỗng được lấp đầy từng chút một.
Bỗng trán Diệp Tích Nhân cảm thấy nóng ẩm, có nước mắt rơi xuống, nàng khẽ run: “Xuân Trú, ta thật sự đã trở về rồi. Vòng lặp đã kết thúc, cuối cùng chúng ta đã thay đổi được vận mệnh của Đại Lương và của chính chúng ta.”
Nghiêm Đan Thanh đã không thể thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu thật mạnh, ôm nàng càng thêm chặt.
Diệp Tích Nhân còn muốn nói gì đó, nhưng chợt nhận ra cổ họng mình khô khốc, khuôn mặt cũng đầm đìa nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Hai người chỉ biết im lặng, ôm chặt lấy nhau, tận hưởng niềm vui mất đi mà tìm lại.
Không phải là mơ.
Là sự thật.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Đan Thanh buông tay, vén lọn tóc mai rối bời của nàng cài sau tai, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Nơi này là quân trướng, nàng không nên ở lại lâu. Trên chiến trường đao kiếm vô tình, lát nữa ta sẽ sai người đưa nàng về Nam Đô…”
Diệp Tích Nhân quay người, cầm lấy gói đồ cực kỳ đơn giản của mình, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, chiến trường quả thật nguy hiểm. Vậy ta đi về trước đây, chàng phải cẩn thận. Trên đường đến không có ai chú ý đến ta nên mới an toàn, khi về chàng phải cử hai cao thủ đưa ta đi, đường đi còn rất xa.”
Nghiêm Đan Thanh: “…”
Tuy là hắn đề nghị, nhưng thái độ lập tức muốn đi của Diệp Tích Nhân sao lại khiến lòng người hắn chua xót khó chịu như vậy?
Hắn tủi thân, lại ôm nàng vào lòng, hỏi: “Nàng có nỡ không?”
“Không nỡ.” Diệp Tích Nhân ôm bọc đồ, nói như lẽ đương nhiên, “Nhưng chiến sự sắp nổ ra, ta cũng không thể ở đây làm vướng bận, người nhà ta nhất định đang đợi sốt ruột lắm. Ta đến là để giao thủ cấp và nhìn chàng một cái. Giờ đồ đã gửi tới, lại xác nhận chàng vẫn bình an vô sự, ta phải nhanh chóng trở về gặp họ. Xuân Trú, ta sẽ ở Nam Đô đợi chàng về nhà.”
Xuân Trú đối với nàng rất quan trọng, mà gia đình cũng vậy.
Diệp Tích Nhân đã trải qua vô số chuyện, từ Nam Đô đến Bắc Yến, rồi lại từ Bắc Yến về Đại Lương. Trên đường đi này, nàng đã chứng kiến vô vàn những bi hoan ly hợp, hỉ nộ ái ố của nhân gian. Tái ngộ sau ngày dài xa cách tuy khó có được, nhưng việc bảo vệ sự an ổn càng quan trọng hơn.
Lần chia ly hôm nay là để có được sự sum họp tốt đẹp hơn.
Tương lai của họ còn dài, nàng sẽ không vì sự sum họp chốc lát mà lưu lại nơi chiến trường vướng víu, làm lỡ việc quân.
Diệp Tích Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt linh động vẫn trong veo nhìn thấu đáy, khiến lòng người sinh ra vô hạn dịu dàng.
Khóe môi Nghiêm Đan Thanh cong lên, gật đầu thật mạnh: “Ta vẫn ổn, nàng đợi ta.”
Mỗi người đều có việc cần làm của riêng mình, tình cảm nam nữ không làm trì hoãn chính sự của họ. Thủ cấp đã đến, chiến tranh sắp nổ ra, và trước đó hắn phải đưa Diệp Tích Nhân ra khỏi Thập Lục Châu…
Họ còn có ngày sau dài lâu.
Nghĩ đến đây khóe môi Nghiêm Đan Thanh không thể nào kìm nén được, vô cùng vui sướng, chỉ cần Tích Tích trở về là tốt rồi.
*
Giờ Mùi (đầu giờ chiều)
Diệp Tích Nhân trèo lên xe ngựa, vẫy tay xuống phía dưới: “Xuân Trú, vậy ta đi trước đây, chàng phải bảo trọng.”
Nghiêm Đan Thanh đứng cạnh xe ngựa, nắm lấy tay nàng không muốn buông, ánh mắt dán chặt vào nàng, căn dặn: “Tích Tích, trên đường đi nhất định phải cực kỳ cẩn thận, mọi chuyện đều lấy tính mạng làm trọng.”
Diệp Tích Nhân gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nghiêm Đan Thanh: “Lệnh bài ta đưa nàng đâu? Nhớ cầm chắc, có lệnh bài này trên đường sẽ không ai dám ngăn nàng, người ta sắp xếp dọc đường thấy lệnh bài như thấy ta, đều có thể nghe nàng điều…”
Diệp Tích Nhân đưa lệnh bài trong tay áo cho hắn xem, gật đầu: “Biết rồi, chàng cứ yên tâm.”
Nàng muốn rút tay ra, nhưng Nghiêm Đan Thanh vẫn tiếp tục dặn dò: “Nếu lỡ làm mất cũng không sao. Lưu Thần là thân vệ của ta, có hắn ở đó, những người trên đường đều biết nàng là ai, không dám có ý đồ gì với nàng.”
“Ừm ừm.” Diệp Tích Nhân lại gật đầu.
“Lương khô và nước đều đã chuẩn bị sẵn cho nàng rồi, trên đường đừng vội vàng quá, phải nghỉ ngơi cho tốt. Không giống lúc đến nữa, bây giờ nàng không được đi đường ban đêm, rất nguy hiểm. Lá thư viết tay của ta giữ cẩn thận, nàng cứ ở trong dịch trạm, đừng nán lại ngoài trời.” Nghiêm Đan Thanh nhẹ nhàng nói.
Diệp Tích Nhân liếc nhìn đống bao lớn bao nhỏ trong xe ngựa, bất đắc dĩ gật đầu.
“Ta đã phái người đưa thư, sẽ có người từ Nam Đô ra đón nàng.” Nghiêm Đan Thanh lại nói.
Diệp Tích Nhân: “…”
Nghiêm Đan Thanh: “Đừng quá vội vàng, an toàn là quan trọng nhất.”
Diệp Tích Nhân: “…”
Nàng có thể làm gì được đây? Đương nhiên là phải gật đầu rồi.
Nghiêm Đan Thanh lúc này mới lưu luyến buông tay. Trường Phong đã đợi đến mức không kiên nhẫn, giậm vó liên tục, người đánh xe rung dây cương, chuẩn bị lái xe đi.
Nghiêm Đan Thanh lại tiến lên, nhìn Diệp Tích Nhân: “Đợi ta, ta sẽ nhanh chóng về nhà, cầu hôn nàng lại lần nữa.”
Mặt Diệp Tích Nhân đỏ bừng, nàng hạ rèm xe xuống, giọng nói xen lẫn sự thẹn thùng và bực bội: “Nói những lời này ở bên ngoài làm gì?”
Nàng thúc giục: “Đi thôi.”
Trường Phong sải chân phi nước đại. Nghiêm Đan Thanh theo bản năng đuổi theo vài bước, ánh mắt đầy lưu luyến, nhưng cuối cùng hắn nuốt mọi lời muốn nói trở lại.
Diệp Tích Nhân đột ngột kéo rèm xe, thò đầu ra và gọi lớn: “Xuân Trú, ta đợi chàng khải hoàn, bình an trở về!”
Nghiêm Đan Thanh nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ gật đầu thật mạnh, không ngừng vẫy tay.
Diệp Tích Nhân cũng phóng khoáng vẫy tay, nhưng khi rụt đầu vào lệ đã tràn đầy mặt. Từ lúc quen nhau đến nay, họ luôn tụ ít ly nhiều, nhưng tình cảm không hề nhạt phai mà ngày càng thêm nồng đậm…
Bao giờ họ mới không phải chia lìa nữa?
Diệp Tích Nhân siết chặt lệnh bài trong tay áo, cùng với bức thư Xuân Trú viết, để mặc nước mắt rơi lã chã.
Xe ngựa trở thành một chấm đen, hoàn toàn biến mất ở chân trời, Nghiêm Đan Thanh vẫn không thu lại tầm mắt, lưu luyến nhìn về phía Nam bất động. Tuy biết rằng họ sẽ sớm gặp lại, không còn chia xa nữa, nhưng một cuộc gặp gỡ vội vàng như vậy làm sao đủ để giải tỏa nỗi tương tư?
Hắn chỉ hận không thể khảm nàng vào lòng, không rời mắt.
“Tướng quân…” Mã Sơn ngập ngừng mở lời: “Nếu thật sự không nỡ, cũng có thể giữ phu nhân lại, có thủ cấp của Xích Trản Vương do phu nhân đưa đến, trận chiến này đã nắm chắc phần thắng, không còn chút rủi ro nào.” Cùng lắm thì để người ở hậu phương thôi.
Nghiêm Đan Thanh lắc đầu, từ chối: “Không được, Tích Tích nhát gan, vẫn là nên để nàng về trước.”
Mã Sơn: “?”
Triệu Vũ: “??”
Cái gì?
Nghiêm Đan Thanh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã trở lại vẻ lạnh lùng sắc bén. Hắn vung tay áo, cất giọng lớn: “Lập tức chỉnh đốn quân ngũ, các vị vào quân trướng cùng ta nghị chiến!”
Hắn nhất định phải thắng, còn phải thắng vẻ vang.
Thắng trận rồi về nhà cưới Tích Tích.
Tà áo choàng của Nghiêm Đan Thanh thoáng qua, hắn sải bước vào quân trướng, bỏ lại Mã Sơn và Triệu Vũ vẫn đang ngẩn người tại chỗ, chưa kịp hoàn hồn sau câu nói vừa rồi của Nghiêm tiểu tướng quân.
Mã Sơn không thể tin được: “Tướng quân vừa nói gì cơ?”
“Chỉnh đốn quân ngũ, nghị chiến,” Triệu Vũ trả lời.
Mã Sơn lắc đầu: “Câu trước!”
Triệu Vũ: “Tướng quân nói, Diệp nhị cô nương nhát gan.”
Mã Sơn không thể tin nổi: “Ai nhát gan?”
“Diệp nhị cô nương.”
“Diệp nhị cô nương sao?”
“Nhát gan.”
Mã Sơn: “…”
Trong giây lát, hắn không biết nên nói gì.
Mùng Một tháng Ba, Diệp nhị cô nương bảo hắn đánh gãy tay ca ca ruột mình; mùng Ba tháng Ba, Diệp nhị cô nương dẫn hắn đi giết Chỉ huy sứ Hoàng thành Lục Thiên, bắt thương nhân, cứu tiểu tướng quân; mùng Bốn tháng Ba… và cả trước đó, Tể tướng chặt đầu Bắc Yến Vương, chết trong trướng Bắc Yến Vương, Diệp nhị cô nương một mình một ngựa đi ngàn dặm mang cái đầu đã được xử lý nhiều lần đến cho họ.
Cái cảnh lấy thủ cấp từ trong bọc ra vẫn còn hiện rõ mồn một.
Từng việc từng việc, mà lại là nhát gan?!
Cái “nhát gan” của Diệp nhị cô nương này thật… kỳ diệu.