Tỉnh lại lần nữa, đã là ba ngày sau. Lương Việt liên tiếp hạ tám thánh chỉ triệu hồi Nghiêm Đan Thanh từ Bắc Đô trở về. Xích Trản Lan Sách ngồi trong sứ quán thưởng trà, mỉm cười để nàng rời đi.
Nghiêm Uyển ngoảnh đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng. Xích Trản Lan Sách khẽ cười: “Ta biết ngươi không sợ chết, ngươi và Nghiêm Đan Thanh đều cùng một loại người, trong lòng những kẻ như các ngươi chỉ có bách tính, lúc nào cũng muốn bảo vệ được nhiều người hơn.”
Hắn ngừng một chút, rồi lại nói: “Ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, lại tại sao có thể biết trước tương lai, nhưng dường như tất cả mọi người đều đang phớt lờ ngươi, ngay cả ta cũng nhớ không thật sự rõ ràng. Hoàng đế bệ hạ của ngươi lại sốt ruột đến thế, thiết nghĩ kết cục của chúng ta thế nào chưa biết, nhưng ngươi thì đã ở bên bờ vực cái chết rồi.”
Xích Trản Lan Sách đặt chén trà xuống, cuối cùng cười nói: “Hoàng hậu nương nương, đừng nghĩ cách bảo vệ người khác nữa, hãy cứu lấy chính mình đi.”
Hô hấp của Nghiêm Uyển khựng lại. Kẻ này quả thực quá mức thông minh, dù cho chẳng biết rõ điều gì, cũng có thể phân tích ra không ít thông tin, mà ba ngày trước khi Xích Trản Lan Sách nói ra giá trị tính mạng của bọn họ không giống nhau, Nghiêm Uyển đột nhiên do dự, đây thật sự là lần tuần hoàn cuối cùng sao? Nếu nàng chết, thế giới bắt đầu lại, vậy ý nghĩa của việc hy sinh bản thân g**t ch*t Xích Trản Lan Sách nằm ở đâu?
Nghiêm Uyển vội vã về cung, muốn ngăn cản Lương Việt. Tuy nhiên, Lương Việt, Tưởng Du và Trương Nguyên Mưu đang trù bị văn thư hòa đàm, Nghiêm Đan Thanh bị cưỡng chế triệu hồi, sắp sửa về tới Nam Đô. Trong Ngự thư phòng, Nghiêm Uyển và Lương Việt lại cãi nhau một trận to.
“Giết hắn, bây giờ vẫn còn kịp!” Nghiêm Uyển đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nghiến răng nghiến lợi.
“Không được!” Lương Việt không chút do dự phản bác, cứng ngắc ngồi ở vị trí phía trên, “Xích Trản Lan Sách đã đoán ra vấn đề trên người nàng, hắn chính là một tên điên sống không được bao lâu nữa. Nếu lúc này ra tay với hắn, ai biết được hắn còn có hậu chiêu nào để lại hay không? Nếu hắn giết nàng, tuần hoàn chưa kết thúc, mọi thứ bắt đầu lại, thì phải làm sao?”
Những lần tuần hoàn trước đó đã sớm chứng minh sự đáng sợ của Xích Trản Lan Sách, đối phương nhắm vào Nghiêm Uyển. Lương Việt lo lắng sau khi giết hắn, Nghiêm Uyển sẽ bị hậu chiêu của hắn kéo theo cùng chết… Vì thế, hắn thà rằng hòa đàm.
“Nếu đây chính là lần tuần hoàn cuối cùng thì sao?” Nghiêm Uyển giàn giụa nước mắt, quật cường nhìn hắn: “Hiện tại ta đang ở ngay trước mắt chàng, về sau, chàng có thể dùng rất nhiều người để bảo vệ ta, dùng đủ mọi thủ đoạn để hộ ta chu toàn, ta cũng nhất định sẽ không mạo hiểm nữa, bảo toàn tính mạng.”
“Chàng tin Xích Trản Lan Sách thật lòng hòa đàm sao? Hạng người mưu toan tính kế tường tận như hắn đã nhắm vào ta, lẽ nào lại vì chuyện có hòa đàm hay không mà triệt tiêu nguy hiểm?”
Lương Việt không đồng ý, lắc đầu: “Xích Trản Lan Sách sắp chết rồi, giết hay không giết đều như nhau, không thể dồn chó vào đường cùng. Chỉ cần cho Bắc Yến một con đường sống, hắn sẽ không ‘đập nồi dìm thuyền’, bao nhiêu hậu chiêu cũng chưa chắc đã tung ra, như vậy mới là không có mối nguy hiểm nữa.”
Lần tuần hoàn này tuy đã thu hồi Bắc Đô, nhưng Đại tướng quân Bắc Yến là Xích Trản Lan Sách có thủ đoạn vô cùng cao minh, thà rằng từng bước lui binh cũng không muốn gây ra thương vong nghiêm trọng cho quân Bắc Yến, trước mắt quân Bắc Yến vẫn binh hùng tướng mạnh.
“A Việt, nếu như thất bại, ba mươi vạn bách tính Nam Đô sẽ bị dìm chết dưới sông đấy.” Nghiêm Uyển bước lên phía trước, nhìn hắn, “Tại sao chàng không cứu họ?” Câu chất vấn cuối cùng, tựa như khóc ra máu.
“Choang!” Lương Việt hất tung toàn bộ đồ đạc trên bàn, nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào: “Ta muốn cứu họ, nhưng ta cũng muốn cứu nàng!”
Hắn bước lên, kéo Nghiêm Uyển vào lòng, nghiến răng ôm thật chặt, khó khăn thốt nên lời: “Ta ở Dụ Vương phủ đợi nàng hơn mười năm, cuối cùng ông trời cũng đưa nàng tới. Nàng bảo ta làm Hoàng đế, ta liền làm, làm cho thật tốt. Nàng muốn làm gì, ta đều chiều theo nàng, chúng ta cùng nhau cứu vớt tất cả bách tính Đại Lương này.”
“Nhưng duy chỉ việc này là không được. Trên thế gian này, ta chỉ có mình nàng, ta muốn nàng sống. A Uyển, chúng ta mới đoàn tụ chưa được một năm, đừng bỏ lại ta một mình…” Hắn đã khóc không thành tiếng.
Nghiêm Uyển run rẩy cả người, cũng không biết phải lựa chọn thế nào.
Trên thực tế, bọn họ đều sai rồi.
Con người Xích Trản Lan Sách, một là không muốn hòa đàm, hai là không muốn giết Nghiêm Uyển. Hắn chỉ muốn giết Nghiêm Đan Thanh, không tiếc bất cứ giá nào, chỉ để giết Nghiêm Đan Thanh.
Khi Nghiêm Đan Thanh bị triệu gấp về Nam Đô, Nghiêm Uyển đã có sự chuẩn bị. Nàng không để Xích Trản Lan Sách biết Nghiêm Đan Thanh ở đâu, cũng không để bọn họ chạm mặt, thậm chí không cho Nghiêm Đan Thanh bước chân vào Nam Đô.
Nhưng nàng không ngờ rằng, triều đường đã được thanh lọc hết lần này đến lần khác, vậy mà sau Lục Thiên, vẫn còn một Trương Nguyên Mưu mà ngay cả nàng cũng vô cùng tin tưởng đang ẩn nấp!
Nghiêm Đan Thanh ở bên ngoài Nam Đô, Xích Trản Lan Sách quả quyết ra tay, mà quân cờ ẩn giấu sâu nhất là Trương Nguyên Mưu đã trực tiếp định đoạt mấu chốt của thắng bại.
Lần này không có vụ án quân lương, Trương Nguyên Mưu từ đầu đến cuối chưa từng bại lộ. Vào phút cuối, ông ta cùng với Xích Trản Lan Sách đã kéo theo Nghiêm Đan Thanh cùng chết!
Ông ta chỉ làm duy nhất một việc này đã thay đổi cục diện cả thiên hạ, xô đổ Đại Lương mà bọn họ đang miễn cưỡng chống đỡ. Xích Trản Lan Sách lại phóng một mồi lửa, thiêu rụi bản thân sạch sẽ.
“Ta không cần Bắc Yến nhận thua!”
Xích Trản Lan Sách vận một thân áo trắng muốt, tóc xõa tung cười lớn trong biển lửa: “Hôm nay hòa đàm, ngày sau Đại Lương các ngươi trỗi dậy, Bắc Yến ta cũng không có kết cục tốt. Đã như vậy, chi bằng đánh cược một ván lớn, thắng thì sống, thua thì diệt, cần gì phải sống chui lủi tạm bợ?”
“Ta và Nghiêm Đan Thanh cùng chết, Đại Lương và Bắc Yến thắng bại năm năm. Kẻ nào thắng kẻ nào bại, đành xem ý trời định đoạt! Ông trời, nếu ông có mắt, hãy công bằng một chút, ha ha ha!”
Hắn cười trong ngọn lửa nuốt thân, ánh mắt điên cuồng và đầy mong đợi.
Tên điên này, ngay cả khi người Bắc Yến không hề hay biết, hắn đã đặt tất cả người dân của quốc gia này lên bàn cược. Chỉ có hai lựa chọn sống hoặc chết, không có bất kỳ khả năng tạm bợ nào.
Đôi mắt Nghiêm Uyển muốn nứt ra vì đau đớn, Lương Việt cùng Tưởng Du cũng bi phẫn đan xen. Tên điên này, ở trong khe hở hẹp hòi, đã lựa chọn một con đường có lợi nhất cho Bắc Yến.
Về sau, Đại Lương và Bắc Yến tiếp tục khai chiến, trước đó Nghiêm Đan Thanh bị triệu gấp về Nam Đô nhưng chưa từng nghe lệnh lui binh, Xích Trản Lan Sách cũng để lại hết hậu chiêu này đến hậu chiêu khác. Không còn chủ tướng, đôi bên vẫn đánh đến mức không thể tách rời.
Nhưng chung quy, bọn họ không có chứng cứ chứng minh Xích Trản Lan Sách mắc bệnh tim, không được trời phù hộ. Bắc Yến bên kia mở đàn tế lễ, dốc sức cả nước, một lòng muốn báo thù cho Thánh tử. Nội bộ Đại Lương thì hủ bại, gian thần b*n n**c trên triều đình âm thầm tiết lộ tin tức, lương thảo thiếu hụt, không kịp có thời gian khôi phục việc cày cấy vụ xuân, lưu dân khắp nơi, cục diện từng chút một bị đảo ngược.
Bọn họ đã dốc hết khả năng, nhưng lực bất tòng tâm.
Ngày bảo vệ Nam Đô ấy, Lương Việt mặc Cổn phục, vào Thái miếu trai giới cầu khấn. Hắn chỉ mang theo một thanh đao, nếu giữ được thành, hắn sẽ đi ra, nếu không giữ được…
Đại Lương tuyệt đối không có Hoàng đế đầu hàng!
Nghiêm Uyển đứng ở cửa, nước mắt đầm đìa. Trong mắt Lương Việt đầy áy náy, trước khi bước vào Thái miếu, hắn run giọng hỏi nàng: “Nàng có trách ta không?” Là sách lược của hắn sai lầm.
“Không trách chàng.” Nghiêm Uyển lắc đầu, “Chàng chỉ là không muốn ta chết, là chúng ta tài không bằng người.”
Ngay cả nàng, chẳng phải cũng không quyết đoán cùng Xích Trản Lan Sách đồng quy vu tận sao? Càng không tự sát để ép Lương Việt đi lên con đường đúng đắn. Lúc đó nàng sợ chết rồi sẽ lại bắt đầu lại, nhưng giờ đây, nàng thà rằng chết rồi còn có thể bắt đầu lại.
Lương Việt khép cửa Thái miếu lại. Nghiêm Uyển im lặng hồi lâu, cười khổ một tiếng: “Tuần hoàn mười lăm lần, vậy mà vẫn thua dưới tay Xích Trản Lan Sách.”
Sau đó tất cả đều trùng khớp với lần tuần hoàn thứ mười bốn. Người Bắc Yến xông vào Nam Đô Đại Lương, trong mắt bọn họ mang theo hận thù, đâm chém lung tung, chỉ hận không thể giết sạch người Đại Lương, hơi có chút chướng mắt sẽ trực tiếp rút đao chém giết.
Hai quân giao chiến, Đại Lương thương vong thảm trọng, Bắc Yến cũng chẳng nhận được kết cục tốt đẹp gì, chẳng qua là lưỡng bại câu thương. Nhưng một đám quân Bắc Yến nhếch nhác lại đầy hận thù xông vào Nam Đô như vậy, đã định sẵn một bi kịch thảm khốc sẽ xảy ra.
Đại Lương, nước mất nhà tan.
Khi Diệp Phái chắn ở cửa thành bị vó sắt giẫm đạp thành thịt nát, thì bên trong Thái miếu, Lương Việt chầm chậm châm ngọn đèn dầu đã đổ nghiêng, rút ra thanh dao găm sắc bén.
Nghiêm Uyển dường như cảm nhận được điều gì, nước mắt giàn giụa quay đầu nhìn lại một cái, rồi nghiến răng, tiếp tục đưa cung nhân và quan lại rời đi bằng cửa sau. Sau khi bại trận, cánh cửa này đã sớm được mở ra để bách tính chạy trốn, nàng đang cố gắng cứu lấy ba mươi vạn người này.
Nhưng…
Khi quân Bắc Yến dùng loạn đao chém chết Tưởng Du đang trấn giữ ở cửa cung, tiếng vó ngựa vang lên, những bách tính đã rời đi lại bị lùa ngược trở về, gương mặt Nghiêm Uyển tràn ngập tuyệt vọng.
Diệp Trường Minh bị người ta chém ngang lưng, Triệu Lan Quân đập đầu chết trong Phật đường, máu của Liêu Trường Anh chảy thành sông… Diệp Tích Nhân bôi đầy tro đen mặt mũi bị kẹp giữa dòng người, xô xô đẩy đẩy đưa về phía sông hộ thành. Khi ấy, Nghiêm Uyển xoay người lao về phía dòng sông.
Thi thể của Nghiêm Đan Thanh bị Xích Trản Thành Nghiệp sai người đào lên, khiêng đến trên cầu hộ thành.
Thân thể hắn đã cứng đờ, nhưng tay vẫn chống cây thương hồng anh ấy, giữ nguyên ý chí chiến đấu vào khoảnh khắc tử vong. Cái chết của hắn không phải bởi đòn tấn công của kẻ thù trước ngực, mà chỉ vì nhát dao đâm lén sau lưng của người phe mình.
Người Bắc Yến gào thét, reo hò, giống như đang cử hành một nghi thức nào đó. Sự hưng phấn của chúng đan xen với nỗi tuyệt vọng của người Đại Lương, bầu trời biến thành một màu đỏ như máu.
“Trên đường xuống suối vàng, ta muốn ba mươi vạn người Đại Lương phải lót đường cho huynh trưởng ta!” Xích Trản Thành Nghiệp đỏ ngầu đôi mắt ra lệnh: “Dìm sông!”
Tiếng la hét chói tai, tiếng chém giết nổi lên tứ phía, bên bờ sông hộ thành ở Nam Đô, sự tuyệt vọng lan tràn, những người chạy thoát liên tục bị bắt lại, lùa đến bờ sông.
Hai nước đều thương vong thảm trọng, chỉ có khiến Đại Lương thê thảm hơn một chút, thì quốc gia này mới vĩnh viễn không thể gượng dậy nổi, đây là cách mà Xích Trản Lan Sách để lại cho Xích Trản Thành Nghiệp.
Xích Trản Thành Nghiệp đẩy Nghiêm Đan Thanh xuống sông, màn dìm sông chính thức bắt đầu.
Diệp Tích Nhân ngẩn ngơ đứng giữa đám đông, nhìn bộ hài cốt đầu tiên bị đẩy xuống nước. Đó là Nghiêm tiểu tướng quân gia, Nghiêm Đan Thanh, là niềm hy vọng một thời của Đại Lương.
Hắn đã chết, chết trước cả bọn họ. Nếu hắn còn sống, nếu có ai đó có thể cứu được hắn thì cảnh tượng ngày hôm nay có xảy ra không?
Nàng bị xô đẩy đến sát bờ sông, ngay trước khi bọn họ bị dìm xuống, Nghiêm Uyển lao lên cầu, nhặt cây thương hồng anh của đệ đệ lên, nghiến răng đâm mạnh vào cổ mình.
Cầu xin trời cao, tuần hoàn đừng kết thúc tại đây! Cầu xin trời cao, hãy cứu lấy bọn họ!!
Nghiêm Uyển gieo mình xuống nước, máu tươi loang ra. Diệp Tích Nhân bị đẩy xuống sông hộ thành, cùng mọi người chìm nổi. Tro đen trên mặt bị nước cuốn trôi, nàng được kéo lên bờ, rồi lại bị Nghiêm Uyển chỉ còn lại chút hơi tàn cuối cùng kéo xuống nước.
Cách một làn nước, Nghiêm Uyển xoa đầu nàng, nàng rốt cuộc vẫn không thể cứu được Đại Lương, không cứu được muội muội mà mình yêu thương từ nhỏ này… Tích Tích đáng yêu nhường này, nếu được sinh ra vào thời thái bình thì tốt biết bao?
Nghiêm Uyển nhắm mắt lại. Trong ý thức cuối cùng của mình, nàng liều mạng cầu khẩn vòng tuần hoàn tiếp tục, cho dù sự tồn tại của nàng có bị xóa bỏ, cho dù người thực hiện tuần hoàn không còn là nàng nữa.
Diệp Tích Nhân cũng dần dần mất đi ý thức. Trước khi nhắm mắt, nàng nhìn thấy cây thương hồng anh kia, theo bản năng vươn tay ôm chặt vào lòng, bị cây thương dài nặng trĩu kéo theo, cùng nhau chìm xuống đáy nước.
Nàng nghĩ, nếu như có thể cứu được hắn, cứu được tất cả mọi người trên mảnh đất này, thì tốt biết mấy…
【Nam Đô vỡ thành, ba mươi vạn người Đại Lương chìm sông. Dê hai chân, xương cốt nát, dòng sông hộ thành đỏ ngầu khắp chốn, đâu đâu cũng là đầu người trôi nổi.】
Địa ngục trần gian, nhưng đó vẫn chưa phải là lần cuối cùng. Lại bắt đầu lại lần thứ mười sáu!
Tuy nhiên, trong vòng lặp này, Nghiêm Uyển đã trở thành người vô hình bị cả thế giới lãng quên, cứ như thể sự tồn tại của nàng chưa từng có trên đời. Nghiêm gia chỉ còn lại hai nhi tử, chẳng một ai biết đến sự tồn tại của nàng, tất cả đều quên sạch.
Nàng không sợ bị lãng quên, chỉ sợ đi vào vết xe đổ, sợ Đại Lương lại một lần nữa bước vào kết cục bi kịch.
Nghiêm Uyển sốt ruột đến mức xoay như chong chóng. Nàng nhìn thấy triều đình dời xuống phía Nam, Tưởng Du và Trương Nguyên Mưu phò tá Tiểu Hoàng đế lên ngôi, nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã lại thấy Xích Trản Lan Sách truy sát tới nơi.
Nàng nhìn thấy Lương Việt, thấy Tưởng Du phò tá hắn lên ngôi, nhưng lại cũng thấy bọn họ vẫn cứ tin tưởng tên Trương Nguyên Mưu vốn trung thành với tiểu Hoàng đế kia.
Có vài sự thay đổi, nhưng rồi lại cũng trượt dài xuống vực thẳm y như cũ.
Nàng đi lại trong thế giới này, ngày ngày ghé vào tai họ sốt sắng kể về hướng đi của tương lai, muốn ngăn cản những quyết định sai lầm của họ, muốn nhắc nhở họ hãy mau chóng chuẩn bị… Thế nhưng, tất cả đều là công dã tràng, không ai nhìn thấy nàng, không ai nghe thấy nàng.
Lòng Nghiêm Uyển ngày càng tuyệt vọng, nhất là khi nhìn thấy nghị hòa thư của Xích Trản Lan Sách, Tưởng Du giữ lại sáu bức mật thư, cùng với quyết định “hòa đàm” mà Lương Việt đưa ra… trái tim nàng đã hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
“A Việt, sao chàng có thể nghi ngờ Xuân Trú chứ?”
Giọng Nghiêm Uyển run rẩy: “Chàng đã từng thương nó như vậy cơ mà! Sao chàng có thể hạ lệnh sao trảm cả nhà họ Diệp? Chàng đã từng cùng ta đến Diệp gia ăn chực, còn nói muốn ăn chực cả đời mà…”
Nàng khóc không thành tiếng. Lương Việt không nhìn thấy, cũng không nghe thấy nàng, chứng đau đầu lại tái phát.
Nghiêm Uyển đứng một bên, nước mắt đầm đìa. Mục đích của lần tuần hoàn này rốt cuộc là gì? Là muốn nàng chứng kiến thất bại của Đại Lương thêm một lần nữa sao? Là muốn nàng trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra mà từ đầu đến cuối đều lực bất tòng tâm sao?
Ngay lúc nàng suy sụp tuyệt vọng, ngày mùng Một tháng Ba, Diệp gia bị tru di toàn tộc. Nàng đứng trên pháp trường, đau lòng muốn chạm vào búi tóc của Tích Tích, nhưng lại cảm nhận được bản thân đang mờ dần đi, ngay cả hình dáng của một người vô hình cũng sắp biến mất…
Nghiêm Uyển cười khổ, những lần vùng vẫy trong đau đớn đã khiến nàng kiệt sức. Nàng không buồn, chỉ tiếc nuối vì không thể cứu được bao nhiêu con người ấy, không thể bảo toàn mảnh đất này.
Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao bản thân lại biến mất vào lúc này? Đúng lúc đó, nàng chợt nhận ra thời gian đang vặn xoắn, thế giới dường như đang đảo ngược, trên người Diệp Tích Nhân… thời gian luân hồi!
Nghiêm Uyển sững sờ, rồi bỗng nhiên cười lớn. Tốt quá rồi! Thật sự là tốt quá rồi!
Vòng tuần hoàn của nàng đã kết thúc, nhưng vòng tuần hoàn của Tích Tích đã chính thức mở ra. Lại có một người, tiếp tục đi nốt con đường mà nàng chưa đi hết.
Nghiêm Uyển vừa khóc vừa cười. Cười là vì Đại Lương lại có hy vọng rồi, nha đầu Tích Tích tuy là tiểu thư khuê các, nhưng muội ấy nhìn thì có vẻ nhát gan yếu đuối, nhưng tâm trí lại kiên định và mạnh mẽ. Chỉ cần cho muội ấy thời gian, muội ấy sẽ trưởng thành, dung hòa sự cẩn trọng và lòng dũng cảm làm một, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả nàng.
Nhưng nàng cũng khóc, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, hết lần này đến lần khác tuần hoàn làm lại, hết lần này đến lần khác lực bất tòng tâm, hết lần này đến lần khác đối mặt cái chết, là chuyện đau đớn và cô độc đến nhường nào. Nàng còn có Lương Việt vô điều kiện tin tưởng nàng, còn Tích Tích liệu có ai ở bên?
Nghiêm Uyển đột nhiên lao về phía chiếu ngục, nàng hy vọng Xuân Trú có thể cùng Tích Tích trải qua tuần hoàn!
Nghiêm Uyển không biết phải làm sao, vừa vươn tay ra xuyên qua cơ thể Xuân Trú. Ngay sau đó, nàng hoàn toàn tan biến trong gió. Khoảnh khắc biến mất, nàng nhìn thấy trên người Xuân Trú… thời gian đảo ngược.
Nụ cười trên mặt nàng càng thêm rạng rỡ, thuận theo mà nhắm mắt lại. Lần tuần hoàn sau, có Tích Tích, có Xuân Trú. Nàng mong bọn họ cùng nhau, nghịch thiên cải mệnh!
Nghiêm Uyển hóa thành một cơn gió, hoàn toàn tan biến khỏi thế giới này, không còn dấu vết của nàng, không còn ai nhớ đến nàng, nhưng nàng nhìn thấy vòng tuần hoàn của Tích Tích nên không còn để lại nuối tiếc.
Hãy để nàng làm một kẻ hèn nhát, nhường trách nhiệm lại cho Tích Tích và Xuân Trú, giao phó tất cả cho bọn họ.
Luồng gió này thổi động trong dòng thời gian đang quay ngược, dường như mang theo suy tư của riêng mình, thổi về phía hoàng cung, thổi về phía một người khác mà nàng vẫn luôn nhớ mong, người mà rốt cuộc nàng chưa từng được cùng chung sống.
May thay, chàng đã quên nàng.
Nước mắt Nghiêm Uyển tuôn rơi, chỉ mong kiếp sau, họ sinh ra vào thời thái bình, thanh mai trúc mã, thấu hiểu và bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Gió thổi lay động tấm màn lụa trong tẩm điện Hoàng đế, thổi lướt qua gò má người trên giường, tựa như gió mát v**t v* người yêu mà nàng quyến luyến, mà người trên long sàng mặt đã đẫm lệ.
“A Uyển!!!”
Lương Việt bừng tỉnh mở mắt, ngồi bật dậy. Gió thổi qua, hắn bất lực muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại chẳng nắm được gì. Một giấc mộng, một khoảng không, chỉ có cuốn bút ký của Nghiêm Uyển vẫn dán chặt trước ngực.
Lương Việt khóc không thành tiếng.
Hắn không nhớ nổi A Uyển, chỉ có thể nhớ lại vài mảnh vỡ vụn vặt, nhưng mối ràng buộc và tình yêu từ thuở niên thiếu đến mấy lần luân hồi sinh tử vẫn cứ quanh quẩn trong lòng hắn.
“Bệ hạ…” Tiểu thái giám lo lắng bước vào.
Lương Việt ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt trên mặt. Ông trời có thể cướp đi thê tử của hắn, cướp đi ký ức của hắn, nhưng không thể cướp đi tình yêu của hắn. Trái tim này còn đập, thì kiếp này hắn sẽ không quên Nghiêm Uyển, hắn chỉ có một thê tử, một người duy nhất hắn dành tình yêu.
“Chúng ta không thể quên nàng, càng không thể xóa bỏ những việc nàng đã làm!” Lương Việt lẩm bẩm, sau đó loạng choạng đứng dậy, lục tìm thánh chỉ và ngọc tỷ.
Hắn muốn hạ một đạo chiếu thư, sắc phong Nghiêm Uyển làm Hoàng hậu. Hắn còn muốn ban hôn cho Nghiêm Đan Thanh và Diệp Tích Nhân, đợi bọn họ có con, sẽ nhận làm nghĩa tử, giao phó Đại Lương cho đứa trẻ mang dòng máu của Nghiêm Uyển…
Lương Việt cô độc ngồi trên long ỷ, viết từng chữ từng chữ xuống hai đạo chiếu thư này. Hắn phải sống thật tốt, sống đến khi thiên hạ thái bình, để hai chiếu thư này được ban bố.
A Uyển, A Uyển của ta.
Bóng Văn Đức điện kéo dài, bên ngoài trời đã tối đen, vầng trăng cô độc chiếu vào trong điện. Bên trong chỉ có đại điện trống rỗng, vị quân vương lẻ loi, ngồi trơ trọi giữa giang sơn ngàn dặm.
Gió thổi qua, cuốn lên tấm màn lụa.