Mãn Môn Sao Trảm - Thập Vỹ Thỏ

Chương 84

“Bệ hạ…” Hoạn quan vội vàng tiến lên đón, vẻ mặt đầy lo lắng.

Lương Việt mơ màng ngẩng đầu lên nhìn tẩm điện trống rỗng này, tay hắn cầm bản đồ quân sự, chẳng biết mình đã từ Diệp gia trở về bằng cách nào, giống như linh hồn đang phiêu bạt bên ngoài thân xác, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch bước đi giữa trời đất.

Bước chân hắn loạng choạng, yếu ớt xua tay. Hoạn quan chần chừ định tiến lên, nhưng rốt cuộc vẫn dừng bước, lo lắng rời khỏi tẩm điện khép cửa phòng lại. Bệnh đau đầu của Thánh thượng lại tái phát rồi sao?

Lương Việt đi đến bên mép giường, đưa tay vịn vào khung giường, từ từ ngồi xuống. Tấm bản đồ trong tay đã bị vò nát, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng, những dòng chữ thanh tú xinh đẹp đã khắc sâu vào trong đầu.

Hắn khẽ lẩm bẩm: “Tên ta là Nghiêm Uyển, sinh năm Cảnh Hữu thứ mười sáu, là trưởng nữ của Trung Dũng Hầu Nghiêm gia, có huynh trưởng Nghiêm Sơn Hà, bào đệ Nghiêm Đan Thanh. Năm cập kê, Bắc Yến rục rịch, chiến sự biên quan sắp nổ ra, phụ mẫu đưa ta về kinh trước, nuôi dưỡng dưới gối Triệu Lan Quân, bạn tốt của tổ mẫu.” “Năm Cảnh Hữu thứ ba mươi lăm, gả cho Dụ Vương Lương Việt làm thê tử, cùng năm đó phò trợ Lương Việt đăng cơ, được sắc phong làm Hoàng hậu…”

Giọng nói khàn đặc của Lương Việt tắt lịm, trước mắt đã bị màn nước che khuất tầm nhìn. Trong cơn mông lung, dường như hắn nhìn thấy một nữ tử đang đứng ngay trước mặt, cười nói dịu dàng nhìn hắn. Không nhìn rõ dung mạo, không nhớ nổi hình dáng, nhưng cảm giác quen thuộc ấy lại khắc sâu vào xương tủy, vĩnh viễn không quên.

“A Uyển…”

Lương Việt khó khăn cất tiếng, vô thức vươn tay ra, thế nhưng khi nước mắt lăn xuống tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, tay hắn chạm vào khoảng không, bóng hình kia biến mất sạch sẽ. Thần sắc vừa nhen nhóm trong mắt hắn dần trở nên tàn lụi, khóc không thành tiếng.

Đó là thê tử của hắn, Hoàng hậu của hắn, người quan trọng nhất trong cuộc đời Lương Việt, vậy mà hắn lại quên nàng không chút ký ức. Ông trời tàn nhẫn biết bao, cướp đi thê tử của hắn, lại cướp đi cả ký ức của hắn, những tháng năm nương tựa lẫn nhau, quen biết rồi yêu thương nhau ấy… đều bị xóa sạch.

Nàng đã làm nhiều việc như vậy, nàng rõ ràng đã từng tồn tại. Trong tẩm điện trống trải, Lương Việt ôm chặt cuốn bút ký trước ngực, ngã xuống giường, tiếng khóc bi ai và tuyệt vọng vang vọng khắp điện, nước mắt hắn trượt xuống tóc mai rơi trên gối. Hắn liều mạng nhớ lại, cơn đau xé gan xé phổi ập đến khiến ý thức mơ hồ, nhưng vẫn không thể nào nhớ ra.

Hắn dường như đang từng chút, từng chút một rơi vào bóng tối vô tận, bước lên con đường đã qua, tìm kiếm lối về.

*

Nghiêm Uyển quen biết Lương Việt như thế nào? Là quen biết từ thuở niên thiếu. 

Khi ấy Lương Việt vẫn còn là Thế tử, mùa đông năm nào cũng phải theo Dụ Vương tiền nhiệm về kinh bái kiến Hiến Tông. Nói là bái kiến, nhưng thực chất là những ngày tháng Hiến Tông ra sức hành hạ cha con Dụ Vương.

Tiên Dụ Vương đã nếm trải hết tình người ấm lạnh, chỉ bảo Lương Việt phải nhẫn nhịn. Nhẫn thì sống, không nhẫn thì chết.

Trong ký ức từ nhỏ của Lương Việt, hắn rất không thích phương Bắc, bởi vì mùa đông nơi đó rất lạnh. Những cột băng treo dưới mái hiên, tuyết rơi đầy trời không thấy điểm dừng, tường đỏ ngói xanh không dám ngẩng đầu… Hắn đứng trong Ngự hoa viên run lẩy bẩy, lại bị người ta đẩy xuống nước, vùng vẫy trong vô vọng. Trên bờ, đám con cái của sủng thần Hiến Tông cười hi hi ha ha, nhìn hắn như một con vịt cạn đang giãy giụa trong nước.

“Các người đang làm gì vậy?!”

Một tiếng quát non nớt vang lên, cùng với đó là một ma ma kéo hắn lên bờ. Bộ y phục sạch sẽ ấm áp, bát canh gừng sai cung nhân mang tới, đó là lần đầu tiên trong thời niên thiếu của Lương Việt cảm nhận được một ngày đông ấm áp.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nghiêm Uyển thuở nhỏ đang khoác áo choàng lông cáo, lớn tiếng quát mắng những kẻ trên bờ. Nàng đanh mặt lại, vạch trần từng lỗi lầm của bọn họ.

Nhiều năm sau này, Lương Việt vẫn nhớ rõ mồn một.

Thời gian trôi đi, cái lạnh của nước hồ ngược lại đã quên mất, chỉ còn nhớ rõ cảnh Nghiêm Uyển dẫn chứng kinh điển, răn dạy những kẻ kia đến mức không thốt nên lời.

Nghiêm Uyển nhỏ tuổi hơn hắn.

Nhưng Nghiêm Uyển thời niên thiếu đã chẳng phải dạng dễ chọc. Nếu có kẻ cậy vào sự ngầm đồng ý của Thánh thượng mà muốn phản bác, thì tiểu Nghiêm Đan Thanh càng thêm bừa bãi ngang ngược, coi trời bằng vung sẽ như tràng pháo xông ra, tay cầm một cây gậy gỗ, khua khoắng loạn xạ về phía đám thiếu niên kia, ép bọn họ phải chạy tán loạn.

Bọn họ một người “giảng đạo lý”, một người “dùng vũ lực”, phối hợp ăn ý. Cho dù là Thánh thượng nhìn hai đứa trẻ, lại nghĩ đến Nghiêm gia, rốt cuộc cũng chỉ lắc đầu không nói thêm gì.

Năm đó là mùa đông ấm áp nhất trong ký ức thời niên thiếu của Lương Việt. Băng nhọn không phải là hung khí để đâm người, mà là “bia ngắm” để bọn họ tỷ võ, tuyết rơi đầy trời cũng không chỉ mang đến giá lạnh mà còn có thể đắp người tuyết, chơi ném tuyết, băng trên mặt hồ có thể trượt, vừa trượt một cái đã đi rất xa rất xa…

Ánh mắt Lương Việt cứ thế dõi theo Nghiêm Uyển.

Thuở nhỏ chưa hiểu tình ái, Lương Việt cảm thấy Nghiêm Uyển rất tốt, biết bảo vệ hắn. Nghiêm Uyển lại cảm thấy tính tình tốt Lương Việt, ngày thường nàng bị đệ đệ chọc tức đến mức nổi trận lôi đình, nhưng Lương Việt lại luôn cười hiền lành, có thể dỗ dành bọn họ vui vẻ.

Cho dù những đứa trẻ khác không chơi cùng Lương Việt cũng chẳng sao, Nghiêm Uyển dẫn theo Nghiêm Đan Thanh, cùng với Diệp Trường Minh, ba người là đủ náo nhiệt rồi.

Huống chi, còn có tiểu muội muội Diệp Tích Nhân đáng yêu, đầu tết hai bím tóc chổng ngược lên trời, đi đường chưa vững lại cứ lắc lư lẽo đẽo chạy theo sau mông bọn họ, đi một bước ngã một cái…

Thời niên thiếu thật sự rất tươi đẹp.

Mùa đông vào kinh, không còn là nỗi sợ hãi và kinh hoàng ngập tràn trong lòng nữa, hắn dần dần nảy sinh sự mong chờ.

Chỉ tiếc, sau này Hiến Tông ngày càng vô đạo cố chấp, cho rằng Thế tử Dụ Vương qua lại quá gần với Nghiêm gia, bèn không cho phép Dụ Vương cùng gia quyết về kinh nữa, Nghiêm gia cũng đưa Nghiêm Uyển cùng về biên quan, không còn gặp lại.

Ngày xe ngựa chia tách ấy, bọn họ ở trên xe ngậm ngùi nói lời từ biệt, hẹn ngày sau tái ngộ. Trước cổng Bắc Đô, Diệp Tích Nhân được Diệp Trường Minh bế trên tay khóc như mưa.

Lương Việt buông rèm xe xuống, tay cầm chiếc khăn tay thêu chữ “Uyển”, ngồi trong xe lặng lẽ rơi lệ.

Lão Dụ Vương xoa đầu hắn, khẽ nói: “Các con tuổi còn nhỏ, đợi đến khi lớn hơn một chút, đợi thế hệ bọn ta đều rời đi rồi, ân oán kết thúc, có lẽ…”

Những lời phía sau ông không nói tiếp nữa, Lương Việt cũng nhớ không rõ, điều hắn có thể nhớ lại chỉ có nỗi buồn lúc chia ly.

Tính tình Nghiêm Uyển phóng khoáng, tuy rằng không nỡ, nhưng nàng càng muốn cùng phụ mẫu đến biên quan phương Bắc trời cao biển rộng, chứ không phải ở lại kinh thành bị giấu kín trong chốn khuê phòng.

Khi đó bọn họ chia ly, mong chờ ngày gặp lại.

Cánh nhạn bay qua hai miền Nam Bắc, những năm đó bọn họ thư từ qua lại.

Nghiêm Uyển biết rõ phong quang sông hộ thành, diện mạo phương Nam, Lương Việt tỏ tường thảo nguyên phương Bắc rộng lớn, biên quan bao la. Trong từng bức thư, bọn họ chỉ đàm cổ luận kim, không nhắc đến tình yêu, nhưng thời gian thấm thoắt thoi đưa, cả hai ăn ý một người không cưới thê tử, một người chẳng thành thân…

Nam Đô!

“Ta và nàng, rồi sẽ gặp lại.” Lương Việt nhìn về phương Bắc.

Nghiêm Uyển ngoảnh đầu nhìn về phương Nam: “Rồi sẽ gặp lại, ta và chàng.”

Thế nhưng, bọn họ đều không thể ngờ tới.

Gặp lại nhau, là khi triều đình vội vã dời xuống phía Nam, Nghiêm Uyển trải qua mấy lần tuần hoàn, tắm máu thành trì, tử thủ, mưu toan tính kế, mới rốt cuộc đưa được Tiểu Hoàng đế đến nơi.

Niềm vui sướng khi tái ngộ lúc ấy đã bị sự nặng nề và đau khổ khi quốc nạn ập đến làm cho phai nhạt.

Ngày hôm đó, Nghiêm Uyển nếm trải gió sương và khổ đau, khi đi đến bên ngoài Nam Đô, Lương Việt lúc này đã là Dụ Vương dẫn người phi ngựa lao tới, cả triều đình dọc đường đi đến đây đã vô cùng nhếch nhác thảm hại, mà phương Nam là địa bàn của Dụ Vương, triều đại đổi thay chỉ trong một khoảnh khắc…

Nàng gần như theo bản năng chắn trước ngự giá của Tiểu Hoàng đế, ánh mắt đầy phòng bị.

Lương Việt không chú ý, hoặc là đã nhìn thấy nhưng hắn không để tâm.

Hắn chỉ phi thân xuống ngựa, tháo giáp bỏ đao, sau đó giữa đám đông thoáng cái đã nhìn thấy nàng, nở một nụ cười rạng rỡ, vung tay áo, quỳ rạp xuống đất. “Thần Dụ Vương Lương Việt, cung nghênh Thánh thượng nhập Nam Đô!” Cái quỳ này của Lương Việt, chính là thái độ của hắn.

Nghiêm Uyển thở phào nhẹ nhõm, lại có chút giận bản thân vì đã nghi kỵ. Nàng đã không còn giống như trước kia, nhưng trong mắt Lương Việt vẫn chỉ có mình nàng, nhận ra sự thay đổi ở nàng, hắn thấp thỏm lo âu hỏi: “A Uyển, có phải là… trách ta không ở bên cạnh nàng?”

A Uyển đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Nghiêm gia gặp hết tai kiếp này đến tai kiếp khác, nàng mất đi từng người thân một, còn hắn lại trấn thủ ở phương Nam, vẫn chưa từng chịu đau thương.

“Đương nhiên là không phải.” Nghiêm Uyển lập tức lắc đầu, ánh mắt trong trẻo, “Nếu trước đó chàng đến Kinh đô, Tiên hoàng chắc chắn sẽ cho rằng chàng có mưu đồ bất chính, sẽ không để chàng sống sót. Chàng ở lại phương Nam, vì chúng ta mà thu gom từng đợt quân lương, ổn định thế cục miền Nam, đây mới là quyết định đúng đắn nhất.”

Lương Việt không phải là không làm gì cả. Dù là ở biên quan hay Bắc Đô, lương thảo mà hắn gửi tới luôn là hy vọng trong lúc tuyệt cảnh, mỗi khi Nghiêm Uyển nhớ tới, trong lòng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lương Việt nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại nở trên môi. Bọn họ rốt cuộc cũng đã gặp lại nhau.

Ở tại Nam Đô, Nghiêm Uyển lại trải qua vòng lặp hai lần, Lương Việt mơ hồ cảm thấy không đúng bèn hỏi nàng, Nghiêm Uyển khựng lại, đột nhiên thử nói ra chuyện về vòng lặp thời gian.

Nàng cứ ngỡ Lương Việt sẽ không tin, sẽ cho rằng nàng điên rồi, nào ngờ Lương Việt sau khoảnh khắc ngẩn người, đột nhiên ôm chầm nàng vào lòng, xoa đầu nàng, xót xa đến mức rơi lệ.

Trong khoảnh khắc ấy, hốc mắt Nghiêm Uyển đỏ hoe. Nàng biết, nàng đã có người đồng hành, cho dù người đồng hành của nàng sau khi vòng lặp bắt đầu lại sẽ quên mất nàng, nhưng chỉ cần nàng nói, hắn sẽ tin. Nàng nói một lần, hắn tin một lần, nàng nói ngàn lần, hắn tin ngàn lần, cùng nàng đi qua những tao ngộ ly kỳ này.

Họ đều không biết rằng, trong những thế giới mà Nghiêm Uyển trải qua giết chóc ấy, vị Dụ Vương điện hạ vốn không biết võ công, không thạo chiến trận này, vừa nhận được tin tức đã lập tức tập hợp một đội quân phương Nam, không chút do dự lao vào quân Bắc Yến của Xích Trản Lan Sách… Để rồi sau đó, tựa như bọ ngựa đấu xe, bị nghiền nát dưới gót sắt Bắc Yến, hết lần này đến lần khác.

Vòng lặp vừa bắt đầu, Lương Việt sẽ quên sạch sành sanh, sau này có lẽ vì quá đau lòng khi Nghiêm Uyển phải một mình gánh chịu những điều này, mỗi lần lặp lại dần dần lưu lại chút dấu vết. Tuy vẫn không có ký ức trọn vẹn, nhưng trong đầu hắn lại thoáng hiện lên những mảnh vỡ về chuyện bọn họ đã cùng nhau trải qua.

Lương Việt không quả quyết bằng Nghiêm Uyển, nhưng sau khi trưởng thành hắn đã không còn để Nghiêm Uyển phải che chở sau lưng nữa. Nam Đô là nơi hắn đã sống nhiều năm, hắn có thể đứng bên cạnh Nghiêm Uyển, cùng nàng đón nhận mọi phong ba bão táp.

Những tháng ngày tuyệt vọng nhưng đong đầy tình yêu ấy, khi Nghiêm Uyển ngoảnh đầu nhìn lại vẫn cảm thấy tận sâu đáy lòng còn vương hơi ấm, chống đỡ cho nàng kiên trì đi tiếp hết lần này đến lần khác, trải qua thất bại rồi lại bắt đầu lại từ đầu. Lương Việt cũng y như vậy.

Lần lặp lại thứ mười hai, Nghiêm Uyển quyết định phò tá Lương Việt. Hắn không phải là một vị Hoàng đế quá đỗi kiệt xuất, văn thao võ lược đều chỉ ở mức thường thường, nhưng hắn nguyện ý vì non sông đất nước này mà đưa ra những lựa chọn có lợi nhất, cũng có thể gồng mình gánh vác mọi áp lực và sóng gió.

Thế là, Lương Việt trở thành Hoàng đế Đại Lương, Nghiêm Uyển trở thành Hoàng hậu Đại Lương. Hắn khoác lên mình bộ Cổn phục, dưới sự bầu bạn của Nghiêm Uyển, học cách làm một bậc đế vương, tiếp tục cứu vãn cái thế gian đang trên đà sụp đổ này.

Cả cuộc đời này, Lương Việt chỉ nảy sinh bất đồng với Nghiêm Uyển đúng một lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng. 

Đó là lần tuần hoàn thứ mười lăm của Nghiêm Uyển, nàng đã ở trong trạng thái nửa vô hình, chỉ cần không lên tiếng thì sẽ chẳng ai chú ý đến nàng. Lương Việt cảm thấy có điều không đúng, bèn ép nàng phải nói ra sự thật một lần nữa và vì thế họ đã đưa ra những lựa chọn khác nhau.

Nghiêm Uyển muốn Xích Trản Lan Sách vào kinh để bắt hắn lại, giúp Xuân Trú giành lấy thắng lợi. Lương Việt lại muốn thiên hạ thái bình, muốn một cuộc hòa đàm thật sự, chấm dứt triệt để mọi rủi ro, không cho phép có bất kỳ khả năng thất bại nào nữa. Bọn họ tranh cãi một trận kịch liệt, đành phải để Xích Trản Lan Sách vào Nam Đô trước rồi mới bàn bạc tiếp…

Cũng giống như những trải nghiệm trước đó trong vòng lặp của Diệp Tích Nhân, triều đình không thể hiểu nổi tại sao Xích Trản Lan Sách lại muốn giả vờ hòa đàm?

Sự bất đồng của họ nảy sinh từ đây và điểm yếu cũng lộ ra từ chính chỗ này.

Xích Trản Lan Sách xưa nay luôn là kẻ mưu toan tính kế tường tận, nhìn thấu mọi sự, thông minh tột đỉnh, là kẻ có thể lập tức nắm thóp điểm yếu để đột phá!

Trong lần tuần hoàn này, Xích Trản Lan Sách vốn chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế, nhưng hắn đã nắm được sự bất đồng giữa Lương Việt và Nghiêm Uyển. Nghiêm Uyển muốn bắt Xích Trản Lan Sách để giúp Nghiêm Đan Thanh nắm chắc phần thắng hơn, còn Lương Việt chỉ muốn Nghiêm Uyển được sống.

Xích Trản Lan Sách vào Nam Đô không phải là nghị hòa, mà là cầu hòa. Khác hẳn với hơn hai mươi lần tuần hoàn của Diệp Tích Nhân, Tưởng Du nắm lấy lợi thế của Đại Lương, ép Xích Trản Lan Sách phải chấp nhận vô số điều kiện, trong khi tiền tuyến vẫn đang tiếp tục giao tranh.

Trong lần tuần hoàn ấy, đối mặt với cục diện không thể xoay chuyển và thân xác mệnh chẳng còn dài của mình, việc Xích Trản Lan Sách vào Nam Đô có phải thật tâm muốn hòa đàm hay không… đã không còn cách nào kiểm chứng.

Nhưng Nghiêm Đan Thanh vẫn đang ở Bắc Đô, đại quân áp sát quân Bắc Yến. Xích Trản Lan Sách là kẻ đi cầu hòa, Đại Lương không cần phải đưa ra bất kỳ quyết định nào gây tổn hại cho mình, là Bắc Yến từng bước nhượng bộ, hiệp ước chỉ có lợi cho Đại Lương.

Nghiêm Uyển đã trải qua mười bốn lần tuần hoàn trước đó, từng chứng kiến người nhà bỏ mạng, nỗi hận thù của nàng đối với Xích Trản Lan Sách sâu sắc hơn bất cứ ai. Hơn nữa, loại người như hắn nếu để cho sống sót, ai biết được hắn sẽ còn toan tính điều gì?

Nghiêm Uyển không ngăn cản được Lương Việt hòa đàm. Ngày mùng Ba tháng Ba, dưới sự giúp đỡ của hai huynh muội Diệp Trường Minh và Diệp Tích Nhân, nàng liên kết với thế lực của riêng mình, định ám sát Xích Trản Lan Sách.

Thế nhưng, Xích Trản Lan Sách đã nhìn ra sự bất đồng của họ nên chỉ đợi nàng ra tay. Lục Thiên lâm thời phản bội, đầu quân cho Bắc Yến, khiến Nghiêm Uyển ngược lại rơi vào bẫy…

“Buông nàng ấy ra!” Lương Việt nổi trận lôi đình, lao về phía sứ quán Bắc Yến.

Xích Trản Lan Sách xõa tóc, cười lớn: “Được thôi, nhưng ta muốn hòa đàm. Hãy bảo Nghiêm Đan Thanh lui binh, bảo hắn trở về, thả quân Bắc Yến chúng ta quay về, ký vào văn thư hòa đàm!”

“Nằm mơ!” Nghiêm Uyển nghiến răng nghiến lợi, “Bắc Yến các ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, Đại Lương tuyệt đối không thể lui binh. Lũ giặc Yến các ngươi, đáng chết!”

Nàng nhìn về phía Lương Việt, ánh mắt sắc bén: “A Việt, Đại Lương ta nay đang chiếm ưu thế hơn. Hoàng hậu Đại Lương chết trong tay Xích Trản Lan Sách hắn đây chính là lý do tốt nhất để giết hắn. Chàng hãy nhớ kỹ, trục xuất giặc Yến, bảo vệ Đại Lương ta!”

Xích Trản Lan Sách ngửa mặt lên trời cười lớn, một thanh đao kề sát cổ nàng. Hắn ho khan hai tiếng, khóe miệng rỉ máu, giọng nói khàn đặc: “Ngươi cảm thấy đồng quy vu tận với ta là rất có lời sao? E rằng không hẳn là vậy đâu. Với cái năng lực biết trước tương lai kia của ngươi, mạng của ngươi và mạng của ta có thể giống nhau sao? Nếu ngươi chết rồi, liệu mọi thứ có thật sự kết thúc không?”

Nghiêm Uyển sững sờ. Nàng không thể tin nổi nhìn về phía Xích Trản Lan Sách.

Kẻ điên trước mắt này từ những lần thất bại từng bước trước đó, đã suy đoán ra Đại Lương có người “biết trước tương lai”. Hắn lại đích thân vào Nam Đô, từ những điểm bất thường trong các lần tuần hoàn, sự bất đồng giữa Lương Việt và Nghiêm Uyển, cũng như sự quan tâm của Lương Việt dành cho Nghiêm Uyển… mà nhìn thấu được một phần chân tướng.

Hắn khóa mục tiêu lên người Nghiêm Uyển, dán chặt mắt vào nàng. Bởi vì hắn biết, đây là “cửa ải khó khăn” hắn cần đột phá, nhưng cũng chính là “cơ hội sống còn” của Bắc Yến hắn.

“Lương Hoàng, ngươi nỡ để nàng ấy chết cùng ta sao?” Giọng nói của Xích Trản Lan Sách đầy vẻ dụ dỗ, ánh mắt lại vô cùng chân thành, “Ta chỉ muốn hòa đàm, ta bị bệnh tim nghiêm trọng, là thân xác sắp chết, Bắc Yến không có ta thì định sẵn chẳng thể đi được lâu dài. Ta chỉ cầu còn có thể bảo toàn cho họ, Đại Lương muốn điều kiện gì, ta đều đáp ứng…”

Nghiêm Uyển gấp gáp muốn nói điều gì đó, nhưng Mạc Lặc đã đánh nàng ngất đi.

Bình Luận (0)
Comment