Trên mặt nước màu xanh u tịch, một con thuyền nhỏ dập dềnh, trôi nổi phiêu dạt. Ông lão mặc áo tơi cùng đồng tử ngồi trên thuyền, trước mặt là một bàn cờ, quân đen quân trắng quấn lấy nhau, nhưng thắng bại đã định.
Con thuyền nhẹ nhàng lắc lư, Xích Trản Lan Sách vận một thân áo trắng ngồi đối diện bàn cờ, yên lặng nhìn ông lão.
Trong ánh sáng xanh, hắn không nhìn rõ dáng vẻ ông lão, càng không hiểu rõ giờ phút này bản thân đang ở nơi nào, chỉ lẳng lặng quan sát người trước mặt. Một đứa trẻ chống sào, con thuyền chòng chành trên mặt nước xanh mênh mông không bờ bến chẳng thấy điểm dừng, sóng nước không gợn.
Rất lâu rất lâu về sau, lâu đến mức dường như vô tận.
Ông lão đột nhiên mở miệng: “Trong lòng ngươi rất bất bình sao?”
Xích Trản Lan Sách nhìn bàn cờ đã định cục diện trước mắt, vẻ mặt đầy trào phúng, cười khẩy một tiếng: “Chẳng lẽ không phải sao? Ông trời nếu đối xử công bằng với ta, sao lại có kết cục ngày hôm nay?”
Hắn chỉ vào bàn cờ, vốn dĩ đen trắng giằng co kịch liệt, quân trắng thế như chẻ tre, nhưng cuối cùng ông lão can thiệp, khiến bố cục cả bàn của quân trắng thành dã tràng xe cát, thua ở hai nước cờ cuối cùng này.
Nếu quân đen không hạ xuống hai quân cờ then chốt đã nhìn thấu tiên cơ kia, thì quân đen đang rơi vào vòng vây của quân trắng làm sao có thể giành chiến thắng?
Đây là sự an bài của trời, làm gì có công bằng? Đáng buồn, đáng than.
Ông lão nghe vậy lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ vươn tay nhặt lên một quân cờ đen then chốt nhất, mỉm cười đưa cho hắn. Dưới ánh sáng xanh u tối, hắn vẫn không nhìn rõ ông lão trước mặt, không nhìn thấu thiên cơ.
Xích Trản Lan Sách ngẩn người, đưa ngón tay thon dài đón lấy.
Trước mắt, dường như có từng khung hình lướt qua, hắn tựa như bị kéo vào một giấc mộng lớn, nhìn thấy một kết cục hoàn toàn khác biệt.
Vì cầu hòa, ngày mùng Ba tháng Ba, Nghiêm Đan Thanh bị triều đình Đại Lương g**t ch*t, thủ cấp bí mật đưa đến Hoài An, sau đó Nghiêm gia quân đại loạn, Xích Trản Lan Sách chết ở Nam Đô, Bắc Yến mở đàn tế lễ, dốc sức cả nước báo thù cho Thánh tử.
Bắt đầu từ kênh Hoài An, một đường chém đinh chặt sắt, vó sắt giẫm lên máu thịt, giết thẳng về Nam Đô Đại Lương. Ba mươi vạn bách tính chìm sông, mảnh đất Trung Nguyên trong mộng tưởng của hắn, cuối cùng đã quy về Bắc Yến!
Người Bắc Yến hưng phấn gào thét, cướp bóc tàn phá trên mảnh đất này.
Dư uy và thù hận mà Xích Trản Lan Sách để lại, sau khi ba mươi vạn người Nam Đô chìm sông rốt cuộc cũng dần dần tan biến. Thời gian lâu dần, dư uy biến mất, sự đoàn kết được chống đỡ bởi thù hận cũng tan rã.
Các bộ lạc Bắc Yến đột nhiên có được địa bàn lớn như vậy, tranh giành và bất đồng lại xuất hiện theo thời gian.
Năm thứ nhất, bọn họ cướp đoạt tài nguyên, toàn bộ Bắc Yến vui mừng khôn xiết, giẫm lên máu thịt người Đại Lương, người Bắc Yến ai cũng có phần, giống như cuối cùng đã được toại nguyện.
Năm thứ hai, bọn họ bắt đầu phân chia đất đai.
Năm thứ ba, Xích Trản Hốt Nô muốn giữ đại bản doanh Bắc Yến, Xích Trản Thành Nghiệp chủ trương nhập quan, dời triều đình đến Bắc Đô Đại Lương.
Năm thứ tư, có bộ lạc lại tự ý chạy đến Đại Lương, tự lập làm vương, k*ch th*ch dã tâm của các bộ lạc khác.
Bắc Yến Vương đã già rồi! Xích Trản Thành Nghiệp lại chẳng có tiền đồ gì, thiên hạ này tại sao phải mang họ Xích Trản, chẳng lẽ không thể mang hai họ lớn khác của Bắc Yến là Đông Ngạc và Hốt Nhĩ sao?
Chỉ mới ba bốn năm, Bắc Yến đã bắt đầu tranh giành trên đất đai của Đại Lương, bộ lạc nào cũng muốn làm chủ nhân của thiên hạ này, đó chính là hai quốc gia gộp lại, là lãnh thổ lớn nhất trong lịch sử!
Các bộ Bắc Yến công kích lẫn nhau, nội loạn không dứt. Người Đại Lương đã trở thành nô lệ, nhưng không ngăn được việc bọn họ vẫn mang lòng thù hận và phẫn nộ, đây là đất đai của bọn họ, tại sao không thể là do chính bọn họ làm chủ?
Thế là, lại thêm năm năm, cả Đại Lương và Bắc Yến đều loạn thành một nồi cháo, chém giết không ngừng. Hôm nay ngươi hát xong, ngày mai ta lên đài, cứ thế qua lại, chẳng qua chỉ mấy chục năm, đã biến mảnh đất này thành vùng đất chết, cỏ cây không mọc nổi, số dân giảm mạnh chưa còn một thành.
Sự huy hoàng của Bắc Yến chẳng qua chỉ được ba năm, sớm nở tối tàn. Chung quy lại, nơi này vẫn là đất của người Đại Lương.
Cuối cùng người dựng lên triều đại mới vẫn là người Đại Lương. Người Bắc Yến nội loạn, công kích lẫn nhau phải lui về đại thảo nguyên. Mà lúc này, Bắc Yến đã không còn họ Xích Trản nữa, thậm chí Đông Ngạc, Hốt Nhĩ cũng chẳng còn là bộ tộc lớn mạnh.
Ngay khi đại loạn mới chớm, kẻ bị tấn công đầu tiên chính là vương tộc Xích Trản.
Người Bắc Yến bọn họ bá chiếm đất đai Đại Lương được bao nhiêu năm? Đã lại bị đuổi về quan ngoại, trời đất đảo lộn. Thiên hạ này chỉ có ba năm mang họ Xích Trản.
Cục diện thiên hạ bắt đầu khôi phục, Bắc Yến và Đại Lương bị trọng thương. Lịch sử tựa như dòng nước lũ cuồn cuộn ập tới, tất cả mọi người chẳng qua chỉ là một hạt cát bị cuốn về phía trước.
Cuối cùng hóa thành những dòng chữ trong sử sách: 【Dị tộc làm loạn đất nước, đại loạn trăm năm, trong thời gian đó dân chúng lầm than, mạng người như cỏ rác, đổi con cho nhau mà ăn. Trên mảnh đất rộng ba trăm vạn dặm, máu chảy đỏ lòm, cuối cùng, cả Đại Lương và Bắc Yến đều biến mất trong dòng lịch sử.】
Triều đại sau đó là gì không quan trọng, bởi vì đã không phải là Đại Lương, cũng chẳng phải là Bắc Yến. Dã tâm và tráng chí của hắn đều tan thành mây khói sau khi chết.
Xích Trản Lan Sách hoàn hồn. Trên tay vẫn cầm quân cờ kia, hình ảnh trước mắt đã biến mất, quân cờ nóng lên.
Trên thuyền rơi vào im lặng, ông lão ung dung ngồi thuyền, cũng chẳng quan tâm giờ phút này đang ở đâu, cũng chẳng để ý con thuyền nhỏ sẽ đi về nơi nào, chỉ có tiểu đồng hì hục chèo thuyền nghiêm túc, điều khiển phương hướng.
Sau đó, Xích Trản Lan Sách lắc đầu, cười khẩy một tiếng: “Xích Trản Thành Nghiệp quả thật không có tiền đồ, thế mà lại không trấn áp được cái lũ chỉ có dã tâm mà không có năng lực kia.”
Khi hắn còn sống, các bộ tộc Bắc Yến ngoan ngoãn biết bao, cái gì mà Đông Ngạc, Hốt Nhĩ, chẳng qua chỉ là hai con chó săn một trái một phải bên ngoài lều của hắn, chỉ đâu đánh đó. Không ngờ vào tay Xích Trản Thành Nghiệp, lại nuôi dưỡng dã tâm cho bọn chúng, thậm chí diệt luôn cả họ Xích Trản.
Đệ đệ đó của hắn không nên gọi là Xích Trản Thành Nghiệp, mà nên gọi là Xích Trản Bại Nghiệp mới đúng. Chẳng có chút bản lĩnh nào, chỉ biết chà đạp cục diện tốt đẹp to lớn mà hắn đã đánh xuống.
“Không phải ai cũng là ngươi.” Ông lão nhìn ra sự khinh thường của hắn, khẽ cười mở miệng.
Xích Trản Lan Sách mân mê quân cờ đen kia, nhìn chằm chằm vào ông lão, sắc bén hỏi ngược lại: “Chỉ cho ta hơn hai mươi năm tuổi thọ, khiến ta thua trong tay ông trời, ông cảm thấy thế là công bằng?”
Chỉ có lần tuần hoàn áp chót kia là thua dưới tay Diệp Tích Nhân nhát gan nhưng lại dám đến chịu chết. Ngoài lần đó ra, hắn chưa từng thua ai, nếu không có thiên mệnh giúp đỡ, hắn đã thắng mấy chục lần rồi, làm gì có kết cục phía sau?
Điều này không công bằng! Hắn vẫn kiên quyết cho là vậy!
Xích Trản Lan Sách nhìn chòng chọc vào người trước mặt, muốn biết ông ta là ai. Có phải là người an bài thiên mệnh, hay là người sắp đặt vòng tuần hoàn của Nghiêm Uyển và Diệp Tích Nhân?
Vậy ông ta có thể đưa hắn trở về hay không? Không cầu thiên mệnh chiếu cố, chỉ cầu cho hắn được đi một chuyến công bằng chốn nhân gian!
Ông lão lắc đầu, áo tơi lay động: “Ngươi hãy xem ván cờ này bắt đầu từ khi nào?”
Xích Trản Lan Sách nghe vậy, cúi đầu xuống. Năm Cảnh Hữu nguyên niên, khi Hiến Tông đăng cơ, Bắc Yến chỉ là quốc gia nhỏ, các bộ tộc chia nhau cai trị, cũng từng mưu đồ tơ tưởng đến Đại Lương nhưng lại bị đánh bật trở về hết lần này đến lần khác. Trung Dũng Hầu Nghiêm gia trấn thủ mười sáu châu, chính là một bức tường chắn kiên cố nhất, bọn họ vĩnh viễn không vượt qua nổi.
Cơ hội. Mỗi lần vươn tay ra, đều bị người Đại Lương chặt đứt.
Tuy nhiên, từ khi Hiến Tông đăng cơ, cục diện lập tức thay đổi. Quân đen tự đào mồ chôn mình, quân trắng vẫn như cũ, nhưng dần dần đã có tư cách ngồi vào bàn cờ.
Sau đó Hiến Tông tiếp tục gieo họa cho Đại Lương. Hôn quân vô năng, lại là Hoàng đế sống thọ nhất Đại Lương, tại vị hơn ba mươi năm. Trong hơn ba mươi năm này, quân đen ngày càng ảm đạm, mỗi nước cờ hạ xuống đều là tự sát, đẩy quân đen đi đến thất bại.
Giống như thiên mệnh đã lay động. Hiến Tông vẫn luôn không có con, đến khi già nua mới sinh được một đứa con trai ngu dốt nhát gan.
Bắc Yến lại sinh ra Xích Trản Lan Sách, tư chất trác tuyệt, theo thời gian trôi qua càng thêm đáng sợ. Hắn giống như một quân cờ trắng được ông trời thắp sáng, thế như chẻ tre, muốn tiêu diệt toàn bộ quân đen!
Xích Trản Lan Sách trưởng thành, trên bàn cờ, cuộc giao tranh chính thức bắt đầu, sắp sửa phân định thắng thua.
“Thật sự là ông trời không chiếu cố ngươi sao?” Ông lão hỏi ngược lại.
Xích Trản Lan Sách ngẩn người, hắn chợt nhớ tới Diệp Tích Nhân từng nói: Sao ngươi lại nói là không được trời giúp? Chính là được trời giúp quá mức rồi. Nếu trời không nâng đỡ, sao ngươi có được cái tâm linh lung bảy khiếu, nhìn một lần là nhớ? Sao có được mưu lược không ai sánh? Từ khi ngươi sinh ra, Bắc Yến nuôi dưỡng tham vọng của ngươi, hoàng đế Đại Lương lại vô năng thậm chí còn nuôi cả đám sâu mọt, tự gặm nát đất nước từ bên trong…
Xích Trản Lan Sách bất chợt nhìn về phía bàn cờ. Quân trắng hào quang rực rỡ, quân đen đã sớm ảm đạm, giống như ông trời đã viết sẵn kết cục, định đoạt sự thành bại của ván cờ này.
Thuận theo ý trời.
Hắn đột nhiên nghĩ đến bốn chữ này.
Vậy thì bắt đầu thay đổi từ khi nào mà quân trắng dần dần trở nên ảm đạm, quân đen tàn tạ lại được thắp sáng trở lại?
Xích Trản Lan Sách nhìn chòng chọc vào bàn cờ. Từng quân cờ đen trên đó, ngay trong tầm mắt hắn bỗng nhiên biến thành núi thây biển người, hóa thành từng oan hồn đang giãy giụa gào thét trên bàn cờ, nỗi oan khuất ngập trời.
Họ là những bách tính bị tàn sát ở Bắc Đô đang khóc than, họ là những người dân chìm xuống sông Hộ Thủy ở Nam Đô đang gào thét trong tuyệt vọng. Họ là những bình dân vô tội dọc đường bị chết đói, bị giẫm đạp, bị chết trận, đang mở to đôi mắt mờ mịt, không cam lòng mà nhìn hắn…
Họ hóa thành từng đốm, từng đốm lửa nhỏ, tụ lại trên hai quân cờ đen kia, thậm chí trên một bộ phận quân cờ trắng trong bàn cờ cũng tỏa ra ánh sao và đốm lửa, sự không cam lòng và nỗi oan khuất cùng dồn về một chỗ.
Cuối cùng hóa thành gương mặt của Nghiêm Uyển và Diệp Tích Nhân.
Xích Trản Lan Sách đột ngột ngẩng đầu lên, hơi thở trở nên dồn dập. Quân trắng ảm đạm, thế mà lại là vì những sinh mệnh này sao?!
Hồi lâu sau, hắn nói: “Khi ta đánh vào Bắc Đô, triều đình dời về phía Nam, Đại Lương đông dân, các nơi còn có không ít nghĩa sĩ, cũng không phải tất cả quan lại và tướng sĩ đều chịu cúi đầu. Tàn sát thành là để về sau đánh trận được thuận lợi hơn. Ta đã chết, Bắc Yến đứt đoạn tương lai, nếu không thể phá hủy triệt để Đại Lương rất nhanh sẽ xuất hiện triều đình mới, một lần nữa chống lại Bắc Yến ta, cho nên mới có chuyện dìm sông Nam Đô.”
Xích Trản Lan Sách nhếch khóe miệng, ánh mắt mỉa mai và cố chấp: “Thắng làm vua thua làm giặc, một tướng công thành vạn thây khô. Lịch sử là như vậy, quy luật tự nhiên là thế. Ta là người Bắc Yến, người Đại Lương trong mắt ta chỉ là kẻ thù.”
Giết kẻ thù mà thôi, có gì sai?
Ông lão nghe vậy lắc đầu, giọng nói ôn hòa: “Nhưng thiên hạ này, rốt cuộc phần nhiều đều là người bình thường. Họ là những kẻ buôn thúng bán bưng bị tàn sát ở Bắc Đô, họ là những bách tính vô tội bị dìm sông ở Nam Đô, không phải ai cũng là Xích Trản Lan Sách. Cũng không phải chỉ có Xích Trản Lan Sách, mới là người.”
Từng quân cờ này, một đám đông đen nghịt những sinh mệnh này, đối với Xích Trản Lan Sách chỉ là một con số, là bụi đất dưới chân hắn. Nhưng bọn họ đều là những con người có sự sống, bọn họ có thể là bất kỳ ai trong “ngươi và ta”.
Thiên mệnh, sẽ dõi theo tất cả mọi người.
Nếu một người nhỏ bé, vậy thì hàng vạn người, hàng chục vạn người, hàng trăm vạn người, hàng ngàn vạn người… Không phải thiên mệnh không chiếu cố Xích Trản Lan Sách, mà là vô số những người vô tội chết oan đang chống lại cái gọi là “thuận theo ý trời”!
Ông lão thấy hắn vẫn chưa thuận, bèn nhón lấy một quân cờ quyết định thành bại khác, đưa cho hắn.
Xích Trản Lan Sách rũ mắt xuống, sau đó hắn vẫn vươn tay đón lấy.
Hình ảnh trước mắt chớp động, hắn lại một lần nữa bị kéo vào một giấc mộng lớn.
Lúc này là một thế giới không có bất cứ ai tuần hoàn, không có bệnh tim, một kết cục lý tưởng nhất trong lòng Xích Trản Lan Sách hiện ra trước mắt hắn.
Bắc Đô thành vỡ, Xích Trản Lan Sách ra lệnh tàn sát cả tòa thành.
Sau đó, bọn họ đuổi kịp Hoàng đế Đại Lương, giết sạch đám triều thần kia không chừa một mống, rất nhiều người Đại Lương đều đã sợ vỡ mật, quân Bắc Yến của bọn họ đánh đâu thắng đó, không còn bất cứ sự ngăn trở nào.
Bọn họ tàn sát bừa bãi, tàn sát Bắc Đô chỉ mới là bắt đầu.
Người Đại Lương đông thì phải làm sao? Vậy thì giết, giết cho đến khi người của bọn họ ít đi, giết cho đến khi bọn họ không thể gây ra sóng gió gì nữa.
Càng áp bức, càng điên cuồng thì càng phản kháng mạnh mẽ, Nghiêm Đan Thanh lại xuất hiện, kéo theo một đội quân lưu dân, những người Đại Lương mang nợ nước thù nhà với Bắc Yến thề không chết không thôi với bọn họ.
Cho dù có chết, kéo theo được hai người Bắc Yến đệm lưng, cái mạng này cũng không lỗ.
Dưới sự điên cuồng như vậy, Bắc Yến tổn thất nặng nề. Nghiêm Đan Thanh là một cỗ máy hình người không còn người thân nào cả. Đại Lương không có triều đình, tự nhiên chẳng ai ngăn cản hắn, chỉ có từng lớp từng lớp người Đại Lương mang theo nợ nước thù nhà không ngừng đến gần hắn, cùng hắn chống lại Bắc Yến.
Tuy nhiên, vẫn là Xích Trản Lan Sách tàn nhẫn hơn, dựa vào sự tàn bạo và hung hãn chiếm giữ vững chắc phía Bắc Đại Lương, một nửa giang sơn, Nghiêm Đan Thanh trấn giữ phía Nam, cũng tấc đất không nhường.
Một kẻ tấn công, một người giữ nhà, ai cũng chẳng làm gì được ai.
Bọn họ giằng co mấy chục năm. Cuối cùng, những vết thương tích tụ nhiều năm, nỗi đau lòng cùng nỗi lo nước thương dân của Nghiêm Đan Thanh đã khiến hắn đi trước Xích Trản Lan Sách một bước, chết trước hắn.
Xích Trản Lan Sách vào tuổi xế chiều, chiếm được toàn bộ Đại Lương. Thiên hạ này, rốt cuộc cũng theo họ Xích Trản của hắn.
Mặc dù trải qua nhiều trắc trở, nhưng có thể hoàn thành tâm nguyện của mình, cuộc đời này Xích Trản Lan Sách cũng coi như xứng đáng, vô cùng hài lòng.
Nhưng thiên hạ đại định chưa quá một năm, còn chưa đợi hắn thu dọn non sông, nước Mạc Thác phía sau thảo nguyên Bắc Yến đã thừa cơ xâm nhập, lặng lẽ đánh chiếm thảo nguyên Bắc Yến. Bọn chúng cho rằng Xích Trản Lan Sách chiếm cứ Trung Nguyên thì sẽ không trở về, càng sẽ không tranh giành với chúng…
Xích Trản Lan Sách giận dữ. Hắn có dã tâm, có năng lực, thiên hạ này không ai cản nổi hắn.
Thế là, hắn lại đuổi nước Mạc Thác ra ngoài, bọn chúng phải trả giá cho hành vi của mình!
Quân Xích Trản lại xuất phát, cuối cùng vào những ngày già nua của hắn, lại đánh hạ nước Mạc Thác. Xích Trản Lan Sách hắn thống nhất ba nước, mảnh đất dưới chân này, ngoại trừ vài nước nhỏ xung quanh, đều theo họ Xích Trản của hắn!
Đến đây là viên mãn ư? Không, vẫn còn chuyện về sau.
Năm thứ hai sau khi đánh hạ nước Mạc Thác, nước nhỏ Chu Tề sợ Bắc Yến phát binh nên chủ động tấn công bọn họ. Xích Trản Lan Sách thịnh nộ, một lần nữa phất cờ khởi binh, nhưng lần này, hắn chợt phát hiện ra không còn lính để tuyển, chẳng còn lương để ăn.
Cai trị ba nước, vậy mà chỉ còn lác đác vài bách tính làm ruộng, những người khác đã đi đâu rồi? Chết đói rồi, chết trận rồi.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là Xích Trản Lan Sách, dù có như vậy hắn vẫn không thất bại. Trận chiến này ngốn của hắn mất hai năm mới diệt được Chu Tề, thu phục thêm một quốc gia.
Thiên hạ đã thái bình? Không. Hắn vừa trở lại Bắc Đô, Vân Thái lại từ phía Tây đánh tới, một lần nữa khiêu khích uy quyền của hắn.
Khác với Chu Tề sợ bị diệt quốc, Vân Thái trong mấy chục năm Đại Lương và Bắc Yến giao chiến, hai đời Hoàng đế liên tiếp đều có tầm nhìn trác tuyệt, thu người, gom của, mượn việc hai nước đấu đá nhau mà âm thầm lớn mạnh.
Vân Thái ngày nay có chuẩn bị mà đến, thế như tên đã lên dây, như chẻ tre, bọn họ cũng muốn chinh phạt thiên hạ này.
Người Đại Lương đã chết đến chín phần chín, số còn lại không muốn Bắc Yến thắng. Người Bắc Yến trong mấy chục năm chinh chiến, cũng đã chết hết thế hệ này đến thế hệ khác…
Mà Xích Trản Lan Sách, hắn đã già rồi.
Khi Bắc Yến sắp sửa xuất binh nghênh đón sự tấn công của Vân Thái, Xích Trản Lan Sách mái đầu bạc trắng ngồi trên long ỷ, trầm ngâm nhìn ra ngoài điện về phía… mặt trời đã ngả.
Sợ Vân Thái sao? Không phải. Hắn chỉ là đột nhiên không nhìn thấy điểm dừng nữa.
Một đời chinh chiến, giết người vô số. Hắn phóng mắt nhìn về phương xa, chợt phát hiện trong thôn xóm chẳng còn bóng người, ruộng đồng mênh mông hoang vu, nhà cửa phế bỏ đổ nát, trên mảnh đất ba nước này, máu tươi vẫn còn chưa khô hẳn.
Người đã đi đâu cả rồi?
Xích Trản Lan Sách già nua cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy dưới chân mình lấp đầy xác chất thành núi, xương trắng phơi bày. Bọn họ đang ở đây.
Xích Trản Lan Sách vận áo trắng, mày kiếm mắt sáng bừng tỉnh mở mắt, nhìn về phía người đối diện. Trên thuyền rơi vào tĩnh lặng, bàn cờ tựa như sóng nước, khẽ khàng dập dềnh.
Mấy chục lần tuần hoàn, chưa chắc đã không phải là cơ hội dành cho hắn.
Nếu Bắc Đô không bị tàn sát, thì sẽ không có vòng tuần hoàn của Nghiêm Uyển. Nếu thay đổi thủ đoạn, thì sẽ không có hết lần này đến lần khác bắt đầu lại. Sau khi Nghiêm Uyển thất bại, nếu không có chuyện dìm sông Nam Đô, cũng sẽ không có vòng tuần hoàn của Diệp Tích Nhân…
Một miếng ăn một miếng uống, đều có số định.
Hồi lâu sau, Xích Trản Lan Sách lắc đầu, ánh mắt trào phúng: “Ta không tin những thứ này. Những gì ông cho ta xem đều là chuyện chưa từng xảy ra, kiếp này vẫn là mệnh trời không chiếu cố ta.”
Hắn ngừng một chút lại nói: “Lão già, kiếp này đã như vậy rồi, kiếp sau hãy để ta trường thọ, ông đền Diệp Tích Nhân cho ta đi.”
Tuy nhiên, ông lão không đồng ý chỉ lắc đầu cười nói: “Chọn lựa thế nào, đi đứng ra sao, dọc đường đạt được gì, mất đi gì, đều là duyên pháp của mỗi người. Chỉ trong một ý niệm, đã khác biệt ngàn dặm, muốn đạt được cái gì thì phải làm được cái nấy, lão hủ không thể can thiệp.”
Xích Trản Lan Sách nghiêng đầu, tò mò: thứ nhìn thấy sau khi chết không phải là thiên mệnh sao?
“Vậy ông rốt cuộc là ai?”
Ông lão cười cười, tháo mũ trùm xuống, để lộ ra một khuôn mặt giống hệt hắn như đúc, chỉ có điều, tóc ông ta bạc trắng mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu lại trở nên trong trẻo vô hạn. Đây là Xích Trản Lan Sách khi về già, dưới chân dường như đang giẫm lên núi thây biển người.
Hắn hơi ngẩn người, ánh mắt ngỡ ngàng.
Trong vô thức hắn lại nhìn về phía đồng tử chèo thuyền, đồng tử cảm nhận được ánh mắt bèn ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ với hắn. Đó chính là Xích Trản Lan Sách thời niên thiếu với chí lớn muốn chinh phục trời đất, ánh mắt nó sáng ngời, dường như vẫn đang ở trên đại thảo nguyên, trời đất bao la, giong buồm ra khơi.
Trên thuyền lại rơi vào yên lặng. Sau đó, Xích Trản Lan Sách cười khẩy một tiếng, lắc đầu, ném hai quân cờ trên tay trở lại bàn cờ, rơi đúng vào vị trí vốn có của nó.
Thật thú vị. Bàn cờ như ánh nước dao động, rồi biến mất không thấy đâu.
Hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài một hơi: “Nếu được làm lại một lần nữa, muốn làm thế nào, ta vẫn sẽ làm như thế. Được làm vua thua làm giặc, đây mới là ta, Xích Trản Lan Sách.”
Con thuyền chở người, trôi xa trên dòng nước xanh biếc, cuối cùng hóa thành một chấm đen, biến mất không còn tăm tích.